Mục lục
VĂN PHÒNG ẨN HÔN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồ Tiểu Ninh không nói thêm lời nào, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ, đầu xe đã vượt quá vạch dừng sau khi cô đạp mạnh phanh xe.



Sau khi dừng lại cô nghe thấy giọng nói khe khẽ của anh, “Em thường ngày cũng lái xe như vậy sao?”



Cô phủ định, “Không có.”



Anh lại nhẹ giọng nói, kèm theo lời cảnh cáo, “Sau này lái xe không được phân tâm, càng không được phép lái xe lúc tức giận, nếu hôm nay anh không ở trong xe thì em làm thế nào?”



“Thì cứ mặc kệ cho anh ta mắng thôi, cứ coi như không nghe thấy là được.”



“Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, em nên mừng vì hôm nay va phải chỉ là một con hổ giấy, nếu là kẻ lưu manh côn đồ sẽ chặn xe em lại, em đã nghĩ đến hậu quả chưa?” Giọng điệu anh nghiêm khắc.



Cô bị anh hung dữ như vậy thì có chút không nhẫn nhịn được, nói trong ấm ức, “Không phải hôm nay anh đang ở đây sao?”



Có anh ở đây em mới có sức mạnh, có anh ở đây em mới không sợ.



Kỷ Dục Hằng im lặng một lúc, sau đó đã hạ thấp giọng điệu, “Lần sau đừng như vậy nữa, phải tập trung lái xe.”



Đồ Tiểu Ninh im lặng.



“Nghe rõ chưa?”



“Ò.”



Kỷ Dục Hằng nhìn cô một lúc, lại hỏi, “Em vừa nói cái gì?”



“Em nói ‘ò’ đấy.”



“Không phải, lúc nói đến Triệu Phương Cương ấy.”



Cô chết cũng không nhận, “Không nói gì.”



Vừa hay điện thoại anh vang lên, liếc nhìn thì đã bị anh nhấn từ chối rồi.



Đồ Tiểu Ninh nhìn thoáng qua là ba chữ, không nhịn được hỏi “Ai vậy?”



“Đường Vũ Hủy.”



Cô nắm chặt tay lái, “Tại sao anh không nghe máy?”



“Không phải trong giờ làm, vì sao anh phải nghe?”



“Cô ấy không phải là em khóa dưới của anh sao?”



“Anh có biết bao nhiêu là em khóa dưới như vậy, chẳng lẽ mỗi người tìm đến anh đều phải bận tâm sao, anh còn có thời gian riêng tư không?”



Ngay lập tức trong lòng cô dường như không khó chịu nữa, nhưng lại lo lắng có phải vì cô đang ở đây bọn họ không tiện nói chuyện nên anh mới tắt điện thoại không? Hơn nữa đã tối rồi cô ta còn tìm anh nói chuyện gì? Cứ suy nghĩ như vậy cô lại bắt đầu rơi vào vòng tròn luẩn quẩn mới.



“Đói chưa?” Một lúc sau anh hỏi.



“Không đói.”



“Anh đói rồi.”



“Ồ.”



“Đi ăn bánh bao súp đi.”



Đồ Tiểu Ninh không nghĩ là anh lại muốn ăn món này, miệng nói: “Giờ này ở bên kia rất khó đỗ xe.” Nhưng vẫn là đánh tay lái đi về hướng trường học.



Đến bên đó quả nhiên khó đỗ xe, người thì đông đường thì hẹp, cô lái xe rất căng thẳng, sợ va phải ai, cuối cùng Kỷ Dục Hằng đổi vị trí cho cô, giúp cô đậu xe vào vị trí để xe bên cạnh.



Hai người đi dạo trong trường đại học, Đồ Tiểu Ninh cúi thấp đầu nhìn chân không nói gì, Kỷ Dục Hằng đi cùng cô vài bước rồi lên tiếng, “Vào ngân hàng thường có ba kiểu người, một loại là dựa vào năng lực bản thân, một loại dựa vào tài sản của gia đình, còn có loại có đủ cả hai loại trước, Đường Vũ Hủy chính là loại người thứ ba.”



Đồ Tiểu Nĩnh nghĩ trong lòng, quan tâm cô ta làm gì.



“Cha cô ấy có lai lịch, cô ấy có thành tích sự nghiệp như hiện tại quả thực không tách khỏi việc nhờ có gia đình, nhưng cũng không thể không thừa nhận cô ấy có ưu thế và sở trường của mình, đặc biệt lúc cùng khách hàng đàm phán về chi phí tổng hợp rất có điểm riêng biệt, đương nhiên những kỹ xảo đàm phán này cũng có liên quan đến việc cô ấy từ nhỏ đã ở bên cạnh cha cô ấy, cũng coi như mưa dầm thấm lâu.”



Đồ Tiểu Ninh ừ một cách qua loa.



“Bộ phận phát triển thị trường cần người như vậy, nhưng trước đây anh chẳng hề biết chuyện cô ấy sẽ tới DR.”



“Bọn họ đều nói cô ấy là vì anh mà đến.” Đồ Tiểu Ninh không nhịn được nói.



“Cô ấy đến vì cái gì anh không có hứng thú quan tâm, những lời đồn trong ngành, em nghe cho vui là được rồi.”



Đồ Tiểu Ninh nhìn anh, hóa ra anh biết trong ngành lan truyền tin anh và Đường Vũ Hủy như thế nào?



“Anh nói với em những điều này làm gì.” Cô giả vờ nói một cách không quan tâm, nhưng anh đã nắm lấy tay cô.



“Anh từng nói, là một người chồng anh sẽ có trách nhiệm với em và gia đình, bây giờ cái anh có thể dành cho em không nhiều, nhưng cảm giác an toàn nên có sẽ dành đủ cho em.



Không biết là do cô dễ dỗ hay là anh quá dẻo miệng, dù sao nỗi buồn trong lòng cô đã từ từ tan biến theo lời anh nói.



Trước đây Lăng Duy Y nói đúng, cô chính là đã bị anh làm cho mê mẩn rồi, mỗi lần trong lòng có chút giận dỗi chỉ cần anh nói vài câu đã dễ dàng khiến cô bình tĩnh trở lại.



Cô bất giác đan ngón tay vào tay anh, nhưng vẫn ngoan cố, “Hai người vẫn thường xuyên cùng nhau ngồi ăn cơm, nói chuyện cũng đóng cửa, sợ lời đồn vẫn chưa đủ nhiều sao.”



Cô mượn chủ đề này để hỏi, tim đập rất nhanh.



“Trước đây chú ý đến giữ thể diện cho cô ấy nên anh không nói, sau đó anh đã nói rõ rồi, ở DR cô ấy chính là cấp dưới của anh, lúc anh và những người cùng cấp khác cùng ngồi ăn cơm, cô ấy không được vượt cấp ngồi ở bàn của những người lãnh đạo.” Anh lại nhìn nhìn cô, “Em nhìn thấy anh cùng cô ấy đơn độc ngồi ăn cơm cùng bàn lúc nào?”



Đồ Tiểu Ninh không lên tiếng nữa.



“Còn về chuyện đóng cửa nói chuyện, thì hôm nay là lần đầu, cũng là vì chú ý đến thể diện của cô ấy, anh muốn cô ấy phân định rõ lúc đó là thời gian đi làm, là cấp trên cấp dưới, sau này đừng hơi một tí là mang cảm xúc cá nhân xông vào phòng làm việc của anh.”



Mây đen trong lòng đã hoàn toàn tan biến, Đồ Tiểu Ninh lại ồ một tiếng, mặc dù chỉ một chữ, nhưng so với lúc nãy đã nói nhẹ nhàng hơn nhiều.



Kỷ Dục Hằng đảo ánh mắt, dường như đang thăm dò ánh mắt cô, “Em đang quan sát anh và cô ấy?”



“Cái chuyện này đâu cần em quan sát, cả ngân hàng đều đang nghìn, chính anh không phải cũng biết có tin đồn sao? Miệng đời đáng sợ.” Cô đương nhiên không thừa nhận, chăm chú nhìn về phía trước, bởi vì cô sợ mình đối diện với ánh mắt anh không kìm được làm lộ ra cảm xúc thật.



Đã đi đến tiệm bánh bao súp, ông chủ xin lỗi nói hôm nay bánh bao súp bán hết rồi.



“Vậy mì thì sao ạ?” Đồ Tiểu Ninh hỏi



Ông chủ xua xua tay ái ngại, “Cũng bán hết rồi.”



Cô có chút thất vọng, “Vậy còn có món gì ạ?”



“Tiểu Hoành Thánh, nhưng cũng chỉ đủ cho một người ăn.”



“Anh ăn không?”



“Em ăn không?”



Hai người đồng thanh hỏi đối phương, ông chủ cười.



“Mặc kệ hai người ăn hay không ăn, bát này tặng cho hai người.”



Như vậy cả hai cuối cùng đã cùng ăn một bát hoành thánh, Đồ Tiểu Ninh chưa từng cảm thấy hoành thánh lại ngon như vậy, có lẽ là vì có anh nên nó mới trở nên ngon như vậy.



Tối nay, trên nick phụ của cô lại có thêm một trạng thái: Em cảm thấy chuyện lãng mạn nhất chính là cùng anh ăn một bát hoành thánh —- Bà J.



Phương pháp của bác sĩ già kia thật sự có hiệu quả, những mảng mề đay của Kỷ Dục Hằng tối hôm đó đã biến mất, tiếp tục tiêm trong ba ngày, và không còn tái phát nữa.



Đồ Tiểu Ninh coi như thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh ấy có thể ngủ một giấc ngon rồi.



Nhậm Đình Đình mỗi ngày vẫn như cái đuôi đi theo Triệu Phương Cương, lúc anh ấy chê cô phiền phức thì sẽ ném cô cho Đồ Tiểu Ninh.



“Không có việc gì thì xem chị Đồ của cô làm lưu trình nghiệp vụ như thế nào, viết báo cáo, đi giúp cô ấy đóng dấu.”



Nhậm Đình Đình rất nghe lời anh ấy, nhìn thấy Đồ Tiểu Ninh muốn đi đóng dấu thì chủ động chạy qua, “Chị Tiểu Đồ, để em giúp chị đi đóng dấu nhé.”



Đồ Tiểu Ninh làm sao dám sai khiến vị thiên kim tiểu thư này, xua xua tay, “Không sao đâu, chị tự làm được.”



“Nhưng sư phụ bảo em giúp chị.” Nhậm Đình Đình cố chấp giúp cô cầm hợp đồng.



Nhiêu Tĩnh đứng dậy cười, “Tiểu Nhậm à, sự phụ em nói gì em cũng đều nghe à?”



“Vâng ạ, anh ấy là sự phụ của em mà.”



Một lát sau Triệu Phương Cương đến, Nhậm Đình Đình gọi một tiếng: “Sư Phụ.”



Triệu Phương Cương ậm ờ ừ một tiếng, đương nhiên không rảnh để ý cô ấy.



Nhậm Đình Đình cho rằng anh ấy cảm thấy mình đang làm biếng, nhanh chóng cướp lấy hợp đồng và con dấu trong tay Đồ Tiểu Ninh nói, “Em đi đóng dấu cho.”



Đồ Tiểu Ninh ngăn cản cũng không ngăn cản được.



Nhân lúc phòng làm việc chỉ còn lại bốn người bọn họ, Nhiêu Tĩnh không thể tiếp tục nhìn được nữa, cô gọi Triệu Phương Cương.



Triệu Phương Cương vẫn không biết cô ấy đang gọi mình, cô ấy ném thẳng một cục tẩy về phía anh ấy.



Lúc này đã có phản ứng, “Cái gì?”



“Tôi nói này, đến ngời ngốc cũng nhìn ra cô nhóc kia có ý với cậu, cậu Triệu à, đừng có mà giả bộ ngây thơ với chị.”



Triệu Phương Cương nhặt cục tẩy ném trở lại, “Quá nhỏ, tôi không phải cầm thú, không yêu đương với học sinh.”



Nhiêu Tĩnh cười, “Á à, chính nhân quân tử quá nhỉ?”



Hứa Phùng Sinh chen vào, “Năm ba rồi, cũng không nhỏ nữa.”



Triệu Phương Cương cũng ném cục tẩy về phía anh ta, “Còn không nhỏ? Tôi và cô ấy kém nhau 6 tuổi đó người anh em!”



“Sáu tuổi thì có làm sao, bây giờ đều hot mấy trào lưu yêu đương không kể tuổi tác.” Nhiêu Tĩnh Tiếp tục nói.



Triệu Phương Cương xua xua tay vẻ mặt nghiêm túc, “Xin lỗi nha, tôi thật sự không không làm được, hơn nữa cô ấy căn bản không phải là gu của tôi.



Nhiêu Tĩnh hỏi, “Thế gu của cậu là gì nào?”



Triệu Phương Cương nghiêm túc liếc mắt nhìn cô ấy, “Kiểu lồi trước vểnh sau, quyến rũ như chị ấy, chị Nhiêu thân yêu.”



Nhiêu Tĩnh dùng cuốn kẹp tài liệu ném anh ta, “Đi chết đi.”



Hai người ồn ào một lúc, Nhiêu Tĩnh cũng không đùa nữa, “Nhưng nói thật, nếu cậu mà cưa được cô tiểu công chúa này, sau này cũng không cần lo lắng, đừng nói DR, bất kỳ ngân hàng nào, chỉ cần cậu muốn đến, còn không phải tùy cậu chọn sao?”



Triệu Phương Cương xoay chiếc bút trong tay, “Mặc dù có một số khía cạnh tôi không bằng sếp, nhưng trong chuyện này tôi và lão đại lại có quan điểm như nhau, trong sự nghiệp, tuyệt đối không dựa vào phụ nữ, Triệu Phương Cương tôi chính là kiểu người cho dù ngày mai chết đói đầu đường, cũng tuyệt đối không sống nhờ vào phụ nữ.”



Nhiêu Tĩnh vỗ vỗ tay, “Ồ, có chí khí.”



“Như nhau cả thôi chị Nhiêu à, ngoài miệng thì chị nói cứ như thật ấy, thực ra lại ngay thẳng hơn ai hết, không phải chị cũng chưa bao giờ dựa dẫm vào đàn ông còn gì.” Triệu Phương Cương nói.



Nhiêu Tĩnh trợn mắt nhìn anh, “Không biết cậu đang nói chuyện gì.”



Triệu Phương Cương dựa người vào chiếc ghế, vươn vai một cái, “Bộ phận của chúng ta, nếu nói về điểm yếu, thì điểm yếu duy nhất chính là tam quan quá ngay thẳng, không giống những bộ phận khác, rất hỗn loạn.”



Nhiêu Tĩnh cũng cười theo, “Nghe nói Quý Giai của bộ phận bên cạnh đã xin nghỉ phép đi nghỉ ngơi rồi?”



Đồ Tiểu Ninh vừa nghe cái tên này bất giác dựng thẳng tai lên nghe ngóng, lần trước không phải còn đang muốn cướp khách hàng với cô sao?



Triệu Phương Cương nhún nhún vai, chỉ nói, “Hình tổng lần này có vẻ chơi lớn rồi.”



Đồ Tiểu Ninh nghe vậy thì rất bối rối, nhỏ giọng hỏi Nhiêu Tĩnh, “Sao vậy chị?”



Nhiêu Tĩnh chỉ dùng khẩu hình để nói với cô, “Có thai, phá thai.”



Đồ Tiểu Ninh sợ nấc lên một tiếng, cảm thấy quả dưa này có hơi to, mình bị nghẹn mất rồi.



Triệu Phương Cương ngoảnh đầu nhìn cô, nhắc nhở thân thiện, “Hình tổng kia là một tên xấu xa, còn háo sắc, thích nhất là chọc ghẹo mấy cô em xinh đẹp, trẻ tuổi, Tiểu Đồ, em phải cẩn thật đấy.”



Anh ấy không nói còn tốt, lúc nói cô đột nhiên nghĩ đến có lần rửa ly ở bồn rửa tay bên ngoài nhà vệ sinh, có lần gặp phải Hình tổng kia, anh ta cũng đến rửa ly, sau đó lúc đến bên cạnh cô rút giấy đã tiến lại rất gần cô, đột nhiên gọi một tiếng, “Tiểu Đồ?”



Cô nhanh chóng đáp, “Hình tổng.”



Anh ta cười đáp lại, dường như đã hoàn toàn quên chuyện giành khách hàng trước đó, còn nói, “Trên tóc cô dính cái gì kìa, tôi giúp cô lấy xuống.”



Cô lúc đó còn thật sự nghĩ tóc mình đã dính phải thứ gì, nhìn vào gương thì thấy tay anh ta đã ở trên tóc cô.



Cô vội lùi sang bên cạnh một bước, anh ta nói, “Lấy xuống rồi.”



Cô nhìn anh ta đang nắm tay, nhưng không thấy gì, nhưng cô vẫn cảm ơn, “Cảm ơn Hình tổng.”



Anh ta nói không cần cảm ơn, lại nhìn cô một lúc, sau đó mới mỉm cười rời đi.



Bây giờ nghe bọn họ nói như vậy cô không kìm được mà nổi hết da gà, xem ra sau này phải tránh xa xa anh ta ra mới được.



Nhưng có những lúc, càng lo sợ điều gì thì điều đó sẽ lại càng xảy ra, trước khi tan làm cô đi nhà vệ sinh, lúc bước ra lại gặp phải Hình tổng cùng lúc bước ra từ nhà vệ sinh nam.



Lúc đó tay cô cũng không muốn rửa nữa, chào hỏi xong thì cúi đầu muốn rời đi, nhưng lại bị anh ta ăn ngăn lại.



“Tiểu Đồ à”



“Vâng, Hình tổng.” Cô miễn cưỡng đáp.



“Cô đến DR đã được mấy năm rồi? Trước đây luôn làm ở sảnh đúng không?”



“Vâng.”



Anh ta càng tiến càng gần, “Cô xem, cô làm nhiều năm như vậy rồi vẫn là nhân viên hợp đồng, không muốn chuyển thành nhân viên chính thức sao?”



Cô lùi về phía sau, “À, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”



Anh ta cười cười, “Xem ra Kỷ tổng nhìn thì có vẻ che chở cấp dưới, vậy mà cũng không cân nhắc giúp cô lúc nào chuyển chính thức sao?”



Cô gượng cười, “Lãnh đạo có dự định của lãnh đạo.”



“Ồ? Anh ta nhướn nhướn mày, lại tiến lại gần cô hơn chút nữa, “Vậy hay là chuyển tới bộ phận phát triển thị trường số ba đi, lãnh đạo tôi đây không giả vờ chính đáng giống Kỷ tổng của các cô dâu, đi theo tôi có tiền đồ hơn đi theo anh ta là cái chắc, nếu cô muốn đến, tôi bảo đảm có tên của cô trong đợt chuyển chính tiếp theo của ngân hàng.



Nhìn thấy anh ta càng ngày càng gần, Đồ Tiểu Ninh nghĩ ra kế, “Ôi thôi chết rồi Hình tổng, điện thoại tôi vừa nãy bỏ quên trong nhà vệ sinh mất rồi, tôi đi lấy cái đã.” Nói xong cô nhanh chóng chuồn vào nhà vệ sinh nữ sau lưng.



Sau khi trốn vào sau nhà vệ sinh, cô ở bên trong thở hổn hển, đây có phải là cô gặp chuyện quấy rối tình dục nơi công sở không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK