"Có chuyện khác còn quan trọng hơn, ông không hiểu được đâu."
Đối với sự quan tâm của ba mình là Phó Hiên Trí, Phó Nhất Trác lại lạnh nhạt đáp trả.
Trong lúc này Bành Thái Công cũng đã lên tới, theo sau anh còn có Tử Hạ.
"Chuẩn bị xe xong rồi, nhưng tôi vẫn khuyên cậu nên cân nhắc lại chuyến đi lần này. Vì trước đó cũng đi một lần rồi, kết quả thế nào cậu thừa biết rồi đó. Lần này lại muốn dẫm chân lên vết xe đỗ cũ, tự đâm đầu vào đau khổ thêm một lần nữa hay sao?"
"Lão Công nói đúng rồi đó, anh Trác, anh đừng vì một con người vô tình như vậy mà hành hạ bản thân mình để làm ra những chuyện vô nghĩa được không?"
Tử Hạ vừa nói dứt câu thì liền nhận được ánh mắt phủ kín hàn băng của người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, giọng anh lạnh lùng vang lên:
"Bất cứ ai cũng không có quyền chì chiết cô ấy."
"Anh...Em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi mà."
Tử Hạ liền trưng ra bộ mặt ủy khuất, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào, khiến Phó Nhất Trác càng thêm chán nản.
"Ba thấy Tử Hạ nói không sai đâu, tuy ba không biết giữa con và cô gái đó tình cảm mặn nồng thế nào. Nhưng nếu người ta đã không cần đến con, đối xử tệ với con thế này rồi thì hà tất phải chạy theo cưỡng cầu làm gì?"
Dù là Phó Hiên Trí có khuyên ngăn đi chăng nữa thì kết quả ông vẫn nhận được ánh mắt cáu kỉnh của Phó Nhất Trác.
"Ông đừng tưởng tôi chịu về đây thì đồng nghĩa với việc tôi đã tha thứ cho ông. Người phản bội như ông không có tư cách dạy người khác cách yêu thương."
"Mày..."
"Dạ thôi, nếu Trác nó đã quyết định thế rồi thì cứ kệ cậu ấy đi. Có con đi theo cùng, con sẽ không để cậu ấy gặp phải chuyện gì đâu, bác đừng lo!"
Thấy tình hình chợt trở nên căng thẳng, Bành Thái Công đã lên tiếng giảng hoà. Nói xong thì anh đã đi tới bên cạnh Phó Nhất Trác, chuẩn bị đẩy xe lăn đưa người đàn ông ấy đi.
"Hai người định bỏ mặc em hả?"
"Em quay về nhà của em đi."
Phó Nhất Trác lạnh nhạt nói thẳng. Chính anh cũng không muốn Tử Hạ ở lại đây vì điều đó đối với anh là phiền phức.
"Không, em muốn đi theo hai người. Em muốn xem xem rốt cuộc cô ta có cái gì tốt mà khiến anh yêu mù quáng như vậy."
"Tùy em! Lão Công, chúng ta đi."
Từ đầu tới cuối, người đàn ông ấy vẫn rất lạnh lùng.
Nhưng dù ai ngăn cản thế nào thì anh vẫn dứt khoát rời đi.
Lần này anh đi là vì tin chắc rằng khi trở về sẽ có người con gái mình yêu bên cạnh. Và cũng là cơ hội sửa sai khi ngày trước đã vội vàng mặc định theo suy nghĩ tiêu cực, tự mình từ bỏ tình yêu của mình.
Hi vọng rằng chuyến đi này sẽ mang về hạnh phúc!
- ---------------
• Luân Đôn, 8 giờ tối...
Triệu An Nghiên lặng lẽ hòa mình vào từng cơn gió lành lạnh trên sân thượng, gió thổi làm làn tóc mềm mượt nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Cô cầm trên tay chiếc điện thoại của mình và thứ cô đang xem là đoạn clip được ghi lại từ camera trong phòng ngủ vào cách đây hơn nửa tháng trước, chính là cái hôm cô đến tìm Phù Khánh Anh sau khi hắn ta tự mình bỏ đi.
Đến tận bây giờ cô mới biết đêm hôm đó bản thân đã bị người ta chuốc thuốc ngủ mà không hề hay biết.
Thứ hình ảnh đang hiện ra trong tầm mắt cô gái ấy chính là khi cô vào phòng và dần chìm vào giấc ngủ say, rồi mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu sau đó Phù Khánh Anh không xuất hiện trong phòng cô.
Hắn ta bước vào và lặng lẽ đứng nhìn cô rất lâu. Lúc đầu cô cứ tưởng thân xác của mình đã bị tên đàn ông đê tiện đó vấy bẩn, nhưng thật may thay khi hắn sắp giở trò trên cơ thể cô thì bỗng dưng hắn lại ôm đầu, nét mặt trở nên vô cùng khó chịu, có lẽ là căn bệnh của hắn đã may mắn tái phát đúng lúc, khiến hắn không đủ sức để tiếp tục chiêu trò dơ bẩn của mình.
Dù ở góc nghiêng, nhưng Triệu An Nghiên vẫn có thể nhận ra hắn ta đang tức giận trong bất lực cùng cực. Vì miếng mồi ngon béo bở tưởng chừng đã có thể nuốt chửng nhưng lại không thể "ăn".
Và hắn sẽ không đáng bị cô hận, nếu như hắn không cố chấp mặc kệ cơn đau mà tự ý cởi áo ra, sau đó trèo lên giường, chủ động ôm cô vào lòng để rồi tạo ra những bức ảnh mặn nồng mà chỉ cần bất cứ ai mới lần đầu nhìn vào đều hiểu lầm. Và đó cũng là thứ đã khiến Phó Nhất Trác phải suy nghĩ sai trái về cô.
Có lẽ vì đau đến mức không chịu nổi nên sau khi chụp ảnh xong, hắn đã rời đi. Triệu An Nghiên cô thật may mắn khi tránh được một kiếp nạn có thể mang theo nhục nhã cả đời.
Đoạn video kết thúc, trên môi cô gái liền xuất hiện nụ cười nhạt nhẽo. Rồi cô lại tiếp tục mở lên một đoạn ghi âm, với giọng nói được phát ra là từ một người phụ nữ.
[Tôi...tôi là Lâm Ý, là y tá của bệnh viện S, tôi thừa nhận vào ngày x tháng x, tôi có thực hiện một giao dịch với anh Phù Khánh Anh, là bệnh nhân của bệnh viện, vấn đề cụ thể là anh ấy yêu cầu tôi chụp một số hình ảnh thân mật giữa anh ta và một cô gái nhằm mục đích riêng.]
Đoạn ghi âm trên chính là lời thú tội của nữ y tá đã lén lút chụp ảnh cô và Phù Khánh Anh trong bệnh viện, đó cũng là bức ảnh khi cô ôm động viên hắn ta như ý nguyện, vậy mà từ tấm hình đó vô tình lại là thứ khiến Phó Nhất Trác thêm một lần nhận lấy nỗi đau, cùng thất vọng.
Cô đã phải mất hết một ngày để ngẫm lại tất cả mọi chuyện thì mới tìm ra được chân tướng, để ngày hôm nay có thể đứng ra đối mặt với người đàn ông mang tâm lý méo mó ấy, vạch ra bộ mặt vô liêm sỉ của hắn.
Sau đêm nay, khi mọi việc đã sáng tỏ, người cần kết thúc sẽ kết thúc. Hi vọng rằng khi quay trở về, cô vẫn còn có được tình yêu của mình!
Cuối cùng cũng nghĩ xong, Triệu An Nghiên đã mở giao diện chụp ảnh ra. Cô hướng camera về phía thành phố nhộn nhịp sắc màu bên dưới.
*Tách.*
Âm thanh máy ảnh vang lên, là khi cô đã có được một bức hình ưng ý. Triệu An Nghiên mang nó lên Weibo và chia sẻ công khai với mọi người, kèm đôi lời nhắn nhủ:
[Luan Don, ngày x tháng x! Tôi ở đây, và nguy hiểm đang rình rập từng giây, từng phút. Hãy báo cảnh sát khi không thấy tôi trả lời bình luận.:)]
Trước khi đăng ảnh, Triệu An Nghiên còn đính kèm thêm vị trí cô đang ở, như đang ngầm ám chỉ điều gì đó.