Mục lục
VĂN PHÒNG ẨN HÔN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh Đồ Tiểu Ninh đã hiểu được ý của Kỷ Dục Hằng.



Hôm đó tổng giám đốc bước rất nhanh vào bộ phận, “Mọi người nhanh chóng tự mình kiểm tra xem, có nghiệm vụ nào hợp tác với Chu Khải không?”



Chu Khải là đồng nghiệp nam đứng đầu ở bộ phận này, hôm đó Đồ Tiểu Ninh không nghe nhầm, đúng thật là anh ta đã từ chức, hơn nữa đã sớm tự tay nộp đơn từ chức lên phòng nhân sự, với thực lực của anh ta, mọi người ai cũng nghĩ rằng anh ta đã nhận được một công việc có đãi ngộ tốt hơn trong cùng ngành.



Nhìn thấy vẻ mặt ngổn ngang của tổng giám đốc, Đồ Tiểu Ninh vẫn còn đang buồn bực, chợt nghe Nhiêu Tĩnh gọi cô, “Tiểu Đồ.”



Đồ Tiểu Ninh chỉ nghĩ là cô ấy nhắc mình làm việc nhanh lên, thì lại nghe cô ấy nói, “Theo chị đi đến phòng trà.”



Vừa đến phòng trà, cô nhìn thấy vẻ mặt Nhiêu Tĩnh nghiêm túc, mặc dù thường ngày cô ấy không tùy tiện nói cười, nhưng cũng hiếm khi nghiêm túc đến vậy.



Cô ấy đóng cửa phòng trà, “Trước đây em từng giúp Chu Khải làm thủ tục nhận tiền khấu đổi à?”



Đồ Tiểu Ninh nhớ lại một lúc rồi gật đầu, lần đó cô giúp đỡ anh ta xong còn bị Nhiêu Tĩnh mắng cho một trận.



“Đã làm mấy phiếu?”



“Hai phiếu.”



“Hai phiếu này anh ta có cung cấp biên lai thuế không?”



“Cái đó không phải sau này có thể bù lại được sao?” Đồ Tiểu Ninh có chút tự tin hỏi.



Nhiêu Tĩnh vòng hai tay trước ngực, nhắc nhở cô, “Bù trong một tháng, bây giờ đã sớm qua một tháng, anh ta cũng đã nghỉ việc rồi!”



Đồ Tiểu Ninh cảm giác được sự tức giận của cô ấy, nhỏ giọng hỏi, “Nhiêu Tĩnh, có chuyện gì vậy?” Lúc đó Chu Khải bận, cô vừa giúp anh ta sắp xếp hồ sơ công việc vừa làm những việc lặt vặt.



Ánh mắt Nhiêu Tĩnh nhìn cô có phần sắc bén, “Em có biết vì sao Chu Khải từ chức không?”



Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, cô và anh ta cũng không thân.



“Anh ta thông đồng với người bán chi phiếu giả và sử dụng hóa đơn thế nhận của ngân hàng khác để giảm giá của chúng ta như một khoản chiết khấu, trung gian kiếm tiền bỏ vào túi tiền của riêng mình. Hiện anh ta đã bị bên giám sát ngân hàng tra ra, và số tiền rất lớn, trong đó có hai giao dịch mà em đã giúp anh ta thực hiện.”



Đồ Tiểu Ninh kinh ngạc, cô không ngờ rằng lá gan của Chu Khải lại lớn đến như vậy.



“Sự việc này không chỉ bị bên giám sát ngân hàng điều tra mà còn được coi như một vụ án tài chính. Cảnh sát sẽ sớm can thiệp vào thôi, em hãy suy nghĩ xem, khi giúp anh ta, ngoài trừ chạy việc vặt em có để lại dấu vết gì chứng tỏ em là người tham gia vào không?” Nhiêu Tĩnh hỏi.



Đồ Tiểu Ninh có hơi rối loạn, cô cẩn thận nhớ lại, ngoài việc phân loại thông tin, cô đăng ký cho anh ta ở bộ phận ngân hàng đầu tư khi thực hiện chiết khấu, còn có, cô chợt sững người.



Nhiêu Tĩnh nhìn cô chằm chằm.



“Hợp đồng mua bán chiết khấu của anh ta ở phần ‘hồ sơ nhất quán’ không có ký xác nhận, Bộ phận Ngân hàng Đầu tư yêu cầu bổ sung chữ ký, thì anh ta bảo em ký.” Đồ Tiểu Ninh nói với Nhiêu Tĩnh, trong lòng thấp thỏm không yên.



“Em đã ký rồi?”



Đồ Tiểu Ninh ngầm thừa nhận.



Nhiêu Tĩnh duỗi tay đẩy đầu cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Chị bình thường không cho em giúp đỡ công việc của người khác, em chỉ nghĩ chị lòng dạ hẹp hòi không cho em cơ hội học tập sao? Chính là cái phòng đó, mỗi người đều có tính toán cả đấy, em là một con bé ngốc nghếch, lại còn bất cẩn, có thể chơi lại bọn họ sao? Được rồi, bây giờ Chu Khải chạy trốn, em đã ký tên, em chính là người thứ hai bị xử lý.”



Đồ Tiểu Ninh vừa nghe, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, cô chưa từng nghĩ sẽ dính vào vụ án tài chính, lúc đó cô hoàn toàn là tốt bụng giúp đỡ, vậy tại sao lại dính vào vụ việc lớn như vậy.



“Nhiêu Tĩnh, em, em cái gì cũng không biết.” Cô dựa cả người vào tường, thiếu chút nữa đứng không vững.



“Thôi đi, ngân hàng đang lo không có ai gánh chuyện này, em thì lại hay rồi, tự nhiên đi ký vào làm gì, bây giờ đưa cho họ nắm đằng chuôi, không đẩy em ra thì đẩy ai? Em cứ chờ mất việc đi.” Nhiêu Tĩnh mắng cô rất khó nghe, nhưng đó là sự thật.



Ngay lúc này, ai mà thèm đứng ra bảo vệ một nhân viên tạm thời như cô cơ chứ?



Có một đôi bàn tay vô hình siết chặt trái tim cô, khiến cô không thể thở nổi, đầu óc rất rối bời, rất nhiều hình ảnh lướt qua, có mẹ cô vẫn thường càm ràm với cô, có cha cô chăm sóc cô hàng ngày, và bản thân mình khi làm tiền sảnh gặp đủ thứ chuyện, cô đã làm việc được ba năm, thật sự sẽ bị liên lụy vì sự việc này, bị sa thải khỏi DR, mất việc thật sao? Cô rũ mắt nhìn xuống đất, để mặc cho nỗi buồn phiền tuôn trào.



“Chị Nhiêu, vậy bây giờ em phải làm sao?” Cô thấp giọng hỏi, lúc này hèn mọn như cát bụi dưới đất.



Nhiêu Tĩnh nhìn dáng vẻ cô hồn bay phách lạc, cũng không quở trách cô nữa, cô ấy xoa trán, “Để chị nghĩ xem, để chị nghĩ xem.”



Đồ Tiểu Ninh dù sao cũng là người mà cô ấy dẫn dắt, người của cô ấy muốn rời khỏi DR thì cũng phải đường đường chính chính, chứ không phải bất công mà chịu oan ức kiểu này.



Nhưng lúc này tổng giám đốc lại gọi điện thoại cho Nhiêu Tĩnh nói với giọng lo lắng.



“Nhiêu Tĩnh, bây giờ bên giám sát ngân hàng muốn thẩm vấn Tiểu Đồ, cô nhanh chóng đưa cô ấy đến phòng họp trên tầng 8.”



Nhiêu Tĩnh cau mày, “Giang Tổng, Tiểu Đồ cô ấy cái gì cũng không biết.”



“Cô ấy chỉ là một nhân viên hợp đồng, ai có thể bảo vệ cô ấy? Cô và tôi đều không thể, huống chi là ai bảo cô ấy ký vào hợp đồng?” Tổng giám đốc một mực đùn đẩy, cũng không thể trách anh ta được, anh ta cũng không có thời gian để bận tâm chuyện khác.



“Nhưng anh cũng không thể cứ như này mà đẩy cô ấy đi được.” Nhiêu Tĩnh đấu tranh.



“Cô đừng có quan tâm gì hết, bên giám sát ngân hàng đang đợi, mau đưa người tới đó.” Anh ta nói xong thì cúp điện thoại.



Nhiêu Tĩnh nắm điện thoại cau mày, lồng ngực nhấp nhô như thể cô ấy đang tức giận.



Đồ Tiểu Ninh không ngờ, cuối cùng người duy nhất sẵn sàng nói đỡ cho cô lại là Nhiêu Tĩnh, người luôn chế nhạo và gạt bỏ cô.



Dường như giờ phút này cô đã nhìn thấu bản tính con người, cái gọi là đại nạn thấy chân tình, vợ chồng còn có thể thân ai người ấy lo, huống chi là đồng nghiệp không liên quan? Vào những thời điểm quan trọng, tất cả mọi người chỉ mong cầu tự bảo vệ mình. Bây giờ cô như một con chim bị tước cánh, không còn nơi nương tựa trên cành cây, và đôi mắt cô đều trắng dã, chịu bao thăng trầm của cuộc đời.



“Không sao đâu chị Nhiêu Tĩnh, em đi là được chứ gì.” Cô trầm ngâm nói.



Nhiêu Tĩnh nhìn cô, vẻ mặt cũng từ từ bình tĩnh lại, cô ấy biết lúc này nếu mình hoảng sợ cô sẽ càng hoảng hơn, cô chưa có kinh nghiệm một mình đối mặt với giám sát ngân hàng.



Cô ấy thở dài và nói với cô, “Bất kể là hỏi cái gì em không biết thì chỉ cần nói không biết, em bị chuyển từ sảnh đến và không biết mấy việc nghiệp vụ này là chuyện bình thường, họ chỉ muốn xác địch em có phải là đồng bọn với Chu Khải hay không thôi. Nếu bọn họ xác định em không biết, cũng sẽ không vô duyên vô cớ xử lý em đâu, hiểu không?”



Đồ Tiểu Ninh nghiêm túc gật đầu.



Nhiêu Tĩnh thấy khóe mắt cô ấy đỏ lên, dáng vẻ cô chịu đựng không khóc, rất giống với bản thân mình khi mới vào ngành.



Cô ấy đưa tay nhéo nhéo mặt cô, “Không sao đâu, đừng sợ, em lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, còn bị giám sát ngân hàng gọi điện nói chuyện thường xuyên hơn.”



Sự thất vọng và áy náy của Đồ Tiểu Ninh đối với Nhiêu Tĩnh đan xen vào nhau.



“Nhiêu Tĩnh, nếu như lần nay em có thể may mắn thoát được, sau này em nhất định sẽ chăm chỉ theo chị học hỏi nghiệp vụ.” Cô nói chuyện vòng vo, ngay cả bản thân cũng không nghe rõ.



“Chị còn lười dạy em đây này, đi nhanh rồi mau về.” Nhiêu Tĩnh nhìn đồng hồ, thúc giục cô.



Đồ Tiểu Ninh đứng lên cho vững vàng, rồi mở cửa bước ra ngoài.



Trước kia cô cảm thấy từ lầu 6 đến lầu 8 rất nhanh, thế nhưng hôm nay lại cảm thấy khoảng cách của hai tầng này sao mà dài đằng đẵng, cô bước đi trong tê dại, đầu óc trống rỗng, cả người không còn cảm giác, cô không dám tưởng tượng chuyện sau này, cũng không dám suy nghĩ.



Cô nhìn từng li từng tí và nhận ra rằng, trong ba năm qua mình đã không chú ý đến tòa nhà văn phòng này, cô bàng hoàng nhận ra rằng nơi mà cô luôn nói rằng mình không thích từ lâu đã bén rễ và nảy mầm trong lòng. Cô còn chưa chính thức khởi đầu ở đây, mà đã kết thúc một cách vội vàng, đây không phải là kết quả mà cô mong muốn.



Ở phía xa hành lang có một bóng người, dường như đã chờ cô rất lâu.



Hẳn là người của bên giám sát ngân hàng, người đưa cô vào phòng thẩm vấn, cô bước từng bước nặng nề rồi từ từ tiến đến đó với vẻ đau khổ tột cùng, dù không muốn đối mặt nữa, nhưng giờ cô đành phải cắn răng chịu đựng.



Đến gần rồi cô mới phát hiện người đó là Kỷ Dục Hằng.



Hành lang xa tắp, một thoáng yên tĩnh, thân thể cao lớn của anh đứng lặng hồi lâu, đôi mắt sâu như vực thẳm, ánh mắt kiên định nhìn vào khuôn mặt cô.



Đồ Tiểu Ninh dường như một mình vượt qua muôn ngàn núi sông, cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen trên một vùng hoang vắng, loại cảm giác này giống như một người chết đuối vớ được một khúc gỗ, rõ ràng biết được nó có thể không chịu được sức nặng, nhưng vẫn muốn vật lộn để xem thử.



Cô nhìn anh, dường như đã qua mấy đời.



Cổ họng cô như đang bỏng rát, và miệng đã tắt tiếng, “Tôi không làm.” Cô chỉ nói ba chữ này, nhưng phải dùng hết sức lực để nói.



Chuyện gì anh cũng không hỏi, chỉ cất bước tiến lên trước, vẫn quen với vẻ bình tình như trước, nhưng lại mang một chút căng thẳng, “Quá trình thẩm vấn sẽ rất nghiêm ngặt, nhưng cô phải giữ cho mình tỉnh táo, không biết thì cứ nói không biết, biết rồi thì cũng phải suy nghĩ làm sao để mở miệng, chỗ cô ký trong hợp đồng là cần chữ ký kép. Chu Khải cũng không để lại chữ ký, cô là vì để nghiệp vụ hợp quy trình nên mới ký vào. Cô chỉ là trợ lý của quản lý khách hàng, chỉ là giúp làm nghiệp vụ thôi, nhớ chưa?”



Đồ Tiểu Ninh nghe anh nói xong, ngơ ngác gật đầu.



“Vào đi.” Kỷ Dục Hằng tránh đường cho cô.



Đồ Tiểu Ninh nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt kiên định không thể giải thích đó đã tiếp thêm sức mạnh cho cô, hiện tại cô chỉ có thể tin tưởng anh, mà anh cũng tin cô.



Đồ Tiểu Ninh bước vào phòng thẩm vấn, phát hiện có một hàng người ngồi đối diện trên bàn hội nghị thật dài, khuôn mặt ai nấy đều bất bình tĩnh.



Nhìn thấy cô bước vào có người tỏ ý bảo cô ngồi, cô ngồi trên chiếc ghê duy nhất kia, nhìn thấy camera, lòng cô không khỏi chùng xuống.



Đây là lần đầu tiên cô đối mắt với trường hợp này, nói không căng thẳng là giả, cô nắm chặt hai tay cố gắng tìm kiếm chút ít trấn tĩnh.



Lúc này cửa phòng hội nghị được đẩy ra, lại có người bước vào, anh cúi người nói với bọn họ một vài câu, sau đó cũng ngồi xuống phía đối diện.



Là Kỷ Dục Hằng.



Từ trên trời tựa như chợt xuất hiện một tia nắng giữa đám mây mù, sự xuất hiện của anh khiến Đồ Tiểu Ninh bình tĩnh trở lại, một chút hỗn loạn trong đầu đã tìm thấy lí trí.



Người ngồi chính giữa là chủ nhiệm Diêu, ông ta nhìn trái nhìn phải, xác nhận mọi người đã đến đông đủ sau đó mới bắt đầu thẩm vấn.



“Đồ Hiểu Ninh, hiện tại chúng tôi đang điều tra và tìm hiểu hoạt động nghiệp vụ của Chu Khải. Đây là quy trình làm việc bình thường của các giám sát ngân hàng chúng tôi. Cô không cần phải căng thẳng, cứ nói ra sự thật. Tất nhiên, là một người làm trong nghề tài chính, cô phải chịu trách nhiệm về tính xác thực từng câu từng chữ mà cô nói, và không được giấu giếm bất kể điều gì, hiểu chưa?”



Đồ Tiểu Ninh: “Tôi hiểu.”



Sau đó có người đặt câu hỏi: “Theo như chúng tôi biết, vị trí của cô ở DR hiện chỉ là trợ lý cho người quản lý dịch vụ khách hàng. Cô và Chu Khải có phải là cộng tác với nhau không?”



Đồ Tiểu Ninh: “Tôi với Chu Khải không phải là cộng tác.”



“Nhưng theo hồ sơ nghiệp vụ mà chúng tôi xem xét, có hai hợp đồng mua bán chiết khấu có chữ ký của cô.”



“Tôi là trợ lý của người quản lý dịch vụ khách hàng. Khi bộ phận bận việc, tôi cũng sẽ hỗ trợ mọi người làm nghiệp vụ, hai hồ sơ đó là do Chu Khải nhờ tôi làm nghiệp vụ hộ. Theo quy chế hoạt động tín dụng của ngân hàng chúng tôi, tất cả các bản sao nghiệp vụ đều cần phải có chữ ký của người quản lý khách hàng xác nhận là “y nguyên bản gốc”, bản sao hợp đồng mua bán cần có chữ ký kép của người quản lý khách hàng hoặc cấp trên. Để tuân thủ các quy định, với tư cách là người giúp đỡ tại thời điểm đó, tôi đã ký tên của tôi sau khi Chu Khải ký tên.”



“Cô có giúp đỡ Chu Khải trong hai nghiệp vụ này từ đầu tới cuối không?”



Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, “Tôi chỉ chịu trách nhiệm hỗ trợ sắp xếp hồ sơ và quy trình nghiệp vụ, còn lúc trước Chu Khải tự mình xử lý việc thu thập tư liệu và điền thông tin.”



“Cả hai hồ sơ này đều không cung cấp hóa đơn thuế vào thời điểm đó, cô có biết không?”



Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Theo quy định chiết khấu của ngân hàng chúng tôi, nếu công ty không thể cung cấp hóa đơn thuế tại chỗ, trong trường hợp cần hoàn thành nghiệp vụ sớm, có thể bổ sung hóa đơn thuế trong vòng một tháng, nhưng cần người quản lý dịch vụ khách hàng cần đưa ra một hợp đồng hóa đơn thay thế, hơn nữa có chữ ký của anh ta và người phụ trách bộ phận. Tôi đã có hợp đồng này khi sắp xếp các tập tin.”



“Vì vậy, cô chỉ kết nối với Chu Khải trong hai giao dịch này, chứ không có bất kỳ liên hệ nào với công ty, xí nghiệp kia?”



“Đúng vậy.



Người thẩm vấn liếc nhìn chủ nhiệm Diêu.



Chủ nhiệm Diêu giống như đang trầm tư suy nghĩ, lại nhìn về phía những người khác, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chỗ Kỷ Dục Hằng.



Kỷ Dục Hằng nâng tầm mắt nhìn cô chăm chú.



“Chu Khải có đề cập đến lãi suất chiết khấu với cô trong lúc làm nghiệp vụ không, hay là cô tự biết giá lãi suất?”



Đồ Tiểu Ninh tiếp tục lắc đầu, “Lãi suất trong hệ thống và trên tài liệu giấy tờ đều do Chu Khải điền. Thứ mà tôi nhận được là một bộ tài liệu kinh doanh hoàn chỉnh, tôi chỉ căn cứ vào mục lục để đánh số trang, đóng bìa mặt ngoài và làm theo quy trình.”



Kỷ Dục Hằng không tiếp tục đặt câu hỏi, những người khác vẫn im lặng.



Chủ nhiệm Diêu đích thân tra hỏi, “Cô làm là hồ sơ tiền khấu đổi, vậy cô có biết về tích hiệu không?”



Đồ Tiểu Ninh nói: “Tôi không biết”



Chủ nhiệm Diêu hơi nheo mắt, “Không hiểu mà cô còn giúp Chu Khải làm nghiệp vụ? Cô không quan tâm đến lợi ích của mình là gì khi làm việc này sao? Hay nói cách khác là lợi ích được chia.”



“Tôi chỉ là trở lý của người quản lý dịch vụ khách hàng, không được biên chế chính thức, thu nhập không giống như lao động chính thức. Tôi không có khách hàng riêng nên không có hiệu suất làm việc. Trước mặt vẫn chỉ ở giai đoạn học việc, những gì tôi học được là thu nhập từ sức lao động của tôi. Mọi thứ khác phụ thuộc vào lãnh đạo và sự sắp xếp.”



Chủ nhiệm Diêu nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút huyết sắc của Đồ Tiểu Ninh, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén: “Những lời cô nói khi nãy không có chút nào giấu diếm?”



“Vâng.”



“Cô khẳng định chứ? Ở đây có ghi hình lại, chúng tôi cũng sẽ tiếp tục điều tra dấu vết, làm rõ từ đầu đến đuôi, một khi kết quả chênh lệch…..” Ông ta nâng tay lên gõ xuống bàn, hạ giọng xuống, “Cô gái nhỏ, cô sẽ gặp rắc rối.”



Ngữ khí Đồ Tiểu Ninh kiên định, “Tôi khẳng định.”



Chủ nhiệm Diêu trầm mặc trong chốc lát, vẻ mặt quay về lúc ban đầu, sau đó nói với cô, “Cô đi ra ngoài trước đi.”



Đồ Tiểu Ninh ngẩn người, vậy, kết quả thế nào?



Cô đứng lên, đi đến cửa trước, chợt nhớ ra điều gì đó khi chuẩn bị đi ra ngoài, cô lại quay người mặt nhìn về phía bọn họ.



Mọi người đều kinh ngạc, không biết cô muốn làm gì.



Cô cúi đầu chào họ rất sâu, sau đó mở cửa và rời đi.



Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết ai là người cười trước, sau đó mọi người đều cười theo.



Chủ nhiệm Diêu cũng lắc lắc đầu mà cười, chỉ có tầm mắt của Kỷ Dục Hằng dán chặt lên cánh cửa khép kín đó, dường như có chút đăm chiêu.



Trên đường Đồ Tiểu Ninh đến trạm xe buýt để về nhà, phía sau có một chiếc xe bấm còi, một lúc sau, xe của Kỷ Dục Hằng dừng lại bên cạnh cô.



Cửa xe hạ xuống, anh nghiêng người dò xét, “Còn đi được không?”



Đồ Tiểu Ninh bơ phờ, “Bây giờ tôi không có tâm trạng đùa giỡn.” Anh nói không sai, chân cô bây giờ đang mềm nhũn ra.



Sau đó cô nghe tiếng mở khóa xe, anh nói, “Lên xe, tôi đưa cô đi.”



Suốt chặng đường, ánh mắt Đồ Tiểu Ninh nhìn dòng xe chạy ngoài cửa sổ, rõ ràng anh gần trong gang tấc, nhưng cô lại không thể mở miệng hỏi.



Loay hoay một hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt ra một câu, “Hôm nay cảm ơn anh.”



Kỷ Dục Hằng nắm chặt tay lái, mắt nhìn đường phía trước, “Suy nghĩ logic của cô hôm nay rất rõ ràng.”



“Ít nhiều cũng có người dặn dò trước, nếu không nhất định sẽ rất hoảng sợ.”



“Tôi chỉ đưa ra cho cô một phương hướng, trả lời như thế nào là tùy cô.”



Đồ Tiểu Ninh quay đầu lại nhìn anh, “Tôi….” Thốt ra một từ, rồi kẹt lại nơi cổ họng, nói không được nữa.



Như đã biết trước mọi chuyện, anh bình tĩnh nói, “Cô chỉ là một người giúp đỡ thôi. Dù có người muốn đẩy cô ra làm vật chết thay, thì giám sát ngân hàng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, chưa kể cô là biên chế không chính thức và không có năng lực đảm nhận trách nhiệm.”



Vừa nghe, Đồ Tiểu Ninh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, không thể nghe thấy, “Đúng vậy, tôi là người biên chế không chính thức.”



Cô đã nghe câu này vô số lần trong DR, nhưng hôm nay thì càng đặc biệt mỉa mai.



“Tôi không có ý khác.” Anh nghĩ cô đã hiểu lầm, vừa muốn giải thích nhưng lại nhìn thấy bờ vai run rẩy của cô khi dựa vào cửa xe, thì anh lại trầm mặc.



Thực ra Đồ Tiểu Ninh không muốn khóc, nhưng cô không biết lời nói của anh có sức sát thương lớn như thế, khiến cô nước mắt tràn mi, tất cả sự kiên cường trước đây của cô lập tức tan tành.



Kỷ Dục Hằng lấy hai chiếc khăn giấy từ hộc để đồ trên xe và đưa cho cô, “Xin lỗi.”



Đồ Tiểu Ninh nhận lấy, vừa lắc đầu vừa dùng khăn giấy che đôi mắt lại, cô nghẹn ngào, mang theo uất ức than thở, “Chỉ là tôi không phục.”



Kỷ Dục Hằng cũng không nói lời nào nữa, mà để cho cô mặc sức trút hết ra.



Mặt trời lặn sau núi, ánh chiều tà phía Tây hắt lên thân thể Đồ Tiểu Ninh, chiếu lên giọt nước mắt của cô, trong suốt như pha lê, khiến người thương tiếc.



Đồ Tiểu Ninh cũng không nhớ mình khóc bao lâu, chỉ cảm thấy đôi mắt vừa cay rát vừa sưng lên.



Đồ Tiểu Ninh nhìn bịch khăn giấy trong xe Kỷ Dục Hằng đã bị mình rút sắp hết, mở lời nói, “Xin lỗi anh.” Nhưng giọng cô lại rất khàn.



Xe vừa đúng lúc đến dưới lầu cô, Kỷ Dục Hằng tắt máy, nhàn nhạt mà nói, “Không sao.” Sau đó ánh mắt nhìn về phía cô, xem ra khóc nhiều quá, hai mắt cũng sưng cả lên.



Anh lại kiên nhẫn đợi một lát, đợi tâm trạng cô bình tĩnh lại mới hỏi, “Biên chế đối với cô rất quan trọng sao?”



Đồ Tiểu Ninh cúi đầu cầm chặt khăn giấy, không chút phủ nhận nói: “Rất quan trọng.”



Ánh mắt Kỷ Dục Hằng bình tĩnh, một lúc lâu sau, anh nói với cô: “Gần đây tôi đang xem một bộ phim truyền hình Hàn Quốc.”



Đồ Tiểu Ninh ngẩn ra, không ngờ tới anh lại nói ra những lời này, lại càng không ngờ anh cũng xem phim Hàn Quốc.



Bên tai cô tiếp tục vang lên giọng nói của anh, “Trong đó có một câu mà tôi rất ấn tượng: Cái gọi là con đường không phải chỉ dùng để đi, quan trọng nhất là phải vừa đi vừa tiến bộ, không thể đi mà không tính toán, mặc dù con đường rộng mở cho tất cả mọi người, nhưng không phải ai cũng có thể đi trên con đường này.”



Cô cảm thấy ánh mắt anh đổ dồn vào cô từ đầu đến cuối khi anh nói.



“Vì vậy, một khi đã quyết định đi con đường này, cô phải chứng minh rằng mình là người có thể đi được trên con đường này.” Lời nói của anh từng câu từng chữ như cứa vào tim cô.



Theo âm thanh mà nhìn lại, nhìn thấy toàn bộ cơ thể anh được ánh nắng chiều bao phủ, mang theo hào quang rực rỡ, khuôn mặt khôi ngôi tuấn tú, nếu như cô vẫn còn là một thiếu nữ, có thể cô thật sự sẽ động lòng.



Ánh mắt của hai người vô tình giao nhau, Đồ Tiểu Ninh thu hồi ánh mắt, hỏi anh: “Đó là bộ phim nào?”



“Hương vị cuộc sống, nếu cô không chê phim công sở nhàm chán, cô có thể xem thử.” Anh nói với cô rồi mở khóa xe.



Đồ Tiểu Ninh nói cảm ơn lần nữa, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng anh nói từ phía sau: “Chuyện này không liên quan gì đến cô, cho nên cô sẽ không sao.”



Anh sợ rằng cô suy nghĩ lung tung nên mới an ủi cô sao?



Cô quay lại, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, giọng mũi đặc sệt nhưng lại mang một vẻ chân thành chưa từng có.



“Bạn học Kỷ, từ nay về sau thì tôi nợ anh ba bữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK