Mục lục
VĂN PHÒNG ẨN HÔN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Vũ Hủy đột nhiên từ chức mà không hề báo trước, sau khi từ Nam Thành trở về, cô ta không đến làm việc nữa, người ta nói rằng cô ta rút khỏi ngành ngân hàng và đi du học.



Ai cũng bất ngờ, thời điểm đó ở DR rộ lên tin đồn, nhiều nguồn tin khác nhau, có người cho rằng cô ta làm vậy để tiện công khai với Kỷ Dục Hằng, có người lại cho rằng Kỷ Dục Hằng xuất thân từ gia đình không tốt, nên không lọt vào mắt xanh của cha cô ta, đôi uyên ương bị chia rẽ, hai người phải chia tay nhau.



Dù sao mọi tin đồn đều liên quan đến Kỷ Dục Hằng, mọi người đều chờ đợi động tĩnh của Kỷ Dục Hằng, nhưng nam chính dường như ngày nào cũng rất điềm tĩnh.



Đến Triệu Phương Cương cũng phải tự mình lén lút suy diễn, chỉ có Đồ Tiểu Ninh biết phải làm gì, có điều Đường Vũ Hủy hoàn toàn rút lui, nói thật lòng thì cô cũng khá bất ngờ, xem ra việc anh kết hôn đả kích cô ta không ít. Vì vậy nên kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, cô trở thành người chiến thắng?



Đường Vũ Hủy đi rồi cũng tốt, từ giờ cô cũng có thêm phần thanh tĩnh.



Khách hàng lại điện thoại giục cô mở tài khoản cho vay, cô không có nhiều thời gian nghĩ đến Đường Vũ Hủy, vội vàng đi xuống quầy thanh toán, nhưng hôm nay quầy chật kín người, bốn quầy khách hàng đều ngồi kín chỗ, cô chỉ có thể xếp hàng.



“Xin chào, mở tài khoản hết tổng cộng 520 nhân dân tệ, xin vui lòng thanh toán bằng tiền mặt, cảm ơn.”



“Nhất định phải là tiền mặt sao? Tôi có thể quét mã chuyển khoản không?”



Bên cạnh Đồ Tiểu Ninh có khách hàng đến mở tài khoản kinh doanh, cô ấy muốn mở tài khoản dài hạn, đợi quầy bên này mở tài khoản xong sẽ qua giúp cô ấy gửi tiền nhưng chẳng biết đợi đến khi nào. Chi bằng đến quầy xử lý nghiệp vụ đơn giản khác xếp hàng.



Nhưng khách hàng bên đó đang bàn bạc với nhân viên về vấn đề thanh toán phí mở tài khoản bằng tiền mặt.



Nhân viên: “Thật xin lỗi, không thể được ạ, bắt buộc phải trả tiền mặt ạ, hoặc là chị có thẻ tiết kiệm của DR chúng em thì có thể ra máy ATM đằng kia rút ạ?”



Khách hàng: “Tôi chưa làm thẻ tiết kiệm ở DR bao giờ, ở đây không có quét wechat hay thanh toán thẻ sao?”



Nhân viên: “Thật sự xin lỗi chị, không được đâu ạ.”



Khách hàng: “Ngân hàng các cô sao mà cứng nhắc vậy? Chỉ nhận tiền mặt sao? Tôi một mình tới đây, đi đâu lấy tiền mặt cho các cô chứ?”



Nhân viên: “Vậy chị xem, có thể thương lượng với khách hàng bên cạnh mượn một chút, sau đó chuyển trả lại họ qua wechat được không ạ?”



Khách hàng: “Đều không quen biết, ai cho mượn chứ, hay là cô cho tôi mượn đi?”



Nhân viên: “Xin lỗi chị, em không được phép giao dịch tiền bạc với khách hàng ạ.”



Khách hàng có chút phát cáu rồi, đập tay xuống bàn, “Quy định ngân hàng các cô sao lại tệ đến vậy, chỉ nhận tiền mặt, bây giờ là thời đại công nghệ hiện đại rồi có hiểu không hả? Ra ngoài mua đồ ăn cũng chỉ cần wechat, ai còn mang theo tiền mặt chứ? Ngân hàng các cô là muốn làm khó người già chúng tôi, cố tình phải không?”



Nhân viên: “Thật xin lỗi chị, chúng em chỉ tuân theo quy định, nếu có gây ra bất tiện cho chị rất mong chị thông cảm ạ.”



Khách hàng khoanh tay lại: “Tôi không có tiền mặt thì làm sao đây? Hôm nay tôi nhất định phải mở được tài khoản! Tôi không ngại mưa gió chạy qua đây vì mớ hỗn độn này sao, không mở được tài khoản, cô định để tôi về bị sếp mắng sao? Tôi thường ngày ghi chép kế toán đủ mệt rồi, lại còn bị ngân hàng các cô vặn vẹo! Cô có làm không? Không làm được thì gọi lãnh đạo các cô lại đây! Tôi khiếu nại cô!”



Nhân viên là một cô bé vừa tới làm được một năm, có chút khó xử.



Người phụ nữ nhìn khá trẻ tuổi kia có chút hung dữ, “Số hiệu của cô tôi nhớ kỹ rồi, tôi muốn tìm giám đốc khiếu nại cô!”



Cô gái nhỏ còn chưa nói được gì, giám đốc được ủy quyền trên quầy đều ra mặt phối hợp, nhưng khách hàng vẫn rất kích động.



Đồ Tiểu Ninh thấy không khí có chút căng thẳng, nhắc tới khiếu nại, cô đi qua đó, “Thưa chị, xin chị bình tĩnh.”



Người phụ nữ quan sát cô một lượt, “Cô là ai?”



Đồ Tiểu Ninh mỉm cười với cô ấy, “Tôi là quản lý dịch vụ khách hàng ở đây, chị đến mở tài khoản kinh doanh đúng không ạ?”



“Mở tài khoản! Một việc đơn giản là mở tài khoản thôi mà ngân hàng các cô cũng quy định cứng nhắc vậy, tốc độ chậm chạp thì thôi đi, phí mở tài khoản vừa đắt lại vừa đòi tiền mặt, bây giờ ai còn mang theo tiền mặt ra ngoài nữa chứ?”



Đồ Tiểu Ninh đột nhiên tỏ vẻ bất ngờ: “Ồ, tôi còn tưởng chuyện gì khó giải quyết nữa cơ.” Sau đó nhìn sang cô nhân viên mới kia, nhân lúc khách hàng không để ý nháy mắt với cô ấy, “Tiểu Văn, em cũng thật là, khách hàng không mang tiền mặt, em gọi điện lên tầng trên, bọn chị đem tiền xuống là được rồi.”



Cô nhân viên kia cũng rất hợp tác, “Lần sau em biết rồi chị Tiểu Đồ.”



Đồ Tiểu Ninh lại nói với khách hàng: “Chị này, ở trong quầy giao dịch đều có camera giám sát, chị đi đến phòng làm việc của chúng tôi, tôi có tiền mặt, tôi đổi cho chị.”



Người phụ nữ nghe vậy thì bình tĩnh một chút, “Sớm nói các cô đổi thì có phải xong rồi không, lãng phí thời gian của tôi.”



Đồ Tiểu Ninh tiếp tục mỉm cười, “Đúng vậy, là chúng tôi phục vụ chưa tốt, lần sau phải thiết kế cái khẩu hiệu nhắc khách hàng rằng thanh toán các khoản phí đều là bằng tiền mặt.”



Người phụ nữ đảo mắt nhìn nhân viên giao dịch rồi đi cùng Đồ Tiểu Ninh, Đồ Tiểu Ninh đưa cô ấy vào văn phòng phục vụ trà nước, cuối cùng cô ấy cũng nguôi ngoai cảm xúc, khi lấy ví ra, cô thuận tiện hỏi cô ấy đến từ công ty nào, mở tài khoản để làm gì.



Người phụ nữ vừa uống trà vừa kể lể, rồi nói: “Còn dùng để làm gì được chứ, sếp muốn mở sổ kế toán thôi, khách hàng chỉ định phải là số tài khoản của ngân hàng các cô, nói là tiện lợi.”



Đồ Tiểu Ninh nghe vậy thì hơi bất ngờ, ôi, đây không phải là công ty sản xuất hóa chất mà trước đây cô vẫn muốn tiếp cận sao? Chuyên làm về nhựa, trên thị trường thành phố C là một doanh nghiệp có tiếng, rất khó để tiếp cận, cô đã nhiều lần gọi điện cho giám đốc tài chính bên họ nhưng đều không được trao đổi hoặc luôn là bị cúp máy luôn.



Cô nhìn kỹ người phụ nữ này, có lẽ là kế toán của phòng tài chính.



Người phụ nữ vừa uống nước vừa nói với cô: “Tôi kết bạn wechat với cô, chuyển tiền luôn cho cô nhé.”



Đồ Tiểu Ninh lập tức lấy điện thoại, vô tình hỏi: “Chị là kế toán tài vụ của bên ấy đúng không ạ?”



“Tôi là kế toán kết toán, hôm nay cô bé tài vụ có chuyện khác nên sếp cử tôi qua, sau đó thì gặp phải sự cố này.”



“Ồ.” Đồ Tiểu Ninh mở wechat của mình lên, “Vậy chỗ chị làm ở xa không? Mưa gió thế này sang chỗ chúng tôi chắc cũng không thuận tiện lắm đúng không?”



“Xa, nhà máy của chúng tôi ở ngoại ô thành phố, cả đi cả về khoảng 45 phút. Hôm nay xe buýt ở đơn vị không còn chỗ trống nên tôi tự gọi taxi đến đó. Cô xem quần ướt hết rồi đây.” Người phụ nữ phủi bụi ướt đẫm nước dưới ống quần.



Đồ Tiểu Ninh thấy vậy, “Haiz, chị cũng vất vả quá, nào, để em quét wechat thêm chị nhé.”



Người phụ nữ mở QR wechat lên, “Phí mất 520 tệ, cô có tiền lẻ không?”



Đồ Tiểu Ninh lục ví, đều là tiền chẵn, thật sự không có, suy nghĩ một lúc rồi rút 600 tệ đưa cho cô ấy.



Người phụ nữ đưa máy qua chuẩn bị quét, Đồ Tiểu Ninh bảo ngay: “Chị chuyển cho em 520 tệ là được ạ.”



Người phụ nữ bất ngờ, “Vậy một lát nữa thanh toán dưới quầy được trả lại 80 tệ tôi lại phải chạy lên đây trả cô sao? Tôi vẫn là chuyển cho cô 600 tệ là được rồi, không tiện sao?”



Đồ Tiểu Ninh xua tay, “Ý em là 80 tệ tiền thừa không cần trả lại nữa, chị xong việc không phải còn cần đi taxi về sao? Chỗ tiền này coi như tiền xe, cũng là coi như thay lời xin lỗi vừa rồi đã không phục vụ chu đáo.”



Người phụ nữ nghe xong thì rất vui, “Ôi chao, thật là tốt quá, vừa rồi cũng không phải tại cô gây nên, với lại, đi taxi cũng không đắt đến 80 tệ, tôi vẫn sẽ chuyển cô 600 tệ.”



Đồ Tiểu Ninh mỉm cười, “Không sao, nên làm mà ạ, chị làm kinh doanh, em cũng là quản lý dịch vụ khách hàng, cũng nên hỗ trợ lẫn nhau. Bảo đảm cho từng khách hàng, để khách hàng trải nghiệm dịch vụ tốt nhất là châm ngôn của ngân hàng chúng em, phí taxi đi lại chúng em đều có thể hỗ trợ chị, chuyện vừa rồi mong chị lượng thứ.”



Lời này của cô khiến người phụ nữ rất hài lòng, không thể không nhìn kỹ cô, “Cô tên gì?”



Đồ Tiểu Ninh lấy danh thiếp ra đưa cho cô ấy. “Đồ Tiểu Ninh ạ, chị cứ gọi em Tiểu Đồ là được.” Cô lại nhìn ra ngoài trời đang mưa, “Phải xưng hô với chị thế nào ạ?”



“Tôi họ Chu.”



“Kế toán Chu, em thấy chị xuống làm xong giao dịch cũng đã đến giờ cơm, hay là trưa nay ở lại chỗ bọn em ăn cơm đi.”



Kế toán Chu liên tục từ chối, “Không được không được, tôi còn có việc, phải về ngay.”



“Nhưng chị vẫn phải ăn cơm mà.”



Kế toán Chu đứng dậy: “Cô không hiểu đâu, chỗ chúng tôi giờ đã được con trai sếp tiếp quản rồi, tân giám đốc tiếp quản ba khu vực, vị sếp mới này rất uy tín, quản lý chúng tôi rất nghiêm khắc.”



“Ồ, ra vậy.”



Kế toán Chu nhấp một ngụm nước rồi cầm tài liệu chuẩn bị rời đi, “Tôi phải nhanh làm xong việc đã, không sếp mới nổi giận tôi gánh không nổi.” Tồi vẫy vẫy mấy trăm tệ cầm trong tay kia: “Hôm nay cảm ơn cô nhé Tiểu Đồ.”



“Không có gì, chị khách sáo quá rồi.”



Cô ấy lại cười, “Vậy 80 tệ kia tôi sẽ dùng bắt taxi.”



Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Vâng ạ, nó để cho chị bắt taxi ạ.”



Kế toán Chu nói mấy tiếng cảm ơn mới rời đi, Đồ Tiểu Ninh tiễn cô đến thang máy.



Cô vừa quay trở về văn phòng đúng lúc gặp Kỷ Dục Hằng đi ra từ phòng giám đốc của anh.



Cô cười toe toét: “Kỷ tổng”



Anh gật đầu.



Hai người vẫn như thường lệ lướt qua nhau, Đồ Tiểu Ninh bước đi có chút vui vẻ.



Ăn cơm trưa xong, có khách hàng mới nói với cô rằng tạm thời ông chủ không rảnh buổi chiều, hỏi cô có thể đến đó vào buổi trưa không thì cô đồng ý, thay một bộ đồ và mặc một chiếc áo khoác, rồi xuống gara lấy xe.



Chi nhánh mới chỉ có 30 nhân viên, ai cũng thích để xe ở trên cho tiện, ít người để xe dưới hầm nên nhìn chỉ có vài xe.



Kỷ Dục Hằng thích để xe dưới hầm nên cô cũng để ở dưới, cô xuống đến nơi thì thấy cửa xe của anh vẫn đang mở giữa một gara trống trải. Anh đang dựa lưng vào ghế như đang lấy tài liệu.



Vì là tòa văn phòng mới nên nhà để xe dưới hầm vẫn chưa có CCTV, cô nhìn quanh và bước đi nhẹ nhàng để chắc chắn rằng không có ai khác ở quanh đó.



Kỷ Dục Hằng đang rướn người tìm tài liệu, bỗng nhiên từ phía sau bị ai đó ôm lấy eo, chỉ cần cảm nhận cách ôm quen thuộc anh đã biết là ai rồi.



Anh nắm lấy tay cô đứng thẳng lên, sau đó xoay người, cô thuận thế ôm lấy anh, anh ôm cô sát vào lòng.



Anh cúi xuống: “Em càng ngày càng dũng cảm rồi, dám ôm trong ngân hàng luôn ha?”



“Lúc nãy thấy anh đi từ văn phòng ra đã muốn ôm anh rồi.” Đồ Tiểu Ninh không ngừng rúc vào ngực anh, giống như có ma lực vậy, chỉ cần không nhìn thấy anh một lát thôi là cô đã không chịu được rồi, đúng là phụ nữ khi yêu rồi đều bị điên cả.



“Đi đâu đó?”



“Tới gặp doanh nghiệp”



“Đi vào buổi trưa ư?”



“Buổi tối cũng đi được mà, tiếp thị thì làm gì chia thời gian chứ.”



Anh giữ chặt cô lại, “Em gần đây hơi liều lĩnh nhé.”



Đồ Tiểu Ninh sờ sờ chiếc cằm nhẵn nhụi của anh, chỉ nói: “Hôm qua anh về muộn, trưa nay chợp mắt chút đi.”



“Được.”



“Tối nay có tiệc nữa không?”



“Không có.”



“Vậy về em sẽ mua hai con cá rồi hầm món canh cá diếc yêu thích của anh, được không?”



“Được.”



Đồ Tiểu Ninh ôm lấy cổ hôn anh, anh cúi đầu.



Cô nhón chân lên người anh một lúc rồi lùi ra, để anh chỉnh lại áo sơ mi.



“Em đi đây.”



Anh nhắc nhở: “Trời mưa, em lái chậm thôi.”



“Em biết rồi.”



Đây là một công ty xây dựng, ông chủ đảm nhận rất nhiều dự án kỹ thuật và cần phải mua rất nhiều vật liệu xây dựng. Ông chủ nói rất nhiều, nói trên trời dưới đất, từ hình thức bất động sản đến đầu tư tài chính, nhưng chỉ nói vài câu về việc kinh doanh của mình.



Đồ Tiểu Ninh không nhịn được mà cắt ngang, “Vương tổng, thu nhập một năm của công ty khoảng bao nhiêu ạ?”



“Khoảng 80, 90 triệu. Đôi khi phải mất nhiều thời gian để thực hiện các dự án của chính phủ, và chúng tôi không thể thực hiện được nếu họ không trả tiền.”



“Quý công ty là nhà thầu tổng thể về kiến trúc thi công công trình phòng ốc cấp mấy sao ạ?”



“Cấp hai.”



“Có thể cho tôi xem hệ thống tài vụ và thuế không ạ?”



“Ồ, nhân viên tài vụ hôm nay lại không ở đây.”



“Vậy khi nào cô ấy quay lại ạ?”



“Tóm lại buổi chiều sẽ không đến đây, nhưng cô ấy đã chuẩn bị xong tài liệu cho ngân hàng cô rồi, cô có thể mang về trước bắt đầu làm cho chúng tôi.”



Đồ Tiểu Ninh cảm thấy ông chủ này có vẻ còn thiếu tiền nên sẽ để mắt một chút.



Cô thu dọn tài liệu trở về nhà, trước khi lên xe mới có thời gian để ý điện thoại, thấy nhóm chat 4 người của cô như nổ tung vậy, cô lướt lên đọc lại từ đầu.



Người khổng lồ kiên cường: [Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!]



Mời bạn Tĩnh Tĩnh: [Tầng trên điên rồi hả?]



Người khổng lồ kiên cường: [Không chỉ có tôi điên, cả cái ngân hàng này điên rồi.]



Mời bạn Tĩnh Tĩnh: [?]



Tuyệt xử Phùng Sinh: [?]



Người khổng lồ kiên cường: [Có người nhìn thấy Kỷ tổng ôm một cô gái dưới gara để xe! Cô gái đó còn kéo cổ Kỷ tổng! Chắc chắn là hôn đó!]



Đầu óc Đồ Tiểu Ninh nổ cái *bùm*, lập tức kéo xuống đọc tiếp, là cô hôm nay không nhịn được nên ôm anh một lúc, anh cũng chỉ buông lỏng cảnh giác có một lần, lúc đó không phải không có ai sao? Chỉ có một lúc mà đã có người nhìn thấy rồi? Có cần trùng hợp vậy không?



Cô quả nhiên là không có gan ngoại tình, nếu là ở trong phim truyền hình thì cô đã chết ngay trong tập đầu tiên rồi!



Lướt wechat đọc lại từ đầu đến cuối, cô xem xong mà tay hơi run một chút, cảm giác tim gan như nhảy ra ngoài vậy.



Người khổng lồ kiên cường: [Người con gái đó khá cao, nhưng bị tay Kỷ tổng ôm lấy che mất nên không nhìn rõ, nếu không phải do đồng nghiệp đó có việc đi gấp thì nói không chừng có thể nhìn rõ rồi, nhưng anh ấy bảo chắc chắn không phải Đường Vũ Hủy! Chết tiệt! Kỷ tổng quả nhiên là có phụ nữ! Bây giờ cả ngân hàng như bùng nổ vậy.]



Tuyệt xử Phùng Sinh: [CCTV ở dưới gara lắp xong chưa vậy?]



Người khổng lồ kiên cường: [Fuck, chưa lắp!]



Tuyệt xử Phùng Sinh: […..]



Đồ Tiểu Ninh xem cuộc nói chuyện của bọn họ mà bản thân cũng muốn nổ tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK