Văn Cảnh cười khẽ, thanh âm có chút ghét bỏ, lại cầm Đuổi Linh Thảo trong tay xem xét.
Sở Từ bất mãn bĩu môi, tay hơi dùng sức, cuối cùng mới đứng dậy, đưa tay lấy lại Đuổi Linh Thảo trong tay hắn, sau đó đưa tới bên miệng Văn Cảnh, vẻ mặt nghiêm túc, "Ăn."
Kỳ thực trong lòng Sở Từ cũng không biết thứ này dùng như thế nào, nhưng vẻ mặt nàng vẫn cho rằng cực kì hiểu biết, bộ dáng phải nghe lời.
Nhìn bộ dáng này làm Văn Cảnh hơi nhướng mày, tiểu cô nương này là muốn hắn ăn cái cây này là có ý đồ gì?
Chẳng lẽ nói một câu giống thỏ con, liền muốn khiến cho hắn đổi tính ăn cỏ như động vật?
Văn Cảnh còn đang muốn mở miệng, tiểu cô nương liền bất mãn giơ tay trong tích tắc nhét cái cây thảo vào miệng hắn.
Đầu lưỡi vừa chạm vào thảo dược, trong nháy mắt thân mình Văn Cảnh hơi đốn, một cỗ tử thoải mái, thanh tân hương vị hỗn hợp, làm hơi thở trên người lập tức từ đầu lưỡi lan xuống toàn bộ cơ thể, cơ hồ trong phút chốc, linh thức còn đang chậm rãi chữa trị tốc độ liền lập tức nhanh hơn rất nhiều.
Đây là thứ gì?
Văn Cảnh chinh lăng chi gian, Sở Từ đã đem thảo dược nhét hoàn toàn vào miệng của hắn.
Cái loại cảm giác này càng thêm rõ ràng, mãi đến khi nuốt xuống, một cỗ hơi thở không nói lên lời theo thân thể lưu chuyển tới chỗ linh thức, khiến cho linh thức bắt đầu nhanh chóng chữa trị.
Nhìn biểu tình thả lỏng của Văn Cảnh, Sở Từ đại khái biết là đã có hiệu quả, nhưng ngay sau đó liền bị hắn giữ chặt lấy tay, sắc mặt biến hóa vi diệu nói, "Đây là cái gì?"
"Đuổi Linh thảo."
Đuổi Linh thảo? So với Văn Cảnh tu luyện ngàn năm rốt cuộc không hề có hứng thú với loại thảo dược này, cho nên vốn dĩ đối với loại thực vật nhỏ bé này hoàn toàn chưa nghe nói qua.
"Song thân ta có để lại cho ta một cuốn sách cổ có viết, Đuổi Linh thảo này nó có thể khôi phục linh thức, cho nên ta mới đi tìm nó."
Sở Từ đem ý tốt của mình nói ra, rốt cuộc mẫu thân nguyên chủ là người rất thích thu thập cổ tu sĩ, cho nên nàng phải xem qua mấy thứ này là điều đương nhiên.
Con ngươi Văn Cảnh lần nữa tối sầm lại, thanh âm phảng phất như muốn xác nhận lại, "Là vì ta?"
Tiểu cô nương theo bản năng cong khóe môi, đem má lúm đồng tiền điềm mỹ say lòng người lộ ra, "Ân."
[Giá trị yêu thích của Văn Cảnh +15, hiện tại 57.]
"Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi." Dáng người nhỏ bé cơ hồ có thể hoàn toàn súc trọn vào lòng ngực nam nhân cao lớn, "Huống chi, không phải lúc trước ta đã nói ngươi là thú của ta sao? Thú của ta, đương nhiên ta muốn quan tâm rồi."
[Giá trị yêu thích của Văn Cảnh +4, hiện tại 61.]
"Vốn dĩ chính là ân cứu mạng, xem ra lúc này đây thật đúng là muốn lấy thân báo đáp." Con ngươi kim hồng hơi ám, đáy mắt Văn Cảnh hiện lên vô số tia phức tạp quang mang, cuối cùng mới cười một tiếng, nghiêm túc mà như vui đùa mở miệng, "Đúng, là thú của ngươi."
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, đôi mắt ám trầm chuyên chú trông thực sự tuấn tú, Sở Từ cứ như vậy nhìn, liền nghe thấy hắn bên tai mở miệng, "Đẹp không?"
Đối với bộ dáng này mà nói, so với tất cả những người nàng gặp qua đến giờ thì hắn đúng là đẹp nhất.
Vì thế Sở Từ không chút do dự gật đầu.
"Đẹp là được, còn có, đã là thú của ngươi rồi thì..." Thanh âm hắn khàn khàn, mang theo chút dụ hoặc, "Từ Bảo không muốn thử một chút sao?"