Thật khó để nhìn thấy.
Cố Tầm Xuyên chậm chạp đứng dậy, mái tóc hơi hỗn độn, xem như chấp nhận rằng trong đội tuyển từ giờ sẽ có thêm một đứa nhóc.
Nhìn con thỏ bông màu trắng đặt trên ghế, anh hơi nhướng mày.
Sau đó không nhịn được nhéo nhéo đôi tai thỏ xuống.
Một lúc sau, Tiểu Tường vui sướng hài lòng chạy ra ngoài gọi điện để thông báo tin tức, để lại Sở Từ với Cố Tầm Xuyên ở trong phòng.
Tiểu cô nương nhìn Cố Tầm Xuyên đang nhéo nhéo lỗ tai thỏ bông, hơi dừng lại, bất mãn phồng má đi đến trước mặt anh, ôm lấy thỏ bông vào lòng ngực nói, "Tôi nên gọi anh là Xuyên ca, hay là đội trưởng thì tốt hơn?"
Tiểu cô nương muốn lấy lại thỏ bông, lại ngại với Tầm Xuyên đang nắm lấy tai thỏ, một bộ dáng nhuyễn manh ngoan ngoãn, làm người càng muốn khi dễ.
Cố Tầm Xuyên hơi nhấp môi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng vẫn rất soái khí, tùy ý nói, "Nhóc con muốn gọi gì cũng được."
Đối với anh thì tiểu cô nương giống như một đứa nhóc vậy.
Sở Từ:......
Nhóc con?
Sở Từ ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi đã mười bảy tuổi, sắp mười tám tuổi rồi, không phải là nhóc con!"
Tiểu cô nương dùng sức siết chặt lấy thỏ bông.
Ai gọi cô là nhóc con thì đều là người xấu, mà người xấu thì không xứng ôm thỏ bông.
"Ồ, vậy chắc là ở tuổi này đã không thể phát triển thêm được nữa." Nhìn bộ dáng của Sở Từ, khóe môi Cố Tầm Xuyên hơi câu lên, nhanh chóng buông lời chọc ghẹo.
Thân mình Sở Từ hơi cứng lại một chút, sau đó khuôn mặt phấn nộn liền đỏ ửng lên vì giận dữ.
Lưu manh!
Bên ngoài, Tiểu Tường dò xét xong mọi thứ, sau đó liền kêu hai người rời đi.
Trà Bạch: Nhuyễn muội tử, nhuyễn muội tử, chúng ta là nhuyễn muội tử!!
Sở Từ hơi hơi liếm khóe môi, đi ra ngoài hai bước.
Nhuyễn muội tử, nhuyễn muội tử, cô là nhuyễn muội tử......
Sở Từ vẫn luôn nhắc mãi đột nhiên dừng lại, xoay người bước nhanh đến chỗ chàng trai cao hơn mình tận hai cái đầu, hướng chân của Cố Tầm Xuyên đạp một cái.
Sau đó thở phì phò không thèm quan tâm xoay người rời đi.
"Tê ——" Cố Tầm Xuyên hít ngược một ngụm khí lạnh, rũ mắt nhìn thoáng qua chân của mình, thực sự rất đau, tiểu cô nương nhìn mềm mại như vậy, tính tình lại vô cùng nóng nảy.
Cuối cùng trên trương mặt lười biếng vô biểu tình kia rốt cuộc cũng lộ ra một ý cười, đầu ngón tay trống rỗng nhớ lại xúc cảm khi chạm vào con thỏ bông đó.
Tiểu khả ái như này...
Tiểu Tường lại có thể tìm thấy.
Nghĩ tới thao tác mạnh mẽ nhanh gọn của tiểu cô nương, bên ngoài là trương mặt nhuyễn manh bình tĩnh điều khiển nhân vật, bên trong lại là nhân vật đại tú đặc tú, đại sát đặc sát.
Ý cười thu liễm, Tầm Xuyên sải chân đi nhanh ra ngoài, đến nơi đã thấy tiểu cô nương ôm thỏ bông ngồi ở ghế sau trong xe Tiểu Tường, Tiểu Tường còn đang dò hỏi liệu cô có cần mang theo thứ gì trong nhà nữa không, bởi vì trong vòng hai tháng nữa thôi, cuộc thi trong nước sẽ bắt đầu rồi, cho nên câu lạc bộ mong Sở Từ có thể nhanh chóng tham dự huấn luyện, cùng với các tuyển thủ tham gia đấu giải.