Ngay cả Liễu Nguyệt nguyên tác đến khi chết vẫn còn không thể nắm rõ cha cô rốt cuộc là người như thế nào.
Nhưng lần này lại khác, Liễu Nguyệt lại được Liễu Diễm Tư chủ động kể cho cô nghe toàn bộ quá khứ của y, lý do có Liễu gia của hiện tại và điều cốt lõi nhất, thân phận thật sự ẩn sau cái tên Liễu Diễm Tư.
Có lẽ mọi chuyện phải kể từ ba mươi mốt năm về trước, khi Liễu Diễm Tư vẫn còn là một nhóc tì.
Thương Quốc.
Tẩm điện của hoàng đế.
Quỳ Châu thái giám lo lắng chạy đằng sau hoàng đế đương thời Âu Lạc Sở Nhiệm, trái phải hai bên ông còn dắt theo hai đứa nhóc nhìn còn bẩn hơn cả những nô tì thấp kém trong cung.
“Bệ hạ, người ra ngoài vi hành sao lại đem về hai đứa nô lệ này, ngộ nhỡ chúng lây bệnh cho người thì thần biết phải làm sao.”
“Câm miệng, ta tự có tính toán của riêng mình. Ngươi lập tức cho người chuẩn bị nước, tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa rồi mang tới chỗ Thiên Nhi.”
Quỳ Châu ngạc nhiên: “Tới chỗ tiểu công chúa sao? Hoàng thượng người có chắc hai đứa bé này hoàn toàn an toàn không?”
Âu Lạc Sở Nhiệm nhíu mày, riêng điều này cũng khiến Quỳ Châu sợ tái mặt, vội cúi người nhận lỗi.
“Hoàng thượng lượng thứ, là lão nô nhiều chuyện.”
“Đi đi.” Âu Lạc Sở Nhiệm nói.
Sau đó ông tới chỗ của Âu Lạc Hoàng Mẫn Nhi, khi này vẫn chỉ là một tiểu công chúa vô lo vô nghĩ.
(*) Cho bồ nào không nhớ thì ở chương 178 179 ( không nhớ bả là ai đúng không:v tôi vì quên tên nên phải đi kiếm lại đó ehe.)
Nói qua cũng phải nói lại, thân là vua của một nước đáng lẽ ra hậu cung của ông phải đầy ắp một đàn oanh yến, nhưng từ khi lên ngôi tới giờ, Âu Lạc Sở Nhiệm chỉ có duy nhật một hoàng hậu, vị này chính là thanh mai trúc mã của ông. Chỉ là có chút đáng tiếc, sau khi hạ sinh thành công tiểu công chúa thì bà đã trút hơi thở cuối cùng, bỏ lại Âu Lạc Sở Nhiệm cũng bé con lúc này vẫn còn đang đỏ hỏn trong tay, hai cha con ôm nhau khóc, khung cảnh khi đó quả thực quá thương tâm, thái giám cùng cung nữ trong đó khi chứng kiến cũng phải đau lòng thay ông.
Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên lớn lên ngày càng xinh đẹp, y hệt mẫu hậu của nàng vậy. Điều này khiến cho Âu Lạc Sở Nhiệm vốn đã cưng chiều cô con gái độc nhất này nay càng chiều chuộng hơn. Đám quần thần không ngừng thúc giục ông tuyển phi nhưng lời vừa nói ra đã bị Âu Lạc Sở Nhiệm cho về quê chăn vịt, cuối cùng chẳng ai dám nhắc lại nữa.
“Bệ hạ.”
Cung nữ thấy ông đi tới ngay lập tức hành lễ.
“Công chúa đâu?” Âu Lạc Sở Nhiệm hỏi.
“Bẩm bệ hạ, công chúa đang ngồi ngắm hoa trong ngự uyển ạ.” Cung nữ cung kính đáp.
Âu Lạc Sở Nhiệm nghe vậy cũng khẽ gật đầu rồi cất bước nhanh chóng tới đó.
“Thiên Nhi.” Đặt chân tới nơi, ông không nhịn được gọi.
Chỉ thấy Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên quay người, cười tươi nhìn về hướng Âu Lạc Sở Nhiệm gọi: “Phụ hoàng.”
Nước da trắng ngần, mái tóc màu hạt dẻ có chút xoăn nhẹ, một đôi mắt biết cười. Không từ gì có thể diễn tả hết được tình cảm mà ông dành cho tiểu công chúa của mình.
Quá dễ thương! Quá xinh đẹp!!
“Phụ hoàng, sao người lại đứng ngẩn ra đó vậy. Người mau tới đây, con cho người xem cái này.” Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên cười nói.
Đáng yêu chết ta!!!
Ngoài mặt tỏ ra trầm tĩnh nhưng khó lòng che giấu nổi tâm tình vẫn luôn dậy sóng khi thấy được cô con gái bé bỏng luôn được ông nâng niu lớn lên từng ngày.
Ngồi xuống bên cạnh nàng, Âu Lạc Sở Nhiệm nhìn về hướng Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên, nhìn thấy giữa hàng trăm bông hoa hồng bình thường lại có một bông hoa trắng tinh khiết nở rộ, ông mở to mắt, đầy ngạc nhiên hết nhìn hoa lại nhìn Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên.
“Đây rõ ràng là hoa Nguyệt Bạch.”
“Chẳng phải loài này rất khó trồng sao, giá một bông cũng phải lên tới hàng vạn thiên kim.”
Hai mắt của Âu Lạc Sở Nhiệm như sáng lên, không ngớt lời khen nàng.
“Con gái của ta đúng là khéo tay mà, còn gì có thể làm khó được con không.”
Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên: “Người nói quá rồi đó, chẳng phải quốc sư cũng trồng được một bông y hệt như vậy trong hoa viên của y sao.”
“Vậy ta sẽ tới cho người tới phủ của gã ngắt nó đi, sao tên quốc sư mặt trắng đó dám vượt con gái của ta chứ.”
Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên: “…”
“Bái kiến bệ hạ, bái kiến công chúa.” Quỳ Châu thái giám bước vào vườn nghiêm trang hành lễ cúi chào hai người, đằng sau ông còn có cả một tốp binh lính cùng với hai cậu nhóc ban nãy.
“Thiên Nhi, con thấy hai đứa này thế nào?” Âu Lạc Sở Nhiệm đánh mắt hỏi nàng.
“Cha, người lại định làm gì vậy?” Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên thở dài hỏi, “Lại định đem thêm thị vệ tới cho con sao, nơi này sắp quá tải rồi đó.”
“Lần này là khác.” Ông đáp, “Hôm nay ta đi vi hành, vừa hay thấy được hai đứa trẻ này đang đang chuẩn bị bị đem đi bán, lại cảm thấy chúng nó vô cùng hợp ý lập tức mang về cho con.”
“Cho con?”
“Phụ hoàng, người thấy hành vi buôn người là trái phép, thậm chí trong bộ luật tổ tiên ban hành cũng rất rõ ràng. Người còn tiếp tay cho kẻ xấu?” Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên hỏi.
“Nào có.” Âu Lạc Sở Nhiệm xua tay với con gái, “Ta gọi lính tới tóm gọn bọn người xấu rồi mới đem chúng về đó chứ, không tốn xu nào đâu.”
“…”
“Người thật là…” Nàng bất lực đáp.
Âu Lạc Sở Nhiệm cười lộ ra hai má núm đồng tiền sâu, nói với thái giám: “Mang hai đứa đó ra cho tiểu công chúa ngắm đi.”
“Vâng thưa bệ hạ.”
Nói rồi hai đứa trẻ được đưa ra trước mặt Âu Lạc Hoàng Mẫn Nhi. Một trong hai đứa trẻ, đó chính là Liễu Diễm Tư của sau này.
Và ngay từ khi ánh mắt hai người chạm nhau, Liễu Diễm Tư đã hiểu thế nào gọi là tuyệt sắc giai nhân, thế nào gọi là dung mạo tuyệt trần.
Thực sự rất đẹp.
Hai mắt mở to đầy long lanh, và đó cũng chính là lúc y biết yêu là gì.
Âu Lạc Hoàng Mẫn Nhi quả thực như một tiểu tiên nữ không nhiễm bụi trần, có mơ y cũng chẳng tưởng tượng ra nổi có một người tuyệt mỹ như vậy trên đời.
Sau đó Liễu Diễm Tư cùng một tiểu đệ khác được Âu Lạc Sở Nhiệm ban một chức danh đặc biệt, chính là hộ vệ thân cận mật thiết đi theo bảo vệ Âu Lạc Hoàng Mẫn Nhi.
Y không có tên, được Âu Lạc Sở Nhiệm đặt cho một cái tên theo họ Âu Lạc tôn quý, Âu Lạc Sở Quân.
Liễu Diễm Tư từ nhỏ đã tài giỏi, biết mưu tính hơn người. Càng lớn càng đẹp, so về tài năng lẫn phẩm chất đều vượt xa đám vương tử của hoàng thân quốc thích đương thời. Một số còn sợ y được Âu Lạc Sở Nhiệm tín nhiệm mà cướp mất chức vị Thái tử, sở dĩ ông chỉ có một tiểu công chúa, việc vợ để lại ngôi cho chồng là chuyện sớm muộn. Nhưng bất ngờ xuất hiện Liễu Diễm Tư khiến bọn chúng đứng ngồi không yên, không thiếu lần nói bóng nói gió với Âu Lạc Sở Nhiệm, cũng không thiếu kẻ gan lớn tới mức lập mưu hãm hại y, nhưng kết cục không kẻ nào thành công sống nổi ba ngày.
Chỉ có duy nhất có một chuyện khiến Liễu Diễm Tư hối hận, chính là bản thân không thể lớn nhanh hơn một chút, không thể bảo vệ Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên một cách trọn vẹn.
“Sao lại phải gả sang tận Châu Quốc!” Liễu Diễm Tư của năm mười hai tuổi không kiềm chế nổi giận dữ nói, cho dù việc mà y giỏi làm nhất chính là vân đạm phong khinh nhưng giờ phút này y lại chẳng thể bình tĩnh sau khi biết tin dữ.
Âu Lạc Sở Nhiệm sắc mặt cũng không khá là bao, bị y chất vấn chỉ biết thở dài nói: “Quân Nhi, con cũng biết chiến sự bên vùng An Lạc căng thẳng. Châu Quốc lại không có ý định bỏ qua mảnh đất màu mỡ đó, quyết tâm đánh chiếm bằng được. Để Thiên Nhi sang đó quả thực ta không nỡ, nhưng là con bé đề nghị trước, Tiêu Lý Hiên đã gặp qua con bé một lần, dường như cũng rất ưng ý.”
“Quân ta không tinh nhuệ, thiếu tướng tài giữ biên cương, bao năm nay vẫn là vậy. Có lẽ không nỡ nhìn dân chúng chịu khổ nên con bé mới phải làm như thế.” Ông nói, “Tiêu Lý Hiên là kẻ biết nói đạo lý, chắc chắn sau này sẽ không đối xử tệ với Thiên Nhi.”
Liễu Diễm Tư sớm đã lộ ra tư chất thông minh hiếm thấy, luôn ở bên nghe việc triều chính cùng Âu Lạc Sở Nhiẹm, thi thoảng còn giúp ông xử lý tấu chương cần phê chuẩn, đàm luận chính sự đều có sự góp mặt của y. Âu Lạc Sở Nhiệm coi y như con đẻ, không hề vì thân phận của y mà coi thường.
Nếu coi thường thì vì lí gì ông lại dễ dàng giao con gái của mình cho y bảo vệ.
Mắt nhìn người của Âu Lạc Sở Nhiệm rất chuẩn, khi nhìn thấy Liễu Diễm Tư ông đã biết rõ nhóc tì này có tư chất, bồi dưỡng ắt thành tài.
Coi như mắt nhìn người của ông không sai, chỉ có tính xấu của y là không cách nào trị được.
“Gả tỷ ấy tới nơi đất khách quê người, gọi địch quốc chưa hẳn là sai. Ban đầu phu thê tình ái một chút cũng không sao, nhưng đến khi bị thất sủng ai có thể đảm bảo đám chích choè trong hậu cung của tên đó sẽ không xé xác tỷ ấy.”
“Quân Nhi!”
“Phụ hoàng thứ tội, nhi thần chỉ đang nói sự thật.” Liễu Diễm Tư giương mắt phượng nhìn ông, không hề có ý nhượng bộ.
Cãi nhau qua lại, cuối cùng Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên vẫn gả đi cho Tiêu Lý Hiên. Chuyện này khiến cho Liễu Diễm Tư đột nhiên căm ghét Châu Quốc tới mức thề rằng sau này sẽ sang đó phá nát Châu Quốc, đưa quân sang biến nơi đó trở thành thuộc địa Thương Quốc.
Nói được làm được, Liễu Diễm Tư lên mười năm tuổi lập tức dứt áo ra đi, từ bỏ chốn hoàng cung xa hoa lộng lẫy, một lần nữa hòa vào dòng người xô bồ bon chen, trở thành một tiểu tử không danh phận, lấy cái tên Liễu Diễm Tư bắt đầu một khởi đầu mới. Đích đến cuối cùng là Châu Quốc, quyết tâm dành lại hoàng tỷ của y từ tay Tiêu Lý Hiên, nếu cần đem luôn cả Châu Quốc thu gọn vào tay áo.
Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên nhập cung đã ngay lập tức được sắc phong lên làm quý phi, cuộc sống an nhàn sung sướng. Liễu Diễm Tư ở bên ngoài cũng biết được tin, biết đc Tiêu Lý Hiên không bạc đãi tỷ tỷ của mình, thậm chỉ còn rất sủng ái nàng nên yên tâm phần nào.
Nhưng người vẫn phải giành, ý niệm này không biết từ bao giờ đã ăn sâu vào cốt nhục của Liễu Diễm Tư để y lấy nó làm lý do phấn đấu. Từ một tiểu tử không danh không tuổi nơi đất khách quê người từng bước đi lên, chưa qua nhược quán* đã xây được một thủ phủ rộng lớn giữa chốn kinh đô phồn hoa của Châu Quốc, đưa Liễu gia ngồi chễm chệ vào hàng ngũ quyền quý chỉ trong vòng ba năm.
(*) Nhược quán: Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức “quán lễ” 冠礼 biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là “nhược quán”.
Liễu gia càng ngày càng phát đạt, vì lẽ đó cũng bị triều đình cảnh giác. Liễu Diễm Tư không những không sợ, thậm chí còn cả gan cài người vào hậu cung. Khi biết tin Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên mang thai nhi tử đầu lòng thì y chẳng lấy làm vui mừng, bởi vì nếu vậy thì nàng đã tạo thêm một mối ràng buộc với Tiêu Lý Hiên.
Liễu Diễm Tư khó chịu trong lòng nhưng cũng không thể không tới chúc mừng. Chỉ là người tính không bằng trời tính, bản thân còn đang nghĩ xem nên tặng cho cháu trai không mong muốn này món quà gì thì đã nghe tin dữ của bọn họ.
Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên chết do bị thích khách đâm ở vùng bụng, may mắn trước khi chết hoàng nhi của nàng đã được bí mật đưa đi. Lục tung cả Châu Quốc lên, đến cùng Liễu Diễm Tư vẫn không thể ngờ đứa cháu mình khổ tâm bao năm tìm kiếm lại ở ngay trước mắt, được tiểu nữ nhà mình thu về dưới trướng.
Quả thật có chút không ngờ, nhưng như vậy có lẽ lại tốt. Đứa nhóc này sẽ được đích thân y dạy dỗ, không một chút liên quan tới gã phụ hoàng Tiêu Lý Hiên kia.
Tỷ tỷ, tỷ thấy không?
Rốt cuộc thì cho dù tỷ có rời khỏi trần thế, duyên phận của hai ta sẽ luôn gắn kết bền chặt như vậy. Con cái, cháu chắt, tất cả vốn đã là định mệnh có muốn trốn cũng không thể thoát được.