- Mẹ kiếp, bà đây không muốn đánh nhau mà vẫn phải làm.
Người ta nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô gái đang cầm giầy khi mặt cô ta hứng nguyên đôi giầy của Mộc An trên mặt. Ai nấy đều xuýt xoa, bàn tán:
- Ôi chao, đau thế! Hai cô động nhầm người rồi, cô ấy có võ đấy.
- Đấy trà xanh hay trà đào gì cứ tưởng mình ngon lành đẹp đẽ mà đi gây sự với chính thất, thật đáng đời.
Muôn vàn câu chê bai xỉa xói từ nhẹ đến nặng. Mộc An chưa dừng lại, cô đi đến chỗ An Chi nắm lấy cằm cô ta ngẩng mặt lên:
- Mày lấy thông tin em tao... à tao kết hôn hợp đồng ở đâu ra?
- Anh Viễn nói tao biết đấy, anh ấy nói chỉ lấy mày để mày sinh con cho anh ấy vì tao không thể có con.
"Bốp"
Mộc An tặng thêm một cái tát nảy lửa xuống mặt An Chi, cú xuống tay mạnh đến nỗi người đứng xem còn rùng mình.
- Con mẹ mày... anh ấy sẽ không bao giờ nói thế. Mày thích chia rẽ nhằm chen chân vào gia đình tao phải không? Đã thế nay tao phải cho mày khỏi mang cái mặt này đi cướp chồng người khác.
- Cô... cô định làm gì?
Mộc An di móng tay ở ngón trỏ lượn trên khuôn mặt cô ta nhếch miệng cười:
- Theo mày thì làm gì? Mày động nhầm người rồi, con chó cái.
Một tiếng chát nảy lửa vang lên kèm theo một đường rỉ máu trên mặt làm cô ta sợ hãi, đau đớn đến mức ngất xỉu. Hạnh Linh lóp ngóp lao đến liền bị Mộc An cầm chiếc giầy nhọn của An Chi định đánh mình đáp trúng mặt:
- Hoan hô, cô xinh gái giỏi quá!
Mộc An giật mình khi một đứa trẻ vì sự tò mò của mẹ mà đứng lại reo vui khi nhìn cô đánh nhau. Cô đứng dậy tiến lại gần:
- Bé con, cháu có biết cô đang làm gì không?
- Mẹ cháu nói cô đang đánh người xấu ạ.
- Đúng rồi, người xấu phải bị trừng trị.
Cô đưa mắt nhìn ra chiếc xe đậu lại khi nãy. Ngồi trên xe là Khải Viễn và Mộc Trà. Vì sao cô phát hiện ra họ là vì An Chi đã nhận ra sự có mặt của Khải Viễn nên mới hùng hổ như vậy để người yêu thấy sự ghê gớm của vợ nhưng tiếc thay... cô không phải Mộc Trà. Thật là... ngu thì chết.
Mộc Trà theo anh đến đây là vì chị gái cô, mấy con mụ này chắc chắn nhầm Mộc An là cô nên mới gây sự. Cô chỉ sợ chị đang có thai sẽ nguy hiểm nhưng không ngờ... lo lắng của cô có hơi thừa rồi, chưa xuống xe, cô nhắc Khải Viễn:
- Anh xuống đưa tình yêu đi viện kìa, không can đi thì tôi không biết chị An sẽ làm gì cô ta đâu. May mà chị ấy có võ không thì chẳng biết hai con hồ ly kia đã gây ra tội gì rồi.
- Trà, anh đến vì lo cho chị em chứ không phải họ.
- Thôi... anh bớt diễn kịch đi, bây giờ anh chăm sóc hay mang cô ta đi viện cũng không khiến tôi quan tâm đâu.
Khuôn mặt Khải Viễn vì lời Mộc Trà nói mà trở nên trầm lặng. Anh nặng nề lên tiếng:
- Trà... anh sẽ chứng minh cho em thấy mọi thứ không như em nghĩ đâu.
Cuối cùng thấy cả hai con hồ ly ngất xỉu thì Mộc Trà xuống xe mà chẳng nghe thêm lời nào từ Khải Viễn.
- Chị..
Mộc An mỉm cười nói lớn:
- Chị đã dạy dỗ cho mấy con tiểu tam này một trận rồi, sao em có tình địch như này mà không bảo chị.
- Chị đang có thai đấy, cẩn thận một chút.
- Không sao? Cháu em cũng thích đánh nhau đấy.
Những người đã chứng kiến sự việc nhìn hai cô gái giống nhau như đúc có phần ngạc nhiên. Có người nhìn Mộc An ngưỡng mộ không thôi.
Mộc Trà thấy Khải Viễn đi tới thì khoác tay Mộc An vào trong quán mặc kệ anh xử lí hai ả. Ngồi một lúc, cô thấy xe cứu thương đến, hai người họ được mang đi mà nhìn Mộc An cười thành tiếng:
- Chúng nó chủ động gây sự với chị à?
- Ừ, nó tưởng chị là em, mà chị bảo này, cái đứa cao cao xinh xinh ấy quen lắm, hình như đầu óc nó không bình thường đâu, cứ ảo ảo dở dở thế nào ấy.
- Vậy hả? Người yêu lâu năm của chồng cũ em đấy.
- Chồng cũ?
Khải Viễn vừa vào đến nơi nghe thấy hai từ chồng cũ mà thái dương giật giật, khuôn mặt tối thui kiềm chế sự khó chịu trào lên từ đáy lòng.
Mộc An nhìn ra sự bất thường ấy nhưng cũng kệ, em gái cô không biết Khải Viễn đã vào nên thao thao bất tuyệt:
- Vâng, chồng cũ, em đã nộp đơn ly hôn rồi chờ ngày ra tòa thôi.
- Vì sao?
- Em trả tự do cho anh ấy về bên cái cô chân dài chị vừa đánh ấy. Mà cô ta là người mẫu bên Đức, chị sống ở đó từ nhỏ mà không biết sao?
- Bảo sao chị cứ thấy quen quen nhưng chị không quan tâm giới showbiz nên cũng không biết rõ, chỉ là nhìn qua tạp chí hoặc xem show thời trang nhiều nên thấy quen thôi. Vậy đó là người yêu cũ em rể hả?
- Vâng, tĩnh cũ không rủ cũng tới mà, chăm chút nhau cả đêm đấy ạ.
Mộc An nhìn Khải Viễn kiểu như anh đang há miệng mà không thể giải thích, vẻ mặt vô cùng bất lực đến đau lòng. Chiếc ghế bên cạnh Mộc Trà được kéo ra. Khải Viễn ngồi xuống:
- Anh không chăm cô ấy.
Mộc Trà không bắt lời còn kéo ghế ngồi nhích ra xa. Sự đối đãi có phần hắt hủi ở mức độ max này của cô khiến ai kia bức bối khó chịu không yên.
- Cô gái kia xinh nhỉ?
Mộc An cố tình dò xét thái độ của hai người trước mặt. Em gái cô ngay lập tức trả lời:
- Vậy mới có người yêu điên dại đấy chị.
- Anh không có.
- Không có mà khi say anh còn gọi tên cô ta đấy, anh nhầm tôi là cô ta nên mới hôn tôi còn gì?
Mộc An nhớ ra lời cô gái kia nói liền hỏi dò:
- Vì sao anh không lấy cô ta mà lại lấy em gái tôi?
- Anh ấy muốn lấy em vì mẹ chồng em, bây giờ mẹ em biết rồi nên bà đồng ý cho em ly hôn.
- Hóa ra hợp đồng hôn nhân của em là thật hả?
- Sao chị biết?
Mộc An uống một hơi hết cốc nước ép thản nhiên nói:
- Thì hai đứa vừa nãy phun ra ấy, sao chúng nó lại biết?