"Nghiên Nghiên, mẹ hỏi thật, con đã suy nghĩ kĩ chưa? Dù sao trước kia cậu ta cũng từng là người đào hoa, đa tình, liệu có thể thủy chung với con cả đời được hay không?"
Hiểu được nỗi lo của mẹ mình, Triệu An Nghiên liền nắm tay bà, nhỏ nhẹ giải bày:
"Lần này con nghĩ kĩ lắm rồi, nên mẹ đừng quá lo lắng. Vả lại trước kia anh ấy thế nào thì đã là chuyện của quá khứ, huống chi con cũng đã từng có một vết nhơ trong đời, nếu anh ấy đã không ngại thì con cũng nên dành cho anh ấy sự tin tưởng."
"Nghiên Nghiên nói đúng rồi đó cô, lần này bọn con cũng ủng hộ cậu ấy, vì thời gian qua con và Mẫn Mẫn có tiếp xúc với Phó Nhất Trác rồi, anh ta thật sự rất yêu thương và tôn trọng Nghiên Nghiên. Nếu so với cái tên Phù Khánh Anh giả tạo kia thì tốt hơn gấp trăm lần, càng vượt xa gã cặn bã Tô Dĩ Hinh."
Nghe Ngô Ái Ni nói mà có người chợt áy náy. Thật ra cũng vì sự việc liên quan tới Phù Khánh Anh mà suốt mấy tháng qua Diệp Mẫn luôn cảm thấy ngại mỗi khi gặp Phó Nhất Trác. Chính cô suýt chút nữa đã đẩy bạn mình vào đường khổ, giờ nghĩ lại mới thấy lỗi lầm của mình không nhỏ.
Như hiểu được tâm trạng của Diệp Mẫn, Triệu An Nghiên đã đặt tay lên tay cô ấy, dùng ánh mắt thiện cảm xoa dịu nỗi lòng cô gái.
"Mình biết cậu đang nghĩ gì, dù sao chuyện cũng qua rồi. Đến mình tiếp xúc với hắn ta lâu như vậy mà còn không nhận ra thì cậu càng không thể nhìn thấu. Giờ thì hắn cũng phải chịu bản án thích đáng cho những tội lỗi của mình rồi, chúng ta nên quên đi những gì không vui, và tập trung cho hiện tại."
Diệp Mẫn nhìn cô bạn thân của mình, khẽ gật nhẹ đầu cùng nụ cười trên môi.
"Cảm ơn cậu đã không trách mình!"
"Trời ạ, võ sĩ Mẫn Mẫn của chúng ta mà cũng có lúc dạt dào tình cảm thế này cơ à, ngạc nhiên chưa kìa."
Bị Ngô Ái Ni trêu, Diệp Mẫn liền cười ngượng không quên lườm yêu cô nàng một cái. Thế là bầu không khí giữa bốn người phụ nữ đang vô cùng vui vẻ.
Chỉ có ai đó đang ngồi đánh cờ trong phòng khách nhưng cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn ra nhóm người phụ nữ bên ngoài, nơi có cô gái của anh trong đó.
Sau một lúc lâu quay tới quay lui như vậy thì cuối cùng Phó Nhất Trác anh cũng đã ngỏ lời với ba vợ của mình một thỉnh cầu nho nhỏ:
"Ba ơi, bên ngoài hình như hơi lạnh, ba cho con mang áo khoác ra choàng cho vợ con cái nha ba?"
Nghe xong thỉnh cầu của cậu con rể, Triệu Vĩnh Sơn liền bật cười, ông nói:
"Đi đi, chứ con ngồi đây cũng chỉ làm loạn bàn cờ của ba thôi!"
"Dạ, vậy con xin phép!"
Phó Nhất Trác gãi đầu cười ái ngại, sau đó hào hứng mang áo khoác chạy ra chỗ Triệu An Nghiên.
Thấy anh ra thì Thái Thiên Thanh liền lên tiếng:
"Xa có một chút đã chịu không nổi rồi kìa. Thôi mấy đứa nói chuyện đi, mẹ vào trong với ba con. Mẹ cũng thấy nhớ ông già đó rồi."
Cười nói rồi, Thái Thiên Thanh đã rời đi. Lúc đi ngang Phó Nhất Trác, bà còn cười ôn nhu với anh một cái. Và khi anh đi tới nơi thì Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni cũng nhấc mông khỏi ghế, chuẩn bị cáo biệt.
"Cũng muộn rồi, bọn mình về luôn đây. Hẹn hai người dịp khác đi nhậu một hôm nhé!"
"Ờ, hay mình bảo tài xế đưa hai cậu về chứ muộn rồi..."
"Cậu quên Mẫn Mẫn nhà ta là võ sĩ à! Về nha, tạm biệt!"
"Tạm biệt, về đến nhà nhớ nhắn tin cho mình nha!"
"Biết rồi mà..."
Bấy giờ, chỉ còn mỗi Phó Nhất Trác bên cạnh Triệu An Nghiên. Anh choàng áo cho cô, miệng hơi cười, rồi thắc mắc hỏi:
"Sao thấy anh ra mọi người lại đi mất hết rồi?"
"Họ sợ ăn cẩu lương ấy mà!"
Triệu An Nghiên vẫn luôn thành thật, nói xong cô còn cười, sau đó thản nhiên tựa vào vai người đàn ông ấy, giọng cô lại nhẹ nhàng vang lên:
"Vậy là em ra mắt anh thành công rồi. Giờ tới lượt anh đưa em về ra mắt ba anh."
"Chuyện đó anh thấy không cần thiết. Dù sao anh là người ở với em chứ đâu phải ông ấy."
"Biết là vậy nhưng anh cũng phải có trưởng bối đứng ra làm chủ hôn chứ. Chẳng lẽ anh định giận ông ấy mãi à? Ba cũng lớn tuổi rồi, phận là con, anh phải kề cận chăm nom lúc già yếu mới phải. Ai cũng từng mắc phải sai lầm mà, anh có thể rộng lượng với em thì sao không thể tha thứ cho ba mình được. Anh như vậy sẽ mang tội bất hiếu, em không muốn chồng mình là người không có trách nhiệm với ba mẹ như vậy đâu."
Ban đầu thì đanh mặt, cương quyết lắm. Nhưng sau khi nghe Triệu An Nghiên nó xong thì đáy lòng sắc đá của Phó Nhất Trác cũng đã lay động.
Anh nắm tay cô gái của mình, thái độ đã hòa hoãn hơn nhiều với chủ đề hiện tại.
"Thật ra thì giữa ba anh và em, hai người đã quen biết nhau rồi mà."
"Đã quen biết nhau rồi ư?"
Triệu An Nghiên ngạc nhiên, liền ngẩng mặt lên nhìn anh và nhận được một cái gật đầu thản nhiên từ nam nhân ấy.
"Ba anh là Chủ tịch của Tập đoàn Phó thị, Phó Hiên Trí."
Cô im lặng vài giây rồi mới nói:
"Hóa ra người đàn ông em thấp thoáng nhìn thấy trong bệnh viện hôm ấy là ba anh, thảo nào em cứ thấy quen quen nhưng mãi vẫn không nhớ ra."
Phó Nhất Trác cười nhẹ, anh ôm cô vào lòng rồi mới nói:
"Nghiên Nghiên này, ngày mai anh đưa em đi gặp ông ấy. Sau đó, chúng ta kết hôn nhé!"
"Anh đang cầu hôn em đó hả?"
Triệu An Nghiên cười, nói.
"Không phải, cái này là anh đang hỏi ý em trước thôi à! Anh sợ tự ý làm chuyện đường đột thì em lại không vui nên anh hỏi trước cho chắc."
Chả có ai lại thành thật như Phó Nhất Trác anh, cầu hôn người ta nhưng lại hỏi ý trước thì có khác gì bắt cô đưa ra câu trả lời trước khi nhìn thấy mặt nhẫn đâu chứ. Làm cô nàng chỉ biết cười, chắc cô yêu anh nhất cũng chính là cái điểm thật thà, đáng yêu này!
"Chuyện này em không quản, anh tự quyết định đi!"
"Nhưng lỡ em không vui thì sao?"
Triệu An Nghiên vẫn cười, cô ngồi thẳng dậy, vừa véo mũi anh vừa đáp:
"Thì anh ăn hành!"