Mục lục
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh thật đúng là rộng lượng đấy!" Đế Văn cười cười xoa đầu Lôi Mông, không để ý tới bộ mặt âm trầm của Ngân Nguyệt, nói tiếp, "Nguyệt đương gia không hổ là Nguyệt đương gia."

Ngân Nguyệt hiện âm vụ trong mắt, nhưng không cam lòng rơi vào hạ phong, bắn trả lại, "Giáo phụ quá khen, Ngân Nguyệt dù thế nào cũng quang minh chính đại bức xúc với "tiểu gia tử", nào so sánh được với bộ mặt giả dối của giáo phụ mafia?" Đế Văn lần trước sau khi gặp Nhị công tử vẫn đeo mặt nạ da người này, nhưng Ngân Nguyệt liếc cái là nhận ra ngay. Diện mạo một người thay đổi thế nào thì ánh mắt anh ta cũng không thể giả dối được. Đây cũng là lí do vì sao anh lại an phận ngồi đây thế này.

Giáo phụ mafia? Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch sững sờ nhìn nhau, mắt mở to quay ra nhìn Đế Văn, trong đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi!…

Anh ta là giáo phụ mafia?

Đế Văn có chút nổi giận quét mắt qua Ngân Nguyệt. Sao lại vạch trần thân phận anh sớm như thế hả, anh còn chơi chưa đủ đâu, vứt cho Ngân Nguyệt một cái liếc, "Âm hiểm!"

Ngân Nguyệt nhếch môi, "Cũng thế, cũng thế!" Cái này của anh gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, âm hiểm chỗ nào? Trắng trợn đối nghịch với Lôi Khiếu Thiên đúng là tự tìm cái chết. Cho nên, giờ Ám Hoàng đã thành lịch sử, mà Nguyệt bang của anh vẫn còn đứng đó!

Hai người mắt đi mày lại che giấu sát khí trong đó. Chợt Hướng Diệp Lân thừa dịp Đế Văn phân tâm nắm lấy cổ áo anh ta, cả giận nói, "Con mẹ nó anh dám nói anh là giáo phụ mafia?" Anh liền đá bay anh ta ra khỏi cửa! Có ai trêu đùa người như anh ta không hả?

Đế Văn mặt không thay đổi quay lại trừng mắt lên với Hướng Diệp Lân, sát ý lóe lên rồi biến mất, lạnh lùng thốt.

"Thả, tay!" NND cả đời này anh hận nhất có người túm lấy cổ áo anh. Khi còn bé anh rất sợ Lôi Tiêu Tiêu làm thế, bây giờ còn có người dám làm càn như vậy, đúng là không muốn sống.

Ngân Nguyệt khoanh tay đứng xem trò hay. Huống Ngân Dịch lấy lại tinh thần vội đứng ra ngăn Hướng Diệp Lân. Vừa rồi anh còn tưởng người kia là người của Lôi gia, đi cùng đại ca thì nhất định là không có gì uy hiếp bọn họ cả. Nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ tới đó lại là giáo phụ mafia. Nghe tin tức này anh cũng rất kinh hãi, nhưng còn đỡ hơn Hướng Diệp Lân nhiều, chí ít lý trí vẫn còn!

Hướng Diệp Lân tức giận thả tay ra, song ánh mắt sắc bén cứ nhìn chòng chọc Đế Văn, dường như là nếu không kéo cái da mặt kia xuống thì thề không bỏ qua.

Đế Văn hừ lạnh một tiếng, định dạy dỗ thật tốt hai người này một phen lại nghe được tiếng kinh hô còn sợ hãi hơn, "A... Nhóc đi xuống mau." Ngân Nguyệt nắm lấy cánh tay Lôi Mông, người cứng ngắc không dám động đậy. Gương mặt hiện lên đủ màu sắc, âm tình bất định!

Mấy người Đế Văn vừa quay lại liền thấy Lôi Mông nửa nằm trên hai chân Ngân Nguyệt, một tay túm lấy áo anh ta, tay kia thì chộp vào... Giữa hai chân?

"Phốc!" Miếng nước trong miệng Đế Văn thiếu chút nữa là phun ra, càng nhìn khuôn mặt Ngân Nguyệt thì càng cười ha ha, "Mông Mông à, con quá là sắc, nhỏ vậy đã biết diện nhan khống rồi." Nhìn sắc mặt bây giờ của Ngân Nguyệt đi, thực sự là rất đặc sắc đó, đệ đệ bảo bối bên dưới bị người ta nắm trong tay là cảm giác gì? Hơn nữa đối phương còn con nít, không đau không ngứa, ha ha, quá là hay.

Lôi Mông không rõ Đế Văn đang nói cái gì, thấy chú ấy vui vẻ thế thì mình cũng cười vui theo, hoàn toàn bỏ quên sức ép từ hai tay Ngân Nguyệt, quay ra cười rộ lên với Ngân Nguyệt...

Tai Ngân Nguyệt đỏ bừng, cứng ngắc không biết làm sao, nhất là lúc anh ý thức được tay phải Lôi Mông cầm lấy thứ nào đó, mặt đỏ lên, trừng lớn hai mắt không dám lộn xộn!

Lôi Mông túm lấy cổ áo anh ta, rất dũng cảm tiến lên từng bước, gần như sắp nắm được mặt Ngân Nguyệt... Đế Văn đột nhiên ôm lấy Lôi Mông, cứu Lôi Mông khỏi ma trảo của Ngân Nguyệt, tiến hành giáo dục, "Con trai à, con mới bao nhiêu tuổi hả, không thể sắc như thế, không được học theo tên khốn Chris nha." Dù rằng anh rất thích xem tuồng vui này, nhưng đứa bé còn quá nhỏ, thật không thể để nó dưỡng thành thói quen được. Anh vừa nghĩ đến tên khốn Chris liền muốn giết người!

Khóe miệng Ngân Nguyệt co quắp, bất động thanh sắc chuyển sang tư thế ngồi giống phụ nữ, chân phải vắt lên chân trái, có vẻ giấu đầu hở đuôi. Nhưng tốt xấu lúc này mấy người Đế Văn đều đặt sự chú ý lên người Lôi Mông, cũng không có lưu tâm cái này!

Hướng Diệp Lân muốn đoạt lại Lôi Mông, ánh mắt cảnh giác nhìn Đế Văn, "Đây là thiếu gia của chúng tôi, anh buông ra!"…

Mí mắt Đế Văn không thèm nhấc lên với Hướng Diệp Lân một cái, hoàn toàn không cho anh được như nguyện. Lôi Mông vùi trong ngực Đế Văn quay ra nhìn Ngân Nguyệt, hai tay vỗ.

Đôi mắt Đế Văn sáng ngời, hôn Lôi Mông một cái, "Con đúng là con trai ngoan của ta." Xem sắc mặt Ngân Nguyệt cũng tái cả đi rồi.

"Anh một vừa hai phải thôi!"

Đế Văn không thèm đếm xỉa tới, "Tôi khen con tôi, sao phải e ngại anh?"

Ngân Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không nói. Hướng Diệp Lân nhìn Lôi Mông vùi trong ngực anh ta có chút tức giận, thằng bé rõ ràng là con trai đại ca. Huống Ngân Dịch cau mày nhìn Hướng Diệp Lân sắp phát hỏa, lắc đầu.

Đôi tay nhỏ bé mập mạp của Lôi Mông giơ lên đập cái vào mặt Đế Văn, "Nha nha!"

Đế Văn trợn tròn hai mắt, "Con, đánh, ta?" Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch, Ngân Nguyệt đều cười im ỉm. Hay lắm, tên đó muốn bị đánh đấy mà! Mà Lôi Mông trông thấy Ngân Nguyệt cười càng vỗ mạnh hơn, ha ha!

Ngân Nguyệt càng nhìn càng thấy Lôi Mông đẹp trai, "Thấy không, đây gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây."

Mặt hổ của Đế Văn trợn trừng lên với Ngân Nguyệt, "Tiếng Trung của anh từ khi nào mà tốt thế hả?"

"Anh quản cái rắm à?" Ngân Nguyệt cũng điên tiết, mặt lạnh ngay lại!

Huống Ngân Dịch thực sự không nhìn được nữa, vội vàng tiến lên nhận lấy Lôi Mông, "Thằng bé đói rồi, tôi cho nó đi uống sữa." Đế Văn gật đầu, chỉ mong sao tiểu quỷ này đi cho mau. Hướng Diệp Lân trừng mắt nhìn Đế Văn rồi đi theo Huống Ngân Dịch!

Đế Văn lúc này mới ngồi xuống đối diện Ngân Nguyệt, sắc mặt nghiêm lại, ánh mắt đảo qua người anh ta, không ngờ sững sờ.

"Tư thế ngồi của anh kiểu gì vậy?" Dường như chỉ có phụ nữ mới ngồi vắt chân kiểu vậy thì phải?…

Ngân Nguyệt sửng sốt, sắc mặt âm trầm, rất bình tĩnh bỏ chân xuống, hai tay tự nhiên vác lên thành ghế, đầu dựa vào sô-pha, quay ra trợn mắt nhìn Đế Văn, "Anh có thành kiến?"

Đế Văn nháy mắt, tầm nhìn lướt qua giữa hai chân anh ta. Nếu anh nhớ không lầm, vừa rồi thằng nhóc Lôi Mông nắm lấy thứ đó cũng lâu... Lúc đó khí sắc anh ta... Bây giờ ấy thế mà không có chút phản ứng, bất giác có hơi... Đột nhiên, Đế Văn hiểu ý cười, ánh mắt trở nên nóng rực, lời nói ra có hơi lưu manh, "Nguyệt đương gia, không phải là anh..."

Ngân Nguyệt nhìn ánh mắt anh ta có hơi kỳ quái, không nhịn được hỏi, "Cái gì?"

Đế Văn cố tình đảo mắt đi tới đi lui mấy vòng trên người anh ta rồi mới lên tiếng, "Không phải là anh... vô năng đấy hả?"

"Vô năng?" Ngân Nguyệt nhướng mày, "Có ý gì?"

"Chính là không được đó!"

Ngân Nguyệt ngay từ đầu còn chưa hiểu ý anh ta, nhưng từ ánh mắt của anh ta đang nhìn mình... Mắt liền trợn tròn, hét loạn lên, "Anh mới không được, con mẹ nó cả nhà anh đều không được."

Đế Văn cười trộm nhún vai, "Cho dù có bị tôi nói trúng, anh cũng không nên thẹn quá thành giận thế chứ."

Ngân Nguyệt tốn hơi thừa lời, "Con mắt nào của anh thấy tôi thẹn quá thành giận?"

Đế Văn chỉ vào hai mắt mình, "Hai mắt tôi đều thấy."

Ngân Nguyệt liếc xéo một cái rồi quay đi, không để ý tới anh ta nữa, thật ghê tởm! Đế Văn lại chưa từ bỏ ý định, còn định trêu cợt Ngân Nguyệt nữa thì lại có một người mặc áo đen đi vào, mặt không chút thay đổi nói với Ngân Nguyệt, "Đương gia, Địch Long nói muốn gặp anh." Đế Văn thế mới biết anh ta là người Nguyệt bang, Ngân Nguyệt ngắm nghía mấy ngón tay, "Hả?" Nghĩ đến Đế Văn bên cạnh, sắc mặt nghiêm lại, lập tức đứng dậy, "Đi xem."

Người kia cũng đi theo, Đế Văn cảm thấy ngồi đây cũng chán, đứng dậy đuổi theo Ngân Nguyệt, "Nguyệt đương gia, chờ tôi với." Ám Hoàng Địch Long, anh đã sớm muốn gặp nhân vật này, chẳng qua không có thời gian. Lần này vừa hay, thiên thời địa lợi đều có.

Ngân Nguyệt lúc này kỳ thực rất không muốn nhìn thấy Đế Văn, nhưng không có biện pháp, đối phương cũng là mafia giáo phụ, không phải hắn thuyết không cho đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ không cho đi.

Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch vừa ra ngoài không thấy người đâu cả, cảm thấy kỳ quái, "Người đâu rồi?" Làm sao mà đi hết cả?

Huống Ngân Dịch nhún vai, "Không biết." Cả hai ngồi xuống ghế nhìn Lôi Mông uống sữa, "Không thấy càng hay, hai người này đều không phải dễ trêu."

Hướng Diệp Lân gật đầu, "Chú nói xem, sao đại ca lại để giáo phụ mafia đi theo tới đây?"

Huống Ngân Dịch cũng trăm mối không có lời giải đáp, "Chú hỏi tôi tôi biết hỏi ai?"

Hướng Diệp Lân cắt tiếng, "Quên đi, chờ đại ca về rồi nói. Giao dịch lần này rất quan trọng, đã đến Vân Nam. Chú trông thằng nhóc, tôi đi kiểm tra lần nữa đề phòng vạn nhất."

Huống Ngân Dịch gật đầu, "Được rồi." Hướng Diệp Lân lên tầng hai để lại một mình Huống Ngân Dịch ngồi xem Lôi Mông bò tới bò lui trên sô-pha, cảm giác chuyện thế gian thực sự kỳ diệu. Mười năm trước bọn họ đánh cuộc, trong mấy anh em bọn họ ai kết hôn sống chết cũng được, còn đại ca nhất định sẽ là người cuối cùng. Thế mà không ngờ... đại ca lại là người đầu tiên.

Đột nhiên, "Rầm!", Trực giác Huống Ngân Dịch cảm nhận có thứ gì đó lóe lên bay tới chỗ mình, lộn nhào về phía trước, chật vật thoát đi, hoàn hồn thì thấy hai người đàn ông đứng cách đó không xa, trầm xuống, "Các anh là ai?" Biệt thự này đã được cải tiến lại, bên ngoài có vòng bảo hộ bảo mật, hơn nữa xung quanh còn có cả người Ngục Thiên Minh phòng thủ, không ngờ chúng lại vô thanh vô tức đi vào đây. Lại còn là ban ngày nữa chứ?

Nhưng mà, hai người này không để ý tới Huống Ngân Dịch, ánh mắt lạnh lùng rơi vào sô-pha, "Chính là nó?"

"Đúng vậy!"

"Tốt." Hai người áo đen lắc mình chạy tới chỗ Lôi Mông. Huống Ngân Dịch cả kinh, bước tới, chưởng phong bén nhọn đánh tới bọn họ. Người áo đen đi trước bất vi sở động nắm lấy áo Lôi Mông, tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên khắp biệt thự. Sắc mặt người áo đen bất động, có được đứa bé liền lao nhanh ra cửa, Huống Ngân Dịch quýnh lên nổi giận hét, "Đứng lại! Diệp" Người áo đen đi phía sau cười nhạt, chẳng biết lúc nào họng súng đen ngòm của hai khẩu M95 chỉ vào Huống Ngân Dịch, "pằng pằng" bắn thẳng tới Huống Ngân Dịch.

Huống Ngân Dịch trợn tròn hai mắt, lộn người ra sau. Chết tiệt, Chúng tới cướp con trai đại ca.

Người áo đen nhếch miệng, giễu cợt nhìn Huống Ngân Dịch, đạn trong tay lại không có ngừng nghỉ. Toàn bộ phòng khách nổ lộp độp... Huống Ngân Dịch tâm muốn chết cũng có. Bình thường bọn họ đều có thói quen mang theo súng trên người, nhưng giờ đang trong nhà, lại ở phòng khách cho nên không có mang súng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK