Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Thần mở lời đầy bá đạo, chiêu cáo khắp thiên hạ, vậy sau này có mấy ai dám trêu vào?

Vì vậy, lúc này tất cả mọi người đều căng thẳng, lòng tràn ngập sóng lón, nếu ai muốn ra tay với thiếu niên này thì cần phải suy nghĩ thật kỹ cách phòng chống lửa giận của Liễu Thần!

Trận chiến này kết thúc, phong ba cũng chấm dứt.

Bên trong khu vực không người này có rất nhiều tu sĩ, bao gồm cả Giáo chủ cùng với những thiên tài vừa trở về từ trong di địa Tiên cổ, đâu đâu cũng là bóng người.

Chắc chắn những người này sẽ lan truyền tin tức này đi thật xa, nhất định sẽ là một cơn đại hồng thủy.

Rất nhiều người không cam lòng, đặc biệt là đám Kiếm cốc, Yêu Long đạo môn... Giáo chủ của đám người này đều đã chết, ai cũng muốn giết chết cái cây liễu kia, hạ gục Thạch Hạo, báo thù rửa hận.

Thế nhưng, bọn họ cũng chỉ có thể nén nhịn, bởi vì một khi lộ ra sát ý thì chắc chắn sẽ bị xóa bỏ, Liễu Thần siêu phàm thoát tục tới thái quá, đủ để dõi mắt nhìn xuống cả thượng giới!

Có người tức giận, có người bần thần, tự nhiên cũng có người mừng rỡ, cười tươi.

Trường Cung Diễn, Tào Vũ Sinh nhanh chóng chạy tới chúc mừng Thạch Hạo, có một sư tôn như vậy thì ai dám ức hiếp nữa chứ? Chỗ dựa quá là lớn.

Từ hôm nay trở đi, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì Hoang có thể tung hoành ba ngàn châu mà không sợ các lộ cao thủ vây giết.

"Hi hi hi, đúng là ngoài dự liệu mà, không ngờ thế sự đảo ngược lại kinh người như vậy." Thỏ nhỏ cũng hùng hục chạy lại, nói: "Ta sợ ngươi sẽ bị đuổi giết nên đã mời cả tổ gia gia tới, chờ tới lúc quan then chốt thì sẽ nhờ người giúp ngươi, không nghĩ rằng ngươi lại có vai vế lớn như thế."

"Nói gì đó hả!" Thạch Hạo trừng mắt nàng.

Hắn cũng chẳng lấy làm vui sướng hay là tự mãn, bởi vì đây không phải là chân thân của Liễu Thần mà chỉ là một chùm dấu ấn chiến đấu mà thôi, nếu như những người này biết được thì hắn sẽ gặp họa sát thân ngay.

Xa xa, Tuyết Lâm cũng gật đầu chào hỏi, một ông lão tóc bạc đứng bên canh nàng hơi hơi khép mắt nhìn về nơi này, và lộ ra ý cười.

Hiện tại có rất nhiều người quan sát Thạch Hạo, có Liễu Thần che chở thì hắn có thể thuận lợi trưởng thành, Hoang tu ra ba luồng tiên khí, chỉ cần cho hắn thời gian thì tương lai nhất định sẽ uy chấn thượng giới!

Tiếp đó, đám người Long Nữ, Lộ Dịch cũng xuất hiện và tới chuyện trò với Thạch Hạo, chỉ là không nhìn thấy Thanh Y mà thôi.

Ở bên kia, Liễu Thần cũng bị quấn chặt, chín đại Giáo chủ của di địa Tiên cổ, còn có đám người Tề Đạo Lâm, đặc biệt chủ thần Khổng Tước còn tiến tới gọi một tiếng sư tôn.

Những người khác nghe thấy thế thì đều lộ vẻ kinh sợ, cảm thấy không cách nào tin được, Khổng Tước tộc không hề yếu hơn Hoàng tộc là bao, thế nhưng hắn lại là đệ tử của cây liễu đó?

Rõ ràng, Hoang lại có thêm một người sư huynh, việc này càng khiến nhiều người cảm thấy phiền phức hơn.

Tề Đạo Lâm cười gượng, khi đối mặt với Liễu Thần thì thân là sư phụ của Thạch Hạo thế nhưng lại không cách nào sánh được với người này. Nhưng, Thạch Hạo cũng vô cùng cảm kích hắn, sau khi tới gần thì vẫn luôn tỏ lòng kính trọng như trước, vẫn gọi hắn là một tiếng sư phụ.

Lần này, Tề Đạo Lâm liều mạng tới cứu Thạch Hạo, về tình về lý đều đáng để hắn tôn trọng, nên cư xử phải một cách nghiêm túc.

"Tiểu sư đệ, sau này nếu có việc gì thì cứ tới tìm sư huynh ta." Thần chủ Khổng Tước âm thầm truyền âm cho hắn, lập tức Thạch Hạo vội vàng gật đầu.

Nhưng, Liễu Thần không có thừa nhận thần chủ Khổng Tước là đệ tử của mình, chỉ là từng ra tay giúp đỡ một lần nên cũng không thể xem là đã thu đồ đệ.

Nhưng, thần chủ Khổng Tước cũng chẳng để ý lắm, vẫn một mực lấy thân phận học trò đối đáp.

Nhìn về phía chưởng giáo Côn môn, Thạch Hạo thật sự vô cùng cảm khái, không ngờ người này lại là thứ thân của sinh linh Bất Diệt, sau khi tới gần thì hắn cũng biểu đạt lòng cảm ơn.

Ma nữ cười hi hi bước tới rồi trêu Thạch Hạo, nói: "Lần này thì ngươi vang danh khắp thiên hạ rồi đó nhé, từ một con chuột bị người người đuổi đánh nay biến thành một vị đệ tử của đại nhân vật, ha ha..."

"Nè, a hoàn, ngươi nói gì thế hả?" Thạch Hạo liếc nàng rồi nhìn về phía giáo chủ Tiệt Thiên giáo nơi xa xa, nói: "Xin ra mắt tiền bối."

Hắn chủ động rút ngắn quan hệ với Giáo chủ khắp nơi, phàm là những ai mang theo thiện ý tới đây thì hắn cũng đều cúi chào lễ phép.

"Uhm!" Giáo chủ Tiệt Thiên giáo gật đầu, tuy rằng hắn chưa từng xuất thủ thế nhưng vang danh thiên hạ, cả người đều chìm trong hỗn độn, rất là thần bí.

"Đúng rồi, không phải ngươi có quan hệ mờ ám gì với Thánh nữ của Bổ Thiên giáo mà, tại sao không thấy nàng tới?" Ma nữ làm vẻ thần bí kề sát tai Thạch Hạo hỏi.

Ở đây đều là cao thủ, thần thức của ai mà chẳng nhạy cảm, thần giác vượt xa người thường, cho nên tất cả đều nghe thấy được lời nói nhỏ của nàng.

Rõ ràng, Ma nữ đang cố ý khiêu kích Nguyệt Thiền, bôi xấu Bổ Thiên giáo.

Rất nhiều người lộ sắc mặt khác thường nhìn về phía Bổ Thiên giáo.

Trên gương mặt mịn màng xinh đẹp của Nguyệt Thiền hiện vẻ kỳ lạ, bên trong đôi mắt trong trẻo xuất hiện từng điểm lấp lánh nhìn chằm chằm Ma nữ, hai người này trời sinh đã đối đầu với nhau rồi.

"Ồ, nàng đang tức giận kìa, đừng nói là đang ghen với ta đó chớ, thế nhưng ta cũng đâu có quan hệ gì đó với ngươi đâu." Ma nữ lần nữa khích tướng, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Thạch Hạo.

Thạch Hạo nhanh chóng kéo người lại, lập tức bờ môi đỏ mọng ấy chạm ngay vào vành tai của hắn, lúc này Ma nữ giật mình lùi nhanh về sau trừng mắt với Thạch Hạo, cho rằng tên khốn này cố ý làm thế.

"Ta thấy cũng đúng, Giáo chủ, ngài có thể suy nghĩ lại xem có thể cho Hoang ở rể Bổ Thiên giáo ta được hay không." Người cậu của Nguyệt Thiền bí mật truyền âm với Giáo chủ của Bổ Thiên giáo.

Nhưng mà hắn đã quên, nơi đây đều là cao thủ, có vài người có thể phát hiện được việc truyền âm này nên nhanh chóng phóng lớn, khiến cho không ít người nghe thấy.

Sắc mặt của Nguyệt Thiền liền đỏ ửng, căm tức nhìn chằm chằm cậu mình, quá đáng giận!

"Hì hì..." Ma nữ nở nụ cười đầy tự hào nhìn ngược lại Nguyệt Thiền, chỉ cần kể đối đầu với mình tức tối thì nàng sẽ rất vui vẻ.

Xa xa, Bất lão Thiên tôn xuất hiện, hắn đứng bên cạnh Tần Hạo và vợ chồng Thạch Tử Lăng.

Thạch Hạo thấy thế thì nhanh chóng lao về nơi này.

"Con ngoan!" Tần Di Ninh lớn tiếng nói rồi nhanh chóng tiến tới, trên gương mặt giàng giụa nước mắt, lần này có thể gặp lại đã khiến nàng cảm thấy như là một giấc mộng vậy.

"Mẹ!" Thạch Hạo lao tới.

Thạch Tử Lăng cũng phóng tới ôm chặt lấy con trai trưởng của mình, cả gia đình sum vầy nên trong lòng vô cùng kích động.

"Con ngoan, để mẹ nhìn kỹ con một chút nào." Tần Di Ninh nức nở khóc.

Lúc ở hạ giới, sinh tử ly biệt, nàng chỉ biết trơ mắt nhìn Thạch Hạo bị vùi vào trong đất vàng, ngồi bên cạnh bảo vệ ngôi mộ, vô năng vô lực, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng.

Sau khi tới thượng giới, cả ngày nàng đều dùng nước mắt để rửa mặt, nội tâm vô cùng hối hận, tự trách bản thân, bị giày vò trong nỗi áy náy, ngập tràn vẻ tuyệt vọng.

Lần nữa nhìn thấy người con trai trưởng này khiến lòng nàng vui sướng và kích động, không ngừng khóc lớn thành tiếng.

Dù là Thạch Tử Lăng thì cũng đỏ ửng cả mắt, hắn dùng sức vỗ vỗ vào sau lưng của Thạch Hạo, con trai trưởng bất ngờ xoay chuyển phong vân, một người giết thẳng tới thượng giới, quật khởi trong người cùng thế hệ, ngạo thị ba ngàn châu ở thượng giới, thật sự khiến hắn vô cùng cao hứng và kinh ngạc.

"Anh!" Tần Hạo lên tiếng.

Mà nơi đó, Bất lão Thiên tôn cũng nhìn Thạch Hạo, người trẻ tuổi này đã tạo nên một con sóng vô cùng lớn nên khiến hắn cảm thán vô cùng, chỉ một thiếu niên với một thân một mình xông vào thượng giới, nhưng lại có thể khiến cả trời đất lật nhào!

Tần Di Ninh cũng sớm năn nỉ hắn ra tay, thế nhưng Liễu Thần đã xuất hiện thì cũng không cần nữa, hiện tại mặt mày của hắn chẳng hề có chút cảm xúc nào, trong lòng mâu thuẫn không thôi.

Bởi vì, lúc ở hạ giới thì hắn từng bị Liễu Thần giết qua mấy đại phân thân, đã từng diễn ra cuộc chiến vô cùng thê thảm, thật sự cũng không quá tốt khi gặp mặt nó.

Cho tới lúc này, khi Thạch Hạo chủ động lại đây thì trên mặt của hắn mới xuất hiện một chút gợn sóng.

"Mẹ của ngươi xuất thân từ Tần tộc, cửa chính của tộc ta luôn mở rộng với ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về." Bất lão Thiên tôn lên tiếng, đây cũng coi như là đang tỏ thái độ.

Sau người hắn, vẻ mặt của không ít người Tần tộc không được tự nhiên, từng có người căm thù Thạch Hạo, từng có người lộ sát cơ và hành động.

Thạch Hạo gật đầu hiểu rõ, tiếp đó tới hỏi thăm ba mẹ mình.

Nhưng, hắn luôn luôn có nguyên tắc của mình, sẽ không gia nhập Tần tộc, không mượn uy của bọn họ, hắn đi tới bước như ngày nay cũng chưa hề mượn ngoại lực của Tần tộc.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng thầm cảnh giác, Bất lão Thiên tôn trồng một khối tiên cốt vào trong người đệ đệ của mình, chuyện này hiện giờ thì không có gì thế nhưng về lâu về dài thì thật không yên lòng cho lắm.

"Bất Lão sơn có em của ta là đủ rồi, ta tin chắc ngày sau nó sẽ quật khởi, đó là điều chắc chắn, và lúc đó ta luôn luôn giúp đỡ nó!" Thạch Hạo cũng tỏ thái độ.

Tuy rằng không phải một nụ cười là xóa đi ân cừu thế nhưng cũng gần như thế, trong âm thầm vẫn còn có chút ý nghĩ, ba mẹ và đệ đệ của mình nếu không có việc gì thì hắn vẫn sẽ luôn giúp đỡ.

"Con không đi với chúng ta sao?" Cặp mặt của Tần Di Ninh đã ngập tràn nước mắt.

"Sư tôn đang chờ con, hình như có chuyện gì muốn nói thì phải, có thể sẽ mang con đi rèn luyện." Thạch Hạo nói rồi nhìn về phía Liễu Thần.

"Con đã lớn thì cũng nên có thiên địa của riêng mình, cũng nên xông xáo vào một vài thiên nhai." Thạch Tử Lăng nói, hắn cũng rất hi vọng con trai trưởng sẽ như đại bàng đập cánh lao vút chín vạn dặm, không phải chỉ ngồi khư khư một chỗ.

Bởi vì, hắn cũng cảm thấy được, Thạch Hạo ở bên ngoài sẽ thoải mái dễ chịu hơn là khi ở trong Tần tộc!

"Từng có một người con gái khi con còn bé đã chăm sóc con rất cẩn thận, không hề rời bỏ con, con nghe nói nàng đang ở Tần tộc, hi vọng nàng có thể bình an và vui vẻ!" Thạch Hạo trịnh trọng nói vậy.

Đây không phải là yêu cầu mà còn vượt xa hơn thế nữa, bởi vì đây là việc đầu tiên hắn trịnh trọng như vậy, ngay trước mặt ba mẹ, người của Tần tộc và Bất lão Thiên tôn nói về một chuyện đầy nghiêm túc này.

"Nàng gọi là A Man, đã tới thượng giới với ông nội thế nhưng giờ đã lạc mất nhau rồi, và nàng đang ở Tần tộc!" Thạch Tử Lăng bổ sung.

Nói tới đây thì mọi người đều đã hiểu.

"Chúng ta sẽ lập tức phái người đi tìm, sẽ đưa nàng tới bên cạnh ngươi!" Có người nói, Bất lão Thiên tôn cũng không hay để lên tiếng, dù sao thân phận của hắn quá lớn cho nên người khác có thể ra mặt đáp ứng, hứa hẹn như thế.

"Chỉ cần nàng khỏe mạnh là được rồi, ta đi gặp Liễu Thần đã, nếu có thời gian ta nhất định sẽ ghé Tần tộc gặp nàng!" Thạch Hạo nói.

"Thạch Hạo, ngươi có nghe gì hay không, vực ngoại có tới mấy tên rất vô liêm sỉ, quét ngang rất nhiều Thiên Thần ở thượng giới này mà chẳng hề có đối thủ, khinh thường tu sĩ ba ngàn châu, châm biếm và sỉ nhục tất cả, việc này không thể nhịn được!" Tào Vũ Sinh nói.

Thỏ nhỏ cũng adua theo, vô cùng tức giận.

"Ta không phải là người của thượng giới thì mắc mớ gì tới ta, ta tới từ hạ giới!" Thạch Hạo chẳng hề quan tâm.

"Ngươi không quan tâm thì tới lúc đó bọn họ cũng sẽ tìm ngươi thôi, ta nghe nói, rất nhiều cổ giới của cửu Thiên thập Địa muốn hợp lại và thành lập nên Thánh viện, Tiên viện, thư viện Thiên Thần gì đó, bọn họ sỉ nhục tu sĩ ba ngàn châu, ngạo mạn vô cùng, nếu như ngươi muốn tiến vào đó thì chắc chắn sẽ phải có một trận chiến." Ma nữ nói.

"Nếu ai làm khó dễ với ta thì ta cũng sẽ lấy thân phận của một sinh linh hạ giới chiến với kẻ đó một trận!" Thạch Hạo nói, vẫn chẳng hề để trong lòng như trước.

Đúng lúc này, Liễu Thần vẫy tay, ánh sáng xanh lục xoắn tới rồi mang Thạch Hạo bay lên cao!

Người đồng hành còn có sinh linh Bất Diệt, Tề Đạo Lâm, sau đó nhóm người từ từ biến mất ở nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK