“Sao phải làm tổn thương bản thân thế kia.”
Liễu Nguyệt trong mơ hiện ra trước mắt hắn rõ ràng là thế, sinh động như vậy, nhưng con người này lại chẳng bao giờ để hắn có thể chạm được vào cô. Bởi vì mỗi khi hắn chạm vào, giấc mơ đó sẽ lập tức biến mất, người đó cũng không còn, hắn phải trở về với thực tại của mình, một cuộc sống không có cô.
Không biết từ bao giờ những giấc mơ như vậy luôn khiến nước mắt hắn ướt đầy mặt khi tỉnh dậy.
Tiêu Dã run rẩy lấy tay che mắt, bờ vai rộng khẽ run, dòng lệ không kiểm soát được lại tuôn rơi, ướt đẫm gối nằm.
“Liễu Nguyệt…Nguyệt Nguyệt…”
Hắn khóc như một đứa trẻ đánh mất đi thứ bản thân trân quý nhất trên đời, ban ngày làm một vương gia, ban đêm thì ôm vò rượu ngẩn ngơ nhìn lên ánh trăng giữa bầu trời đêm.
Bóng đen tâm lý sớm đã bao chùm lấy toàn bộ tâm trí của hắn, phá tan xiềng xích vốn đã yếu ớt nay không còn Liễu Nguyệt lại càng khó giữ nổi hơn, ngay cả chính bản thân hắn có muốn tìm lại chút lí trí cũng trở nên mơ hồ.
Mục đích sống của Tiêu Dã bây giờ cũng chỉ có trả thù, hắn muốn toàn bộ kẻ gây ra phải chôn xuống dưới cùng cô.
Bốp! Bốp! Bốp!
Khuôn viên phủ Cửu vương lạnh ngắt như tờ, những tiếng tát giòn vang đầy tàn nhẫn cứ như vậy lặp đi lặp lại khiến ai nấy cũng phải khiếp sợ.
Hai nô tì trong nhà vì để Tiêu Dã hắn nghe thấy được cuộc trò chuyện của hai người đang bàn tán về Liễu Nguyệt, thậm chí còn cợt nhả vì cái chết của cô làm hắn tức giận vô cùng. Ngay sau đó hai người này bị lôi ra giữa phủ, Tiêu Dã cho gọi toàn bộ gia nhân trong phủ ra chứng kiến để làm uy. Hắn ngồi trên ghế, chậm rãi thưởng thức trà chiều, nhìn hai nô tì bị đánh tới chết thì thôi.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu chuyện này xảy ra, không chỉ với nô tì trong nhà, kể cả quan trong triều trước đây chỉ vì nhắc tới chuyện này mà hai ngày sau đã bị Tiêu Dã hắn làm cho đến mức tán gia bại sản, triều đình điều tra, cuối cùng lộ ra có cấu kết với gian thần, ngay lập tức bị đưa vào ngục, ngày hôm sau chết không rõ nguyên do.
Tiêu Dã bây giờ không khác gì một bạo vương, một bạo vương đáng thương.
“Vương gia, người của hoàng thái hậu có vẻ đang để mắt tới người.” Ân Kiếm đi sau hắn nói.
Tiêu Dã mặt lạnh tanh, hờ hững nói: “Cứ cho bà ta để mắt, để ta xem bà ta có thể làm được gì.”
Sắp rối, mọi thứ sắp xong rồi.
Hắn sắp trả thù được cho cô rồi.
…
Liễu gia.
“Tiểu Hạo.”
Liễu Hạo bị gọi lại, quay đầu xem người nào đang gọi mình.
Hương Cẩm Lan với vẻ mặt sốt sắng đi tới trước mặt cậu. Nàng lo lắng hỏi: “Sắp sửa sang đông rồi mà con bé Liễu Nguyệt này cứ ra ngoài mất tăm mất tích, con biết con bé giờ đang ở đâu không?”
“Nương, người tạm khoan hãy lo lắng, Liễu Nguyệt ra ngoài có việc với cha, có cha ở đó thì tỷ ấy sẽ uống thuốc nghỉ ngơi đều đặn thôi. Người đừng quá lo lắng.”
Hương Cẩm Lan: “Năm ngoái Nguyệt Nhi bệnh đến mức nào không phải con không biết, để con bé ở ngoài nhỡ phát bệnh nặng mà không có người hiểu biết về bệnh tình của con bé thì nguy to.”
“Con rõ rồi, con sẽ truyền lại lời của người tới cha.”
Vì không hay ra ngoài nên chuyện của Liễu Nguyệt rất dễ để Liễu Hạo phong toả ngăn không cho nó tới được tai Hương Cẩm Lan. Mọi chuyện Hương Cẩm Lan biết cũng chỉ có việc cô con gái của mình thay vì ở nhà an phận thủ thường thì chính là ra ngoài bay nhảy hết nơi này đến nơi khác, mà nàng lại không hề hay biết một mình cô đã làm cả cái kinh thành này xáo trộn đến mức nào.
Liễu Nguyệt giờ cũng chẳng còn ở trên đất Châu Quốc nữa, giờ gọi cô về được Liễu gia có mà qua mùa đông luôn rồi.
…
Hôm nay là tiệc mừng sinh thần của Hoàng thái hậu được tổ chức linh đình trong hoàng cung. Người tới dự không phải trọng thần, vương tử thì cũng là quý tộc các nơi.
Tiêu Dã sải bước vào trong điện, trên đường đi hắn vô tình gặp hai cha con Phong gia cũng đang tới đó. Bọn họ hành lễ với Tiêu Dã rồi Phong Ngọc Nhi nhìn hắn hỏi: “Ca, lâu lắm mới gặp huynh. Dạo giờ huynh bận đến vậy sao?”
“Ừm, gần đây nhiều chuyện lộn xộn xảy ra quá nên ít tới thăm hai người được. Thứ lỗi cho ta nhé.”
Khi được Phong Tư Mậu cứu, Tiêu Dã hắn cũng nương theo đó mà nhận ông làm nghĩa phụ, Phong Ngọc Nhi cũng trở thành biểu muội của hắn. Nếu cần nhận xét thì Tiêu Dã cảm thấy hai người này rất ổn, Phong Tư Mậu thì giống một người cha già dẫn bước cho hắn, còn Phong Ngọc Nhi thì khỏi nói, về độ xinh đẹp lẫn tính cách đều chẳng thể chê vào đâu được, nàng chính là kiểu nữ nhân mà mọi tên đàn ông ao ước.
Phong Ngọc Nhi sau khi nghe lời hắn nói lập tức mỉm cười xua tay, đầy tự nhiên nói: “Sao muội với cha lại trách huynh được, chỉ mong có thể thấy huynh về ăn cơm với mọi người nhiều hơn thôi.”
“Ngọc Nhi nói đúng rồi đấy. Ta thấy sắc mặt con chẳng có chút sắc khí nào, âm âm u u như sắp đánh người đến nơi vậy.” Phong Tự Mậu ở bên nói phụ đạo.
Nghe vậy Tiêu Dã liền đáp: “Con thì đánh ai được chứ, nghĩa phụ cứ nói đùa.”
Trông như mọi người đang nói chuyện vui vẻ nhưng chí ít là có Phong Tư Mậu cùng Phong Ngọc Nhi cảm thấy vui vẻ. Tiêu Dã từ đầu tới cuối chưa hề mỉm cười lần nào, ngay cả trong ánh mắt của hắn cũng chẳng ánh lên chút ý cười.
Sự u ám lẫn lòng thù hận đã triệt để bao trọn lấy Tiêu Dã, để giờ đây tiếp bước cho bản tính hung ác tàn bạo vốn đã bị hắn khắc chế từng chút từng chút nảy mầm.
Nhưng hai người trước mặt hắn không hề biết điều đó, chẳng ai biết cả, ngay cả chính bản thân Tiêu Dã cũng không nhận ra, hắn đang ngày càng bộc lộ rõ sự ác độc của bản thân ra ngoài.
“Sao lại đúng túm tụm lại ở đây thế hả?” Giọng nói của Tiêu Lý Hiên vang lên. Bên cạnh ông còn có hoàng thái hậu Đường Duệ Dung cùng với một tốp người hầu và lính canh đi theo sau.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Dã cùng Đường Duệ Dung chạm mặt, chưa gì ánh mắt của hắn khi nhìn thấy bà ta ngay lập tức loé lên sát ý, nhưng bây giờ hắn vẫn còn biết bản thân phải bình tĩnh, đeo chiếc mặt nạ vô hại lên mặt, đầy nghiêm chỉnh cúi chào.
“Bái kiến hoàng thái hậu, bái kiến hoàng thượng. Chúc hoàng thái hậu sang tuổi mới thật nhiều sức khoẻ, vạn sự như ý, sống thọ trăm tuổi.”
Đường Duệ Dung năm nay cũng mới ngưỡng sáu mươi, không quá già cũng không quá trẻ. Gương mặt của bà ta thanh tú phúc hậu nhưng bản thân tuyệt nhiên khác xa vẻ ngoài.
Đường Duệ Dung mỉm cười sau khi nghe được lời chúc, nhẹ nhàng nói: “Ái khanh bình thân. Giờ thì miễn lễ hết đi.”
“Tạ ơn hoàng thái hậu.”
Đoàn người sau đó lướt qua ba người, Tiêu Dã nhìn theo bóng lưng của Đường Duệ Dung. Đôi mắt lộ ra sự hung ác thấy rõ cùng với nụ cười trên gương mặt hết sức ma mị.
Phong Ngọc Nhi thấy đoàn người đã đi khuất, vội nói: “Cha, A Dã, chúng ta nên vào thôi.”
“Chúng ta đi.” Phong Tư Mậu nói.