Ta hít thật sâu, rũ xuống đôi mắt, khẽ hỏi: “Điện hạ đã tỉnh, cảm thấy thế nào?”
Hắn lẳng lặng nhìn ta lắc đầu, cũng không nói gì.
Ta vẫn hạ ánh mắt, không nhìn hắn, cũng không mang theo chút biểu cảm gì, nói nhỏ: “Hoàng thượng vừa quay về Định Càn cung không lâu, căn dặn Điện hạ phải nghỉ ngơi thật tốt, sau đó người sẽ trở lại thăm Điện hạ, Khánh phi nương nương cũng luôn trông nom, vừa mới rời đi. Thái tử điện hạ bởi vì ‘Không làm tròn trách nhiệm’, ‘Quản giáo không nghiêm’ còn ‘Phụ lòng thánh ân’, nên bị Thánh thượng trách phạt, cấm túc một tháng ở Đông Cung, đồng thời cũng phạt nửa năm bổng lộc. Hôm qua, toàn bộ thám giám cung nữ ở Ngự thiện phòng đều bị trượng tễ.” *đánh đến chết*
Có phải đây là điều mà người muốn biết?
Ánh sáng trong đôi mắt hắn hơi tối đi, vẫn không nói gì như trước, chỉ là không hề rời mắt khỏi ta.
Ta lẳng lặng cúi đầu, không nói gì thêm, cũng không hỏi hắn “Hắc Diệp Quan Âm Liên có phải được đặt trong một chén ‘Châu lan đại phượng’ kia, làm thế nào mà bỏ vào, cho tới bây giờ, nói những điều này cũng là uổng phí.”
Hắn nhọc lòng xếp đặt như vậy, trước dùng một bức văn tự, làm cho Hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ với thái tử, tiếp tục an bài Khánh thái y và Khánh phi nương nương cùng nhau diễn một vở kịch, lấy danh nghĩa ‘Ăn kiêng’, ngăn cản Hoàng thượng uống một chén ‘Châu lan đại phượng’ kia, nếu hoàng thượng đã có lòng nghi kị với thái tử, hoặc là vì muốn nhắc nhở những kẻ biết rõ chuyện bức văn tự, hiển nhiên sẽ không đem ngự trà kia thưởng cho Thái tử như bình thường. Như vậy, cho dù một chén ‘Châu lan đại phượng’ không rơi vào tay hắn như dự định, nhưng bất luận là ai uống vào thì Thái tử điện hạ cũng không thoát khỏi hiềm nghi hành thích hoàng thượng.
Hắn đem mọi thứ mưu tính không chút kẽ hở, không tiếc đánh cược với tính mạng của mình, nhưng lại không thể đánh đổ thái tử, ta không biết, có phải là hắn đang cảm thấy rất thất vọng hay không.
Hoặc là, tất cả những chuyện này kỳ thật đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Đột nhiên ta cảm thấy có hơi mệt mỏi, mà đúng lúc này, Sơ Ảnh đẩy cửa bước vào: “Tiểu thư, Khánh phi nương nương đi rồi sao? Tại sao bên ngoài một người cũng không hề thấy, vừa rồi tỳ nữ của Khánh phi nương nương nói rằng nương nương có lá trà mới vừa được tiến cống, muốn thưởng cho tiểu thư, nên cứ bắt em phải đến Khánh Dương cung lấy, em lại không dám đi, dây dưa mãi đến bây giờ mới trở về.”
Ta gật đầu, sau đó quay mặt về phía Nam Thừa Diệu, nói nhỏ: “Nếu Điện hạ đã tỉnh, ta và Sơ Ảnh trước tiên nên hồi phủ, bọn người Tầm Vân có lẽ vẫn luôn bồn chồn lo lắng, Hoàng thượng hạ ý chỉ bảo Điện hạ nên ở lại trong cung điều dưỡng, Khánh thái y đang đợi ở bên ngoài, Thanh nhi gọi hắn vào xem mạch cho Điện hạ.”
Vừa dứt lời, liền đứng dậy muốn rời đi, cũng không ngờ cổ tay lại bị hắn giữ chặt, bởi vì trong cơ thể của hắn vẫn còn kịch độc, cho nên không có quá nhiều sức lực, nhưng dù là như vậy, hắn vẫn gắt gao giữ lấy cổ tay ta, không để cho ta vùng ra.
Hắn không hề nhìn ta mà chỉ lên tiếng với Sơ Ảnh: “Trước tiên, ngươi đi ra ngoài canh chừng, không được cho kẻ nào tiến vào, ta có vài lời muốn nói với tiểu thư nhà ngươi.”
Sơ Ảnh có phần mù mờ khó hiểu, nhưng vẫn vâng lệnh đi ra ngoài, nhẹ nhàng giúp chúng ta đóng cửa.
Đợi khi trong căn phòng to như vậy chỉ còn lại ta và hắn, Nam Thừa Diệu cũng không hề buông tay, đôi mắt âm u thâm trầm không chút gợn sóng, dứt khoát nhìn thẳng vào ta, có lẽ bởi vì vừa tỉnh lại, giọng nói của hắn tuy rằng trầm tĩnh nhưng lại mang theo vài phần khô khốc: “Nàng là đang trách ta? Nàng cảm thấy ta là người tàn nhẫn vô tình, không từ một thủ đoạn? Nhưng nàng có biết, nếu không như vậy, ta vốn không thể sống đến ngày hôm nay.”
Ta có hơi giật mình, đưa mắt nhìn hắn, trên vầng trán của hắn vẫn còn thoáng hiện vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, hắn chầm chậm buông tay ta ra, vén tấm chăn mỏng đang đắp trên người, định tự mình ngồi dậy.
Trong lòng ta khẽ thở dài, cuối cùng cũng không thể thờ ơ, bước đến lấy chiếc gối mềm đặt phía sau lưng hắn, dìu hắn tựa lên thành giường, sau đó lại kéo mền đắp đến thắt lưng của hắn: “Độc trong cơ thể Điện hạ vẫn còn, không thể bị cảm lạnh.”
Đang định thu hồi bàn tay của mình, cũng không nghĩ lại bị hắn cầm lấy, ta vô ý vùng ra một chút, nhưng hắn cũng không hề buông tay. Giữ lấy bàn tay ta đặt lên vết thương trên ngực trái của hắn, lẳng lặng nói: “Vết thương ở đây, nàng có biết khi ta bao nhiêu tuổi thì có không?”
Những lúc gần gũi với hắn, ta đã nhìn thấy trên ngực trái của hắn, gần ngay trái tim, có một vết thương. Kỳ thật, trên người hắn không hề thiếu các vết thương lớn nhỏ, ta vẫn cho rằng đó là do một thời gian dài tung hoành trên giang hồ cùng với cuộc sống trong quân doanh.
Hắn cũng không chờ ta trả lời, giọng nói thản nhiên mang theo ý cười vang lên lần nữa: “Năm ta năm tuổi, phụ thân nhận chiếu chỉ vào cung, ông vừa rời nhà, liền có một đám thích khách khác thường phá vỡ vòng vây canh phòng nghiêm ngặt ở phủ tướng quân, lại vừa vặn chọn đúng gian phòng mà ta đang ở, nếu như vị nhũ mẫu chăm sóc ta từ nhỏ không lấy thân mình bảo vệ cho ta, trên đời này đã không còn Nam Thừa Diệu.”
Hắn vẫn nắm tay ta như trước, phủ lên trái tim nơi ngực trái của hắn, tiếp tục nói: “Một kiếm kia xuyên qua cơ thể nhũ mẫu, đâm vào nơi này, chỉ cần chệch đi một chút, chính là tim. Đó cũng không phải lần đầu tiên ta bị ám sát, và cũng không phải là lần cuối cùng.”
Ta khiếp sợ đến không nói nên lời, ở trong tưởng tượng của ta, hắn là nhi tử được Thánh thượng thương yêu nhất, dù rằng từ nhỏ không phải được sinh trong cung đình, nhưng cũng phải giống như Liễm, cẩm y ngọc thực vô ưu vô lo, ta chưa bao giờ nghĩ hắn lại trải qua những chuyện như vậy.
Mà giọng nói của hắn vẫn lạnh nhạt, mang theo một chút ý cười, giống như chỉ đang thuật lại câu chuyện của người khác, chẳng hề liên quan gì đến hắn: “Sau này, mẫu thân vì muốn ta có thể sống sót, không biết đã dùng cách gì thuyết phục phụ thân, nhẫn tâm đưa vào vào Thiên Sơn bái sư, từ biệt hơn mười năm, số lần gặp lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, một mình người ở lại phủ tướng quân, gánh vác hết mọi chuyện.”
“Tại sao Hoàng thượng lại để hai người chịu đựng những việc này?” Nhịn không được, ta liền lên tiếng hỏi.
Hắn cười: “Ông ta muốn dựa vào Đại phu nhân, cũng chính là thân mẫu của thái tử, muốn mượn thế lực bên ngoại làm bàn đạp, còn mẫu thân của ta, chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử bần hàn, mặc dù là thanh mai trúc mã với ông, nhưng lại không thể so với khát vọng một bước lên mây của ông ta. Chỉ có điều đến cùng thì ông vẫn yêu người, nếu không cũng sẽ không có ta, nhưng mà cũng bởi vì vậy, mẫu tử chúng ta lại trở thành cái đinh trong mắt các phu nhân công tử khác, bề ngoài thì ông ta yêu thương nhưng lại không dám cũng không có khả năng bảo vệ, không hề tránh né mà còn chấp nhận những lợi ích trước mắt.”
Hắn buông tay ta ra, đem ánh mắt dời ra ngoài cửa sổ, bên môi vẫn mang theo nụ cười vân đạm phong khinh ngày nào: “Năm ta mười sáu tuổi, khi kế thừa ‘Chuyển Phách’ từ sư phụ, ta đã nghĩ có thể bảo vệ mẫu thân khỏi những đau khổ, nhưng lúc ta trở lại phủ tướng quân thì nhìn thấy một trận đại hỏa ngập trời, nghe bọn họ nói, lửa kia đã cháy suốt một ngày một đêm, thế nhưng vẫn hừng hực mãnh liệt như cũ, không biết đó có phải là vì người muốn chờ ta trở lại.”
Trong lòng của ta, bởi vì có một linh tính nào đó nên không nói ra lời, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe giọng nói của hắn tiếp tục truyền đến —
“Bọn họ nói người thông dâm, đưa ra một đống thứ gọi là chứng cứ, mà ông ta biết rõ không một chứng cứ nào là thật, nhưng vẫn trơ mắt để mặc Đại phu nhân dùng đến cái gọi là gia pháp, đem mẫu thân trói vào cọc gỗ, thiêu sống . . .Thời gian ngọn lửa kia vẫn còn cháy rực, ông ta ở trong phòng rơi lệ, còn ta vẫn luôn nhìn thẳng vào ngọn lửa, mãi cho đến khi nó thành tro bụi, trong một lúc, ta hiểu rõ, chỉ có võ nghệ là không đủ, suy nghĩ của ta quá ngây thơ.”
Ta nhìn thấy nét mỏi mệt trên vầng trán của hắn ngày càng hiện rõ, âm khí giữa ấn đường càng đậm, nhưng mà khóe môi vẫn là nụ cười lạnh nhạt hờ hững, khiến cho tâm tư cũng vì vậy mà mơ hồ đau nhói.
“Khi đó Nam gia thế lớn, hoàng đế tiền triều sớm đã có lòng nghi kỵ, lấy cớ muốn một công tử của Nam gia phải vào cung, bù đắp cho những tiếc nuối khi hoàng thượng tiền triều không được lúc nào cũng nhìn thấy Nam tướng quân —rõ ràng là phong thưởng, nhưng thật ra chỉ là một con tin, Đại phu nhân và mấy phu nhân khác hiển nhiên không thể để nhi tử của mình rơi vào cảnh nguy hiểm, cho nên phụ thân liền đưa ta vào Thượng Kinh.”
Từ nơi thâm sâu nhất trong đôi mắt của hắn, chậm rãi hiện ra một chút ánh sáng nhu hòa: “Một hồi kiếp sống con tin kia, thật ra lại là khoảng thời gian ung dung nhẹ nhàng nhất của ta, ta đã từng nghĩ . . .”
Ta khẽ hạ rèm mi, hiểu rõ trong lòng hắn đang nhớ tới ai, nhưng hắn lại không tiếp tục nói hết, thoáng chốc liền thay đổi câu chuyện, nét dịu dàng không dễ dàng phát hiện kia nhanh chóng thu hồi, chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
“Sau ngày hoàng thượng đăng cơ, ta gặp được Khánh quý phi hiện tại, khi nó, nàng chẳng qua cũng chỉ là một cô nương thôn dã, khi cười lên rất giống với dáng vẻ của mẫu thân, ta hiểu rõ hoàng thượng thật sự chưa từng quên người, cho nên mới giữ lại Khánh phi, dạy nàng tất cả những điều nên học, sau đó cho nàng tham gia tuyển tú. Quả nhiên, nàng được Thánh thượng sủng ái, từ tú nữ, đến tiệp dư, rồi quý phi, có thể nói là thiên ân cuồn cuộn, mà những người của phủ tướng quân trước đây, hiện giờ trong Tử Kinh cung toàn bộ không còn một ai, chầm chậm từng bước biến mất.”
Ta nhớ đến lời đồn đại về trận đại hỏa trong Dực Khôn cung, cũng không nói gì nhưng lại đột nhiên nghĩ, có lẽ Hiếu Từ hoàng hậu không chỉ đơn giản là chết vì bệnh như những gì chiếu chỉ chiếu cáo thiên hạ nhắc đến.
Hắn đưa mắt nhìn ta, nhìn thẳng vào ánh mắt của ta, lên tiếng: “Ta và Khánh phi cũng không đi đến bước mà nàng nghĩ, cho dù nàng không tin ta, nhưng cũng nên hiểu rõ ta không phải là người tự gây phiền phức cho mình, ta biết nàng ta động chân tình với mình, nếu không lúc trước nàng ấy cũng không đồng ý vào cung, hiện tại cũng sẽ không giúp ta, nhưng bất kể là nàng có tin hay không, đêm đó ở ‘Phong Lâm Vãn’, là một lần duy nhất, cũng là biện pháp đơn giản nhất trực tiếp ngăn chặn lời nói của nàng ta mà không để lại dấu vết.”
Lời của hắn mặc dù rất nhẹ, nhưng trong đấy lại ẩn chứa ý tứ giải thích, ngay giờ này khắc này, những rung động cứ không ngừng nổi dậy ở trong lòng, không thể dùng lời nói để hình dung.
Ta chưa bao giờ nghĩ, hắn sẽ như vậy.
Ta hiểu rõ, với tính tình của hắn, nhất định sẽ không dễ dàng nhắc đến chuyện trước đây, thế nhưng bởi vì cảm nhận của ta mà hắn lại đem đoạn kí ức nặng nề kia nhìn lại một lần nữa.
Ta nên thỏa mãn, có phải không, dù rằng hắn vẫn kiêng dè việc nhắc đến tiền triều công chúa, dù rằng ta vẫn không thể ngăn chặn những bất an chua chát ở trong lòng, nhưng dẫu sao hắn cũng đã nguyện ý từ từ mở lòng với ta, ta nên tin tưởng giữa chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn, có phải hay không?
Lặng lẽ nâng mắt, đáp lại ánh mắt tối tăm thâm trầm của hắn, ta không nói gì, nhưng lại chậm rãi vươn tay đến, từng chút từng chút cầm lấy tay hắn.
Hắn im lặng nhìn ta một lát, sau đó chầm chậm giữ lấy tay ta, chúng ta đều không nói gì, lòng bàn tay sưởi ấm cho nhau, ngón tay quyến luyến, thời gian lúc này tựa như một sinh mệnh cứ kéo dài.
“Tiểu thư, nếu còn không đi chúng ta sẽ trễ mất.” Ở bên ngoài, Sơ Ảnh nhẹ nhàng gõ cửa, cắt đứt sự yên tĩnh mà ấm áp bên trong căn phòng.
Ta khẽ cười, dịu dàng lên tiếng: “Điện hạ, Thanh nhi hồi phủ trước.”
Hắn đáp lại ta bằng một nụ cười, chậm rãi buông tay, ta đang định thu hồi bàn tay của mình, nhưng bất ngờ lại bị hắn dùng sức nắm chặt, ta có hơi nghi hoặc đưa mắt nhìn tới, liền thấy gương mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh, âm khí ở giữa ấn đường, từng hồi hiện lên.
Trong lòng hoảng sợ, “Hắc Diệp Quan Âm Liên, độc phát vào tim.” Hắn vì muốn lấy sự tín nhiệm của hoàng thượng, không tiếc phải làm đến nước này, nhưng mà, lúc này đây, ta thật sự không thể trách móc hắn điều gì.
Hít sâu một hơi, ta nhanh chóng cầm lấy hòm thuốc thái y để lại trên bàn: “Điện hạ, hiện tại Thanh nhi giúp người châm cứu, tuy ta không biết ‘Họa tấn như sương’, nhưng ‘Linh cữu châm’ giảm đau có công hiệu rất cao, Thanh nhi sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
Thế nhưng hắn lại ngăn bàn tay của ta, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, nhưng vẫn cố sức nói từng tiếng: “Đi gọi thái y.”