Mục lục
Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu gia.

Tiêu Dã mặt lạnh như nước thông báo với Tiểu Hồng về việc chuẩn bị tinh thần khai hết mọi chuyện cho Hương Cẩm Lan. Tiểu Hồng nghe xong thì mắt trợn to, rối rít hỏi nguyên do. Tiêu Dã hắn chỉ nói rằng lão gia người truyền thư bảo hắn làm vậy, không hề đề cập đến Liễu Nguyệt cho nàng biết.

Tiểu Hồng vốn ngốc, nghe hắn nói vậy cũng chỉ biết nghe theo.

Ngay chiều hôm đó, lúc Hương Cẩm Lan đang chăm sóc những bông hoa trong vườn, Tiểu Hồng và Tiêu Dã đi tới đứng im lặng sau nàng, vẻ mặt ai cũng thoáng cứng đờ. Hương Cẩm Lan quay lại, khuôn mặt như trích tiên nhẹ nhàng hỏi hai người: “Sao vậy? Sao hai đứa làm cái vẻ mặt nghiêm trọng thế?”

Tiêu Dã nhìn nàng, cảm thấy trong người như có một loại tội lỗi vô hình quấn chặt lấy hắn, làm hắn không tài nào dám nhìn thẳng vào mắt nàng, vì vậy tầm mắt vô lực dời khỏi nữ nhân dịu dàng trước mắt. Hắn nói: “Phu nhân, con có chuyện này phải nói cho người biết.”

Mười phút sau.

Lớp mặt nạ tinh xảo của Tiểu Hồng cuối cùng đã được xé ra, lộ ra một gương mặt có bảy phần na ná Liễu Nguyệt, nhưng đó tuyệt nhiên không phải cô. Hương Cẩm Lan bị bất ngờ này làm cho giận run người, đầu đột nhiên bị một cơn choáng váng ập tới, nàng khó khăn chống đỡ cơ thể, lâu sau mới mở miệng, giọng nói vẫn có chút run run: “Vậy hóa ra...Liễu Diễm Tư với Nguyệt Nhi đã rời đi được tận hơn một tháng...mà...mà cả quãng thời gian lúc đó người ta nói chuyện cùng là Tiểu Hồng sao?”

Tiêu Dã không dám đáp, hắn muốn để nàng tự mình tiếp thu cái sự thật khiến người nghe phát giận này.

“Lại còn nói Nguyệt Nhi đã ủ mưu lừa mọi người từ tận hai tuần lúc khi đi, cố tình đưa Tiểu Hồng về đây để dạy con bé.” Hương Cẩm Lan đỡ trán, dường như bản thân nàng đã hoàn toàn bất lực với chiêu trò của hai cha con này.

Tiêu Dã muốn nói việc Liễu Nguyệt đang bị bị bệnh nằm giường cho nàng biết, nhưng sợ Hương Cẩm Lan nghe vậy sẽ kích động liền nuốt lời muốn nói vào trong.

Thôi thì đợi vài ngày cho người chấp nhận sự thật này trước vậy.

Hắn nghĩ.

Hiện giờ lòng Tiêu Dã vẫn như lửa đốt, cứ nghĩ đến người có cơ thể yếu ớt với hay cảm lạnh như cô mà lại còn bị thêm bệnh nữa thì cô sẽ phải trải qua quãng thời gian khổ sở đến nhường nào.

Người phải mau mau về sớm để ta còn chăm sóc cho người, tiểu thư.

...

Sau lần tỉnh giấc từ cơn hôn mê kéo dài ba ngày ba đêm, Liễu Nguyệt lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu, thi thoảng cô sẽ tỉnh dậy được tầm một vài phút, nói chuyện đôi ba câu lại lăn ra ngủ mất. Cứ tiếp diễn như vậy được tầm tuần, tình trạng của Liễu Nguyệt đã được cải thiện đôi chút nhờ loại hương xông trầm đặc chế từ thuốc của Mỗ Đông Quân.

Hiện tại cô đã có thể xuống khỏi giường, có thể đi lại nhưng không được phép quá lâu vì cơ thể cô không kéo dài được thể trạng tốt như vậy mãi, nếu để quá sức sẽ ngất ra đó. Nguy hiểm nữa là bộ não không hề thông báo về việc quá sức lên cơ quan thần kinh cảnh báo, nó cũng giống như việc đột ngột ngủ của bệnh Nhược Mộng, đến một cách bất thình lình mà người bệnh không hề hay biết. Cũng vì lẽ đó Mỗ Đông Quân đã đặc biệt dặn dò Liễu Nguyệt và Liễu Diễm Tư mỗi khi cô ra ngoài luôn cần phải có người đi theo.

Liễu Diễm Tư nghe xong cũng không có ý phản bác, nhưng Liễu Nguyệt lại nhíu mày thấy rõ.

“Sao phải cần người đi theo? Ra ngoài tiểu tiện đại tiện mỗi tí thôi rồi trở về cũng phải bám theo sao?”

Mỗ Đông Quân nhìn cô, nói: “Đương nhiên, nếu ngộ nhỡ Tiểu Nguyệt ngất trong nhà vệ sinh thì sao?”

“Không bao giờ.”

Y ngán ngẩm lắc đầu nói: “Không có gì là không thể. Mà với tình hình bệnh tật của cháu hiện giờ như vậy thì càng có thể.”

“...”

Liễu Diễm Tư: “Ngủ rồi.”

Đông Quân Mỗ: “...”

...

Trên thư viết là một đến hai ngày sau sẽ trở về nhưng thực tế lại trễ hơn dự kiến. Để Liễu Nguyệt thật sự ổn định bệnh trạng đã làm tiêu tốn kha khá thời gian ở lại Mỗ gia, sau đó khi chuẩn bị xong xuôi để trở về thì lại có một đợt bão tuyết ập xuống, bệnh Liễu Nguyệt lại đột nhiên trở nặng nên mọi người đành phải ở lại Mỗ gia thêm tuần nữa. Tổng cộng mất gần nửa tháng.

Cuối cùng ngày trở về nhà cũng tới, Thư Kính theo chỉ thị của Liễu Diễm Tư đi khảo sát tình hình đường xá trước đã trở về báo cáo lại có thể đi được. Thế là mọi người lục đục chuẩn bị hành lí, Liễu Nguyệt cùng Liễu Diễm Tư ban đầu là phi ngựa tới nên cũng chẳng mang theo đồ cá nhân gì cho cam. Nhưng khi về lại tay ôm nặng trịch một đống thuốc Mỗ Đông Quân kê cho Liễu Nguyệt, Liễu Diễm Tư có dính chút độc nên cũng có phần. Trước khi lên xe, Liễu Nguyệt một thân bệnh tật được Liễu Diễm Tư ôm trong tay khó khăn vẫy chào mọi người ở Mỗ gia, Liễu Diễm Tư ở lại nói khách sáo vài câu, Thư Kính quen phép tắc mà nghiên chỉnh cúi chào. Sau đó lên ngựa hộ tống Liễu Diễm Tư y cùng cô trở về Liễu gia.

...

Liễu gia.

Tiêu Dã mỗi ngày đều đứng trước cửa ngóng chờ cô trở về. Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi biết được tin sẽ mất thêm thời gian nữa Liễu Nguyệt mới có thể về được Liễu gia, đáy lòng hắn vốn đã luôn sống trong thấp thỏm lo âu nay lại càng sợ hãi hơn.

Sợ rằng cô sẽ không về gặp hắn nữa. Sẽ mãi mãi rời đi như vậy.

Bỗng lúc này từ xa truyền đến tiếng ngựa hí, còn có cả tiếng xe ngựa. Nơi đây vốn là chốn phồn hoa nằm ngay giữa kinh thành, luôn nhộn nhịp người và xe ngựa qua lại. Tiêu Dã hắn nhìn đã quen, cả quãng thời gian trước luôn bị nhầm lẫn rằng cô đã trở về. Nhưng hôm nay lại khác, hôm nay hắn từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân có chút quen thuộc đang cưỡi trên lưng ngựa.

Là Thư Kính!

Sau khi nhìn rõ người đằng xa, Tiêu Dã hắn mở to hai mắt, dường như có nỗi kích động vô nhường đang dâng trào trong lồng ngực. Không đợi nổi muốn tới đón người ngay, Tiêu Dã vội vã chạy vào nói với hạ nhân trong nhà tới Nhạn Uyên Các bảo với Hương Cẩm Lan rằng cô đã về, nói xong chân lại nôn nóng chạy ra ngoài cửa.

Cạch.

Xe ngựa dừng lại trước cửa.

Thư Kính xuống ngựa trước vén rèm lên cho Liễu Diễm Tư bước xuống. Ngay khoảnh khắc đó đồng tử của Tiêu Dã đã co lại, vẻ mặt mong chờ lại lập tức hóa thành trắng nhợt, ngay cả chân muốn tiến tới cũng không sao bước lên được.

Liễu Nguyệt trên xe ngựa chính là lại rơi vào trạng thái hôn mê lần nữa. Liễu Diễm Tư vốn đã trải qua thời khắc kinh ngạc với việc này nên khi nhìn thằng nhóc mang ánh mắt hoang mang xen lẫn sợ hãi ở trước mặt có chút đồng cảm.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, Liễu Nguyệt tỉnh dậy nhưng ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cô mơ màng thấy sườn mặt thanh tú của Liễu Diễm Tư, lại thấy dáng vẻ ngây ngốc đầy sợ hãi của Tiêu Dã đằng xa. Tất cả có lẽ là do cảm giác muốn an ủi hắn đôi chút, muốn nói với hắn rằng mình ổn. Liễu Nguyệt khó khăn kéo tay áo Liễu Diễm Tư, môi trắng nhợt mấp máy như muốn nói gì đó, sau đó chỉ chỉ về phía Tiêu Dã. Suốt cả quá trình cô không phát ra được chút âm thanh nào nhưng Liễu Diễm Tư y bất chợt lại nghe hiểu. Y nhìn cô, khẽ gật đầu sau đó tiến tới trước mặt Tiêu Dã, mắt phượng lạnh lùng nhìn xuống hắn, y nói: “Ngươi bế Nguyệt Nhi đi.”

Tiêu Dã thoáng bửng tỉnh khỏi nỗi sợ, nâng đôi tay hơi run của mình lên. Liễu Diễm Tư lúc này có chút nghi ngờ hắn, nghiêm giọng nói: “Ôm cho chắc.” Rồi truyền cô sang cho hắn. Tiêu Dã ôm trong Liễu Nguyệt tay, cảm nhận rõ hơi thở nhè nhẹ của cô, lại cảm giác được việc lúc này ôm cô không khác nào ôm một cơ thể làm từ sứ mỏng manh dễ vỡ, như chỉ cần một động tác vô ý thôi cũng có thể làm cô biến mất vậy.

Nghĩ thế cả người Tiêu Dã bỗng truyền đến cơn rùng mình lạnh cả sống lưng, nỗi sợ hãi cùng bất an ngày càng trào dâng trong người hắn, trong trái tim vốn đã vì lo lắng hết lần này đến lần khác mà tổn thương.

Hắn ôm chặt lấy cô, đầu cô vùi vào ngực hắn, Tiêu Dã như đang ôm một con mèo nhỏ vốn đã từng mạnh khỏe đến nỗi chạy tung tăng loạn xạ khiến hắn lo lắng, nhưng giờ đây con mèo nhỏ đó lại yếu ớt một cách đáng thương, cứ như một cơn gió nhẹ thổi đến cũng có thể làm nó bị cuốn theo chiều gió mà biến mất vậy. Tiêu Dã để cô dựa vào lồng ngực mình, hai mắt hắn bỗng đỏ hoe, một cỗ chua xót như tràn vào cổ họng.

Tiểu thư của hắn, người lại trở về rồi.

“Tiểu thư...” Tiêu Dã khẽ gọi cô.

“...”

Người nằm trong lòng không trả lời, Tiêu Dã nhìn xuống thấy được khuôn mặt an tĩnh khẽ dụi vào người hắn, Tiêu Dã hơi nâng mắt lên, nghĩ.

Ngủ rồi.

Sau đó chân dài lập tức chuyển hướng đi thẳng về Nhạn Uyên Các.

Ngoài trời đang lạnh, đem người vào phòng cho ấm trước đã.

Vừa mời quay người hắn đã thấy Hương Cẩm Lan hớt hải chạy ra từ đằng xa.

“Nguyệt Nhi.” Hương Cẩm Lan dừng lại thở dốc nói, ánh mắt nàng dừng trên Liễu Nguyệt đang ngủ say được Tiêu Dã ôm trong tay, khẽ thở phào một hơi xoa đầu cô. Sau đó lại nhìn đến nam nhân mắt phượng như họa, vẻ mặt như hồ nước đóng băng đang đứng trước đó, nàng lập tức tiến tới...

Chát!

Gò má vốn trắng giờ đây đã phiếm đỏ, thậm chí còn in vết tay trên đó.

Hương Cẩm Lan tức đến độ đỏ cả hốc mắt, mắng Liễu Diễm Tư như chưa bao giờ được mắng người. Nàng tức giận hỏi nam nhân trước mặt vì sao dám đem Nguyệt Nhi của nàng đi tới nơi nguy hiểm như vậy, hỏi vì sao lại để cho con bé bị trúng độc nặng đến bất tỉnh, mắng cả bản thân người cha vô trách nhiệm như y. Liễu Diễm Tư không nói gì, đôi mím môi lại, rũ mi mắt xuống nghe nàng mắng.

Là y sai, y đáng bị như vậy.

Chuyện này lớn tới nỗi đến cả Liễu Hạo trong nhà cũng phải đi ra, Tuệ Mẫn cùng Liễu Chi cũng thế. Liễu Hạo không có hứng thú để ý đến mấy chuyện của người lớn, vốn định bỏ đi nhưng cậu lại vô tình nhìn thấy Liễu Nguyệt một thân nhợt nhạt nằm trên tay Tiêu Dã. Không chút suy nghĩ đã lập tức chạy theo.

====

[ Đếm ngước thời gian nam chính hắc hóa: còn 1 tháng: 2 tuần: 6 ngày ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK