Mục lục
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Khiếu Thiên đần thối cả mặt, đón Lôi Mông trong ngực Đường Kiến Tâm, khóa chặt trong lòng mình, không cho em lộn xộn. Lôi Mông gặp phải sự cường ngạnh của bố em liền khóc long trời lở đất. Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên thúi hơn, lạnh lùng trừng Lôi Mông. Đế Văn, Huống Ngân Dịch nuốt nước bọt, có chút sợ hãi. Trên đời này, chắc rằng chỉ có chị dâu và con trai anh ấy là không mua mặt mũi của lão đại.

"Câm miệng, khóc nữa lão tử ném con ra ngoài đấy." Lôi Khiếu Thiên cố mà chịu đựng âm thanh ma quỷ kia của Lôi Mông, mặt nhăn nhó hét lên với em.

Đường Kiến Tâm híp mắt, "Anh ném ai ra ngoài?"

Lôi Khiếu Thiên mặt lạnh nguýt Đường Kiến Tâm, "Ai bảo nó khóc? Lão tử lại không có ăn thịt nó." Ôm nó là đã cho nó mặt mũi rồi!

Tiểu Nhan ôm cổ Khổng Ngôn, nhìn Lôi Mông khóc thảm thiết, lắc cổ Khổng Ngôn có chút tội nghiệp nói, "Em ấy khóc đáng thương quá à."

Tiểu Bảo cũng bất động, mắt to tròn xoe ngây ngô tiếp lời, "Em gái, tiếng khóc của em trai còn lớn hơn cả em."

Tiểu Nhan phản bác, "Anh xấu lắm, Nhan Nhan chưa bao giờ khóc. Bố nói trẻ con mà khóc sẽ bị con sói ăn thịt. Nhan Nhan không phải con dê xinh đẹp."

Khóe miệng Khổng Ngôn giật một cái, có chút không bình tĩnh, lúng túng nói với mấy người Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên, "Xin lỗi... lời trẻ nhỏ không cố kỵ, hy vọng..."

"Không sao cả!" Đường Kiến Tâm cười cười với tiểu Nhan tiểu Bảo, sau đó liếc qua Lôi Khiếu Thiên, nhận lấy Lôi Mông. Bạn nhỏ Lôi Mông vừa về trong ngực êm ái của mẹ liền ngừng khóc, hiệu nghiệm hơn bất cứ phương pháp nào khác. Chỉ là khóe mắt còn ngấn nước làm tim Đường Kiến Tâm như tan chảy.

Lôi Mông ủy khuất tố cáo với Đường Kiến Tâm, mình bị bố khi dễ, dĩ nhiên hai bạn nhỏ đồ chơi trước mắt này cũng bỏ qua luôn. Lôi Khiếu Thiên không thèm so bì với thằng nhóc, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đế Văn. Đường Kiến Tâm bật cười. Khổng Ngôn thấy ngầm hiểu, bắt chuyện với bọn họ xong liền về bàn của mình. Tiểu Nhan tiểu Bảo cũng về theo. Em trai mặc dù đáng yêu, nhưng chúng không thích em trai khóc sướt mướt!…

Sâu trong hàn quang lạnh lùng của Tô Lạc khi đảo qua Lôi Khiếu Thiên toát ra vẻ đồng cảm. Nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện ra được. Đế Văn và Huống Ngân Dịch liếc nhau, cùng nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên.

"Tâm Nhi, chúng ta đi thôi."

Đường Kiến Tâm gật đầu, đứng lên trước. Bị Lôi Mông quấy rối vậy rồi, cô đâu còn tâm tình nào mà ăn uống nữa? Vẫn là nên quay về rồi bảo người ta mua chút dưa hấu ướp lạnh thôi. Lôi Mông nằm tựa đầu lên vai Đường Kiến Tâm, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn theo hướng tiểu Nhan tiểu Bảo. Cùng lúc tiểu Bảo tiểu Nhan nhìn lại thì chớp mắt.

Lôi Khiếu Thiên trừng mắt nhìn Lôi Mông, ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc không rõ. Lôi Mông bĩu môi, quay đầu đi, co người vào trong lòng Đường Kiến Tâm, nhắm mắt làm ngơ! Đế Văn có thâm ý khác liếc qua Tô Lạc, đi theo Lôi Khiếu Thiên. Huống Ngân Dịch đặt tờ 100 đồng lên bàn rồi thì đi luôn.

Khổng Ngôn nhìn Tô Lạc đối diện, "Lạc, cậu thấy thế nào?"

Tô Lạc sửng sốt, chớp mắt, "Cái gì?"

"Cậu đã đáp ứng tôi không dính vào ân oán giữa Nuss và mafia rồi mà." Khổng Ngôn ôm tiểu Nhan, lạnh nhạt nhìn về phía Tô Lạc.

Thần sắc Tô Lạc thần chợt lóe, "Cậu biết à?"

"Chúng ta sống với nhau từ nhỏ, có cọng lông nào trên người cậu mà tôi không biết?"

"Phụt." Tô Lạc phun cả ngụm nước ra ngoài, không còn gì để nói với Khổng Ngôn, "Ngôn, cho dù đây là thật, cậu cũng không thể nói quang minh chính đại như vậy được chứ?"

"Có cái gì mà không thể nói?" Khổng Ngôn thả tiểu Nhan vào ngực anh, xúc cho tiểu Bảo ăn. Trẻ con không thể ăn quá nhiều, sẽ không biết tiết chế.

"Tôi không muốn cậu dính vào trong đó."

Tô Lạc nhướng mày, "Bọn họ là anh em của tôi."

"Mọi người đều có mạng của mình, cậu dính vào có lẽ chỉ làm mọi chuyện phức tạp hơn mà thôi. Tôi biết Nuss, A Đình bọn họ từng có giao tình liên quan đến sinh mạng với cậu. Nhưng Lạc à, cậu cũng phải hiểu, bây giờ cậu không phải chỉ có một mình!"

"... Được, chỉ cần Nuss không gặp nguy hiểm tới tính mệnh, tôi sẽ chỉ đứng một bên xem cuộc."…

Khổng Ngôn không nói gì lắc đầu, "Cái chính là cậu phải nói được thì làm được."

"Được rồi, mai chúng ta quay về thành phố C, lần này cậu yên tâm rồi chứ?"

"Ừ." Khổng Ngôn thả cốc nước xuống, trong lòng luôn có dự cảm không hay.

Còn bên kia

Mấy người Lôi Khiếu Thiên vừa lên xe, điện thoại của Huống Ngân Dịch liền reo. Là Thẩm Dương Kỳ gọi, liên quan tới động tĩnh gần nhất của Chris, anh ta đang chơi đùa vui vẻ với Nuss ở vùng Trung Đông. Lôi Khiếu Thiên gật đầu, bảo Thẩm Dương Kỳ báo với Chris, đừng chơi quá trớn, cho người theo dõi sát sao Nuss rồi tới thành phố W hội hợp. Thẩm Dương Kỳ liền quay lại làm ngay.

Đế Văn có chút không yên lòng, "Lão đại, anh bảo Chris cũng tới thành phố W?"

"Có vấn đề gì?"

"Tất nhiên, lão đại, " Đế Văn nói được phân nửa chuyển ánh mắt sang Đường Kiến Tâm, vẫn tương đối khó hiểu, "Nếu như Chris tới, vậy đám người Nuss cũng sẽ đuổi theo, đến lúc đó sợ rằng..." Sẽ càng khó đối phó. Anh biết lão đại nhất định đi mộ địa, lão đại sao lại còn kiếm nhiều chuyện hơn?

Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên cong lên, "Không có việc gì. Chris sẽ thu xếp được tốt Nuss."

Đế Văn nhìn thật sâu Lôi Khiếu Thiên, thoải mái cười. Lão đại nói đúng, là anh quá khẩn trương. Coi như Nuss thực sự đuổi theo tới đây vậy thì thế nào? Không cần có lão đại, chỉ với thân phận giáo phụ mafia này của anh, Nuss cũng không dám xằng bậy.

Lôi Mông đã náo loạn gần như cả ngày, mà thể lực trẻ nhỏ không thể nào tốt được nên cười mấy cái đã mệt chỉ muốn ngủ. Đường Kiến Tâm dỗ em đi ngủ, không cảm thấy hứng thú với mấy lời của bọn họ, chỉ có Huống Ngân Dịch thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

"Được rồi, Lôi Khiếu Thiên, anh sắp xếp hôm nay đi." Đường Kiến Tâm đột nhiên chen vào làm mấy người đều ngừng thảo luận. Lôi Khiếu Thiên quay đầu nhìn về phía Đường Kiến Tâm, "Sao vậy Tâm Nhi?"

"Tới chỗ nào!" Nói xong Đường Kiến Tâm không thừa lời vô ích, nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Lôi Khiếu Thiên nhướng mày!

Thành phố W là một đô thị sống động, cũng là một thành phố không có bóng đêm. đèn Những chiếc đèn nê-ông nối tiếp nắng chiều mở ra, lóng lánh rực rỡ! Lúc này nằm ở một ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ ngoại ô phía tây, hai bên đường trồng một loạt cây xanh, ngẫu nhiên có cơn gió nhẹ lướt qua những ngọn cây mang theo vẻ tĩnh mịch! Nhưng mà, trong phòng khách lại truyền tới tiếng khẽ trao đổi.

"Ông chủ, người đã đến thành phố W."…

"... Đến rồi?" Thanh âm có vẻ âm u lạnh lẽo.

"Đúng vậy, ông chủ. Lôi Khiếu Thiên lúc này đã tới biệt thự phía Bắc."

"Tốt." Trong âm u lạnh lẽo hàm chứa cả tà nhẫn cùng một tia không cam lòng!

"Ông chủ, vậy không phải chúng ta có thể động thủ rồi sao?"

"Không vội!" Người ngồi trên vị trí chủ nhân nhắm mắt lười biếng tựa vào lưng ghế, "Bây giờ còn chưa phải lúc."

Hộ vệ áo đen đứng trước mặt hắn quanh năm chỉ mang theo biểu cảm như quan tài, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra sự ngờ vực, "Ông chủ, chúng ta đã nhịn hai mươi năm rồi." Ông chủ ẩn nhẫn trong gia tộc Bunol nhiều năm, vất vả sử dụng kế dẫn người quyết định cuối cùng của Ngục Thiên Minh tới thành phố W, như vậy bây giờ không phải thời cơ tốt nhất tiêu diệt Ngục Thiên Minh hay sao? Vì sao ông chủ còn chưa động thủ?

Người được gọi là ông chủ từ từ mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt ấy mà lạnh cả người, "Gốc rễ của thành đại sự nằm ở kẻ biết nhẫn. Nhiều năm qua mà anh vẫn chưa học được ư?"

"Diêm Thất đáng chết!"

"Được rồi, anh xuống đi, chú ý hướng đi của Lôi Khiếu Thiên. Đồ của tôi tôi muốn một lần đòi lại toàn bộ, khiến hắn ta vĩnh viễn không thể vươn mình được."

"Vâng!"

Căn phòng khách to lớn thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện vang ra rồi biến mất theo gió, chớp mắt lại khôi phục khung cảnh tĩnh mịch. Trông nhìn quá khứ nhưng đâu còn cái bóng người nào?

Ngày thứ hai

Lôi Khiếu Thiên sáng sớm đã cùng Đường Kiến Tâm quay về thị trấn kia. Trước khi lên đường, Đường Kiến Tâm vẫn trải qua một lần đấu tranh tư tưởng. Nơi đó là nhà cô, nơi đã sinh ra và nuôi nấng cô. Nhưng cô đã rời khỏi đó mười tám năm, chưa từng bước vào nơi đây một bước. Hôm nay quay về, tâm tình hoàn toàn thay đổi. Ngoại trừ đau đớn, phần lớn là xót xa trong lòng.

"Sao lại không đưa thằng nhóc kia đi cùng?" Tuy rằng Lôi Khiếu Thiên cũng không định gặp Lôi Mông, nhưng, anh thật không ngờ lần này Tâm Nhi ra ngoài không đưa cả Lôi Mông đi cùng.

"Sợ thằng bé ầm ĩ." Lần này tới đây là muốn được an lòng, Lôi Mông quá ồn ào, đưa cả nó đi thì mình còn an lòng thế nào được?

Lôi Khiếu Thiên âm thầm cười gian, tốt, chí ít hiện tại bên cạnh Tâm Nhi chỉ có một mình anh, ha ha!

Đường Kiến Tâm nghiêng đầu thấy nụ cười khả nghi của Lôi Khiếu Thiên, khó hiểu, "Anh làm sao vậy?"

"À, không có gì! Đi thôi." Lôi Khiếu Thiên nhanh chóng sửa lại mặt, làm bộ nói với Đường Kiến Tâm.

"Phải không?"

"Đúng vậy!" Lôi Khiếu Thiên trả lời rất khẳng định. Đường Kiến Tâm im lặng nhìn sau lưng anh, thầm nghĩ mình gọi người đi cùng là đúng hay sai đây?

"..."

Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên đi rồi, cuộc sống cay đắng của Huống Ngân Dịch, Đế Văn, Hướng Diệp Lân bắt đầu. Đặc biệt khi Ngân Nguyệt trở về, càng đau khổ hơn, nhất là lúc này.

Ngân Nguyệt và Lôi Mông một lớn một nhỏ ngồi trên sô-pha ở phòng khách, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu rơi xuống hạ phong.

Hướng Diệp Lân đứng cạnh nhìn ngứa ngáy, nháy mắt với Ngân Nguyệt, lộ vẻ tức giận, "Cái kia, này, Nguyệt đương gia, tiểu thiếu gia của chúng tôi hiếm khi để mắt anh, muốn sờ gương mặt yêu nghiệt kia của anh một cái thôi mà. Anh mở lòng từ bi, gắng hy sinh một chút đi nhé? Thực sự, tôi dùng đầu người bên trên cam đoan với anh, chờ khi nào tiểu tổ tông của chúng tôi chơi ghiền rồi, gương mặt kia của anh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì hết..."

"Câm miệng." Ngân Nguyệt âm hiểm trợn mắt nhìn Hướng Diệp Lân. Anh ta nói toàn lời vô nghĩa, anh mà tin tiểu quỷ này thì anh không phải Nguyệt lão đại. Để bộ mặt mỹ nhân này vào trong tay tiểu quỷ kia liệu còn có thể của về chủ cũ? Anh còn lâu mới đưa ra!

Ngay sau đó ánh mắt chuyển sang tiểu quỷ đang "giương nanh múa vuốt" với anh, uy hiếp, "Cháu tốt nhất ngoan ngoãn ngồi im không được nhúc nhích ở đó. Nếu dám bò qua đường phân cách này, cháu, chết, chắc." Lão tử mặc kệ cháu là con trai của ai!

Lôi Mông nghiêng đầu, cảm thấy gương mặt chú kia thật đẹp, đẹp hơn nhiều bố em, mắt sáng lấp lánh. Tuy nghe hiểu anh ta đang nói cái gì, không hiểu cái gọi là đường phân cách, nhưng vẫn bi ba bi bô bò lại hướng anh ta...

Đế Văn đứng tựa vào bên cạnh Huống Ngân Dịch, âm hiểm nhìn Ngân Nguyệt. Thân phận của thằng bé ở đây đối phương biết, cũng là lí do vì sao mà Nguyệt bang đương gia lại "an phận" ngồi một bên thế kia...

Dĩ nhiên, trước đó Lôi Mông đã chà đạp anh ta rồi!

"Nha nha!" Lôi Mông thấy Ngân Nguyệt lui ra phía sau vài bước thì bò nhanh hơn. Em khẽ cau mày, tay trái nỗ lực chống lên mặt ghế, tay phải vươn ra thật dài, giơ năm cái móng ra làm Ngân Nguyệt khó chịu la hét.

Ngân Nguyệt rất muốn ném Lôi Mông xuống đất, thế nhưng... Liếc qua đám người Đế Văn đứng sau ghế sô-pha đang líu lo bảo anh ta gọi Lôi Mông, mặt tái hẳn đi. Tuy bộ dạng anh thế này già trẻ ăn hết, nhưng mà, con xin người, với thằng nhóc này thì anh muốn chạy thật xa!

Anh không thể trêu vào, còn sợ không trốn thoát ư?

"Không được kêu nữa, ngoan ngoãn ngồi im đê." Ngân Nguyệt lui ra tận góc sô-pha hét lên với Lôi Mông.

Đế Văn cười như không cười nhìn Ngân Nguyệt, "Sặc, lão đại Nguyệt bang cũng không gì hơn cái này à? Một đứa bé đã làm cho anh sợ đến mức phải trốn một góc thế kia."

Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân bề ngoài chả có gì nhưng trong lòng đã cực kỳ khinh bỉ. Tất nhiên bọn họ chẳng dám châm chọc Ngân Nguyệt bởi thân phận của anh ta vẫn tồn tại mà!

"Tôi không thèm tính toán với thằng nhóc kia, đó là rộng lượng, rộng lượng đó biết không?" Ngân Nguyệt nghếch cái mặt yêu nghiệt lên hét toáng nguyền rủa Đế Văn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK