Theo như lời Triệu An Nghiên trước đó, Phó Nhất Trác đã ghé sang Trung tâm mua sắm. Anh còn tưởng cô nhất thời nổi hứng shopping nhưng nào ngờ lúc vào rồi thì cô lại rẽ sang khu thời trang nam.
Cô đi vòng quanh một lượt đã chọn được kha khá quần áo mới, khi thấy đủ thì cô mới quay lại ném hết vào tay Phó Nhất Trác.
"Thử đi."
"Em mua cho anh à?"
"Không cho anh thì kêu anh thử làm gì?"
Triệu An Nghiên thản nhiên đáp, sau đó lại tiếp tục lựa chọn, mà lần này nơi cô ghé sang lại là khu đồ lót nam cá tính.
Phó Nhất Trác thì vẫn đứng đơ ra đó nhìn cô, anh thiết nghĩ: Nữ nhân này hôm nay uống lộn thuốc rồi ư?
Rồi anh lại nhìn xuống đống quần áo trên tay mình, mặc dù không phải là thương hiệu mà anh ưa chuộng nhưng đã là của người mình yêu chọn thì có xấu anh cũng mặc.
Thế là Phó Nhất Trác đi vào thử đồ, còn Triệu An Nghiên ở bên ngoài chọn thêm cho anh một vài chiếc quần lót nam cá tính, mạnh mẽ một chút.
Có lẽ vì cô đã là người từng trải nên so với những việc này đều cảm thấy rất bình thường, chỉ là thấy hơi lạ khi đối với Phó Nhất Trác cô có thể thoải mái hơn rất nhiều so với những người khác.
Nhiều khi ở bên cạnh nam nhân đó, cô cứ thấy như anh là thỏ con còn cô là thỏ mẹ vậy, lúc nào anh cũng nhường nhịn trước, mặc cho cô có ăn nói lỗ mãng thế nào thì anh cũng chả thèm hơn thua, cứ kệ cho cô tùy hứng sốc nổi.
Một nam nhân như vậy chắc hẳn sẽ là mẫu người chồng lý tưởng mà cô gái nào cũng ao ước có được!
Tất cả đều đi theo lẽ tự nhiên thì lúc này Triệu An Nghiên lại chợt chạm mặt người cũ, cô ta cũng đang đi phía trước chọn nội y, có lẽ là chọn cho người bạn trai "chuẩn mực" đang đi bên cạnh mình.
Vốn chẳng muốn tiếp chuyện với những kẻ không ra gì nên Triệu An Nghiên đã quay lưng đi, cố tình tránh né, nhưng có lẽ là chạy trời cũng không khỏi nắng, vì người phụ nữ đó đã nhận ra bóng lưng của cô.
"Hình như là Triệu tổng thì phải? Vừa gặp lại bạn cũ sao lại sợ hãi mà vội vàng trốn tránh như thế chứ?"
Một câu châm biếm cực kì kiêu ngạo đã khiến Triệu An Nghiên dừng bước, cô không ngại quay mặt lại đối diện với chồng cũ, và bạn đã từng thân của mình một chút nào, thậm chí còn ngạo nghễ cất lời:
"Tôi còn tưởng là con chó nào sủa bậy, hóa ta là Từ tổng, thật ngại quá đi mất!"
"Triệu An Nghiên, mày dám chửi xéo tao?"
Bị đối phương dọa nạt, Triệu An Nghiên còn bật cười khinh khỉnh:
"Mình là những con người văn minh thì đừng mở miệng ra đã muốn cắn người như loài thú bốn chân vậy chứ! Tôi thấy Chủ tịch Tô nên dạy dỗ lại người phụ nữ của mình, kẻo không may đi sủa nhằm người là bị vả đau lắm đấy."
Triệu An Nghiên càng nói thì Từ Tuyết Lâm càng sôi máu, cô ta trừng to mắt hết cỡ vốn định muốn xông tới đánh người, nhưng lại bị Tô Dĩ Hinh kéo lại.
"Vợ của tôi ngạo mạn là do tôi cho phép, vì dù có như thế nào thì cô ấy vẫn có người đứng ra bảo vệ. Còn cô đấy, nói người ta cũng phải biết nhìn lại mình, bản thân cô đơn không ai để nương tựa, chở che đã đành, vậy mà còn hống hách, chanh chua, không coi ai ra gì, tôi thấy người nên giữ mồm giữ miệng là cô đó Triệu An Nghiên à!"
Nghe Tô Dĩ Hinh nói xong, Triệu An Nghiên liền cố tình trưng ra nét mặt bất ngờ.
"Ồ, vậy ư? Nhưng theo như tôi biết là hai người vẫn chưa kết hôn, thế mà xưng hô vợ chồng mạnh miệng nhỉ? Vả lại tôi chỉ sợ bản thân không may chọc nhầm chó điên mới bị cắn bậy thôi chứ người với người thì tôi không có sợ."
"Này, bà đây nhịn mày lâu lắm rồi nhé con kia..."
"Thế nếu không nhịn được thì sao nào?"
"Con chó này, mày láo hả?"
Vừa nghiến răng nghiến lợi nói xong, Từ Tuyết Lâm liền xông tới giơ tay lên cao định đánh người, nhưng tình huống cũ lại diễn ra, chỉ là người túm lấy cánh tay của cô ta không phải Phù Khánh Anh của hôm trước mà là Phó Nhất Trác, cao cao tại thượng.
"Cô động nhầm người rồi."
Lời nói tựa như băng tuyết mùa đông, như một cơn gió rét vô tình lướt qua đông cứng cả sắc thái trên khuôn mặt của Từ Tuyết Lâm, đến khi bị Phó Nhất Trác hất tay ra suýt nữa té ngã thì cô ta mới khôi phục lại lý trí ngông cuồng.
"Phó Nhất Trác? Đây là chuyện riêng giữa chúng tôi và cô ta thì liên quan gì tới anh mà xen vào hả?"
"Ai bảo không liên quan?"
Từ Tuyết Lâm vừa dứt câu thì Triệu An Nghiên đã tiếp lời, một câu nói khiến cả Tô Dĩ Hinh và Từ Tuyết Lâm đều chau mày khó hiểu, đến Phó Nhất Trác cũng đang nhìn cô với ánh mắt không khỏi ngạc nhiên.
Và họ lại càng bất ngờ hơn khi lúc này Triệu An Nghiên đột nhiên nắm tay Phó Nhất Trác, cô còn nép sát vào thân hình cao to của anh, như là một chỗ dựa vững chắc.
"Không biết người này có đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để che chở tôi hay không nhỉ? Anh thấy sao hả chồng cũ?"
Bấy giờ mỗi người đều mang một sắc thái riêng, Tô Dĩ Hinh và Từ Tuyết Lâm mặt đầy vạch đen sau cú tự vả vừa rồi của chính mình. Chỉ có nam nhân bên cạnh Triệu An Nghiên là lòng đầy vui sướng, thậm chí nét mặt anh còn đắc ý và ánh mắt căng tràn tự tin hơn hẳn.
"Chồng cũ, sao anh lại im lặng rồi?"
Lại nhận được câu hỏi mỉa mai của Triệu An Nghiên, Tô Dĩ Hinh liền nhoẻn miệng cười khinh bỉ:
"Chỉ có những thằng ngốc mới đi yêu một con đàn bà cũ, đã từng một lần mất con, mất chồng."
Nói xong, Tô Dĩ Hinh liền nắm tay Từ Tuyết Lâm ung dung bước đi.
Nghe thấy Triệu An Nghiên bị xúc phạm, Phó Nhất Trác liền định xông tới muốn dạy cho tên cặn bã kia một bài học nhưng anh đã bị cô ngăn cản.
Cô giương đôi mắt hơi ửng đỏ nhìn người đàn ông bên cạnh mình, khẽ cười cùng câu nói:1
"Đừng hơn thua với những kẻ thối nát đó làm gì, chỉ tổn phí sức và dơ tay mà thôi."