Biên: ronkute
Một cái sừng rồng nhuộm máu, trong suốt lấp lánh, chỉ vừa tới gần thì liền có một luồng khí tức bức người như muốn chém lìa thần hồn của người khác!
Thạch Hạo thèm thuồng, nếu là sừng rồng thì sau khi thu lấy sẽ có giá trị kinh người tới mức nào?
Thế nhưng, hắn không cách nào tiếp cận được, chiếc sừng kia tuy rằng bị gãy thế nhưng vẫn có khí tức sinh mệnh, phù văn tự mình lưu chuyển nên có thể giết tất cả những người chạm vào.
Chỉ biết nhìn chí bảo chứ không hề có một chút biện pháp nào khiến Thạch Hạo khó chịu, vật này quá lợi hại.
Theo như suy đoán của hắn thì chiếc sừng này có thể là do Chân Long thuần huyết lưu lại, một khi luyện thành bảo cụ thì chắc chắn sẽ trở thành một trong những binh khí mạnh nhất thượng giới.
Bồi hồi lúc lâu thì hắn cũng chỉ biết chọn cách rời đi.
"Không cam lòng mà." Tuy rằng đang ở hiểm địa, lúc nào cũng sẽ đối mặt với thứ không rõ thế nhưng Thạch Hạo vẫn thiết tha chờ mong, cẩn thận quan sát chiếc sừng kia.
Bỗng nhiên hắn lại thấy một vật khác, đó là một chiếc vảy chỉ dính một tia máu, gợn sóng phù văn kịch liệt.
Nó có màu hoàng kim và dài hơn một thước, những hoa văn ở mặt trên rất kỳ lạ hình thành nên một ký hiệu cổ điển, rất giống với chữ "Nghịch".
Có quan hệ với chiếc sừng rồng kia ư? Thạch Hạo nhìn chằm chằm thế nhưng cũng không thể nào lại gần được.
Nhưng mà lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu của hắn, chùm lửa trong cơ thể kia của hắn bay vút ra ngoài rồi rơi lên trên chiếc vảy kia, nó đốt cháy thứ đó rồi rút lấy một tia kim quang.
Nó đang làm gì? Thạch Hạo ngờ vực.
Sau đó không lâu, ngọn lửa thần bí kia bay lên rồi trở lại trong cơ thể của hắn, còn gợn sóng phù văn đầy dữ dội của tấm vảy kia lại biến mất, thứ này càng trở nên cổ xưa hơn.
Thứ này vàng óng, kim quang lấp lánh nội liễm, vẻ thâm trầm ẩn hiện thế nhưng lại thiếu chút hoa lệ, cứ như được gột rửa bởi năm tháng.
Sát khí biến mất rồi? Thạch Hạo kinh ngạc, cảm giác này không hề sai.
Hắn thả ra thần thức cẩn thận tiếp cận thứ này thế nhưng cũng không hề bị thương, mặc khác sau lưng hắn lại xuất hiện cốt văn rồi vận dụng bảo thuật hòng cướp lấy nhưng vẫn chẳng phát sinh hậu quả xấu nào.
Hắn nhanh chóng nhặt lên thì phát hiện chiếc vảy này nặng phải tới mười vạn cân, quá nặng, khi cầm trong tay thì nặng trĩu vượt quá dự liệu mình.
Coong!
Khi hắn dùng tay búng nhẹ lên thì phát ra âm thanh kim loại réo rắt, thứ này dày chỉ có một tấc, dài một thước, nếu như để luyện thành bảo cụ thì vật liệu như này coi như dư rồi.
Hoặc là, đây chính là một bảo cụ tự nhiên.
"Nếu như còn sống trở lại thì thử hỏi Long Nữ xem vảy rồng này có lai lịch ra sao?" Hắn lẩm bẩm.
Dọc theo đường đi thì hắn nhìn thấy được rất nhiều thứ tà dị đầy kinh khủng và có giá trị kinh người, thế nhưng không cách nào tiếp cận và lấy đi được.
"Tế đàn?"
Bỗng dưng Thạch Hạo phát hiện, sau khi đi hơn mười ngàn dặm và đi tới bên khoang thuyền của chiếc thuyền cổ này thì phát hiện một tế đàn, thứ này đen thui và có khắc rất nhiều hình vẽ cổ xưa.
Những hoa văn này rất rườm rà đồng thời che kín những vết đao mũi kiếm, hiển nhiên nơi đây đã xảy ra chiến đấu, một lần nữa ngọn lửa trong cơ thể hắn lại xuất hiện và chiếu rọi toàn bộ nơi đây.
Thạch Hạo dọc theo thềm đá to lớn kia không ngừng bước lên và đăng lâm lên tòa tế đàn đen to lớn còn hơn cả núi này.
Ở đỉnh tế đàn có một cái ao, bên trong là chất lỏng năm màu tựa như sữa trắng lấp lánh tỏa ánh hào quang.
"Cũng là... huyết dịch?" Thạch Hạo rùng mình, sau khi phân tích kỹ lưỡng thì hắn xác nhận khẳng định này, là đang thờ cúng ư?
Loại máu này chắc chắn rất kỳ dị, chỉ mới quan sát thì đã có một thứ sức mạnh khó lường, Thạch Hạo cảm thấy nó còn lợi hại hơn cả huyết dịch đỏ sậm kia, đồng thời cũng ẩn chứa sát cơ đầy lạnh lẽo!
"Những thứ này đều rất bá đạo, tràn ngập sát khí, cứ như được mang từ chiến trường trở về, lẽ nào là ảo giác sao?"
Hắn không dám mở Thiên mục bởi vì hắn sợ những phù văn mình tạo ra sẽ khuấy động sát cơ trong huyết dịch năm màu kia, hắn chỉ bình tĩnh quan sát thế nhưng dù là thế thì vẫn cảm thấy dị thường.
Tế đàn này truyền ra âm thanh ầm ầm, bên trong chất lỏng năm màu xuất hiện một cảnh tượng kinh người, loáng thoáng còn có âm thanh truyền ra.
Hắn nhìn thật chăm chú, tinh thần tập trung cao độ, đó cũng không phải là ảo giác mà càng ngày càng rõ ràng.
"Giết..."
Đột nhiên hắn nghe được tiếng kêu "giết" đầy trời, huyết dịch năm màu kia xuất hiện sóng lớn tựa như là đại dương dập dềnh, những hình ảnh mơ hồ dần dần hiển hiện ở bên trong.
Đó là... một ngôi thành to lớn cổ xưa, còn có chiến trường mênh mông vô ngần, tiếng kêu "giết" rầm trời, cường giả nơi nơi, từng người mạnh tới mức không cách nào có thể diễn tả được.
Thành trì ấy vô cùng vững chắc, vắt ngang Biên hoang, lớn tới mức khó tin, tựa như một thế giới.
Ầm!
Chiến trường kia, có sóng sức mạnh tối cao nhất của Thần đạo, có phù văn vọt lên đủ khiến trời sao đều rơi xuống.
Chiến đấu đó rất kịch liệt, không thể nào tưởng tượng được!
Sau đó, hắn nhìn thấy mấy người đang đỡ lấy nhau, bóng người đứng dưới ánh tà dương đang nhằm về phía tòa thành khổng lồ nơi Biên hoang kia, thương thế của từng người đều rất nặng, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Dưới ánh chiều tà, thân thể của bọn họ dường như cao lớn tới lạ thường, cũng không phải vì thương thế mà biểu lộ vẻ suy yếu, ai cũng đều có một loại khí tức cái thế
Bảy người, cứ như là bảy vị Vương vô địch, cứ thế đỡ lấy nhau, đạp lên vô số thi thể để trở lại thành lớn hòng trấn thủ nơi đây.
Sau đó không lâu, lại có vô số sinh linh đánh tới, khí tức đều là Thần đạo chí cao, cứ như đã bất hủ, cơ thể xuất hiện ánh sáng đầy đáng sợ.
"A..."
Bảy người cả người đều là máu, to lớn cực kỳ, bọn họ đứng trên đầu tường ngửa mặt hét đầy giận dữ, lần nữa lại lao ra giết thẳng về vô số địch thủ kia.
Mà ở trong thành thì có rất nhiều người quần áo lam lũ, có ông lão da bọc xương, có thiếu niên ốm yếu, có những trẻ em mặc những bộ y phục bằng da thú chắp vá, tất cả đều đang đứng trên đầu tường và muốn tham gia cuộc chiến.
Vào lúc này, tâm thần của Thạch Hạo chấn động, bởi vì hắn nhìn thấy thánh quang nơi trán của những người này đang chiếu rọi ngút trời, tất cả hợp lại cùng nhau và đánh tan mây trời, đâm thủng thương khung, hoa văn ấy tựa như là chữ "Tội".
Trong lòng Thạch Hạo hiện lên luồng bi thương, đây không phải là chữ Tội mà đây chính là vinh quang, hắn vẫn còn nhớ, lần đầu tiên hắn cũng sôi trào cả tội huyết, xương trán phát sáng, dù là âm thanh đánh tan mây xanh cũng có thể nghe thấy.
"Chúng ta không phải là tội nhân... Máu đang chảy trong cơ thể của chúng ta không hề dơ bẩn, đó chính là vinh quang, ghi lại những huy hoàng và công lao đã từng có."
"Tổ tiên... của chúng ta không phải là tội huyết... lâu nay vẫn chinh chiến ở đây, giữ vững thiên địa, tự đoạn đường lui, bọn họ vẫn không ngừng huyết chiến, trấn thủ Biên hoang."
Những thứ này cứ như vẫn còn văng vẳng bên tai, nỗi lòng Thạch Hạo vô cùng chấn động!
"Biên hoang, đó là Biên hoang sao, nó ở nơi nào, sẽ có một ngày ta sẽ giết tới đó!" Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm.
Huyết dịch năm màu phát sáng, cảnh tượng ở bên trong dần mơ hồ đi, thi thoảng hắn có thể nhìn thấy được một vài hình ảnh, một trong bảy đại Vương giả kia đã ngã xuống một người, sao trời đều mờ ảo cả.
"Chúng ta đang chiến đấu, tuy thiên địa đã bị phong tỏa thế nhưng không thể kiên trì nổi nữa, người tới sau đâu? Minh ước..."
Đó chính là âm thanh của sáu đại Vương giả còn sót lại, bóng hình cảu bọn họ to lớn, cả người đầy máu, vết thương khắp nơi, dìu đỡ lẫn nhau, bên dưới ánh chiều tà trông có vẻ vô cùng thê lương.
"Các vị ở nơi nào, Biên hoang ở nơi đâu?" Lời nói của hắn run rẩy.
"Minh ước... lẽ ào là Minh ước của Thái cổ ư?" Hắn nghĩ tới Minh ước mà mình từng nghe được ở Thiên Nhân tộc, hắn không biết ngọn nguồn ra sao thế nhưng lại có thể nghe được hai chữ Minh ước.
"Vù!"
Cuối cùng, sóng lớn nơi tế đàn kia thu lại và Thạch Hạo nhìn thấy hình ảnh cuối cùng nơi ấy, một chiếc cổ thuyền màu đen đang vượt qua Biên hoang và mang theo máu tiến vào trong vết rách hư không cực lớn kia.
"Chiếc thuyền này?!"
Thạch Hạo run rẩy, tâm tình nặng nề.
Là khởi nguồn của sự kỳ lạ và không rõ ư, chiếc cổ thuyền có lai lịch kinh người lại xuất hiện như vầy, là tốt hay là xấu?
Không còn động tĩnh gì nữa nên Thạch Hạo đi xuống tế đàn, hắn yên lặng cúi đầu rồi sau đó chạy nhanh về khoang thuyền, nơi đây quá rộng lớn mà hắn tựa như là một con kiến đang bò trong điện phủ khổng lồ.
Nơi đây đen kịt, sương mù dày đặc, sương mù màu xám lan tràn ra ngoài đồng thời mang theo những thứ khó tả.
"Nếu đã rời đi không được thì không bằng tìm hiểu tới cùng vậy."
Thạch Hạo chẳng hề đếm xỉa gì nữa, có truyền thuyết rằng những ai đã bước lên con thuyền này thì không một ai sống sót và trở về, trong lòng hắn đã dự liệu tới chuyện xấu nhất nên cũng không còn gì để sợ nữa.
Đương nhiên, hắn vẫn hy vọng chùm lửa trong cơ thể của mình kia sẽ phát huy uy lực.
Âm khí nơi này rất nặng, khi vừa bước vào thì hắn sợ tới mức giật nảy mình, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của hắn, đây mà lại là khoang thuyền ư, rõ ràng là một thế giới, là một mảnh sơn hà.
Một ngọn núi to lớn sụp đổ, mặc dù bị đứt đoạn thế nhưng vẫn chọc thẳng vào tầng mây.
Bên dưới ngọn núi khắp nơi đều là thi hài, có trang phục thái cổ, có chiến y Tiên cổ, những người này đều ăn mặc rất lâu đời, thần bí và đáng sợ.
Bên dưới ngọn núi bị đứt đoạn này có một thạch đỉnh to lớn vô biên, thi thoảng lại có hào quang lao ra, đây cũng chính là làn khí lành duy nhất có thể nhìn thấy được trong khu tử địa đầy u tối này.
Thạch Hạo lại gần, hắn dụi dụi mắt mình, gần như không thể tin được, bên cạnh chiếc đỉnh có một cái bàn ngọc cực lớn, đó là gì?
Ở mặt trên, máu tươi lai láng phát ra ánh sáng yếu ớt, đó là hàng loạt những đầu lâu.
Ngoài ra, còn có từng bài vị được viết những chữ xa xưa, dù là hắn cũng đọc không hiểu.
Hơi hơi dò ra thần niệm thì đạo âm vang lên ầm ầm, lúc này hắn mới hiểu được hàm nghĩa của những ký tự kia, quá cổ xưa, những chữ này hoàn toàn khác với chữ của thế hệ này.
"Đại Xích thiên chủ, Thanh Vi thiên chủ, Vũ Dư thiên chủ..."
Thạch Hạo hít vào một ngụm khí lạnh, hắn đã tới nơi nào thế này, tại sao lại nhìn thấy những cảnh tượng đầy đáng sợ và yêu tà, những thứ này khiến hắn tê dại cả da đầu.
Tới bây giờ, những Đại Xích thiên hỏa, Vũ Dư thiên hỏa vẫn còn lưu truyền trên thế gian, là "tiên chủng" mà bọn họ lưu lại, giờ hắn tới nơi này và lại trông thấy bài vị của những người này.
Đương nhiên, đây cũng không phải là điều đáng sợ nhất, việc khiến Thạch Hạo sởn gai tóc chính là các đầu lâu phía trước những bài vị này, chúng nhiễm huyết dịch lấp lánh, bất hủ như trước.
"Lẽ nào, từng cái đầu lâu này chính là của nhóm người Đại Xích thiên chủ, Thanh Vi thiên chủ?"
Lông tơ của Thạch Hạo nổ lốp bốp, cảm thấy không tài nào tin được.
Xoẹt!
Ánh sáng yếu ớt lóe lên, những bài vị cùng với đầu lâu trên bàn ngọc đều biến mất, và chiếc đỉnh đá kia thấp thoáng lóe lên ánh sáng.
Thạch Hạo chấn động trong lòng, đây là ảo giác hay là những thứ ở trong chiếc đỉnh đá lộ ra bên ngoài?
Hắn nhìn chằm chằm chiếc đỉnh này, tuy rằng nắp đỉnh đậy kín và có gia trì phong ấn vô thượng, thế nhưng nơi ấy vẫn lộ ra ánh hào quang.
Ngoài ra, bên trên chiếc đỉnh này có rất nhiều vết rạn nứt, lúc nào cũng có thể vỡ nát!
Từ khi hắn đi tới chiếc thuyền cổ này thì bản thân đã nhìn thấy vô số điều không thể tưởng tượng được, đặc biệt là ở nơi này, sự đáng sợ càng tăng mạnh. Thạch Hạo nhìn chằm chằm vào đỉnh đá, cảm nhận được ý lạnh thấu xương, không phải nơi đây có nhiệt độ quá thấp mà là bắt nguồn từ sâu trong lòng hắn.
Sao lại như thế? Nơi này không cách nào tưởng tượng được, lại có thể nhìn thấy những thứ này!