• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể mẫn cảm như thế, từ lúc anh chạm vào, hôn hít không ngừng đã khiến cô cao trào mấy lần, anh cũng cảm nhận được nhưng lại muốn cô phải tự mình xác nhận. Với anh chỉ một lần làm sao đủ nhưng lại không muốn mang tiếng ép buộc nên chỉ còn cách lưu manh bắt cô phải thừa nhận.

Dù đã lên đến cao trào nhưng Mộc Trà vẫn nhắc nhở khi thấy anh tận lực ra vào nhanh hơn.

- Đừng thả vào, chúng ta không thể có con…

Không hiểu mình đã nói sai cái gì mà cô bị anh lật lại, tốc độ còn nhanh hơn, mỗi lần vào là như chạm vào tận cùng của động nhỏ. Cô rên rỉ đến khản cả họng, cứ nghĩ anh cũng sẽ cao trào mà kết thúc nhưng hành động vẫn không ngưng lại. Cuối cùng, cô vẫn cảm nhận được thứ chất lỏng ấm nóng chảy vào trong người. Khải Viễn ôm lấy cô đi vào nhà tắm. Mộc Trà bám bên hông anh, muốn được buông ra nhưng anh không chịu cứ giữ nguyên ở trong cô mà di chuyển.

- Khải Viễn, anh làm sao vậy?

- Ngày mai em uống thuốc đi, lần sau tôi sẽ dùng bảo hộ. Yên tâm, em không muốn thì sẽ không có con.

Giữa họ tuyệt đối không nên có con, biết trước kết quả sẽ không đi cùng nhau đến hết cuộc đời thì không nên làm cho cuộc đời một đứa trẻ bất hạnh. Dù cô nói sẽ không lấy chồng nhưng cũng không muốn làm mẹ đơn thân, không muốn con mình sống với một gia đình không đầy đủ. Quan trọng hơn, sau hai năm, cô muốn giữa họ sẽ không có gì rằng buộc hay níu kéo nhau. Hợp đồng sẽ chấm dứt một cách dứt khoát, không phát sinh thêm bất kì hạng mục nào nữa.

Khải Viễn đặt cô ngồi im trong lòng, vớt nước ấm xoa lên cơ thể cô, tay miết trên những dấu hôn nhẹ nhàng. Mộc Trà đỏ mặt nhấc tay anh đang cố tình động chạm, hạ thân lại thấy nơi nào đó của anh không bình thường. Cô than thầm, có lẽ một lần chưa thể dừng lại… cô muốn rời khỏi lòng anh trốn tránh, cứ đụng chạm như này thì lửa tình sẽ không thể dập tắt nổi. Cô không hiểu chỉ bản thân mình muốn dập còn người kia thì chưa muốn. Cơ thể cô bị nhấc lên rời khỏi mặt nước. Mộc Trà hốt hoảng lấy tay che chắn:

- Anh định làm gì vậy?

Cả người anh áp sát lại, vừa nói vừa ngậm lấy ngực cô kích thích, một hồi tê dại mới lại xuất hiện:

- Khải Viễn… chúng ta vừa mới… vừa mới… ưm…

- Đưa em lên thiên đường dạo chơi thêm nhé!

Chẳng đợi cô kịp tiêu hóa, bờ môi tham lam của kẻ phá thân cô đã lại hôn hít không ngừng. Mộc Trà vặn vẹo phản kháng muốn đẩy ra thì cả cơ thể bị ôm chặt, vừa hôn bàn tay anh vừa thăm dò làm cho ham muốn của cô lần nữa thức giấc. Lời nói của cô cũng khản đặc mà cất giọng cũng thấy cổ họng bỏng rát:

- Khải Viễn… chưa đủ sao?

Anh không trả lời vì hành động đã chứng minh cho việc bản thân muốn nữa. Bàn tay đặt nơi hạ thân cô ra sức thăm dò, nụ hôn ướt át trườn trên da dẻ mịn màng. Cô bị kích thích đến run rẩy muốn đẩy tay anh ta mà còn bị tấn công mạnh hơn, ngón tay chui hẳn vào trong chạm vào điểm mẫn cảm mà trêu đùa. Cô gục đầu trên vai anh nức nở:

- Khải Viễn… đừng làm loạn nữa.

- Lần đầu em đau nên chưa cảm nhận được hết, vậy nên lần này, em cứ tận hưởng đi đừng ngại.

Anh vậy mà lại dụ dỗ cô bằng những lời lẽ ấy. Cô mềm nhũn vì bị trêu đùa, hạ thân không ngừng né tránh tay anh nhưng đúng như anh nói, cô không còn bất kì cảm giác đau đớn nào nữa mà chỉ thấy lâng lâng, khoái cảm chạy rần rần khắp người. Khi anh rút tay ra, cô còn cảm nhận được dòng nước ấm theo ra mà mặt đỏ tía tai. Không nghĩ bản thân lại có thể bị kích thích đến như vậy. Vậy nhưng đợt khoái cảm cũ chưa dứt thì lại bị một đợt mới ập tới, chân cô bị mở rộng, anh cúi đầu nơi hai chân cô mà hôn.

- Khải Viễn… đừng… ra đi…

Cô đẩy anh giữ nên nước trong bồn tắm trào hết cả ra ngoài, vừa lạnh, vừa kích thích khiến cô không ngừng run rẩy, rên rỉ muốn đoạt cả mạng. Đến lúc cao trào liên tục, cô mềm nhũn người được anh bế vào giường cẩn thận lấy khăn bông lau khô.

- Tôi muốn ngủ… đừng nữa mà…

Giọng cô mềm nhũn, ôm chầm lấy anh dụi dụi đàm phán. Thực sự không chịu nổi nữa:

- Tôi không muốn lên thiên đường nữa đâu.

Khải Viễn bật cười, hôn lên trán cô đồng ý:

- Tha cho em…

Sáng sớm, chuông cửa kêu inh ỏi, Khải Viễn rời khỏi giường kéo chăn phủ lên che đi cơ thể Mộc Trà. Vừa mở cửa, Đông Huy đưa anh chiếc túi giấy hất hàm:

- Anh làm gì mà Mộc Trà vẫn còn trên giường thế kia? Hôm qua em chỉ đốt hương thôi còn không cho vào rượu đâu, vẫn nồng nhiệt chứ?

Khải Viễn quay lại nhìn Mộc Trà khẽ cười:

- Cậu nghĩ tôi là ai hả? Nếu tôi biết cô ấy tự nguyện hưởng ứng đã không làm trò mèo ấy rồi.

- Vậy mà mấy đêm ngủ cùng không sơ múi được gì?

Cánh cửa bị đóng sầm lại đập cả vào mũi, Đông Huy rất muốn nổi xung lên một lần đánh nhau lắm. Anh vừa định quay đi thì cửa lại mở ra:

- Hôm nay cậu thay tôi đi làm việc, tôi nghỉ.

- Này… anh đừng có lạm dụng chức quyền.

- Nói nhỏ thôi… cho vợ tôi ngủ.

- Tôi cũng lấy vợ…

Lời anh bị cắt lại sau cánh cửa, người ta đâu có thèm nghe anh nói nữa đâu.

Khải Viễn tắm xong ra ngoài vẫn thấy Mộc Trà nằm nguyên không động, trên mảnh lưng trần, những dấu hôn của anh vẫn còn hiện hữu. Ngồi lên giường, anh cúi xuống hôn lên vai cô khẽ gọi:

- Trà… dậy thôi còn đến bệnh viện.

- Ưm… đau…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK