Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã từng thấy? Đây quả như đang nằm mơ giữa ban ngày vậy, làm sao có khả năng chứ, quá hoang đường mà!

Một bên sống ở ngàn tỉ năm trước còn một bên thì đang sống ở hiện tại, cách nhau hơn cả một kỷ nguyên thì làm sao gặp mặt được?

Nhưng, đây là một trong Thập Hung, đã từng là một trong những Trường Sinh giả mạnh mẽ nhất, thân phận tôn quý, không thể nói đùa.

Việc này rất mâu thuẫn, trong lúc nhất thời Thạch Hạo lâm vào cảnh thất thần, không biết có nên tin vào những gì mình nghe hay không, hắn rất không rõ, trong khoảng thời gian này đã xảy ra biến cố gì đó ư?

"Rít..."

Ở bên cạnh, Kiến nhỏ vàng rít dài, vào lúc này nó đã không còn nhỏ bé nữa mà tựa như núi lớn, toàn thân vàng óng, mỗi lần quặn mình là một động tĩnh cực lớn như muốn đánh nát hư không.

Đáng tiếc, nó không hề biết dấu ấn của ba ruột của mình đang hiện ra, không cách nào đối mặt được, lúc này nó trở nên điên cuồng và hoàn toàn mất đi ý chí.

Mái tóc của người người trung niên màu vàng này buông xõa tới tận eo, dáng vẻ oai hùng kiên cường, tinh không tựa như là những bức vẽ xuất hiện và chiếu rọi, không cách nào diễn tả được sự vĩ đại của hắn, ánh mắt hừng hực, ngạo thị quần hùng cổ kim!

Dần dần ánh mắt của hắn trở nên ôn hòa nhìn về Thiên Giác nghĩ con, hoàn toàn khác hẳn với khí chất của một cường giả cái thế nên có, không còn chút khí thôn sơn hà nào nữa.

Đây là tình thân, là sự yêu thương khi nhìn thấy đứa con của mình, là một mặt nhu hòa của Thiên Giác nghĩ vô địch, của bá chủ, của quân vương một đời!

"Ta biết rồi." Thạch Hạo lên tiếng, hắn như thông suốt được một vài việc, bởi vì, hắn nhớ tới một chuyện xưa vào ba năm trước, lúc tìm cơ duyên ở chiến trường Tiên gia, một dòng sông dài vắt ngang, một vị bá chủ ở vạn năm trước từng vượt qua dòng sông này và nhìn thấy hắn!

Nếu không phải có một cô gái mặc áo trắng chợt xuất hiện và đẩy lùi cổ tổ của dị vực thì như vậy Thạch Hạo hơn phân nửa đã gặp nguy rồi.

Cô gái ấy đứng ở rất xa, phong hoa tuyệt đại, gây ấn tượng vô cùng sâu sắc với Thạch Hạo, đáng tiếc chính là không cách nào có thể nhìn rõ được hình dáng, duy nhất chỉ có chiếc mặt nạ quỷ là có thể phân biệt rõ thân phận của nàng, nhưng cũng không biết được.

Nếu như hai người này từng đứng sừng sững trên dòng sông thời gian và nhìn xuống vạn cổ thì như vậy Thiên Giác nghĩ hơn nửa cũng nhìn thấy được hắn.

Bởi vì, nếu luận về thực lực thì Thiên Giác nghĩ chắc chắn là một trong những nhân vật mạnh nhất ở niên đại đó, nói riêng về thân thể thì đã là đệ nhất, ngạo thị quần hùng, đánh đâu thắng đó!

"Tiền bối đã nhìn thấy tương lai, và đã thấy ta?" Thạch Hạo hỏi.

"Ngươi cũng chẳng phải là kẻ hiền lành gì." Thiên Giác nghĩ nói rồi xoay người nhìn hắn, trong đôi mắt vàng óng hiện lên cảnh tượng rơi rụng của nhật nguyệt tinh thần, rất nhiều sinh linh Tiên đạo bị chém giết, đó là hình ảnh của những thế giới lớn sụp đổ và hóa thành cửu Thiên thập Địa!

Ầm!

Trong nhất thời Thạch Hạo cảm giác được một luồng khí tức đáng sợ phả thẳng vào mặt, hắn tựa như đưa thân vào những năm cuối của Tiên cổ, bị xé rách cùng với tinh hệ, sụp đổ cùng với thế giới, héo tàn cùng với vạn vật.

Xoẹt!

Phút chốc hắn nhìn thấy được một chiêu kiếm tuyệt thế, nó có màu xanh, không hề có ánh sáng lộng lẫy thế nhưng lại có thể xuyên thủng cả vũ trụ ngay tức khắc, tiếp đó nơi mi tâm của hắn truyền tới cơn đau nhức.

"A..." Thạch Hạo hét lớn một tiếng, cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo, cả người ướt đẫm mồ hôi, lông tơ dựng thẳng.

Một lát sau thì hắn liền hiểu, đó chính là những gì đại nhân Thiên Giác nghĩ đã trải qua, lúc hắn chiến đấu thì đã bị người khác giết chết như thế, một kiếm xuyên thủng mi tâm, máu nhuộm cả tinh không.

Việc này là đang truyền cho Thạch Hạo một loại tin tức nào đó, để hắn phải cẩn thận với kẻ địch mạnh mẽ vô thượng kia!

Từng có một sinh linh nắm chặt lấy một thanh tường kiếm màu xanh như thế và phá tan mi tâm của Thiên Giác nghĩ, thương tổn tới thân thể được mệnh danh là đệ nhất trong thế giới ấy.

"Tên kia vẫn còn sống." Thiên Giác nghĩ nói.

Lời này làm Thạch Hạo càng chắc chắn hơn, đối phương đang nhắc nhở hắn, nói cho hắn biết địch thủ trong tương lai sẽ đáng sợ như thế nào!

"Ầm!"

Một lát sau, trong con ngươi của Thiên Giác nghĩ chợt xuất hiện một bóng người màu đen, bàn tay lớn che kín trời cao và bao trùm cả thương vũ.

Thạch Hạo cảm thấy như nghẹt thở, như bị giam cầm trong giây lát, không cách nào động đậy được!

"Hả?" Hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, cực kỳ rõ ràng.

Là người kia, một vị bá chủ nhìn xuống vạn cổ, từng ở phía thượng du dòng sông thời gian ngóng nhìn, là người muốn tiêu diệt hắn thế nhưng về sau lại bị cô gái mặt áo trắng đẩy lui.

Đây cũng là cảnh ngộ mà Thiên Giác nghĩ gặp phải, từng bị người này cuốn lấy!

"Xoẹt!"

Một luồng thần mang kinh thiên xé rách cả vĩnh hằng, phá tan cả vũ trụ lớn, đó là một cây thương, mũi thương vàng óng đâm đến như muốn kích nứt thần hồn của người đối diện, như muốn chọc mù con mắt của người nhìn.

Đây là cao thủ tuyệt thế thứ ba của dị vực xuất thủ!

Một thương này cực kỳ nhanh đồng thời thế tới như bẻ gãy cành cây khô, không cách nào ngăn cản nổi, vụt, máu tươi tung tóe, Thạch Hạo cảm thấy lồng ngực của mình bị đâm nhói, tiếp đó là xương cốt toàn thân gãy nát, toàn bộ kinh mạch bị phá tan, tiếp đó là sát khí cuộn thẳng về phía linh hồn!

Một thương này phá diệt cả thế giới lớn!

Rõ ràng, đây là những cảnh tượng và những việc mà Thiên Giác nghĩ đã trải qua.

Đi kèm một thương này là tiếng gào thét của Thiên Giác nghĩ, rất nhiều hành tinh trong tinh không rơi rụng lã chã, còn có cả những phản kích đầy kịch liệt chống đỡ với cừu địch.

"Thế giới cũ đã bị hủy, hóa thành cửu Thiên thập Địa, có không ít liên quan với trận chiến này." Thạch Hạo cảm thán.

Tiếp đó, hắn cảm thấy mí mắt tối sầm lại, tựa như bị ngất đi.

Thạch Hạo biết, đó là do Thiên Giác nghĩ đã bị thương quá nặng nên đã rời khỏi chiến trường, và bản thân hắn cũng dần lui khỏi cảm giác này.

"Ta đã giết vô số địch, chém chết từng thứ được gọi là bất hủ kia, thế nhưng, ba sinh linh này vô cùng đáng sợ, bọn họ đều còn sống cả." Thiên Giác nghĩ nói.

Vậy đây chính là những sinh linh đáng sợ nhất của thế giới bờ bên kia, còn có người nào lợi hại hơn nữa không, Thiên Giác nghĩ không biết, sau trận chiến đó hắn đã tàn phế.

Vốn là nhân vật ngất trời, vô địch cái thế, nhưng lại bị hạ gục trong trận chiến tận thế này.

Không cần suy nghĩ nhiều, trận chiến này chắc chắn vô cùng hoành tráng, có thể được ghi vào trong sách sử cổ, là tình cảnh kinh thiên động địa, chiến đấu đầy khốc liệt, là cuộc tranh đấu chân chính của những tồn tại chí cao.

Đáng tiếc, hết thảy đều đã quy về cát bụi, không hề có bất kỳ ghi chép nào, người đời sau không hề hay biết, đã bị lãng quên sạch.

Có thể, chỉ có đi đến thế giới đầy phồn thịnh bờ bên kia mới có thể hiểu được, từ trong miệng của những kẻ cừu địch ấy mới hiểu rõ được một vài chuyện cũ của tiên dân, biết được những ánh sáng rạng ngời đầy đáng thương ấy.

"Ta không biết những người khác gặp phải địch thủ như thế nào, thế nhưng bọn chúng lại chăm sóc ta vô cùng chu đáo, ba cao thủ tuyệt thế cùng xuất hiện, xuất lĩnh đông đảo bất hủ, hừ!" Thiên Giác nghĩ hừ lạnh, có chút tiếc nuối cùng không cam lòng, chung quy lại ông đã phải bỏ mạng.

"Ta có thể thấy được hình bóng của mình thời còn trẻ ở ngay trên người của ngươi, theo đuổi cực đạo, muốn là mạnh nhất, nếu như ngươi cũng thuộc bộ tộc Thiên Giác nghĩ thì ta sẽ càng cao hứng hơn nữa!" Thiên Giác nghĩ nói.

Thời khắc này, khí tức của hắn ép người, mái tóc vàng rậm rạp buông xõa bên người, những ngôi sao phá nát và nổ tung, cảnh tượng đáng sợ vô cùng!

Một người sừng sững ở trung tâm của vũ trụ, quan sát sự hưng suy của vạn cổ, trông ngóng sự trầm luân của cửu Thiên thập Địa, hắn không buồn cũng chẳng vui, tựa như đã buông thả, không còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa.

"Tiền bối, người đã nhìn thấy gì vậy ạ?" Thạch Hạo hỏi, rất muốn biết tương lai sẽ như thế nào.

"Ta vì muốn nhìn thấy đứa con của mình cho nên mới nhìn thấy được ngươi, nó đi cùng với ngươi, trải qua cuộc huyết chiến, ngọn lửa chiến tranh đã đốt cháy cả cửu trùng thiên!" Ánh mắt của Thiên Giác nghĩ tựa như ngọn lửa với khí tức ép người, với phong thái khí thôn sơn hà tựa như năm kia, muốn dấn thân vào trong chiến trường.

Đáng tiếc, hắn chỉ còn lại chút tàn hồn mà thôi.

"Kết quả ra sao?"

"Thấy không rõ lắm." Thiên Giác nghĩ lắc lắc đầu.

"Sao lại không thấy rõ chứ?" Thạch Hạo không tin.

"Đại chiến sẽ không quá lâu nữa đâu, cuộc chiến này còn đáng sợ hơn cả những gì chúng ta từng trải qua, phạm vi của nó quá rộng, thật sự ta hoàn toàn không nghĩ tới được, có vài thứ sẽ xuất hiện nữa!" Thiên Giác nghĩ nói.

Thạch Hạo khiếp sợ, đại chiến trong tương lai còn có những thứ khác nữa ư? Chuyện này... làm người khác không rét mà run, cửu Thiên thập Địa còn có con đường sống nào nữa?

"Thời đại tối tăm nhất từ trước tới nay muốn tới rồi, nó còn khủng khiếp hơn cả những gì mà chúng ta đã gặp phải, ngươi đã chuẩn bị xong chưa, ngươi có sợ không?!" Thiên Giác nghĩ quát lớn.

"Sợ gì chứ, ngay cả thứ kia cũng còn không biết thì có gì mà sợ, cứ tới đây đi!" Thạch Hạo hùng hồn nói.

"Nếu như có một ngày không một ai có thể giúp đỡ ngươi, toàn bộ đất trời này đều đã bị giết tới mức chẳng còn âm thanh gì nữa, chỉ còn có khuất phục, vậy ngươi còn dám chống lại nữa không?"

"Dám!" Thạch Hạo không chút do dự nói.

"Cả thế gian mênh mông này chỉ còn mỗi mình ngươi đầy cô độc, một mình ngươi với một chiến trường, một mình ngươi rỉ máu, chinh chiến từ một kẻ thanh niên tới trung niên rồi lại tới lão niên thê lương, tinh lực khô cạn, mãi cho tới lận khi ngọn lửa sinh mệnh chập chờn, vậy ngươi còn có thể chiến đấu nữa không?" Thiên Giác nghĩ hỏi.

"Người thấy những thứ này ư, đây là cuộc đời của ta à?" Thạch Hạo bình tĩnh hỏi.

"Ta cũng chỉ là hỏi bậy hỏi bạ mà thôi." Thiên Giác nghĩ nói.

"Những người khác thì như thế nào, tại sao chỉ còn sót lại mỗi mình ta thế?" Thạch Hạo lớn tiếng hỏi.

"Ta thấy được hai kết cục, nhưng chỉ một mình ngươi ở trong đó." Thiên Giác nghĩ nói.

Mạnh mẽ như hắn cũng cảm thấy vô cùng phức tạp khi nhìn thiếu niên trước mặt này, chưa bao giờ hắn nghĩ tới, một người lại phải đối mặt với toàn bộ địch thủ, sẽ còn đáng sợ hơn cả kỷ nguyên của bọn hắn.

"Kết cục chỉ có một, không thể có hai!" Thạch Hạo nói.

"Bởi vì, những gì ta thấy cũng không có chân thực, có một vài thứ trùng lặp, mơ hồ, đó là hai phần hình ảnh, còn có những người khác nữa, và cũng có cả ngươi, ta chỉ có thể phán đoán đó là hai kết cục." Thiên Giác nghĩ thật thà nói.

"Ta không tin về tương lai mà lúc này đã nhìn trộm được, ta chỉ tin chắc, với đôi nắm đấm của ta sẽ đánh nên một vùng tương lai, mở ra một càn khôn đầy sáng sủa." Thạch Hạo nắm chặt hai nắm đấm, giọng nói vô cùng kiên định.

Bởi vì, không chỉ một lần có người nói rằng không hề nhìn thấy rõ được tương lai của hắn, hắn sẽ không tiếp nhận thông tin này, hắn tin chắc vào sức mạnh của bản thân, muốn xoay chuyển càn khôn, sửa lại "nhân quả" kia!

"Tương lai sẽ có những cừu địch ra sao?" Thạch Hạo hỏi.

"Rất nhiều, e rằng mọi người của kỷ nguyên Tiên cổ cũng sẽ không hề nghĩ tới những người kia vẫn còn tồn tại, sẽ xuất hiện và đi ra." Hai mắt của Thiên Giác nghĩ tựa như là bó đuốc vậy.

"Ví như, người bảo vệ một mạch cửu Thiên thập Địa, trong cơ thể của bọn họ tại sao lại có dòng máu màu vàng, tới từ nơi nào? Tới lúc đó sẽ được giải đáp toàn bộ! Còn có những người tới cùng một nơi với bọn họ nữa."

Thiên Giác nghĩ cẩn trọng nhắc nhở, hắn có chút tiếc nuối, có chút thở dài, rất muốn sống thêm năm trăm năm nữa, muốn cùng với những người kia đi tham gia cuộc đại chiến!

Hắn là một cường giả bất khuất, là một nhân vật cái thế với khát vọng chiến đấu với hết thảy những cường giả trên thế gian.

"Tới lúc đó, ngươi sẽ xuất hiện, cửu Thiên thập Địa cũng không phải rất lớn, chiến trường chân chính là mênh mông không bờ, phạm vi lan tỏa không cách nào tưởng tượng được!" Thiên Giác nghĩ nói.

Những điều còn lại, hắn cũng không muốn nhiều lời, bởi vì Thạch Hạo vẫn chưa đạt tới cấp bậc kia, nếu giờ đề cập tới cũng chỉ khiến hắn cảm thấy bi quan mà thôi.

"Ta muốn Bất Diệt kinh!" Cuối cùng, Thạch Hạo chỉ nói một lời như vậy.

Dám nói như vậy với Thiên Giác nghĩ, lại nói thẳng ra yêu cầu về bộ kinh văn này, thật sự cũng chẳng có mấy ai, nhưng hắn lại rất bình thản nói trắng ra.

"Được, ta sẽ chỉ cho ngươi biết nơi cần tới để lấy!" Thiên Giác nghĩ đau đớn đáp ứng, bởi vì hắn nhìn thấy được một góc của tương lai, thấy được loại đại thế kia, nó quá đáng sợ, trận tranh đấu quá kịch liệt.

Hắn hi vọng trong vùng thế giới này sẽ có người có thể quật khởi, có thể đi phân cao thấp và sẽ giành được phần thắng!

Chính là sự tàn khốc của tương lai, mà Thiên Giác nghĩ lại vừa ý với Thạch Hạo nên muốn đào tạo hắn, chính vì thế sẽ không lãng phí thời gian và cũng chẳng hề khách sáo làm gì.

"Xoẹt!"

Thiên Giác nghĩ điểm ra một chỉ, một đám dấu ấn và đi kèm là cảnh tưởng của những ngôi sao nổ tung, tiếp đó là vọt thẳng vào trong mi tâm của Thạch Hạo!

"Năm xưa ta từng tu luyện pháp môn này, cuối cùng vẫn không cách nào viên mãn được. Rất có thể là bởi vì môn kinh văn này không được hoàn chỉnh! Ta hi vọng sau khi ngươi tới nơi đó thì có thể mang đi được bản cổ kinh này, đừng nên để lại sự tiếc nuối như ta đã từng!" Thiên Giác nghĩ nhắc nhở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK