Trong lòng chưởng môn e sợ, lúc trước hắn đúng là hoài nghi Sở Từ có phải bị yêu vật chiếm giữ hay không, đây mới là lựa chọn quan trọng, ai có thể nghĩ đến cuối cùng lại như vậy?
Ngài không thể nói rằng tiểu cô nương đang ở cạnh ngài sớm hơn một chút sao? Một hai phải mất tích, một hai phải chờ đến lúc Bất Lạc Sơn phong chủ vốn dĩ đã không thích Sở Từ ra tay thì mới xuất hiện sao?
Đây không phải chấp pháp câu cá sao?
Đương nhiên trước mặt người này, chưởng môn không dám cãi lại.
Vị này được gọi là Hỏa Sí tiên thú, thời điểm hắn chưa sinh ra cũng đã ở trong Lăng Nhất tông, người đời đồn đãi là hắn bảo hộ thánh vật cùng Lăng Nhất tông tồn tại.
Nhưng nhiều lần chưởng môn đảm nhiệm đối với lời đồn này, trong lòng biết rõ ràng, thánh vật cùng với Lăng Nhất tông, cả hai đều không có thể diện lớn đến như vậy.
Hỏa Si nguyên bản cũng không phải là thượng cổ tiên thú gì, khi đó Hỏa Si chính là hung thú chính thức, bởi vì hỏa trung chú thuần, dễ giận dễ nóng tính, tâm tình không chịu khống chế.
Thật là cái gọi là giận dữ, trăm họ lầm than.
Mà Lăng Nhất tông thủy tổ lúc ấy tìm kiếm tới rồi có thể đè nén được cảm xúc Hỏa Sí, cuối cùng chế tạo thành thánh vật Lăng Nhất tông như hiện tại, đem thánh vật kia cùng Văn Cảnh hiện tại tương liên với nhau, hung thú chi danh lúc này mới dần dần mai danh ẩn tích*.
*mai danh ẩn tích: chôn tên giấu vết, giấu không cho ai biết tên tuổi và lai lịch.
Cũng vì phòng ngừa có người cố tình đi phá hư, cho nên tin tức về thánh vật chưởng môn đều giữ kín như bưng, vậy nên lúc này đây khi phát hiện thánh vật mơ hồ có dấu vết bị hư hao, mới là vội vàng dồn dập như vậy.
Sở Từ nhìn sắc mặt chưởng môn, đáy mắt mang theo đạo cân nhắc, nghiêng con ngươi quan sát cảm xúc của Văn Cảnh, sau đó kéo kéo ống tay áo hắn, chớp mắt nói, "Ta thấy mệt rồi, chúng ta về nhà thôi."
Chưởng môn cảm thấy uy áp sắc lạnh xung quanh nháy mắt biến mất, đáy mắt lạnh lẽo của Văn Cảnh khi đối diện với tiểu cô nương cũng hoàn toàn biến mất, đôi mắt hắn hiện lên nhàn nhạt kinh ngạc, nhìn Sở Từ được Văn Cảnh ôm vào lòng.
Thanh âm mềm mại, mang theo một chút trấn an, đôi mắt sáng như sao trời, đáy mắt đều là hình ảnh hắn.
Dịu dàng trấn an hắn.
Cảm xúc giận dữ trong lòng trước đó đều biến mất, Văn Cảnh cười cười đưa tay nhéo nhéo gương mặt Sở Từ, "Tiểu hoa miêu."
Sau đó liền ôm Sở Từ trước mắt bao người, trực tiếp vào cửa, không mang theo nửa điểm che lấp, đi qua kết giới xích hồng sắc mà tên đệ tử phá lúc nãy.
Chưởng môn hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, phía sau Bất Lạc Sơn phong chủ đột nhiên phun ra một búng máu, thẳng tắp ngã xuống, đã không còn động tĩnh.
Chưởng môn vội vàng xem xét, phát hiện là do máu bầm tắc nghẽn nên mới dẫn đến hôn mê, bất quá nếu Văn Cảnh thu uy áp lại chậm thêm một giây nữa thì Bất Lạc Sơn phong chủ này dù có một thân tu vi bao nhiêu cũng phải bị phá hủy hơn phân nửa.
...
Ôm tiểu cô nương kiều kiều mềm mại vào phòng, đặt Sở Từ xuống, nàng hiển nhiên vẫn còn ghi hận Văn Cảnh từ câu "tiểu hoa miêu" kia, nên vừa đặt chân xuống đất liền đạp vào y phục hắn, in lại dấu chân nhỏ xám xịt, sau đó nàng đi đến tủ quần áo tìm kiếm.
Văn Cảnh hơi nhướng mày, khóe môi lười biếng cong lên, rũ con người nhìn thoáng qua dấu chân trên y phục của mình.