“Không sao, ta chỉ muốn yên tĩnh một lúc, khuya nay em đến chỗ Họa Ý ngủ một đêm, cũng cho người hầu trong tẩm điện lui xuống hết đi.” Ta nhìn nàng nói khẽ, tay xoa nhẹ lên ấn đường.
Nàng thấy ta như vậy, cũng không dám nói thêm gì, gật đầu mang theo đám tiểu nha hoàn lui xuống.
Li Mạnh nhìn ta mỉm cười lạnh lùng: “Vương phi thật biết diễn trò, có phải từ trước đến nay, bộ dạng yếu đuối nhu nhược ở trước mặt công tử cũng đều là giả vờ?”
Ta không để tâm đến lời nói chán ghét châm chọc của nàng, nhưng vẫn nhìn nàng nói khẽ: “Ta không muốn nói cảm tạ, nhưng ân tình của cô nương, Mộ Dung Thanh vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, tuy rằng cô nương cũng không yêu quý gì ta, nhưng từ nay về sau, chỉ cần cô nương mở lời, hễ là việc ta có thể làm, Mộ Dung Thanh tuyệt đối không từ chối.”
“Mộ Dung Thanh?” Li Mạch nhếch miệng cười: “Nàng ta đã chết, ta đi tìm ai để đòi chứ? Hay Vương phi vẫn muốn nhận mình là Mộ Dung Thanh để quên hết tất cả, hoặc là Vương phi đang muốn chơi chữ với ta, để lại một lời hứa không bao giờ thực hiện?”
Thân thể chợt cứng đờ, ta nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi nói: “Bất luận là Mộ Dung Thanh hay là Ninh Vũ Khuynh, cũng sẽ không quên lời hứa với cô nương.”
“Nếu như ta muốn ngươi vĩnh viễn không gặp công tử thì sao?” Nàng vẫn cười nói như trước.
Ta hít một hơi thật sâu, sau đó lên tiếng: “Nếu đó là điều cô nương muốn ta báo đáp, vậy ta đồng ý, chỉ cần Liễm không có việc gì.”
Nụ cười của Li Mạch bất chợt rét lạnh: “Ở trong lòng ngươi, Mộ Dung Liễm quan trọng hơn công tử sao?”
Ta không biết nên trả lời nàng thế nào, mà nàng cũng không đợi ta đáp lại, lạnh lùng nói: “Tam vương phi nợ ta một lời hứa, nhớ cho kỹ, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại. Còn có, nếu Vương phi không thể giữ chân Tam điện hạ, hoặc là lão hoàng đế già kia muốn chém thêm hàng trăm nhát đao lên thân thể Mộ Dung Liễm để hả giận, vậy công tử cũng không thể trách ta.”
Nàng nói xong liền xoay người rời đi, bóng lưng lạnh lùng hiu hắt nhanh chóng biến mất giữa bóng đêm.
Cánh cửa nặng nề khép lại, ta lẳng lặng ngồi xuống, nhìn bầu trời từng chút từng chút tối đen, sau đó đứng dậy đem rượu đổ khắp tẩm điện, thấm ướt màn cửa bốn phía, cuối cùng vươn tay ném cây nến đỏ đang cháy sáng xuống đất.
Rượu là thứ tốt nhất, chỉ một lát lửa liền lan tràn khắp nơi.
Nam Thừa Diệu đã thể hiện rõ thái độ khi ở Tư Miển Hiên, lại cố tình cấm túc ta ở Mặc Các, điều này cho thấy hắn quyết tâm không giúp Liễm, thậm chí còn không để cho ta có cơ hội dính dáng đến chuyện của Liễm.
Khi đã như vậy, nếu chỉ đơn giản mời hắn đến đây, chưa chắc gì hắn sẽ gặp ta, cho nên, có lẽ đây là lối thoát duy nhất còn lại của ta.
Ta là đang đánh cược, cược hắn có quan tâm đến ta, cược hắn có còn cần đứa bé này không, cược rằng những gì ta đoán là sai.
Mà cho dù là ta thua cuộc, thì cũng không đến nỗi sẽ thất bại thảm hại.
Dựa vào ý tứ trong lời nói của hắn, hắn còn muốn ta tiếp tục đảm nhận cái danh Tam vương phi này nhằm lung lạc lòng dân, như vậy, hắn cũng không dễ dàng để ta chôn thân trong biển lửa.
Chỉ là, ta vừa dùng chiếc khăn thấm nước bịt mũi, vừa vươn tay xoa lên bụng mình.
Con của ta, ta từng thề không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến nó, nhưng mà hiện giờ, ta lại để con của mình phải lâm vào nguy hiểm.
Tuy rằng trước đó đã nhờ Li Mạch bày châm giúp ta ổn thai, trong phòng cũng đã chuẩn bị đầy đủ nước cùng khăn ướt để tránh hít vào quá nhiều khói độc ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng mà ta vẫn không để chăm nom nó thật tốt.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, âm thanh kinh hoàng bên ngoài cửa ngày càng ầm ĩ, truyền đến gián đoạn —
” . . .Vương phi còn ở bên trong, nhanh vào cứu người . . .”
” . . .Lửa cháy lớn như vậy, muốn vào cũng không được, chỉ có thể nghĩ cách dập lửa . . .”
” . . .Nhanh đi bẩm với Tam điện hạ . . .”
Ta từ từ nhắm nghiền hai mắt, trận đại hỏa ở Mặc Các hẳn sẽ thu hút sự chú ý của cả Tam vương phủ, Li Mạch càng dễ dàng lấy được lệnh bài.
Chỉ là, ta không biết hắn có tới hay không, ta còn phải đợi bao lâu đây?
Mặc dù đã che miệng mũi lại, nhưng luồng khói dày đặc vẫn làm ta bị sặc, nước mắt không ngừng rơi xuống, tiếng ho khó nhọc.
Ta dùng hết sức lực duy trì ý thức của mình, chịu đựng cái nóng cùng ngọn lửa đang chầm chậm tới gần.
Sau đó, ta nhìn thấy hắn, khoác chiếc chăn ướt đẫm, bước đến từ giữa ánh lửa hừng hực, càng ngày càng gần.
Từng giọt nước trên mái tóc của hắn rơi lên gương mặt ta, sương khói trùng điệp, ta không nhìn hắn mà cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ biết hắn bọc ta trong chiếc chăn ướt sũng nước, sau đó ôm lấy ta tránh khỏi cây xà ngang đang bắt đầu đổ sụp, nhảy ra ngoài từ cánh cửa sổ bị lửa che lấp.
Hắn để gương mặt của ta nằm trong lồng ngực hắn, ta không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe được tiếng gió.
Hai mắt nhắm nghiền mệt mỏi, cũng không biết rồi sẽ đối mặt thế nào.
Nếu như tỉnh táo, có phải ta nên nói với hắn điều gì đó, lại làm thế nào để giữ chân hắn.
Có rất nhiều lời ta muốn nói nhưng lại không nói nên lời, có rất nhiều điều hắn sẽ không tin tưởng.
Cho nên ta chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, vờ như mình mất đi ý thức.
Hắn ôm ta đến gian nhà kế bên Mặc Các, tiếng khóc của Sơ Ảnh vang lên bên tai, ta biết nàng đang rất sợ hãi, nhưng không thể nào lên tiếng an ủi nàng.
“Điện hạ, trước hết nên để Sơ Ảnh thay quần áo cho Vương phi để tránh làm Vương phi cảm lạnh, quần áo của điện hạ cũng ướt sũng, Tầm Vân đã mang y phục mới đến, mời điện hạ thay áo.” Tầm Vân bước nhanh đến, nhẹ nhàng lên tiếng.
Ta cảm thấy thân thể của mình được cẩn thận đỡ xuống giường, sau đó Sơ Ảnh vừa nghẹn ngào vừa cùng mấy nha hoàn giúp ta bỏ đi lớp chăn và quần áo ướt.
Sau đó có tiếng bước chân vang lên, ta lại tựa mình vào một lồng ngực ấm áp.
Có người nhẹ nhàng giúp ta lau mặt, cũng có người khẽ chạm lên cổ tay ta xem mạch, trong suốt thời gian đó, ta luôn tựa người vào trong lòng Nam Thừa Diệu, còn giọng nói của Thuần Du Ý thì chậm rãi vang lên —
“May là nàng lấy khăn che miệng mũi lại, nên mới không xảy ra chuyện lớn.” Thuần Du Ý thả lỏng tay, tiếp tục nói: “Nhưng thân thể Tam vương phi vốn suy yếu, mà theo như mạch tượng thì gần đây nàng lại hay xúc động quá mức, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không những khó giữ được đứa bé mà ngay đến tính mạng của Vương phi cũng khó bảo toàn.”
“Vẫn là câu nói đó.” Qua một lúc lâu, giọng nói của Nam Thừa Diệu mới chậm rãi vang lên, mờ mịt như đêm tối.
Thuần Du Ý âm thầm cười nói bóng gió: “Có những lời này của Tam điện hạ, nếu đến lúc đó ta không giữ được đứa bé, Tam điện hạ cũng đừng trách ta.”
Mất một lúc lâu Nam Thừa Diệu mới lên tiếng, chỉ có hai chữ, trầm thấp đến hờ hững: “Không biết.”
Ta gần như dùng hết sức lực ý chí của mình để khống chế bản thân không được run rẩy, nhưng lại không thể nào ngăn cản đáy lòng càng lúc càng lạnh lẽo.
Nhưng, ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể thả lỏng thân mình tựa vào lồng ngực của hắn, tùy ý để hắn vuốt ve mái tóc dài của ta.
Thuần Du Ý rời đi, hắn ngồi thẳng dậy, dường như muốn để ta nằm xuống giường.
Ta âm thầm hít một hơi, để mặc cho thân thể mềm nhũn đi, tùy theo động tác của hắn mà tựa như vô thức tiến sát vào lồng ngực hắn.
Ta cảm thấy thân thể của Nam Thừa Diệu cứng đờ, sau đó hắn từ từ thả lỏng, lại tựa vào đầu giường, vẫn ôm ta như trước, hơi thở trầm tĩnh đến dịu dàng.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, tuy rằng vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng ta không dám để mình ngủ đi, ta cũng không biết hắn có còn tỉnh hay không.
Không biết đã qua bao lâu, bất chợt cửa chính được mở ra không chút kiêng dè , sau đó là giọng nói mỉa mai hòa cùng với tiếng cười của Li Mạch vang lên: “Vương phi thật là có bản lĩnh, có thể giữ chân Tam điện hạ đến tận bây giờ! Này, Tam điện hạ, lệnh bài trả lại cho ngươi —”