Lòng như lửa đốt, hắn chỉ hận bản thân không thể phi ngay tới chỗ cô.
Đặt chân tới nhà lao nơi Liễu Nguyệt bị đưa tới, Tiêu Dã mặc kệ cái quy định quái quỷ là không được gặp phạm nhân của nơi này, hắn dùng quyền lực vốn có ép quản ngục phải cho hắn vào gặp cô.
Biết sao được, người chính là Cửu điện hạ Cửu vương gia cao quý mà. Một con tôm con tép như ta sao dám trái lời.
Quản ngục chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu.
Tiêu Dã được người dẫn tới gặp Liễu Nguyệt, nhìn một thân sạch sẽ thậm chí còn có chút lạnh lẽo toả ra quanh người cô cùng với khung cảnh u ám bẩn thỉu trong nhà lao chẳng chút hợp nhau tí nào. Đáng lẽ giờ phút này Liễu Nguyệt phải nằm trên giường ấm trong căn phòng ở Nhạn Uyên Các, vì lí gì cô lại có mặt ở đây.
Lại nhìn tới trên gương mặt trắng nõn của cô có một vết cắt đỏ tươi trông chói mắt vô cùng, Tiêu Dã bỗng cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Hắn lại không bảo vệ được mà để cô bị thương rồi.
Tiêu Dã đau lòng nghĩ.
Nữ nhân khi nhìn thấy hắn liền đứng dậy, có chút không ngờ hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Câu đó ta phải hỏi ngươi mới đúng.” Tiêu Dã nói, hắn toan đưa tay qua cánh cửa nhà lao nhưng không được. Đáy mắt có chút u ám, Tiêu Dã lạnh giọng ra lệnh cho kẻ ở sau: “Mở cửa cho ta.”
“Nhưng vương gia…chuyện này…”
Bắt gặp ánh mắt như hung thần của hắn, tên lính cũng chỉ đành run rẩy ngậm miệng, cắm chìa khoá vào ổ, lạch cạch mấy tiếng cửa đã được mở ra.
Tiêu Dã nóng lòng chết đi được, ngay khi cửa mở hắn đã lập tức tiến vào. Bàn tay lạnh tới bất thường nâng mặt Liễu Nguyệt lên để xem xét vết thương của cô, ngắm một hồi thất không có gì nghiêm trọng lúc này mới thở phào buông ra.
Chỉ thấy được ánh mắt có chút ý cười của Liễu Nguyệt ở bên, hắn nhíu mày, không hiểu sao lại thấy tức giận, nói: “Còn cười được, bổn vương còn lo lắng muốn chết mà ngươi dám ở đây ra vẻ thanh thơi.”
“Ngươi đó, tính cách như này không sớm thì muộn cũng chết thôi.” Hắn tức giận nói, gõ một phát đau điếng người lên đầu Liễu Nguyệt để rồi sau đó lại không đành lòng mà xoa lên chỗ vừa bị gõ ban nãy.
Liễu Nguyệt hưởng thụ sự quan tâm “đặc biệt” của hắn, cô nói: “Nếu ta nói ông ta không phải do ta giết thì sao?”
Tiêu Dã: “Việc đó còn quan trọng à? Giờ chỉ cần để tin Liễu nhị tiểu thư xuất hiện bên cạnh thi thể của tri phủ đại nhân cũng đủ để khiến mấy kẻ bên ngoài nghĩ ra đủ thứ chuyện để xuyên tạc rồi.”
“Sao ngươi có thể ngu ngốc như vậy hả Liễu Nguyệt, sao không trốn đi trước khi có người tới.”
“Cửu vương đây là đang định xui ta bỏ chạy sao?”
Tiêu Dã hừ lạnh, “Thế tự dưng lúc đó Liễu tiểu thư đây nổi lòng trắc ẩn rồi khiến ngươi đột nhiên muốn làm người tốt ư?”
“Người tốt cũng chẳng phát kiểu này, đây là ngu ngốc thì có.”
Sau đó Liễu Nguyệt bị Tiêu Dã mắng một tràng dài đến vuốt mặt còn không kịp. Cô miễn cưỡng gật đầu nghe từng câu hắn nói, đột nhiên cảm thấy Tiêu Dã hắn bây giờ còn đáng sợ hơn cả Liễu Diễm Tư. Nói nhiều hơn cả Hương Cẩm Lan, cứ như mẹ người ta vậy.
Mắt thấy Liễu Nguyệt lại nghĩ đi đâu, chẳng chút để vào tai lời mình nói. Tiêu Dã sa sầm mặt mày, im lặng nhìn cho tới khi cô lạnh cả sống lưng mới thôi.
“Liễu Nguyệt, tưởng thuật lại mọi chuyện cho ta. Bổn vương sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài.” Hắn nói.
Liễu Nguyệt nghiêm túc kể lại hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho hắn nghe, cũng không quên bỏ qua đặc điểm nhận dạng của ba tên thích khách.
Trong lúc giao chiến cô đã vô tình nhìn thấy được hình xăm trên phần cổ của một tên, tuy không nhìn rõ nhưng nó sẽ trở thành thông tin vô cùng quan trọng để người của cô lần ra được thêm manh mối về mấy tên đó.
Còn có cả hoàng thái hậu nữa.
Cái bà già vốn phải yên phận an hưởng tuổi già ở trong cung sao lại phái thích khách tới ám sát Quất Kiếm Hoa. Liễu Nguyệt nhớ rõ ràng Liễu gia chưa từng đả động tới cọng tóc nào của hoàng tộc cũng như hoàng thái hậu, ngay cả người mà Liễu Diễm Tư phái để theo dõi nhất cử nhất động của Quất Kiếm Hoa cũng không thấy ông ta có qua lại với hoàng thái hậu. Chuyện này khó lí giải vô cùng, có lẽ cần thời gian để điều tra.
“Ta đã nói với ngươi rồi mà, trong đời rồi sẽ có lúc ta được bế vào đại lao thôi. Cũng không có gì quá ghê gớm, ta cũng đâu có giết Quất Kiếm Hoa, mai mốt sẽ được thả ra.” Cô vô tư nói, cho dù không được cho ra thì cô cũng sẽ có cách riêng để bản thân được thả ra ngoài.
Vấn đề chỉ là muốn hay không.
“Ăn nói như vậy mà nghe được.” Tiêu Dã trừng mắt nói.
Hắn trên đường tới đây lo tới tim đập chân run, cô thì hay rồi, còn rảnh rỗi tới nỗi ngồi định sẵn ngày ra khỏi nhà lao cho bản thân nữa.
“Ngươi về đi, trời cũng gần sáng rồi. Bên phía quan phủ có lẽ đã nắm được tin tức rồi phái người điều tra vụ án tới đây, lúc bọn chúng tới mà thấy mặt ngươi thì không hay đâu.” Liễu Nguyệt nhìn hắn, nói.
Tiêu Dã tỏ vẻ lưỡng lự không muốn đi, nhưng không đi thì không được. Hắn lấy ra trong người một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng như sợ cô đau mà lau đi vệt máu còn đọng lại trên gương mặt. Nhìn rõ được vết chém sượt qua trên làn da, ánh mắt Tiêu Dã bỗng tối đi, sát ý dần len lỏi ra bao lấy tâm trí của hắn.
Từng kẻ một, rồi hắn sẽ tìm ra không sót một ai sau đó trả lại cho chúng trăm nhát để chúng cảm nhận rõ nỗi đau mà ngày hôm nay Liễu Nguyệt phải cảm nhận.
“Ta đi đây, ở trong này cũng đừng gây chuyện lung tung.”
“Ngươi đi đi.”
Chờ cho bóng lưng cao lớn biến mất, tiếng bước chân dần nhỏ đi. Liễu Nguyệt lúc này mới thở dài ngồi xuống, trong kế hoạch đang dự tính của cô bất giác phải liệt Tiêu Dã vào thành phần cản trở lớn nhất.
Không bao lâu sau người của bên Hình bộ tới, bởi vì tính chất của vụ mưu sát lần này rất lớn nên bên trên cũng không thể coi như không có chuyện gì được.
Người nhận thụ lý vụ án lần này chính là Kiều Viên Hân, một viên quan trẻ nhưng kinh nghiệm điều tra các vụ án mưu sát giết người được đánh giá rất cao.
Y cho người đưa Liễu Nguyệt tới phòng thẩm tra để hỏi cung. Đối diện với nữ nhân toát lên vẻ đẹp như một đoá hoa cao lãnh nhưng nhuốm trọn màu đen, Kiều Viên Hân thoáng nhíu mày, thấy được con người này không hề đơn giản.
“Liễu Nguyệt, ta là Kiều Viên Hân, người nhận điều tra vụ án lần này. Trong thời gian tới mong cô phối hợp điều tra.”
Ngoài dự đoán của y Liễu Nguyện bình tĩnh vô cùng, phối hợp gật đầu nói: “Được, vậy mong Kiều đại nhân sớm trả lại trong sạch cho ta.”
“Không có tội không có việc gì phải sợ, ta nghe người nhà của Quất đại nhân đã mất nói rằng vào lúc canh ba, mặc dù khi đó trời mưa rất to nhưng ở xa bọn họ vẫn còn có thể nghe loáng thoáng tiếng ồn nơi tiểu viện của ông ấy. Lúc chạy tới nơi đã thấy ông ấy nằm trên đất lạnh với một vũng máu, còn cô thì đứng ở bên cạnh. Cô định giải thích sao?”
Kiều Viên Hân nhanh tay lật mấy trang giấy lấy lời khai bên Quất gia, đầy nghiêm túc nhìn Liễu Nguyệt.
Cô cũng đã sớm đoán được thể nào cũng sẽ bị hỏi câu này, lược bỏ đi mấy phần không cần thiết, tường thuật lại hết một lượt như cô đã kể lại cho Tiêu Dã nghe trước đó.
Không đề cập tới lí do tới gặp Quất Kiếm Hoa, không có sự góp mặt của Lưu Ly cùng với chi tiết hình xăm bên cổ.
“Ta không giết ông ấy, là ba tên thích khách kia, vết thương trên mặt ta cũng đâu phải tự nhiên mà có.”
Người chuyên chép lại lời khai viết như bay trên mặt giấy bên cạnh, Kiều Viên Hân khẽ nheo mắt lạnh lùng hỏi: “Vậy lí do gì khiến cô không đi đường cửa chính mà lại đi cửa sau?”
“Quất Kiếm Hoa dặn ta như vậy.”
“Quan hệ của hai người là như thế nào?”
“Bằng hữu.”
“Vậy sao lại hẹn nhau vào đêm hôm khuya khoắt mà không phải là thời gian khác.”
“Ta không biết, ông ta hẹn ta như nào thì ta tới thôi.”
“Liễu Nguyệt, cái ta cần cô phối hợp chính là thành thật trả lời những câu hỏi này. Nếu cô cứ lấp lửng như vậy thì sao tìm ra hung thủ nhanh được.”
Liễu Nguyệt nghe vậy liền đáp: “Ta đang rất là phối hợp với ngài thưa đại nhân, việc ta ngồi im ở đây rồi lần lượt giải đáp các câu hỏi cũng là phối hợp lắm rồi.”
Kiều Viên Hân dịu giọng nói: “Vậy được, câu hỏi cuối, không biết Liễu cô nương có thể cho ta biết tại sao khi bị bắt gặp tay cô lại dính máu không?”
“Quất Kiếm Hoa muốn nói chuyện với ta, tay ông ta dính máu cầm lấy tay ta vì thế tay ta cũng có máu.”
“Vậy Quất đại nhân đã nói gì.”
“Thứ lỗi không cho ngươi biết được.” Cô lạnh giọng đáp.
“…” Kiều Viên Hân đột ngột đứng dậy, nói: “Hỏi cung tới đây thôi, hẹn gặp cô vào hôm khác.”
Liễu Nguyệt nhìn y, sự kiêu ngạo ẩn trong ảnh mắt, mỉm cười nói: “Hẹn gặp lại.”