Rốt cuộc, Sở Từ bất lực nghe theo, ngay sau đó âm thanh Trà Bạch vang lên, [Từ Từ, thanh hảo cảm mục tiêu nhiệm vụ vẫn luôn bằng không, ngươi không thấy sốt ruột sao?]
"Ta sốt ruột cũng vô dụng." Sở Từ rũ con ngươi, ánh mắt nhìn dưới mặt đất, thoạt nhìn bộ dáng tội nghiệp, thực tế đang đi vào không gian cùng Trà Bạch phiếm chuyện, "Ta hiện tại là người bệnh, không thể nào mà mạnh mẽ xông đến trước mặt Lục Tấn mà tấn công được!"
Cảm thấy cũng có chút có lý, Trà Bạch đang định nói thêm nữa, chợt dừng lại, sau đó mở miệng mang theo chút nôn nóng, [Từ Từ, cẩn thận, có người đang đi đến phía ngươi.]
Sở Từ theo bản năng giương mắt nhìn, vừa lúc đối mắt với đám người đang bị bảo vệ bắt giữ, lại vô tình chạm ánh mắt của người phụ nữ, cùng lúc đó bà ta cũng nhìn bóng dáng cô, thanh âm bén nhọn, ngón tay chỉ hướng Sở Từ, "Là cô ta, đương gia, chính là cô ta, camera quay rõ cô ta chính là người mà vị bác sĩ kia mang đi, chính là cô ta hại con của tôi."
"Các người định làm cái gì?" Tiểu y tá đem Sở Từ ra phía sau, cảnh giác mở miệng.
Bảo vệ cũng muốn nhanh ngăn mấy người này lại, nhưng lại gặp Sở Từ nên không kịp phản ứng.
Mấy bảo vệ này đều là những nam nhân cao to, ai cũng không để ý nhiều đến xung quanh, chỉ đi cùng nhau rên la thì không có hành động nào quá khích.
Một lúc sau khi phục hồi lại tinh thần với sức lực, người phụ nữ kia cũng vụt tới trước mặt tiểu y tá, tàn nhẫn đẩy tiểu y tá kia sang một bên.
Rốt cuộc là người hay làm nông, sức lực so với tiểu y tá thực tập chưa nhậm chức là hơn rất nhiều.
Y tá kia theo bản năng che chở cho Sở Từ, cảm thấy chính mình có chút không thăng bằng, ngay sau đó một cỗ mạnh mẽ ập đến từ phía sau lưng làm tiểu y tá lập tức ổn định thân mình, thậm chí còn lui về phía sau hai bước.
Tiểu y tá theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện Sở Từ đang đứng chỗ cũ không hề nhúc nhích, đáy mắt y tá xoẹt qua tia nghi hoặc.
Ngay sau đó cũng khẩn trương nhìn trò khôi hài trước mắt.
Mà người nhìn rõ động tác Sở Từ nhất, Trà Bạch có chút dại ra.
Nó chính mắt thấy ký chủ nhà mình phi thường nâng một tay, thân mình không hề nhúc nhích mà lại có thể nhẹ nhàng đỡ tiểu y tá cao hơn phân nửa cái đầu đứng ổn định.
Sau đó còn vô cùng bình tĩnh không lưu lại dấu vết đưa tay trở lại, thậm chí lúc y tá kia nhìn qua còn hướng cô ta nhìn bằng ánh mắt vô cùng vô tội.
Trà Bạch: (ΩДΩ)???
Ký chủ nhà nó không phải là một tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu sao?
Ký chủ nhà nó không phải là một tiểu cô nương đơn thuần vô tội sao?
Vừa rồi hẳn là ảo giác đi! Trà Bạch tự an ủi mình.
[Từ Từ?]
Sở Từ chớp chớp con ngươi, đối Trà Bạch nghiêm túc nói, "Ta cho ngươi biết, sức lực của ta so với người bình thường lớn hơn một chút."
Lúc này bảo vệ đã kịp phản ứng lại, bước nhanh tới đem người phụ nữ đang định động thủ kia đi, lạnh giọng nói, "Nơi này là bệnh viện, không phải là nơi mấy người có thể làm náo loạn, hơn nữa hiện tại là pháp trị xã hội, cái gì cũng đều có yêu cầu chú ý chứng chứ, nếu thực sự đến lúc đó có chứng cứ thì khắc có người trả lại công đạo cho mấy người, còn nếu là lừa bịp tống tiền, thì các người chắc chắn cũng không thoát khỏi pháp luật!"
Vừa nghe đến hai câu cuối, người phụ nữ đang giãy giụa kia động tác hơi ngừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua thấy hai nam nhân đã bị bảo vệ khống chế, lúc này mới hung tợn nói, "Chúng tôi nhất định sẽ lấy lại công đạo!"
...
Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương xong.