Mục lục
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Kiến Tâm lười để ý anh làm gì. Sau khi quay lại biệt thự, Lôi Khiếu Thiên nhận được điện thoại, chân còn chưa bước vào phòng khách thì đã lại ra ngoài.

Đường Kiến Tâm thấy anh vội vã liền nhíu mày, anh gấp đến độ ngay cả nói một tiếng với cô cũng không có?

"Mama, nha nha!" Lôi Mông giơ cổ tay tím bầm lên trước mặt Đường Kiến Tâm kể lể, con đau đây nè!…

Đường Kiến Tâm chớp mắt, "Mẹ thổi cái là hết đau ngay. Nam tử hán đại trượng phu, chút đau ấy chẳng là gì cả. Tương lai sau khi Mông Mông lớn phải mạnh hơn baba gấp trăm lần đấy nhé."

Lôi Mông nghiêng đầu, đôi mắt sưng đỏ làm ra biểu tình này trông thật buồn cười, "Ú!"

Đường Kiến Tâm liếc qua cánh cửa đã không còn bóng dáng ai kia, nghĩ rồi ôm Lôi Mông lên phòng. Quên đi, chuyện của anh cứ để anh tự giải quyết!

Phó Hạnh Lương, Thẩm Dương Kỳ đến đúng lúc Đường Kiến Tâm ngồi trên sô-pha dỗ Lôi Mông ngủ. Ban đầu cô định về phòng, nhưng Lôi Mông thế nào cũng không chịu ngủ. Hết cách, cô đành ôm em đi tới đi lui, thấy hai người vội vã chạy vào cũng không lấy làm kinh ngạc gì nhiều. Lôi Khiếu Thiên gặp chuyện không may, những người này sao có thể ngó lơ được.

"Chị dâu, mọi người không có sao chứ?" Thẩm Dương Kỳ đi sang bên cạnh Đường Kiến Tâm lo lắng hỏi.

Đường Kiến Tâm nhìn Phó Hạnh Lương đi theo đằng sau anh, "Không có việc gì!" Xảy ra chuyện mà còn có thể ngồi trước mặt anh?

Phù, lo lắng của Thẩm Dương Kỳ đã được buông xuôi, nhìn Lôi Mông ngủ say trong ngực cô, không thấy chủ nhà, nhìn khắp xung quanh, "Anh họ đâu chị?"

"Ra ngoài rồi."

Ra ngoài? Thẩm Dương Kỳ vừa được thả lỏng lại gấp lên, những lời Lôi Trảm Thiên nói lặp lại trong đầu lần nữa, khẩn trương hơn, "Chị dâu, anh họ đi đâu?"

"Không biết!" Cô có hỏi đâu.

Phó Hạnh Lương vội vàng gọi cho Hướng Diệp Lân, Thẩm Dương Kỳ thì cứ kêu lên như quạ, lúc này nghìn vạn lần đừng xảy ra sai sót gì nha.

Lôi Triển Lâm chết tiệt kia chẳng những không chết mà còn có một chân với Tần Chính, may là Trảm cơ linh, thoát khỏi sự truy sát của Lôi Triển Lâm, bằng không, vấn đề liền lớn rồi.

"Dãy núi Âm Sơn?" Thẩm Dương Kỳ gấp đến độ giậm chân, Phó Hạnh Lương hét lên giận dữ. Lần này mặt anh tái hẳn đi, anh họ sao gấp gáp thế, shit, không thể đợi anh về rồi mới đi được sao?

"Được, tôi biết rồi, các chú ngăn đại ca lại, mặc kệ Lôi Triển Lâm và Tần Chính có bất kỳ động tác gì, các chú cũng phải ngăn không cho đại ca vào đó, bọn tôi lập tức tới ngay. À, cả Trảm nữa, cậu ta cũng đuổi theo Lôi Triển Lâm qua đó rồi."

"Tình huống thế nào?" Thẩm Dương Kỳ không đợi Phó Hạnh Lương cúp điện thoại liền vội vàng hỏi, "Rất không ổn." Phó Hạnh Lương nhìn về phía Đường Kiến Tâm, sắc mặt nặng nề, "Chị dâu, chị ở đây không sao chứ?"

Thẩm Dương Kỳ cấp bách cào tim cào phổi, khó chịu hơn cả bị mèo cào, cũng không để tâm tới Đường Kiến Tâm liền kéo Phó Hạnh Lương thẳng ra ngoài, "Đi mau, mụ nội nó cái tên Lôi Triển Lâm, chuyện như thế mà cũng có thể làm."

Phó Hạnh Lương cũng lo lắng, không kịp ngoảnh lại chào Đường Kiến Tâm. Hai người vội vã đến, chớp mắt lại vội vã đi.

Đường Kiến Tâm bề ngoài bình tĩnh mà trong lòng có chút lo lắng. Sự lo lắng này không lừa được chính cô. Vừa rồi Phó Hạnh Lương nói chuyện điện thoại làm cô nhíu mày, đây là nguyên nhân Lôi Khiếu Thiên vội vã bỏ đi? Thậm chí không kịp nói với cô một lời? Khi còn ở Lôi gia bọn họ khinh địch tưởng giải quyết vấn đề dễ dàng, cuối cùng Lôi Triển Lâm căn bản không chết mà giữ lại một tay!

Biệt thự này kể từ lần trước bị người của Tần Chính xông vào thì đã triệu hồi một nhóm người trong tổ tình báo thủ hạ của A Nhị ở Ngục Thiên Minh, bọn họ đều là do A Nhị tự mình lựa chọn, tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh. Phần lớn núp tại một nơi bí mật, Đường Kiến Tâm lướt nhanh qua cũng biết được chỗ ẩn núp của mấy người đó.

Nhìn Lôi Mông chui vào ngực mình ngủ say, cô cúi xuống hôn một cái lên trán em, nghĩ một lúc rồi vẫn cầm điện thoại lên nhập vào một dãy số gọi cho người phụ nữ kia.

Một lúc sau điện thoại được nối thông, Đường Kiến Tâm ngược lại không biết nên nói cái gì.

"Tâm Nhi, có phải là cháu không?" Lôi Tiêu Tiêu ở đầu kia hiển nhiên rất kích động, có một ngày lại nhận được cú điện thoại này bà thật không dám nghĩ.

Tâm Nhi luôn không muốn gặp bà nha!…

"Ừm!" Đường Kiến Tâm cảm giác có chút là lạ, không rõ sao mà giọng điệu đối phương vui vẻ đến thế.

"Nhớ cô hả?"

Đường Kiến Tâm thầm thêm vào, tuyệt đối không phải.

"Bây giờ bà có thể tới thành phố W một chuyến không?"

"... ?" Nhớ bà thật hả? Bên kia Lôi Tiêu Tiêu gác hai chân lên bàn trà, không để ý tới ánh mắt đầy lửa giận của người đàn ông bên cạnh.

"Em không thể thục nữ chút được à? Lỡ để mấy người bác trai thấy lại dài dòng nữa."

"Im, đừng hù chạy Tâm Nhi nhà tôi!" Bà biết là Tâm Nhi rất xấu hổ.

Đường Kiến Tâm không biết nói gì, âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, cũng không nghe cuộc đối thoại của bọn họ thêm nữa, trực tiếp ngắt lời, "Bà có biết dãy núi Âm Sơn ở đâu không?"

"Choang!"

"Mẹ kiếp!"

"Lôi Tiêu Tiêu, cái đó là chén dạ quang bằng ngọc bích do chính miệng Ái Tân Giác La Phó Ninh yêu cầu. Đã nói với em bao nhiêu lần, không thể đập, không thể đập..." Đầu kia vang lên tiếng hét đầy giận dữ trầm thấp thành thục của một người đàn ông, Đường Kiến Tâm để xa cái điện thoại ra khỏi tai, cô không muốn làm tổn hại tới màng nhĩ của mình.

Nghĩ thầm, có phải câu hỏi vừa rồi của mình đã kích thích Lôi Tiêu Tiêu nên bà ấy mới không cẩn thận đập vỡ thứ dạ quang gì đó?

Dãy núi Âm Sơn rốt cuộc có cái gì mà làm bọn họ khẩn trương như vậy?

"... Cháu nói là?" Lôi Tiêu Tiêu cũng không quản ông chồng đang gào thét, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm chỉnh chờ đợi câu trả lời làm mắt người đàn ông nào đó cũng thẳng cả ra.

"Ừ, bà biết không?"

"Khiếu Thiên nói cho cháu?" Lôi Tiêu Tiêu đoán thôi, mà lại không đúng. Nếu thằng cháu thông suốt kia của bà nói với Tâm Nhi chuyện về dãy núi Âm Sơn thì Tâm Nhi sao còn gọi điện tới hỏi bà làm gì?

"Không phải, tôi chỉ muốn biết nó ở đâu? Bà nói cho tôi biết đi!"

Đầu kia Lôi Tiêu Tiêu không biết đang suy nghĩ gì, một lúc rồi không đáp lại. Đường Kiến Tâm có chút kỳ quái, bà ấy đang nghĩ gì vậy?…

Không phải là địa chỉ một địa điểm thôi mà nghĩ lâu vậy sao?

Đầu kia Lôi Tiêu Tiêu thực sự không bình tĩnh được, tuy là tình huống bà bình tĩnh rất ít, "Thành phố W là đoạn giữa Âm Sơn. Do địa hình sơn thủy vô cùng kỳ lạ, cửa vào rất khó tìm, cho nên chưa có ai bước vào ngọn núi này." Tất nhiên chuyện quan trọng hơn bà không có nói, Lôi Khiếu Thiên có thể nói cho con bé biết những chuyện này là việc của nó, bà là con gái duy nhất của Lôi gia, một vài việc vẫn phải giữ lại.

Đường Kiến Tâm nghĩ một chút rồi cũng không hỏi thêm, "Không phải bà rất muốn cục cưng nhà tôi sao? Chỉ cần trong vòng một tiếng bà xuất hiện ở biệt thự phân bộ của Ngục Thiên Minh tại thành phố W thì tôi sẽ để bà chơi với nó mấy ngày."

"... Thực chứ?" Lôi Tiêu Tiêu mắt sáng lên, quét sạch nặng nề trong ngực, đứng bật dậy khỏi sô-pha, chẳng để ý mình có đụng vào người đàn ông nào đó đang thu thập chén dạ quang dưới đất không mà đi thẳng ra cửa, "Nói phải giữ lời!"

"Đương nhiên!"

"Được, chờ bà đấy cục cưng!" Lôi Tiêu Tiêu cười lớn chạy ra ngoài, đằng sau lại phát ra tiếng sư tử hống, "Lôi Tiêu Tiêu, em quay lại cho anh, em đã quên là còn phải đợi một cuộc họp hoàng gia nữa hả? Shit, em bỏ lại mình anh bảo anh phải đối phó với đám phụ nữ chết tiệt kia thế nào?" Cho dù tu dưỡng tốt đến mức nào đến lúc này cũng phải phát điên đuổi theo sau Lôi Tiêu Tiêu.

Lôi Tiêu Tiêu vung tay lên, "Người đâu, khai thông tuyến đường an toàn!"

"Lôi Tiêu Tiêu, em dám!"

"Thân ái à, chờ em lừa được cục cưng về cho anh chơi, ứng phó đám gái ế già kia cho tốt, nói cho bọn họ biết, ai dám có chủ ý gì với anh, quay về em sẽ chém cả nhà bọn họ!" Lôi Tiêu Tiêu vứt lại một cái mị nhãn rồi lướt đi nhanh. Làm cho người đàn ông nào đó chỉ biết ai oán với tức giận nhìn trực thăng bay lên.

Rốt cuộc trước đây ông uống lộn thuốc gì mà đi thích người phụ nữ này? Ai mau tới nói cho ông biết đi?

Đường Kiến Tâm cúp điện thoại xong ôm tiểu Lôi Mông lên phòng, cẩn thận đặt em nằm lên giường, hôn một cái lên trán, thấy em không có dấu hiện tỉnh lại thì an tâm!

"Trước khi Lôi Tiêu Tiêu tới, trông thằng bé thật kỹ, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì mấy người biết hậu quả rồi đấy."

Lời nói lạnh lùng trống rỗng vang lên trong không gian, Đường Kiến Tâm biết những người đó nghe được, "Chuẩn bị máy bay."

Nói xong mở cửa đi ra ngoài. Kỳ thực cô hoàn toàn có thể chờ sau khi Lôi Tiêu Tiêu đến mới đi Âm Sơn, chỉ là, không biết vì sao, cô luôn có dự cảm xấu. Sự lo nghĩ ấy làm cô đứng ngồi không yên, thầm nghĩ, chỉ có một tiếng đồng hồ, cô tin mười mấy người bọn họ có thể trông được một đứa bé.

Khi cô xuống dưới nhà thì máy bay đã chờ. Mấy người này rất nhanh đấy, nhìn hai người đàn ông cao gầy đứng cạnh trực thăng, cô dừng lại chỉ vào một người trong đó, "Anh theo tôi đi Âm Sơn, anh ở lại chờ Lôi Tiêu Tiêu."

Hai người gật đầu, ngay lúc Đường Kiến Tâm bước lên trực thăng, cô quay lại dặn, "Nhìn kỹ Lôi Tiêu Tiêu, phạm vi hoạt động không được ra khỏi thành phố W!"

"Vâng!"

Bên kia, Lôi Khiếu Thiên nhận được điện thoại của Đế Văn liền chạy tới Âm Sơn. Tần Chính không ngờ đã tìm ra cửa vào mộ huyệt, điều này làm cho anh khiếp sợ, cũng cảm thấy có chuyện không ổn!

Trước đây vì cửa vào này mà đã thiết kế mười mấy cửa giả, chẳng ngờ Tần Chính có thể tìm được. Anh kinh ngạc vì sao Tần Chính đi gấp như vậy, thậm chí có thể tha cho con của anh.

Đế Văn, Hướng Diệp Lân trông thấy máy bay của Lôi Khiếu Thiên, cuống quít ra đón, nói thẳng vào trọng điểm, "Lão đại, Lôi Triển Lâm có liên hệ với Tần Chính!"

Bọn họ đuổi theo Tần Chính tới liền thấy Lôi Triển Lâm gặp hắn ta ở sườn núi, hai người vừa nói vừa cười, nhìn thôi đã biết là quen biết cũ!

Chợt thấy cảnh đó, Đế Văn thiếu chút nữa đuổi theo dùng súng bắn chết Lôi Triển Lâm, lửa giận trong lòng khó đè xuống được. Nếu không phải bị Hướng Diệp Lân giữ chặt lại, không cho anh ta động thủ, phỏng chừng súng dù không bắn chết được Lôi Triển Lâm thì cũng mở thêm cái động trên người ông ta.

Ông ta lại thật sự chưa chết!

Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên lạnh lẽo, dẫn đầu đi lên đường vào sườn núi, "Cuống cuồng cái gì!" Chỉ một tin tức nho nhỏ như thế đã để mất khống chế, rõ là mất mặt, "Trảm đâu rồi?"

Hướng Diệp Lân theo sau, trả lời, "Chắc đang trên đường, Kỳ và Lương cũng nhận được tin rồi, một lúc nữa sẽ tới."

Lôi Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, "Bọn họ không có tới biệt thự?"

Hướng Diệp Lân âm thầm ai thán, đại ca à, giờ là lúc nào rồi mà bọn họ có thể ở biệt thự? Hơn nữa, với thân thủ của chị dâu còn cần người khác nữa sao?

Cuống quít nói sang chuyện khác, "Tài liệu mà Trảm đưa về, tất cả đều là giao dịch những năm này của Lôi Triển Lâm và Tần Chính."

"Đế Văn, giao cho cậu xử lý." Ba người leo dọc theo sườn núi, phía sau là một nhóm sát thủ Ngục Thiên Minh được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Đế Văn gật đầu, "Rõ, Chris đã tới, chẳng qua tình huống bên cậu ta có chút đặc thù, đụng phải người của Tô Lạc."

Lôi Khiếu Thiên nhìn theo sườn núi, "Bảo Chris tạm thời đừng xung đột với người của Nuss!" Cứ tiếp tục chỉ thấy mất mà không thấy được, "Đưa bản đồ ra đây." Cơ quan bên trong mộ huyệt rất nhiều, phân bố rải rác, nếu không có bản đồ, cho dù bọn họ có thể vào, có thể ra, chỉ cần sơ ý một chút thôi là sẽ táng thân dưới những cơ quan ấy!

"Vâng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK