Xem sắc mặt vui mừng của Sơ Ảnh, ta không khỏi nhớ lại câu nói sau cùng trước khi rời khỏi của Nam Thừa Diệu ngày ấy.
Vẫn là ý cười thờ ơ, chán nản như cũ, hắn nói, nàng yên tâm, Mộ Dung Diễm không quá nửa tháng, nhất định có thể gả vào Đông Cung.
Trong lòng ta hơi ngạc nhiên, nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào, đành phải hướng hắn vén áo thi lễ, nhẹ giọng mở miệng: “Tạ điện hạ.”
Hắn nở nụ cười: “Cảm tạ ta làm gì, không phải nàng muốn ta cái gì cũng không nên làm sao. Mặc dù ta thật sự có làm gì thì cũng không phải vì nàng, có thể thu hồi câu cảm ơn kia.”
Nói xong câu đó, hắn liền rời đi, đến nay ta cũng không có gặp lại hắn.
Cũng bởi vậy, ta không thể nào biết được, ở giữa đoạn nhân duyên giữa Diễm nhi và Thái tử, Nam Thừa Diệu đã đóng vai gì.
Nhưng mà, mặc kệ thế nào, muội muội của ta cuối cùng cũng được theo ý nguyện, có thể ở cùng một chỗ với người yêu, đã là một chuyện tốt.
Bởi vì Diễm nhi đã mang thai, vì thế ngày thành hôn xác định là một ngày tốt gần nhất, cũng chính là mười ngày sau.
Trong vòng mười ngày, phải huy động toàn bộ gia tộc Mộ Dung, bởi vì thời gian quá gấp, mà lại cần chuẩn bị quá nhiều.
Mẫu thân đến thăm ta một lần, ngay cả khi sắc mặt đã vui mừng không giấu được, nhưng vẫn không bỏ xuống vẻ lo âu. Ta biết, người là sợ việc này có thể nảy sinh biến cố.
May mà, chuyện tình mà chúng ta lo âu cũng không có phát sinh, ngày mai, là ngày đại hôn của Diễm nhi. Toàn bộ người thân trong tộc, chỉ có ta là có thể vào Đông Cung chúc mừng, nhưng vẫn lấy thân phận Tam vương phi.
Ta nhìn lược ngọc ở trong tay bà mối chậm rãi lướt lên mái tóc đen dài như gấm của Diễm nhi, cũng giống như đêm trước ngày ta xuất giá.
Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết; chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. (1) *Đại ý của nó là “Xin cùng người hứa nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến lão”*
Đối với nữ tử, đây là câu chúc chân thành nhất.
Đây cũng là điều mà cả đời này ta cũng không thể thực hiện, chỉ mong, muội muội của ta có thể làm được.
Mẫu thân nắm lấy tay Diễm nhi, tỉ mỉ căn dặn. Dung nhan Diễm nhi như hoa, yên tĩnh mỹ lệ, có lẽ là bởi vì đã trải qua quá nhiều, tới hiện giờ, cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông, cho nên nét mặt của nàng, cũng không thấy vẻ e lệ rụt rè cùng vui mừng.
“Tỷ tỷ,” có lẽ thấy ta không nói gì, Diễm nhi buộc miệng gọi ta: “Tỷ có khoẻ không?”
Ta hơi giật mình, nhìn nàng dịu dàng mở miệng: “Diễm nhi vì cái gì lại hỏi ta như vậy?”
Nàng bình tĩnh nhìn ta, định mở lời, liền nghe giọng nói của mẫu thân hơi thở dài vang lên: “Thanh nhi, có lẽ con không biết, không chỉ có ta và phụ thân con, kỳ thật ngay cả Diễm nhi cũng một mực tự trách, chúng ta đều cảm thấy có lỗi với con.”
Trong nội tâm ta cảm động mà chua xót, cố chấp buộc chính mình phải cười nói: “Đã để phụ mẫu cùng muội muội nhọc lòng, thật ra con không sao. Tam điện hạ đối với con rất tốt, con ở trong Tam vương phủ cũng thuận lòng. Người một nhà, còn nói cái gì mà có lỗi với xin lỗi, là muốn con khổ tâm sao?”
Diễm nhi nhìn ta, cuối cùng cười nhạt: “Đêm tân hôn để tỷ cô độc, ngay cả về nhà thăm phụ mẫu cũng là tỷ một thân một mình, ở trong mắt tỷ tỷ, đây cũng gọi là tốt sao?”
“Diễm nhi!” Sắc mặt mẫu thân khó chịu, giọng nói có chút giận dữ.
Diễm nhi không nói gì nữa, tầm mắt thản nhiên hướng ra ngoài cửa sổ.
Ta nắm lấy tay mẫu thân trấn an, mỉm cười nói: “Mọi chuyện đều có nguyên nhân, điện hạ cũng bất đắc dĩ, con có thể thông cảm. Hễ là người trong thế gian này, đều có duyên phận của mình, đây vốn là do ông trời định sẵn, cố chấp cũng không được. Hơn nữa, con cũng không có như mọi người nghĩ, phải chịu uỷ khuất, thực tâm mà nói, Tam điện hạ đối đãi với con, cũng xem như là tốt lắm.”
Những lời nói này, mặc dù là vì muốn các nàng nhẹ lòng, nhưng cũng là chân thực.
Trừ bỏ yêu thương, Nam Thừa Diệu đối đãi với ta không hề hẹp hòi, mọi thứ trong Mặc Các, đều là thứ tốt nhất.
Hắn đối xử với ta thậm chí cũng coi là dung túng, cũng không hạn chế hoạt động của ta, tuy rằng có lẽ căn bản là bởi vì hắn không màng để ý đến, nhưng ngày đó, khi ta nói muốn hồi phủ tiễn Diễm nhi xuất giá thì hắn miễn cưỡng cười: “Nàng muốn làm gì thì cứ làm, không cần mọi chuyện đều hướng ta thỉnh cầu, ta tin tưởng nàng sẽ có chừng mực. Hơn nữa, cho dù có xảy ra chuyện gì, Vương phi của Nam Thừa Diệu ta, cũng không có mấy người dám có nửa câu nói không phải.”
Một khắc này, ta nghĩ là ta cảm kích hắn.
Mẫu thân cũng không nói gì, Diễm nhi cũng quay đầu lại nhìn ta, ảm đạm cười: “Mọi người đều có duyên phận, nói cũng phải.”
Ta đang muốn mở miệng nói gì đó, nàng lại bỗng nhiên hỏi ta: “Tỷ tỷ, ngày mai tỷ có thể cùng Tam điện hạ đến Đông Cung dự lễ.”
Ta mỉm cười gật đầu: “Điều này đương nhiên, ta đây còn chờ xem tân nương đẹp nhất thế gian này.”
Mẫu thân cũng nở nụ cười: “Đừng tiếp tục khen nàng, nếu còn tiếp tục nha đầu kia thật không biết sẽ kiêu ngạo đến mức nào.”
Một mặt nói xong, một mặt nhìn sắc trời ngoài cửa: “Thởi điểm cũng không còn sớm, Thanh nhi con cũng nên quay về Vương phủ. Ta tiễn con ra ngoài, cũng nên cho Diễm nhi ngủ sớm một chút, ngày mai thần sắc mới tốt.”
Ta mỉm cười dìu mẫu thân đứng dậy, trước lúc chia tay, không nhịn được liền nhẹ nhàng ôm lấy Diễm nhi.
Có lẽ, có một ngày, chúng ta sẽ ở hai hướng đối lập nhau cũng không chừng.
Nhưng mà hiện giờ, nàng có thể gả vào phủ Thái tử, đối với cả Mộ Dung gia mà nói, thì không thể nghi ngờ đây là tấm bùa hộ mạng lớn nhất.
Sự phân tranh này vốn không phải vì chúng ta mà có điều biến đổi, nhưng cho dù ai thắng ai bại, ta cùng với Diễm nhi, ít nhất có một người, có thể giúp cả nhà được bình an.
Diễm nhi cũng không nói lời nào, không biết có phải có cùng suy nghĩ với ta hay không. Nàng lẳng lặng cùng ta ôm nhau một lát, sau đó vẫn đứng ở cửa tiểu viện, nhìn theo ta và mẫu thân dần dần đi xa.
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ———————-
(1) Kích cổ – Bội Phong – Kinh Thi ( Người dịch: Tạ Quang Phát)
死生契闊,
與子成說。
執子之手,
與子偕老。
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Lúc tử sinh hay khi cách biệt,
Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.
Cầm tay nàng hẹn mấy lời:
“Sống bên nhau mãi đến hồi già nua”.