Mục lục
VĂN PHÒNG ẨN HÔN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiêu Tĩnh không nhúc nhích, Cố Nghiên nhắc cô, “Vừa nãy hướng dẫn viên đã nói không còn phòng nữa rồi.”



“Cầm lấy đi cô gái.” Bà lão cũng ở bên cạnh nói.



Nhiêu Tĩnh cũng không kì kèo đôi co nữa, nói câu cảm ơn rồi cầm thẻ phòng đổi với anh.



Như vậy cô ở phòng đối diện với bà cụ, ở bên cạnh phòng anh.



Khách sạn mà đoàn du lịch ở mặc dù không quá tệ, nhưng cũng không quá sang trọng, đến cả tiêu chuẩn mà bình thường Nhiêu Tĩnh đi công tác cũng chưa bằng, hơn nữa thiết kế cổ điển phối với đèn nhiều màu sắc đầu giường, thậm chí lỡ ấn thêm một lần đèn tắt mở còn có âm nhạc, từ đầu giường âm thanh vọng ra.



Bài hát đầu tiênSa mạc lạc đà, bài hát thứ hai là Học tiếng mèo kêu, bài hát thứ ba là Đưa em đi du lịch.







Phát điên mất.



Nhiêu Tĩnh cảm thấy bản thân điên thật rồi, không có xe hạng sang, lại cũng không có khách sạn 5 sao, sớm biết như vậy chi bằng đi ra nước ngoài mua sắm.



Cô mệt mỏi nằm ườn trên giường, lại cảm giác như có gì cọ vào người, vừa nhìn thì thấy là sạc dự phòng.



Cô lại quên trả lại sạc dự phòng cho người ta rồi, nhìn vạch pin, đã bị cô dùng chỉ còn một vạch, cô cũng không có dây sạc của sạc dự phòng, đã là đồ đi mượn của người ta, ngày mai du lịch ở bên ngoài một ngày trời, đến lúc đó nhỡ người ta cần dùng thì chắc ngại chết mất.



Nghĩ đến đây cô đứng dậy, cầm lấy sạc dự phòng đi ra.



“Cốc cốc.” Cô gõ cửa phòng bên cạnh.



Bên trong không có bất kì động tĩnh, cô lại gõ cửa, lúc sau mới có tiếng động.



Cửa mở ra, trên người Cố Nghiên đang mặc chiếc áo tắm của khách sạn, đại khái hơi vội đi ra, eo thắt dây qua loa, tóc cũng ướt sũng nhỏ giọt xuống trán, lại chảy xuống yết hầu với xương quai xanh.



Anh cao hơn Nhiêu Tĩnh khá nhiều, tầm nhìn của Nhiêu Tĩnh ngang với xương quai xanh của anh, áng chừng anh cao tầm 1m85, tuy ‘nội dung’ bên dưới không nhìn thấy, nhưng xét theo chiều cao với ngoại hình thì có lẽ không tệ.



“Có chuyện gì à?” Anh mở lời trước.



“Trả đồ cho anh.” Nhiêu Tĩnh chìa tay ra.



Cố Nghiên liếc nhìn, thì ra là sạc dự phòng của mình, không vội cầm lấy, chỉ hỏi cô, “Cô không dùng nữa à?”



“Hết pin rồi.”



Lúc này tay anh mới cầm lấy.



“Cảm ơn.” Nhiêu Tĩnh nói xong quay người đi, cũng không nghe thêm anh nói gì nữa.



Cố Nghiên nhìn bóng lưng cô đóng cửa, tiện tay cầm sạc dự phòng để lên bàn trà, lúc quay lại rửa mặt thì ngửi thấy mùi thơm còn lưu lại trên ngón tay.



Là mùi nước hoa. Còn là mùi của nước hoa cao cấp.



Anh tiếp tục đưa tay xối vào nước nhưng dù cho có rửa thế nào cũng không hết được mùi hương đó, dường như đã lưu lại trên da thịt vậy.



Sáng hôm sau là bắt đầu hành trình, chỗ ngồi trên xe vẫn như hôm qua, lúc mọi người ngồi trên xe có chút buồn ngủ, Nhiêu Tĩnh cũng vậy.



Cô lại một lần nữa cảm thấy mình đúng là bị chập mạch rồi, Quốc khánh không ở nhà ngủ, còn chạy ra đi du lịch theo đoàn.



Trạm dừng đầu tiên là Ly Giang của Quế Lâm, mọi người ngồi xe đến địa điểm, rồi cùng hướng dẫn viên lên thuyền, thuyền không lớn nhưng có 2 tầng, vừa đúng lúc thêm một đoàn khác là đủ người.



Nhiêu Tĩnh tùy ý chọn một chỗ, ngồi cùng với đoàn mình.



Trên thuyền có hướng dẫn viên cố định, không cần hướng dẫn viên đi theo.



Nhìn qua cửa kính là núi cao thanh bình ở phía xa xa, và mặt sông yên bình, trong lòng Nhiêu Tĩnh vốn đang có hơi khó chịu cũng thanh tịnh hơn nhiều.



Lúc đến giữa sông, thuyền dừng lại, hướng dẫn viên mời mọi người lên tầng 2.



“Mọi người nhìn dãy núi kia, có phải thấy rất quen không?” Hướng dẫn viên đột nhiên chỉ dãy núi phía xa xa hỏi.



Mọi người nhìn rồi đồng loạt biểu thị khó hiểu.



Hướng dẫn viên cười lấy ra một tờ 20 tệ, “Đúng vậy, đây chính là phong cảnh in trên tờ 20 tệ.”



“Đúng thật nè.” Mọi người nhao nhao nhìn qua.



Chỉ có một mình Nhiêu Tĩnh dựa lên lan can.



Trong lòng cô nghĩ: Chưa trải sự đời.



Đột nhiên cô bị ai đó vỗ nhẹ vào vai, quay lại là bà cụ kia.



Bà nheo mắt cười với Nhiêu Tĩnh, “Cô gái, chỗ của cháu vừa hay có thể chụp được phong cảnh trong tờ tiền kia, bác muốn chụp một tấm.”



Không biết từ lúc nào mọi người bắt đầu nhộn nhịp chụp ảnh lưu niệm, Nhiêu Tĩnh nhích lùi lên phía trước, nhường chỗ cho bà lão.



Bà lão gọi con trai nhà mình qua, “Cố Nghiên, qua giúp mẹ chụp một tấm.”



Cố Nghiên lấy điện thoại chụp cho mẹ vài tấm, bà lão vừa xem thì lập tức nhíu mày, một mặt chê, “Con đang chụp cái gì thế này, chụp mẹ xấu thế?”



Sau đó lại rất tự nhiên nhét điện thoại cho Nhiêu Tĩnh, “Cô gái, con gái các cháu biết chụp hình hơn, phiền cháu chụp cho bác một tấm, được không?”



Dù sao cũng xuất thân từ ngành dịch vụ, Nhiêu Tĩnh lịch sự cầm lấy điện thoại.



Bà lão lại quay lại vị trí cũ, hai tay giống như đang ôm không khí, còn hỏi ý kiến Nhiêu Tĩnh, “Tư thế này thế nào?”



Nhìn thấy bà lão với tư thế chụp hình mà các bác lớn tuổi hay tạo, Nhiêu Tĩnh không nhịn được nhắc nhở, “Hay là bác bỏ hai tay xuống?”



Bà lão, “Không đẹp à?”



“Không phải, chỉ là quá bình thường rồi.”



“Ồ ồ, vậy cháu nói xem tư thế nào đẹp?”



Nhiêu Tĩnh tùy ý chỉ đạo chút, “Cơ thể hơi nghiêng chút, tay trái bác dựa lên lan can, mắt nhìn phía cháu, hơi mỉm cười.”



Bà cụ làm theo lời cô nói, nhưng cảm giác vẫn thiếu thiếu chút gì đó, thế là Nhiêu Tĩnh tháo chiếc khăn lụa LV trên cổ mình xuống.



Nhìn thấy Nhiêu Tĩnh muốn quàng chiếc khăn lụa lên cổ mình, bà lão ngạc nhiên, “Cô gái, đây là…?”



Nhiêu Tĩnh chỉ nói: “Thêm chút chi tiết chụp sẽ đẹp hơn ạ.” Vừa nói vừa giúp bà lão quàng lên.



Bà lão ngại ngùng, “Ôi, cảm ơn cháu nhé.”



“Không có gì ạ.”



Nhiêu Tĩnh giúp bà lão chụp vài tấm, bà lão xem xong rất vừa ý, còn trách con trai.



“Cố Nghiên. Con phải học tập đấy.”



Nhiêu Tĩnh trả lại điện thoại cho bọn họ, Cố Nghiên nhận lấy, cảm ơn cô.



“Không cần khách sáo.” Nhiêu Tĩnh quay người muốn rời đi.



“Cô gái, khăn của cháu.” Bà lão cởi bỏ khăn trả lại cho cô.



Nhiêu Tĩnh quay lại cười, “Bác ạ, bác quàng lên trông đẹp lắm, cháu tặng cho bác đấy.”



“Làm sao mà thế được.” Bà lão liên tiếp xua tay từ chối.



Nhiêu Tĩnh đã đi thẳng xuống tầng 1 rồi.



Sau lưng có tiếng bước chân, cứ đi theo phía sau cô xuống lầu, là Cố Nghiên.



“Cô Nhiêu, chiếc khăn này cảm ơn cô, nhưng mẹ tôi không thể nhận được.”



Nhiêu Tĩnh thu lại bước chân, anh suýt chút nữa đụng phải cô, may dừng kịp lúc.



“Anh biết tên tôi?” Nhiêu Tĩnh hỏi, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh.



“Hôm qua lúc hướng dẫn viên phát thẻ phòng có gọi tên từng người.” Anh nói.



Nhiêu Tĩnh không nói nữa, chỉ đi thẳng về phía trước, anh vẫn đi theo sau cô.



Cô dừng ở đầu thuyền lấy từ trong túi ra một bao thuốc, rút ra một điếu đưa lên miệng, sau đó quay người đưa bao thuốc đến trước mặt anh ta, khẽ nhíu mày.



Cố Nghiên nhìn cô, “Xin lỗi, tôi không hút thuốc.”



Nhiêu Tĩnh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cất bao thuốc vào trong túi, rút bật lửa châm điếu thuốc.



Cô đứng đó hút thuốc, thấy anh vẫn còn ở đó thì phả một làn khói, nó theo gió phả đến trước mặt anh.



Anh nhẹ nhàng lùi bước chân nhưng không có ý định rời đi, Nhiêu Tĩnh cười, “Anh cứ bám lấy tôi suốt thế làm gì?”



“Tôi chỉ muốn trả lại khăn cho cô.”



“Vậy à?” Nhiêu Tĩnh lại tiến sát lại phía anh, giọng nhẹ như lướt qua.



Anh lùi về sau chút, Nhiêu Tĩnh lại kề sát hơn, trực tiếp áp anh vào tường không cho lối thoát.



“Mẹ anh chưa dạy anh, đừng có nhìn chằm chằm người khác giới à? Hơn nữa còn là…” Nhiêu Tĩnh lại phả ra một vòng khói lên mặt anh ta, “Phụ nữ trưởng thành.”



Hai người đối mặt kề sát nhau, anh nhìn thẳng vào hai mắt cô, giây sau đó đột nhiên tiến lại, lúc đó Nhiêu Tĩnh còn tưởng anh muốn hôn mình.



Bây giờ đến lượt anh được thế, còn Nhiêu Tĩnh lùi sau, nhìn đáy mắt anh sâu thẳm, “Vậy cô có được dạy qua, đừng có sát gần một người đàn ông gần như thế…?”



Phía sau Nhiêu Tĩnh đã áp sát lan can thuyền, lại bị cánh tay của anh giữ lấy eo.



“Giống như thế này.” Giọng nói anh vang lên bên tai cô, trong giọng nói chứa đầy dục vọng.



Nhiêu Tĩnh ở khoảng cách gần đánh giá anh, tuy không phải kiểu đẹp trai kinh thiên động địa, nhưng cả người tản ra một loại khí chất không thể dùng lời nói miêu tả.



Dù sao, người có thể lọt vào tầm mắt lựa chọn của cô thì cũng không phải bình thường.



“Anh Cố, tay của anh dường như đặt nhầm chỗ rồi.” Nhiêu Tĩnh cũng không giãy ra, chỉ là nhắc nhở anh.



“Tôi cứ nghĩ cô Nhiêu thích như vậy.” Anh lại còn ôm chặt hơn, giọng thậm chí còn thấp hơn, “Làm sao? Cho rằng tôi là quân tử khiêm tốn?”



“Ồ! Anh không phải à?” Nhiêu Tĩnh hỏi lại.



Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, là người ở tầng trên đi xuống.



Cố Nghiên lúc này mới buông Nhiêu Tĩnh ra.



Nhiêu Tĩnh cong môi, nói một câu, “Con trai cưng của mẹ.”



Ánh mắt Cố Nghiên nhìn theo bóng dáng Nhiêu Tĩnh.



Đi tham quan thêm một địa điểm du lịch nữa thì sắp xếp bữa trưa, dùng bữa ở một nhà hàng bình thường, mọi người ngồi chung một bàn, bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau.



Bà lão ngồi ở bên cạnh Nhiêu Tĩnh, nhân tiện hỏi Nhiêu Tĩnh, “Cô gái, cháu là người ở đâu?”



“Thành phố C ạ.”



“Thành phố C khá tốt đấy, con gái bác cũng ở thành phố C.”



Nhiêu Tĩnh giơ tay nhận lấy đôi đũa không biết ai đưa cho.”



“Sao chỉ có mình cháu đi du lịch vậy, bạn trai không đi cùng cháu à?” Bà lão lại hỏi.



“Cháu không có bạn trai.” Nhiêu Tĩnh nhúng đũa vào cốc rửa rửa.



Cố Nghiên cũng rót cho mẹ cốc nước, bà lão nhìn cốc nước của Nhiêu Tĩnh đang rửa đũa, thì muốn đưa cốc của mình cho cô trước, Cố Nghiên biết mẹ muốn cảm ơn chuyện chụp ảnh giúp vừa nãy, nên rót nước vào cốc của mình rồi đặt bên cạnh bát của cô.



Nhiêu Tĩnh nhìn anh một cái, anh nói, “Nước ấm đấy.”



Cô không đáp lại, anh cũng không nói thêm gì, chỉ có bà lão nhìn bọn họ ngồi cạnh nhau trong đáy mắt khẽ lóe lên nụ cười.



Buổi chiều hướng dẫn viên sắp xếp mọi người đi tham quan đường phố Tây, Nhiêu Tĩnh cảm thấy nhạt nhẽo nên ở trên xe ngủ, lúc tỉnh dậy phát hiện Cố Nghiên đã ở bên cạnh.



Cô ngồi dậy trừng mắt, “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy phụ nữ đang ngủ bao giờ à?”



Cố Nghiên đi về chỗ mình, “Tôi đang đợi cô tỉnh để tiện về chỗ mình.”



Nhiêu Tĩnh lười biếng thu lại chân, đôi chân dài của anh bước vào, nhưng vẫn khó tránh khẽ chạm phải chân cô.



Anh quay về chỗ cũ, Nhiêu Tĩnh tiếp tục ngủ.



Lúc tỉnh lại, phát hiện bản thân gục trên vai anh, nhìn thấy anh cũng đang ngủ, Nhiêu Tĩnh lập tức ngồi ngay ngắn lại.



Xe đã quay về đến khách sạn, cô giống như chưa phát sinh ra chuyện gì, tự xuống xe.



Vừa về đến phòng cô lập tức đi tắm, vừa ra khỏi phòng thì có tiếng chuông cửa.



Cô quấn lấy khăn tắm, vén mái tóc ướt nhìn qua mắt mèo, thì ra là Cố Nghiên, cũng không trốn tránh gì lập tức ra mở cửa.



Cố Nghiên nhìn thấy chính là cô đang quấn khăn tắm, lộ ra đôi vai trắng ngần, đôi chân dài trắng nuột.



Động tác vuốt tóc của Nhiêu Tĩnh vẫn chưa dừng, “Giờ này anh Cố tìm tôi có việc gì?”



Cố Nghiên chìa tay ra, trong tay là khăn của cô.



Nhiêu Tĩnh nhìn, “Chỉ là một chiếc khăn, hà cớ cứ phải cố chấp như thế.”



“Mẹ tôi không thể nhận món quà này được.” Cố Nghiên nói như vậy với cô.



Nhiêu Tĩnh cười, giơ tay nhận lấy, “Vậy tại sao bà ấy không tự đưa cho tôi?” Cô vừa nói vừa tiến qua, nhìn dáng vẻ đạo mạo này của anh, tự nhiên cô lại nổi hứng nghịch ngợm, rất muốn trêu chọc anh một phen.



Cố Nghiên có chút không hiểu ý cô, cô lại nói, “Anh cao quá rồi, vừa nãy tôi ngũ trên xe bị vẹo cổ, bây giờ đứng ngửa đầu nhìn anh nói chuyện thế này tôi mệt lắm.”



Cố Nghiên nghe xong thật sự cúi xuống.



Khóe môi Nhiêu Tĩnh khẽ cười, chưa đợi anh kịp phản ứng đã quàng khăn lên cổ anh kéo anh lại gần, hai người cứ như vậy kề sát nhau, cô tiếp tục nói bên tai anh, “Bà ấy có thể tự đến trả, tại sao cứ phải là anh trả?”



Cố Nghiên nhìn sâu vào đôi mắt cô, hỏi, “Cô muốn nghe đáp án gì?”



“Tôi…”



Chỉ là Nhiêu Tĩnh vừa định nói ra thì đã im bặt tiếng, vì anh đã cúi người hôn cô.



Hôn từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, khiến cô quay cuồng.



Nhiêu Tĩnh thật không ngờ anh lại hôn thật.



Lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi cô, đảo khắp mọi ngóc ngách, đem theo chút mạnh mẽ nam tính, đồng thời đẩy cô vào trong.



Cửa bị đóng cập lại, hành động của anh rất nhanh, lần này không để cho Nhiêu Tĩnh có gian gian kịp phản ứng, khăn tắm của cô đã bị lột ra, cả người bị anh ôm lấy, hô hấp càng thở càng gấp, cho đến khi cô bị ôm đến bên giường, cô nhìn thấy mắt anh đã đỏ rồi.



Anh kìm giọng nói, “Nhiêu Tĩnh, ánh mắt của em thật biết cách quyến rũ người khác.”



Nhiêu Tĩnh cũng đã rất lâu không thân mật với đàn ông rồi, cô nghĩ cứ thuận thuyền theo nước vậy, tình một đêm với soái ca cũng không có gì, thế là liếm môi, khiêu khích nói: “Vậy anh có muốn nếm thử không?”



Yết hầu Cố Nghiên khẽ động, không đợi cô có cơ hội nói thêm gì.



Đều không phải nam thiện nữ tín gì cả, đêm đó, rất điên cuồng.



Chương 143: Ngoại truyện: Nhiêu Tĩnh (6)



Nhiêu Tĩnh và Cố Nghiên lên giường với nhau, chỉ mới là ngày thứ hai quen biết.



Mặc dù Nhiêu Tĩnh có nguyên tắc của chính mình ở nơi làm việc, nhưng cũng không phải là cô gái lương thiện nhà lành gì, sau khi đi làm, cô có qua lại với mấy người bạn trai, nào là phú nhị đại, nào là mấy nam đồng nghiệp trẻ tuổi xuất sắc, mấy anh chàng thành phần trí thức dễ nhìn của quán bar Diễm Ngộ, nhưng nếu nói là bạn trai, không bằng nói là nhóm người giải quyết nhu cầu sinh lý, hơn nữa thời gian đều sẽ không quá dài, mỗi lần đều là cô đá bọn họ, bởi vì cô không thích qua lại với một người đàn ông trong một thời gian dài.



Có điều mặc dù cách lúc chia tay với người bạn trai trước chỉ gần nửa năm, nhưng cơ thể của cô đã rất lâu không bị đàn ông chạm vào, Cố Nghiên đã lăn lộn cô đến sắp hỏng, buổi sáng lúc tỉnh lại hai chân vẫn còn đau.



Cố Nghiên còn đang ngủ say, anh không giống với mấy người đàn ông của giới tài chính mà cô thường tiếp xúc, lại không nói rõ ràng được rốt cuộc là khác ở chỗ nào, có điều tổng kết lại một chút, chính là ngoại hình rất được, kỹ thuật cũng không tệ chút nào.



Cô vừa nằm vừa ngồi, tựa vào đầu giường, giữa cánh tay có vết bầm màu xanh, trong lòng cô thầm mắng tên đàn ông thúi này, giơ tay lấy thuốc ở trên đầu giường.



Cố Nghiên bị mùi thuốc làm sặc mà tỉnh, vừa mở mắt, nhìn thấy Nhiêu Tĩnh ngồi tựa vào đầu gường hút thuốc.



Giữa làn khói lượn lờ, như trong mơ như hư ảo rồi lại sống động mà rõ ràng.



Anh đưa tay tìm điện thoại chỗ tủ đầu giường, nhìn thời gian, năm rưỡi sáng.



Nhiêu Tĩnh nhìn thấy động tác của anh, phả ra một làn khói, “Con cưng của mẹ, anh tỉnh rồi à?”



Cố Nghiên bỏ điện thoại xuống, tay dài duỗi ra kéo cơ thể mềm mại của cô qua, anh sửa, “Anh tên là Cố Nghiên.”



Anh lại hôn cô, Nhiêu Tĩnh bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ một lát sau hô hấp cũng bị nụ hôn sâu làm hỗn loạn lên.



“Gọi lại một lần nữa.” Cuối cùng anh yêu cầu như vậy, lúc ở trên giường mạnh mẽ, hoàn toàn khác với dáng vẻ nho nhã lịch sự thường ngày.



Nhiêu Tĩnh cắn môi không nói, anh lại tiếp tục hôn cô, đến tận khi trong miệng cô lí nha lí nhí mà gọi ra tên của anh, “Cố, Cố,… Nghiên.”



Lúc này anh mới thả lỏng tay, cướp lấy điếu thuốc của cô, dụi vào gạt tàn trên tủ đầu giường, lại nhân tiện đẩy cô ngã xuống giường.



Tiếng của Nhiêu Tĩnh bị nuốt vào trong bụng theo nụ hôn mạnh mẽ của anh, ngay vào lúc sáng sớm, bọn họ lại triền miên hai lần, cô thật vui mừng vì khách sạn cung cấp miễn phí ‘áo mưa’, nếu không thì anh sẽ phải nghẹn chết rồi.



Lúc sau cô bị anh ôm chặt ở trong lòng, hương thơm trên người cô quanh quẩn ở chóp mũi của anh, vẫn là mùi của nước hoa cao cấp kia, anh vươn đầu ngón tay giống như thưởng thức mà chải lọn tóc xoăn của cô.



“Em làm nghề gì thế?” Đột nhiên anh hỏi.



Nhiêu Tĩnh cố ý cọ anh, “Anh đoán xem.”



Anh tuỳ ý để cô khiêu khích, “Nhân viên công chức.”



Nhiêu Tĩnh ôm cổ anh cười cười, vẫn là dáng vẻ xinh đẹp kia, “Tại sao là nhân viên mà không phải phú nhị đại?”



Hơi thở của cô lướt nhẹ trên mặt anh, hơi ngứa, anh giương cằm hôn lên, đầu lưỡi qua lại chống lại, quấn lấy, có phần khó mà chia lìa, cuối cùng vẫn là Nhiêu Tĩnh tách ra trước.



Cô bắt đầu tìm quần áo của mình, nói với anh, “Tôi làm ngân hàng.”



Cố Nghiên cũng không phải rất bất ngờ, nhìn cô mặc đồ lót.



“Anh là luật sư à?” Nhiêu Tĩnh cũng hỏi anh.



“Ừm.”



Nhiêu Tĩnh lại mặc áo vào, cô liếc mắt nhìn giờ nói với anh, “Anh cần phải đi rồi.”



Anh lại không nhúc nhích, Nhiêu Tĩnh quay đầu nhìn anh, anh cũng nằm nghiêng ở đầu giường chăm chú nhìn cô.



Nhiêu Tĩnh vén tóc của mình lên tuỳ ý buộc vào, “Lẽ nào anh định ở trong này không đi nữa à? Bạn giường?”



Khoé môi Cố Nghiên hơi run rẩy, rốt cuộc cũng cử động, anh xuống giường, ở trước mặt Nhiêu Tĩnh lộ ra toàn bộ bản thân.



Nhiêu Tĩnh không hề che dấu chút kinh ngạc bởi vẻ đẹp trong mắt của chính mình, “Dáng người được đấy.”



Cô nhận xét như thế, ở chỗ của cô đã là tán thưởng cao nhất.



Cố Nghiên cũng rất khách sáo, “Như nhau.” Sau đó anh ta đi tới phòng tắm, “Anh đi tắm.”



Nhiêu Tĩnh ra hiệu anh tuỳ ý.



Sau khi cuộc cuồng hoan của người trưởng thành kết thúc, thì khôi phục bình thường, sau đó hai người vẫn giống như người không có việc gì ở trong đoàn du lịch.



Mặc dù ở trên xe ngồi cạnh nhau cũng không trao đổi nhiều, ngược lại bà lão hay nói lại luôn tìm Nhiêu Tĩnh nói chuyện.



Nhiêu Tĩnh từ cuộc nói chuyện phiếm với bà lão mới biết được, Cố Nghiên đúng là có một người anh trai tên là Cố Mặc, một người chị tên là Cố Chỉ.



Được rồi, cô miễn bình luận vụ đặt tên này.



Lộ trình tiếp theo là ngồi thuyền đi du lịch núi Vòi Voi, mọi người lại cùng nhau ngồi thuyền.



Nhiêu Tĩnh cảm thấy Quế Lâm này đúng là suốt ngày ngồi thuyền, cô vừa mới bước lên thân thuyền, bà lão đã nhiệt tình mà gọi cô tới ngồi cùng chỗ với bọn họ.



Nhiêu Tĩnh nhìn cũng không thấy có chỗ trống, nên qua đó ngồi. Ở giữa hai cái ghế dài có một cái bàn vuông nhỏ, Nhiêu Tĩnh và bà lão ngồi ở một bên, Cố Nghiên ngồi ở đối diện cô.



Chỉ một lát sau thuyền đã khởi động, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự nhìn thấy một ngọn núi giống như cái vòi của voi.



Hướng dẫn viên vẫn đang thao thao bất tuyệt với những lời thuyết minh, ngày hôm qua lăn qua lăn lại cả một đêm, buổi sáng lại tiếp tục lăn qua lăn lại, làm Nhiêu Tĩnh mệt rã rời, nghe một lát thì buồn ngủ, cô lặng lẽ để cái túi làm gối đầu nằm úp sấp xuống, chỉ là mặt trời ngày hôm nay rất chói chang, xuyên qua kính thuỷ tinh chiếu lên trên người cô ấy lại rất nóng, cô không thích bị chiếu như vậy, lấy tay che mặt sau đó từ từ ngủ thiếp đi.



Giữa đường không biết là điện thoại của ai reo lên, là điện thoại đời cũ, tiếng chuông rất lớn, làm cô bị đánh thức, mở to mắt nhìn bản thân đang bị một bóng dài che chắn, cô nâng mắt lên xem, nhìn thấy Cố Nghiên đứng ở hành lang thuyền, cơ thể cao lớn của anh vừa vặn ngăn ánh mặt trời chói chang đang chiếu lên người cô.



Cô lại nhìn sang đối diện, bà lão cũng đang ngủ, nhưng chỗ ngồi của bà lão không biết có phải là do vấn đề về góc độ không, không hề bị ánh mặt trời chiếu đến, hình như chỉ có cô là bị chiếu vào.



Cố Nghiên đang cúi đầu xem điện thoại không biết có phải là dùng khoé mắt liếc thấy cô hay không, giống như muốn ghé mắt nhìn, Nhiêu Tĩnh nhanh nhẹn nằm úp sấp xuống trước khi anh nhìn thấy.



Cô nhìn theo khe hở giữa cánh tay và cái bàn thấy đôi giầy thể thao màu trắng sạch sẽ của anh, anh thì giữ nguyên tư thế này không hề nhúc nhích, rất lâu rất lâu.



Sau đó khởi hành đi hẻm Đông Tây, ăn cơm trưa xong là hoạt động tự do, có thể chọn đi dạo cũng có thể chọn quay về khách sạn nghỉ ngơi, Nhiêu Tĩnh biết chỗ đó rất nhiều quán bar nên muốn dạo bộ một chút, một mình cô rời đi, lại giống như nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu nhìn thì là Cố Nghiên.



“Anh không trở về cùng mẹ đi, theo tôi làm cái gì?” Cô ấy hỏi.



“Ai nói tôi đi cùng em, tôi cũng là hành khách trong đoàn, thế nào? Ngõ nhỏ này chỉ cho phép mình em đi dạo, không cho tôi đi dạo à?” Anh không mang theo cái gì, trên tay chỉ cầm một chai nước khoáng.



Nhiêu Tĩnh không để ý đến anh nữa, tiếp tục đi về phía trước.



Ngõ nhỏ rất dài rất sâu, dọc đường đều là cửa hàng nhỏ, rất nhiều đồ ngon, Nhiêu Tĩnh nhìn chỗ này một tý chỗ kia một tý, lại không muốn mua cái gì.



Đến tận lúc nhìn thấy một đống người chen chúc ở phía trước, cô kiễng mũi chân lại gần, vừa thấy là kem nướng rất nổi tiếng gần đây.



Cô chưa từng ăn, rất muốn nếm thử, nhưng cô là người sợ xếp hàng nhất, nhìn kiểu kín người hết chỗ thế này, cô quyết định từ bỏ, dừng lại một lát, sau đó lại đi lên trước.



Đi một lát thì cô ấy không nghe được tiếng bước chân phía sau nữa, quay đầu lại thì anh đã không ở đằng sau nữa rồi.



Cô thu lại ánh mắt tiếp tục tiến lên, lại đi được một đoạn, phát hiện đôi tình nhân nhỏ trong đoàn ở ngay phía trước, hai người vẫn đang ôm ôm ấp ấp anh anh em em, vô cùng ngọt ngào.



Cô tự cười nhạo trong lòng, tuổi trẻ thật tốt.



Người qua hoặc là thành đôi thành cặp hoặc là kết bạn mà đi, đột nhiên Nhiêu Tĩnh cảm thấy đi dạo như thế này cũng không có ý nghĩa, thế là trở về chuẩn bị đi vào quán bar dọc đường uống chút rượu.



Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một bóng dáng từ xa đi tới.



Người rất nhiều, nhưng Cố Nghiên lại liếc mắt một cái đã thấy cô ở trong đám đông, anh đứng im ở trước mặt cô, đưa đồ vật ở trong tay cho cô.



Là kem nướng vừa mới nhìn thấy.



Ánh mắt Nhiêu Tĩnh dừng ở trên viên kem màu hồng phấn, nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn bất ổn của Cố Nghiên.



“Cũng không biết em thích ăn vị gì, nên chọn vị dâu tây.”



Nhiêu Tĩnh lại nhìn anh, lồng ngực vẫn đang mơ hồ phập phồng.



“Ai nói tôi muốn ăn cái này, hơn nữa nếu muốn ăn tôi sẽ tự mua.” Cô không chỉ không nhận, mà giọng nói còn rất cứng nhắc.



Cố Nghiên không nói, cô vượt qua anh muốn đi, lại bị anh giữ chặt.



Cô nâng mắt, giọng nói lạnh lùng, “Cố Nghiên, anh đừng cho là tối hôm qua chúng ta từng ngủ với nhau thì có gì đặc biệt, đều là người trưởng thành, trai gái vui vẻ mà thôi, anh biết hai chữ bạn giường viết như thế nào chứ nhỉ?”



Anh cũng đang nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng, “Chỉ coi là người trong đoàn mời em ăn kem thôi.” Anh nói xong đưa kem vào trong tay cô.



Nhiêu Tĩnh nhấc tay lên vốn muốn đẩy ra, hơi dùng sức lại làm nó rơi xuống đất, viên kem màu hồng phấn cứ như vậy rơi ở trên mặt đất, bên chân của hai người.



Đám người vẫn cứ tới lui ở xung quanh, chen chúc nhau, có hơi chật chột, chỉ riêng hai người bọn họ giống như bất động đứng yên tại chỗ.



Kem nằm trên mặt đất từ từ tan ra, chảy ra một đường theo gạch đá ở dưới chân, cũng không biết sẽ chảy về nơi nào.



Nhiêu Tĩnh nhìn thấy cái đống màu hồng phấn kia không hiểu sao mà cảm thấy chướng mắt, cũng không tiếp tục quan tâm Cố Nghiên, cô quay đầu bước đi, một câu cũng không nói.



Lần này, rốt cuộc anh thật sự không đuổi theo nữa.



Ngày thứ ba của cuộc hành trình là đi Long Tích, ruộng bậc thang Long Tích là một nơi phong cảnh hùng vĩ, xứng đáng đứng thứ nhất trong các ruộng bậc thang.



Tham quan ruộng bậc thang phải đi leo núi, dọc đường đều có người dừng chân, tuy không dốc lắm nhưng leo cũng khá mệt, lâu rồi Nhiêu Tĩnh không hoạt động thể thao, leo không được mấy bước đã mệt rồi.



Cô tìm một cái bóng cây lót khăn tay xong thì ngồi xuống, muốn uống nước lại phát hiện quên mang theo rồi.



Đột nhiên, một bình nước xuất hiện ở trước mặt cô, lại là Cố Nghiên.



Cô vẫn không nhận, thế là anh đặt nó xuống cạnh chân cô, sau đó im lặng theo mẹ đi lên trên.



Ban đầu Nhiêu Tĩnh còn có thể chịu đựng, sau thì miệng khô lưỡi khô thật sự không nhịn được, mới cầm lấy bình nước kia mở ra uống, thật sự quá khát rồi, cô uống một lần hết nửa bình.



Mọi người đều đi lên trên rồi, bởi vì hướng dẫn viên du lịch nói ở bên trên là chỗ ngắm cảnh tốt nhất, nhưng Nhiêu Tĩnh không muốn động đậy nữa, cô ngồi ở tại chỗ một lát, thấy mọi người mãi vẫn chưa xuống, cô thuận tiện đi vào cửa hàng đồ trang sức bạc lưu niệm bên cạnh xem thử.



Đều là đồ trang sức bằng bạc tinh khiết được làm thủ công ở địa phương, đối với người ở trong nhà đầy vật phẩm cao cấp như cô mà nói, thì đồ trang sức bằng bạc tự nhiên là không lọt vào mắt của cô được, chỉ là mấy món đồ chơi được chế tạo hoàn toàn thủ công này còn rất tinh xảo.



Bà chủ nhìn thấy cô thì cười với cô, nói với cô những cái này đều rất rẻ, còn cầm ra một cái vòng tay nói, “Tôi cảm thấy cái này rất hợp với cô.”



Kiểu dáng không hề phức tạp, giản dị mà cũng không tầm thường, giờ phút này ở dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng bạc, cô tiện tay nhận lấy đeo vào cổ tay, làm cái tay thon dài nhỏ nhắn như ngọc thạch của cô càng trắng hơn.



Đối với Nhiêu Tĩnh quen mua đồ trang sức xa xỉ mà nói, loại trang sức đơn giản kiểu này cũng khá là độc đáo.



“Cái này bao nhiêu tiền?” Cô hỏi.



“400.”



Nhiêu Tĩnh cười cười lấy nó xuống, trả lại cho bà chủ.



“Vậy cô nói xem bao nhiêu thì được.” Bà chủ thấy cô có vẻ muốn đi thì hỏi đến cùng.



“150.” Nhiêu Tĩnh trả giá cũng rất giỏi.



Bà chủ vừa nghe lập tức xua tay, “Cái này của tôi mài hoàn toàn thủ công, phí thủ công cũng đã hơn cái giá ấy rồi, thấp nhất 300.”



Nhiêu Tĩnh vốn cũng không phải là rất có hứng thú, không muốn nói thêm nữa mà đi thẳng, mặc kệ bà ta ở phía sau gọi to.



Cô vừa bước ra khỏi cửa hàng nhỏ thì đối mặt với đoàn người từ phía trên xuống, Cô Nghiên đang dìu mẹ cũng nhìn thấy cô.



Cô rời ánh mắt, quay người đi xuống núi, đột nhiên lại muốn đi vệ sinh, nên tìm một cái khách sạn bình dân, mượn dùng nhà vệ sinh một chút.



Cái nhà vệ sinh đó rất đơn sơ, hơn nữa là nam nữ dùng chung, còn có một mùi gay mũi khó có thể miêu tả thổi đến, thật là làm cho người ta buồn nôn.



Cô vốn định bỏ đi, nhưng thật sự không nhìn nổi nữ, chỉ có thể nén bực chịu đựng.



Lúc này có hai người đàn ông ở bên trong đi ra, có vẻ, hơi giống côn đồ, nhìn thấy cô còn đánh giá trên dưới.



Loại người lão luyện lần mò lăn lộn nhiều năm ở xã hội này như Nhiêu Tĩnh, không phải là chưa từng bị nhìn bằng loại ánh mắt này, chỉ là bây giờ chỉ có một mình cô ở đây, cô ra ngoài không thể không đề phòng cẩn thận, hơn nữa cô thấy cái then cửa của phòng vệ sinh công cộng này đều hỏng rồi, ai biết chỗ này có biến thái hay không.



Vì thế cô cố ý không vào, muốn đợi hai người kia đi ra rồi mới vào, bất ngờ là bọn họ cũng không đi vội, mà cười hì hì đứng ở một bên lấy điếu thuốc ra, ánh mắt còn thường thường liếc ở trên đường cong lả lướt của cô.



Nhiêu Tĩnh bị nhìn rất không thoải mái, nhưng bọn họ vẫn không đi thì trong lòng cô có kiêng kị, thế nhưng con người có ba gấp, thật sự là cô có chút không nhịn được nữa rồi.



Ngay lúc cô rối rắm, đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô ấy, cô lại càng hoảng sợ, quay lại nhìn, thì ra là Cố Nghiên.



Anh vừa nhìn cô chăm chú vừa nói, “Lớn từng này tuổi rồi, đi vệ sinh còn quên mang giấy.”



Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh, trong nháy mắt đã hiểu được ý của anh, nên lập tức đáp, “Bảo anh đi lấy giấy mà đợi anh cả nửa ngày, lề mề quá cơ.”



Cố Nghiên lại thật sự lấy một gói giấy từ trong túi áo ra đưa cho cô.



Nhiêu Tĩnh đưa tay nhận lấy, nhìn hai người kia vẫn ở chỗ cũ chần chừ không di chuyển.



“Anh ở bên ngoài chờ em.” Cố Nghiên lại giống như biết cô đang nghĩ gì nên nói.



Nhiêu Tĩnh lại nhìn anh một chút, mới gật gật đầu đi vào trong.



Đóng cái cánh cửa hư hỏng kia lại, cô lặng lẽ thở phào một hơi, nhìn khăn giấy trong tay một lát, trái tim của cô mới chậm rãi ổn định lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK