Đến hơn bảy giờ tối, cô vẫn ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang, cách phòng bệnh của anh một khoảng khá xa để chờ tìm được lúc thích hợp vào gặp anh một chút.
Và có lẽ ông trời cũng đã thương xót nên cơ hội của cô cuối cùng đến, khi lúc này Tử Hạ đã ra ngoài cùng một người đàn ông trung niên chừng 60 tuổi, lúc thấy người đàn ông ấy cô chợt thấy quen quen, nhưng vì quá xa không thấy rõ mặt nên cô vẫn chưa thể xác định được người đó là ai.
Thấy Tử Hạ đã ra ngoài, Triệu An Nghiên mới nhanh chóng chạy tới căn phòng ấy, không một chút chần chừ nào, cô thẳng tay mở cửa bước vào.
Cuối cùng cô cũng được nhìn thấy người mình yêu, có lẽ anh bị âm thanh từ cửa phòng thu hút nên lúc này đang hướng mắt nhìn về phía cô. Đầu anh băng vải trắng, một bên chân cũng được che kín bởi lớp vải trắng đáng sợ ấy.
Thấy anh bình an, cô đã vui đến mức bật cười, nhưng là cười trong dòng nước mắt. Sau vài giây chôn chân trước cửa phòng cô cũng bước nhanh về phía anh, chủ động ôm lấy người đàn ông ấy.
Triệu An Nghiên bật khóc như một đứa trẻ, có lẽ cô đã rất sợ, nên mới không kiểm soát được cảm xúc thế này.
"Em xin lỗi..."
Giọng cô nghẹn ngào vang lên. Nhìn cô như vậy, Phó Nhất Trác chẳng biết phải nói gì. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu như đang dỗ dành cô gái ấy.
"Em đã làm gì sai đâu mà xin lỗi!"
"Có, lỗi của em lớn lắm! Nhưng em biết nói ra thì anh sẽ không tin, nên em sẽ dùng cách khác chứng minh cho anh thấy!"
Phó Nhất Trác cười nhẹ. Thật ra anh cũng chẳng hiểu cô đang nói gì, nhưng anh biết bản thân đang vui lắm khi thấy cô vẫn còn quan tâm tới mình, thậm chí còn đang khóc như mưa.
"Thôi nào, tôi đã chết đâu mà em khóc như đưa tiễn thế này?"
Câu nói của người đàn ông đã thành công khiến Triệu An Nghiên phải ngẩng đầu lên nhìn anh với gương mặt lấm lem nước mắt.
"Anh không thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút được sao? Làm người ta phải sợ hãi thì anh mới vui hả?"
Phó Nhất Trác khẽ lắc đầu, anh còn cười ôn nhu với cô. Là nụ cười lâu lắm rồi Triệu An Nghiên không được nhìn thấy.
"Lần này đau thật nên không thấy vui."
Triệu An Nghiên lau nước mắt rồi mới hỏi:
"Bác sĩ nói tình trạng của anh thế nào?"
"Không sao, chỉ bị rách chút da đầu. Bị gẫy một đoạn xương ở chân thôi, nằm nghỉ vài hôm là khỏi."
Dù trong hoàn cảnh nào thì ở trước mặt cô, anh cũng tỏ ra như không có chuyện gì to tát. Anh không muốn cô lo lắng, còn cô thì...
Nghĩ đến đây, sống mũi cô lại cay xè. Cổ họng nghẹn ngào chẳng thể thốt nên lời. Chỉ có thể đưa tay chạm vào một bên gò má của anh rồi từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, kể cả khi không biết anh có còn yêu cô nữa hay không.
Nụ hôn của cô có lẫn một giọt nước mắt vô tình đọng lại nơi đôi môi của người đàn ông, đến khi rời xa nhau rồi cô mới khẽ hỏi:
"Anh có còn yêu em nữa không?"
"Điều đó còn quan trọng không?"
"Quan trọng, thậm chí còn liên quan đến số phận cả đời của em, nên anh phải nói thật cho em biết."
Phó Nhất Trác nhìn cô gái ấy rất lâu, nhìn thật kỹ, và anh biết rằng trong tim mình vẫn còn yêu cô nhiều lắm, nhưng khi anh chuẩn bị cất lời thì phía cửa phòng lại vang lên âm thanh do ai đó tác động vào.
"Triệu An Nghiên, ai cho cô vào đây hả?"
Tử Hạ đã quay trở lại, nhìn thấy Triệu An Nghiên, cô ta liền đi tới lôi kéo Triệu An Nghiên tránh ra xa Phó Nhất Trác.
"Cô mau cút ra ngoài cho tôi."
"Tử Hạ, em làm gì vậy?"
"Em đuổi cô ta ra ngoài, chính cô ta là người đã khiến anh ra nông nổi này, em không muốn anh gặp lại con người xấu xa này nữa."
Vừa nói, Tử Hạ vừa đẩy Triệu An Nghiên ra ngoài, nhưng với sức lực yếu ớt của cô căn bản không thể làm lại Triệu An Nghiên.
"Tôi chỉ muốn nói với anh ấy thêm một câu nữa thôi, rồi sẽ tự động rời đi. Không cần cô phải đuổi."
Nói rồi, Triệu An Nghiên dứt khoát gạt tay Tử Hạ ra, cô quay sang nhìn Phó Nhất Trác, nghiêm túc cất lời:
"Em nghĩ kĩ lại rồi. Bây giờ em không muốn nghe câu trả lời của anh nữa. Mà chỉ hi vọng rằng vẫn được nghe anh nói yêu em trong một khoảnh khắc khác. Nếu chúng ta thật sự có duyên nợ, thì sóng gió thế nào cũng không thể lạc mất nhau đâu!"
Triệu An Nghiên khẽ mỉm cười, cô nói thêm một câu nữa rồi mới thật sự rời đi:
"Anh giữ gìn sức khỏe nha!"
Dành cho anh một lời nhắc, xong rồi người phụ nữ ấy đã quay lưng bước đi. Cô để lại trong anh rất nhiều suy nghĩ mà nhất thời vẫn chưa hiểu rõ.
Cuộc gặp gỡ chớp nhoáng, nhưng lại lưu luyến khôn nguôi. Rõ là yêu nhau nhưng chẳng kịp nói thành lời đã phải chia xa vì biết bao hiểu lầm không đáng có.
Liệu bão giông qua đi, có trả lại ánh bình minh rực nắng? Một trái tim lạnh lẽo, có được sưởi ấm bằng hạnh phúc vẹn tròn?
- ---------------
Sau lần gặp ấy, cũng đã hơn một tuần rồi Phó Nhất Trác không còn nhìn thấy người con gái ấy đâu nữa. Anh luôn nghĩ mãi về những gì cô đã nói, nhưng đến nay vẫn chưa thể hiểu ra.
Kể cả anh cũng không biết rằng, suốt một tuần qua có một người vẫn luôn âm thầm dõi theo anh. Chỉ là cô không dám đối diện với anh, khi trong sạch của bản thân vẫn còn chưa được biết rõ.
Đêm nay đã là đêm thứ bảy cô lén lút nhìn anh ngủ. Sức khỏe của anh nay đã ổn hơn nhiều, và có lẽ cũng đã đến lúc cô cần phải rời đi một chuyến.
Nửa tháng trước, cô vì một người mà ra đi, chỉ vì muốn trả nợ ân tình, để rồi khiến người mình yêu phải đau khổ. Nửa tháng sau, cũng vì người đó mà ra đi, nhưng lần này cô đi là để đòi lại những gì người cô yêu đã phải chịu đựng trong khoảng thời gian vừa qua.
Tình yêu là không nên cưỡng cầu. Càng cưỡng cầu, càng sai trái. Và kẻ sai trái thì phải trả giá cho những chiêu trò dơ bẩn của chính mình gây ra.
"Phù Khánh Anh, chắc anh chờ tôi cũng nóng lòng lắm rồi! Sớm thôi, rồi chúng ta sẽ tái ngộ."