"Nếu như là di bảo của tiên gia thì chúng ta chia như thế nào?" Huyền Côn khàn giọng nói, hắn bị thương nặng nhất nên không muốn tái đấu nữa.
Yêu Nguyệt công chúa thì nhìn về phía Thạch Hạo rồi nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lòng của Phong Hành Thiên trầm xuống, hắn lo lắng ba người lại liên thủ rồi tiêu diệt hắn, bởi vì trước đây không lâu ba người này cũng từng làm qua hành động này.
"Ba chúng ta chia đều thì cũng không phải không được." Thạch Hạo gật đầu nói.
"Được!" Yêu Nguyệt công chúa nở nụ cười, cặp mắt linh động tựa như cảnh xuân đầy long lanh, nụ cười khuynh thành rạng ngời, thánh huy rọi sáng tôn lên làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc dài thướt tha tỏa sáng lấp lánh.
Ầm!
Phong Hành Thiên ra tay, hắn chẳng hề chần chừ chút nào mà chọn lựa công kích trước tiên, bởi vì ba người kia chắc chắn sẽ liên thủ giết chết hắn, nhất định phải ra tay giành thế chủ động.
Hiện tại tiên hạ thủ vi cường, hắn giành xuất kích trước tiên, sức mạnh hắc ám dâng lên, gió mạnh cuồn cuộn tựa như muốn thổi bay trời sao, vô cùng đáng sợ.
Đáng tiếc, ba người ngay lập tức đánh trả, vận dụng tới Thiên công cổ với uy thế tuyệt luân, đánh xuyên Thiên phong và kích bay hắn về phía sau.
Mặc dù thần thông của hắn mạnh mẽ vô cùng thế nhưng cũng không cách nào đấu với ba đại cao thủ được, tất cả đều đã tu ra ba luồng tiên khí, ai cũng biết sự đáng sợ của nhau cả.
Quyết đấu thiên công, bảo thuật chồng chất, đặc biệt môn Lục Đạo Luân Hồi có uy lực kinh khủng nhất, sáu hố đen xoay chuyển, thời gian trôi qua, năm tháng biến thiên, luân hồi qua lại, vô cùng kinh người!
"Ầm!"
Lần này vì muốn đánh nhanh thắng nhanh cho nên ba người Thạch Hạo đều vận dụng tới thủ đoạn mạnh nhất để nhanh chóng giết chết, cho nên đòn thứ hai ngay lập tức đánh tới.
Nơi đây, Chân long ngâm lớn, Phượng hoàng hót vang, trong nháy mắt đã xé nát bầu trời!
Hắc ám Thiên phong thét gào, Phong Hành Thiên giãy giụa, hắn dùng hết khả năng để đánh trả đồng thời nhanh chóng lùi về sau để tránh né mũi nhọn.
Chỉ là, mặc dù hắn trốn rất nhanh thì vẫn chịu phải xung kích, phụt, máu tươi phun xối xả.
"Ha ha..."
Đột nhiên một tiếng cười lạnh truyền tới khiến cho người khác sinh ra sợ hãi, thân thể của Thạch Hạo, Yêu Nguyệt, Huyền Côn đều cứng đờ, tựa như rơi vào trong hố băng, toàn thân lạnh toát.
Một sinh linh mạnh mẽ xuất hiện cách đó không xa rồi khóa chặt bọn họ lại.
Lúc này, lông tơ mỗi người đều dựng thẳng, sự lạnh lẽo lan tràn từ đầu tới chân, tựa như bị một con cự thú tiền sử nhìn chằm chằm, cơ thể không cách nào động đậy được.
Đó là sinh linh gì? Làm sao lại xuất hiện mà bọn họ không hề hay biết gì cả.
Rõ ràng, sinh vật này mạnh hơn bọn họ rất rất nhiều, tới gần chẳng mảy may có chút tiếng động nào, mãi cho tới khi tới sát bên thì mới bị bốn người cảm nhận được.
"Là con cổ điệp kia à?" Âm thanh của Yêu Nguyệt khẽ run và không mấy dễ chịu, ở nơi này ngoại trừ hồ điệp thối rữa kia ra thì làm gì có sinh vật khác chứ?
"Không phải con cổ điệp kia đã chết trận từ hơn kỷ nguyên trước rồi hay sao?" Huyền Côn rút lui rồi nhìn chằm chằm về cách đó không xa.
Sương mù tản đi hết, một sinh linh hình người xuất hiện rồi đi tới bên trong cung điện bên dưới lòng đất này.
Không biết vì sao, đám Yêu Nguyệt, Huyền Côn đều thở dài một hơi, sinh vật từ bên ngoài tới dù sao cũng mạnh hơn con hồ điệp đã thi biến thối rữa kia nhiều.
Nhưng Thạch Hạo lại không hề cho là như vậy, sinh vật vừa mới đi vào liền tập trung về phía hắn, với lại còn tỏa ra một luồng ý lạnh đầy âm trầm.
"Cũng khá đó, Lục Đạo Luân Hồi thiên công lại xuất hiện trên thế gian, đúng là thời buổi loạn lạc mà." Hắn khẽ nói.
Sương mù đều tản ra hết, lúc này hắn lộ ra hình dáng của mình.
Đây là một trung niên với vóc dáng tầm trung, rất cân đối, hay có thể nói là cơ thể rất rắn chắc, cũng không quá cao, cả cơ thể như được đúc từ đồng vàng, làn da có tia sáng vàng nhạt lưu chuyển.
Con mắt của hắn rất sắc bén, tựa như là hai vòng mặt trời đầy rực rỡ!
Không tính là anh tuấn, chỉ là một người có hình dáng phổ thông thế nhưng hắn lại tỏa ra một luồng khí phách duy ngã độc tôn, trong con ngươi mang theo vẻ lạnh lẽo cùng vẻ khinh bỉ nhìn quét bốn người.
Rõ ràng, hắn cũng chẳng hề đặt mấy người vào trong mắt, chẳng thèm để ý tới mấy tên tiểu bối như Thạch Hạo, Yêu Nguyệt.
Đây là biểu hiện của thực lực, với độ cao mà hắn đạt được trong hành trình tu đạo vô tận năm tháng thì rất dễ để xóa bỏ những người này.
"Lục thúc!" Phong Hành Thiên mừng rỡ lớn tiếng gọi.
Hắn không nghĩ tới sẽ gặp được tộc thúc ở nơi này, một cường nhân có tiếng tăm là nhân tài ở Thiên Thần cảnh chợt bùng phát và rồi quật khởi, có vô số truyền kỳ ở Phong tộc.
Phong Chiêu, từ nhỏ cũng chẳng xuất chúng gì, chưa hề tu ra tiên khí thế nhưng sau khi tiến vào Thiên Thần cảnh thì chợt bùng phát, hắn tiến hành đại niết bàn, thoát thai hoán cốt rồi vượt qua những người cùng thế hệ.
Đây là một người đã tích lũy trong thời gian dài rồi chợt bùng phát, tu đạo tới năm trăm năm mới có thành tựu, đã trở thành nhân vật điển hình, tiếp đó hắn thế như trẻ tre, hát vang tiến mạnh.
Tới hiện giờ đã sâu không thể lường được, một chân đã bước vào trong lĩnh vực huyền diệu vô cùng, là một tồn tại siêu cấp không thể tưởng tượng nổi, có địa vị vô cùng quan trọng trong Phong tộc.
Hiện giờ, hắn được phong làm Phong Hầu!
Nên biết, Phong tộc chính là Trường Sinh thế gia, trong lịch sử từng có người bất hủ, nguồn gốc thâm hậu, kinh khủng vô cùng.
Được một gia tộc như vậy tôn làm Phong Hầu thì địa vị có thể tưởng tượng được, là một nhân vật khó chơi và chẳng hề tầm thường.
Ngày đó, một lão tổ tông của Phong tộc biết được ở Ba ngàn đạo châu có một thiếu niên họ Thạch muốn tới Vô Lượng Thiên, cho nên đã nói vài câu và muốn Phong Hầu đi sắp xếp chuyện này.
Chính hắn là người đã nhờ cậy Nguyên Thanh, để hắn ra tay chèn ép.
"Lục thúc, sao thúc lại tới đây?" Phong Hành Thiên kinh ngạc, hoàn toàn không rõ vị cường nhân được xưng Hầu này vì sao lại tới nơi này.
"À, tĩnh quá ắt sẽ động, hóa thân làm một tên tu sĩ nhỏ bé, đi trên chiến thuyền của thư viện các ngươi rồi tới nơi này ngắm nghía một phen." Phong Chiêu nói.
Sau khi nghe được những lời này thì đám Yêu Nguyệt, Huyền Côn đều tái nhợt sắc mặt, linh cảm đại sự không ổn sẽ diễn ra, Phong Hầu quá mạnh mẽ, lại có thể tránh né sự phát hiện của các vị trưởng lão.
Nếu hắn không tới thì Phong Hành Thiên hơn nửa sẽ gặp nạn, có thể sẽ bị đánh giết ở nơi này, thế nhưng Phong Hầu đột ngột xuất hiện liền thay đổi mọi thế cục.
Việc này quá đột ngột, ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra việc như thế này.
"Huyền Côn, ngươi rất gỏi, có chút dũng cảm đó, thiêu phú lại siêu tuyệt, chỉ cần cho ngươi vài trăm năm thì chắc chắn sẽ hóa rồng bay vút trời cao." Phong Hầu bình phẩm.
Sau đó hắn nhìn về phía Yêu Nguyệt công chúa, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng, nói: "Yêu Nguyệt, mấy năm không gặp mà ngươi lại dậy thì thành công như vậy, vẻ xinh đẹp lộng lẫy càng tăng mạnh, lại còn có tiên khí quấn quanh thì quả là tuyệt lệ giai nhân trong nhân gian."
Không biết vì sao khi được hắn khen như vậy thì Yêu Nguyệt công chúa chẳng hề thấy thoải mái chút nào, nàng thấy được sâu trong mắt của đối phương có chút điểm kỳ lạ khiến nàng bất an, lúc này cố gắng nở nụ cười tươi, nói: "Xin chào Phong lục thúc."
Cùng là Trường Sinh thế gia cho nên giữa đôi bên sẽ là quan hệ cạnh trnah.
"Phong tiền bối, ý của người là như thế nào?" Huyền Côn hỏi.
"Các ngươi đều là thiên tài tuyệt thế đã tu ra ba luồng tiên khí, bất luận người nào chết đi cũng sẽ là một loại tổn thất, dù sao thì thiên hạ sẽ đại loạn, còn phải chờ các ngươi đi dẹp loạn nữa mà." Phong Chiêu nói.
Huyền Côn không lên tiếng thế nhưng lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Yêu Nguyệt thì lùi về sau hai bước, trong lòng cảm thấy bất an khó tả, bởi vì nàng nhìn thấy được vẻ dã tính cùng sự nóng bỏng trong mắt của đối phương, mặc dù nàng là con cưng của trời thế nhưng vẫn chưa hề quật khởi, không thể ngạo thị ở cửu Thiên thập Địa này, hiện giờ vô cùng lo lắng.
"Chỉ là, một khi ta đã xuất hiện ở đây thì tuyệt không thể để người khác biết được, sẽ ảnh hưởng không tốt." Phong Chiêu nói.
Phong Hành Thiên biết, vị Lục thúc này một là muốn bảo vệ mình, hai là muốn tìm hiểu thực hư của Thư viện Thiên Thần, cho nên mới cải trang thành một người bình thường và ẩn núp bên trong.
"Vậy người muốn như thế nào?" Bất kể là Huyền Côn hay là Yêu Nguyệt công chúa đều biến sắc, trong lòng hiện vẻ không rõ.
"Không nỡ giết, không bằng hãy đi theo ta." Phong Chiêu nói.
Sắc mặt của bọn họ liền thay đổi, sự tình bết bát nhất cũng đã xảy ra, đối phương là thèm khát thân thể có ba luồng tiên khí của bọn họ, hay là muốn tìm hiểu bí pháp Thiên công của bọn họ đây.
Thạch Hạo thở dài, hắn đứng bên cạnh đều thấy rõ, người này rất yêu tà, lòng mang ác ý tới nơi này, tuyệt đối không thể dễ dàng buông bỏ được.
Nghĩ tới dây thì hắn chuẩn bị vận dụng Vạn Linh đồ, giáp trụ Lôi Đế để tự vệ.
Đột nhiên, Phong Chiêu xoay người rồi nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Ta rất ghét những người biết Lục Đạo Luân Hồi thiên công!"
Thạch Hạo không hề nói lời nào mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
"Vậy thì sẽ bắt đầu từ ngươi, thể xác của ngươi rất là mạnh, đáng để đoạt lấy, nếu như rèn luyện thật cẩn thận thì có thể sẽ tạo nên một cao thủ tuyệt thế."
Phong Chiêu quay quanh Thạch Hạo một vòng tựa như đang nhìn một món hàng hóa, như nắm quyền sinh sát trong tay mình vậy, chọn hay không đều là quyền của hắn.
Đám người Yêu Nguyệt, Huyền Côn biến sắc, đây chẳng lẽ là kết cục của bọn họ ư? Hai người đều tới từ đại tộc nên từng nghe được một vài lời đồn kỳ lạ, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy tê dại da đầu rồi.
Thậm chí bọn họ còn biết, có một vài tu sĩ cá biệt sở hữu ba luồng tiên khí với lai lịch thần bí, xuất thân không rõ, thế nhưng lại có quan hệ với một vài truyền thừa yêu tà thời cổ đại.
"À, bắt đầu từ ngươi thôi, tự nguyện hay là chờ ta ra tay?" Phong Chiêu nhìn chằm chằm Thạch Hạo.