Miệng vết thương trên người Sơ Ảnh đã được xử lý qua, lúc này, nàng an tĩnh nằm trên giường, thân mình phủ một lớp chăn mỏng, đôi mắt khép hờ, vẫn là nét mặt thanh tú nhu thuận đó, giống như nàng đang nằm ngủ say sưa.
Chỉ có điều, đôi môi của nàng trắng bệch, gương mặt cũng không còn một chút máu.
Thuần Du Ý thấy ta tiến vào, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ta, không hề nhúc nhích.
Ta cũng không để ý tới hắn, chỉ nhìn về phía Ly Mạch mà lên tiếng, giọng nói run lên: “Li Mạch cô nương, cầu xin cô nương cứu Sơ Ảnh, ta xin cô nương, cứu nàng.”
Li Mạch đứng dậy từ bên giường Sơ Ảnh, lần đầu tiên nàng nhìn ta mà không hề có một chút chán ghét châm chọc, nàng chỉ hờ hững lên tiếng: “Tam vương phi, không phải ta không muốn, chỉ là thầy thuốc cứu bệnh không cứu mạng, ta vô lực.”
Đôi tay của ta bỗng nhiên lạnh buốt, nét mặt Li Mạch liền biến sắc, nàng bước đến một bước nắm lấy bàn tay ta, nhanh chóng đâm ngân châm vào huyệt vị, sau đó nói: “Vương phi cũng là người biết y thuật, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện bình thường của con người, không cần phải buồn khổ như vậy, dù rằng không phải vì mình, nhưng là bậc phụ mẫu Vương phi cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng.”
Ta nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói Sơ Ảnh nhẹ nhàng gọi ta—
“Tiểu…Tiểu thư?”
Ta vội vàng muốn chạy đến, Li Mạnh liền cúi đầu nói thầm với ta, dường như giọng nói còn mang theo một chút thở dài: “Có lời gì, tốt nhất Vương phi nên nói với nàng.”
Ta ngồi ở bên giường, cầm lấy bàn tay Sơ Ảnh, giữ chặt như vậy giống như muốn nắm lấy sinh mạnh đang từng chút trôi đi của nàng.
Tinh thần Sơ Ảnh dường như khá hơn đôi chút, nàng nhìn ta, trong đôi mắt là thần sắc vui mừng mà thanh thản: “Tiểu thư, thật tốt khi người không có chuyện gì, buổi sáng em không thấy người ở phủ, sợ đến chết . . .”
Nước mắt của ta rơi xuống, nắm lấy tay nàng, vừa tự trách mình vừa khổ sở đến không nói được nên lời.
Nếu như, ngay từ khi bắt đầu ta đã nói rõ với nàng; nếu như, đêm qua ta không bảo nàng rời đi, hay là nói cho nàng biết ta phải ra ngoài; nếu như, ta không ở lại trên An Định Môn lâu như vậy; nếu như, ta không uống bát cháo hoa kia…
Có phải, nàng đã không gặp phải chuyện như vậy?
“Tiểu thư . . .Người đừng buồn. . .Em có mấy lời muốn nói riêng với người. . .”
Sơ Ảnh cố sức mở miệng, Tầm Vân nghe vậy liền lập tức dẫn mọi người ở trong phòng ra ngoài, Nam Thừa Diệu nhìn ta thật sâu, ta có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn vốn chưa một phút nào rời khỏi người ta, nhưng ta lại không một lần quay đầu nhìn.
Cuối cùng, hắn vẫn im lặng xoay người, một câu cũng không nói, cửa liền đóng lại, ngăn cách ở hai đầu.
“Tiểu thư, xin lỗi, em không thể tiếp tục chăm sóc người. . .” Giọng nói của Sơ Ảnh nhẹ nhàng vang lên: “Em thực xin lỗi tướng gia và phu nhân, thực xin lỗi Thanh tiểu thư thật sự, em vốn nghĩ, vĩnh viễn em sẽ không rời bỏ tiểu thư và cũng không thất hứa với Tô tiên sinh, nhưng em lại không làm được. . .”
Ta rung động nhìn nàng, còn nàng thì cố sức mở khóe môi, tiếp tục lên tiếng: “Thật ra, từ sau cái ngày Tang cô nương đến tìm chúng ta, em đã từ từ nhớ lại, biết rằng có thể nàng ấy mới thật sự là Thanh tiểu thư. . .Bởi vì có nhiều chuyện chỉ có hai người mới biết, nàng ấy còn biết trên tay em có vết thương . . .”
Nàng dừng lại một lúc, sau đó thì đột nhiên đổi hướng sang chuyện khác: “Tiểu thư, người còn nhớ khúc nhạc đầu tiên người dạy em đàn không? Là khúc ‘U Lan’ đúng không?”
Ta rưng rưng gật đầu, nàng nhìn thấy, mỉm cười thỏa mãn: “Em cũng nhớ rõ, nhớ người dạy em đọc sách, dạy em viết chữ, còn cả khi ở Mạc Bắc, tiểu thư vì cứu em ngay đến tính mạng cũng không quan tâm. . .Cho nên, với Sơ Ảnh, tiểu thư chỉ có một, chính là người . . .Khụ Khụ. . .”
“Ta biết, ta biết, em đừng nói nữa . . .”
Ta giữ chặt tay nàng, nước mắt rơi như mưa, còn đôi mắt nàng nhìn ta lại mang theo vẻ lưu luyến như không muốn xa rời, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, em lúc nào cũng hấp tấp, không bao giờ giữ được chuyện, vốn dĩ em muốn vĩnh viễn chôn sâu bí mật này . . . Nhưng, hiện tại Mộ Dung gia cũng không còn, người cũng đừng trách Tam điện hạ, khi nhìn thấy điện hạ lao vào đám cháy cứu người, em biết điện hạ là thật tâm nghĩ đến người, tiểu thư . . .Còn việc em bị đánh, người cũng không nên trách điện hạ, chuyện này vốn không liên quan đến Tam điện hạ, chỉ do em không cẩn thận, người đừng đau lòng. . .cũng đừng vì em mà làm điều gì . . .Khụ . . .”
Nước mắt của ta từng giọt từng giọt rơi lên mu bàn tay nàng, trong khi đó, ánh sáng trong vắt trong đôi mắt của nàng lại đang từng chút một tan rã, giọng nói vẫn cố sức mà gắng gượng vang lên —
“Tiểu thư . . .Người đồng ý với em . . . không được trách điện hạ . . .hãy tha thứ cho điện hạ . . .Cũng giống như trước đây . . .Giống như khi ở Mạc Bắc . . .Vì . . .Chỉ có như vậy . . .Tiểu thư . . .Người mới có thể . . .Hạnh phúc.”
Giọng nói của nàng dần dần mất đi, hai chữ cuối cùng, “Hạnh phúc”, thật ra đã mơ hồ khó mà nghe thấy, nhưng ta biết ta không nghe lầm, cứ như vậy mà chầm chậm mà nhẹ nhàng chìm vào đáy lòng của ta.
Ta ôm lấy thân thể của nàng, cảm giác nàng đang từng chút lạnh dần ở trong lòng của ta, ta không muốn buông ra, Sơ Ảnh của ta, ngày thường sợ nhất là lạnh.
Ta không biết mình ngồi đó đã bao lâu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở nhẹ nhàng, nhìn thấy Nam Thừa Diệu đi đến trước mắt ta, muốn đỡ lấy bờ vai ta, giọng nói của hắn từ trước đến nay vốn luôn bình tĩnh như thường, thế nhưng lần đầu tiên lại có mấy phần chần chừ mà đau xót, hắn gọi ta: “Thanh nhi . . .”
Ta không tránh khỏi hắn, thậm chí cũng không hề thay đổ tư thế đang ôm Sơ Ảnh, chỉ lẳng lặng ngước mắt, nhìn hắn: “Điện hạ, Sơ Ảnh đã chết.”
Đôi mắt thăm trầm đó hiện ra vẻ đau đớn thương tiếc, dường như muốn nói điều gì, nhưng lại không biết làm thế nào để lên tiếng.
Ta vẫn chăm chăm nhìn vào đôi mắt của hắn, từng chữ từng chữ thoát ra: “Là do Đỗ Như Ngâm đánh chết.”
Hắn đột nhiên ôm chặt lấy ta: “Thanh nhi, ta biết nàng đau thế nào, hận thế nào, nàng yên tâm, ta sẽ không để Sơ Ảnh chết oan như vậy, nàng tin ta . . .”
“Điện hạ muốn làm thế nào?” Ta ở trong lồng ngực của hắn, không hề vùng ra mà chỉ gằn từng tiếng, nói: “Nếu ta nói, ta muốn ngay lúc này Đỗ Như Ngâm phải chôn cùng Sơ Ảnh, điện hạ có đồng ý không?”
Thân thể của hắn chợt cứng đờ, vòng tay ôm lấy ta vì thế mà cũng chặt hơn, hắn khó khăn lên tiếng: “Thanh nhi, nàng tin ta, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta, nhưng, bây giờ thì chưa được. . .”
“Đi ra ngoài.” Ta hờ hững nhắm mắt lại, cắt ngang lời hắn.
“Thanh nhi . . .”
Trong lời nói của hắn dường như có chút hoảng loạn, nhưng ta lại không muốn, cũng không thể nghe, ta bắt đầu cố chết giãy giụa, vô lực mà tuyệt vọng—
“Ngươi đi ra ngoài, Sơ Ảnh còn ở đây, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Hắn ôm càng chặt, ta càng vùng ra, ta có thể cảm thấy hắn đang kìm nén nỗi đau khôn cùng trong lồng ngực, nhưng nỗi đau của ta, có ai biết được?
Có lẽ vì tiếng động quá lớn, Li Mạch vội vàng chạy vào phòng, liền mở miệng mắng Nam Thừa Diệu: “Ngươi muốn bức nàng chết sao? Còn không mau tránh ra!”
Nam Thừa Diệu giật mình sợ hãi, vội buông tay, sâu trong đôi mắt tối tăm ấy là đau đớn thê lương, còn có phần nào đó chết lặng, hắn để mặc cho Tần An và Tầm Vân nửa lôi nửa kéo ra ngoài.
Li Mạch cũng không hề khuyên ta, chỉ nhanh tay bày châm lên mỗi huyệt vị trên người ta, ta vẫn không nhúc nhích, tùy theo lời nói của nàng mà nâng tay, buông tay, hít thở.
“Bộ dạng Tam vương phi thế này, không phải là muốn để Sơ Ảnh nhìn thấy chứ, chuyện cũ đã qua, cứ xem như là vì đứa bé trong bụng, Vương phi không nên kích động giống như vừa rồi.” Chắc vì việc bày châm đã hao phí quá nhiều sức lực và tâm trí của nàng cho nên sắc mặt Li Mạch có chút tái nhợt.
Ta gật đầu: “Ta muốn một mình ở đây với Sơ Ảnh.”
Nàng không gì thêm, mang theo thùng thuốc ra ngoài, giúp ta khép cửa phòng lại.
Ta nhìn Sơ Ảnh tựa như đang ngủ say ở trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Sơ Ảnh, ta xin lỗi, ta biết em không muốn ta làm điều gì cho em, nhưng, ta lại không thể.”