Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao Vĩnh Dạ thiên sư lại nói tôi sẽ trở lại là Giang Lưu? Tôi nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được, lúc đó đại sư huynh đi tới vỗ vai tôi cười nói: "Rõ ràng là kế ly gián, đừng để tâm, Trương gia mãi mãi là chỗ dựa của đệ."

Lời nói của đại sư huynh khiến cho nỗi bất an trong lòng tôi giảm đi, lúc đó, những người ở lượt đầu phải lên đấu võ đã xuất phát, tôi nhìn qua, ngoài ba nhóm là người của Vĩnh Dạ ra, đối thủ của bọn chúng là Bồ Đề môn, Lưu Ly tự và Toàn Chân.

Tôi để ý thấy nhóm người của Vĩnh Dạ đối đầu với Toàn Chân vừa bước ra, tiếng hoan hô đã vang lên, toàn bộ đều phát ra từ phía Vĩnh Dạ.

Tôi nhíu mắt nhìn về phía nhóm ba người đó, chắc chắn là có bản lĩnh mới khiến người khác tự tin đến vậy.

Trong ba người đó, dẫn đầu là một thanh niên tóc đầu đinh, dáng vẻ của người thanh niên đó rất nhanh nhẹn, khiến người ta cảm nhận được tài năng lộ rõ ra bên ngoài.

So với nhóm người bên Toàn Chân rõ ràng là không cùng một cấp.

Cho nên tôi cũng để mắt đến nhóm đó!

Đến khi trận đánh chính thức bắt đầu, đồng tử tôi co lại, thanh niên đầu đinh, là người đầu tiên xuất trận.

Nhưng cũng chỉ có một khả năng!

Hắn muốn đánh hết một chuỗi ba!

Tôi vừa nghĩ vậy liền thấy thanh niên đó há miệng nhổ ra một chiếc đèn lưu ly bảy sắc, nhìn đệ tử Toàn Chân đứng trước mặt, khinh thường nói: "Cùng lên cả đi, đừng lãng phí thời gian của ta!"

Thanh niên đó vừa dứt lời, cả hội trường trở nên huyên náo!

Như vậy thật quá ngông cuồng!

"Có tư cách để ngông cuồng, tên tiểu tử này thực lực ngũ trọng thiên, ba người đấu với hắn chỉ có một người đạt được cảnh giới nhất trọng thiên, ba người cùng lên cũng đánh không lại hắn!" lúc này Long Chính sư huynh đứng bên cạnh tôi lên tiếng.

Tôi sững lại, thực lực ngũ trọng thiên...

Lúc đó, người của Toàn Chân bị thách thức có chút căm phẫn, mấy người đưa mắt nhìn nhau, rồi thật sự cũng cùng xông lên.

"Đúng thế, như vậy đi, cùng lên càng tốt, không lãng phí thời gian của ta." Thanh niên kia cười cười, đèn lưu ly bảy màu trong tay bay lượn trong không trung, đến giữa chừng, không có lửa vẫn tự động bùng cháy.

Ngay khi đèn lưu ly bay đi, thanh niên kia búng ngón tay, mím môi nói: "Ghi nhớ lấy, người đánh bại các ngươi là Huyền Không!"

Vừa dứt lời, Huyền Không hít sâu một hơi, bụng chớp mắt trương lên, giống như luyện cáp mô công vậy, còn gương mặt hắn ta lúc này cũng đỏ ửng lên, giống như con tôm bị luộc chín!

"Khẩu khí thật lớn!" người của Toàn Chân bị nói vậy, ai nấy đều vô cùng phẫn nộ, từng người lấy ra pháp bảo của riêng mình.

Gồm có phất trần, kiếm và một thanh phi đao!

Ba pháp bảo vừa được lấy ra, lập tức ba người ra sức dồn nội khí lên đó, bên phía Toàn chân người đạt đến tu vi nhất trọng thiên dẫn đầu, kiếm của anh ta rung lên trong không trung, phát ra kiếm quang mạnh mẽ!

"Đồ long kiếm, xuất kiếm đồ long, không chết không ngừng!"

Vừa dứt lời, thanh kiếm như kèm thêm một con rồng vàng, phát ra một tiếng rồng gầm, nhanh chóng xông đến chỗ Huyền Không.

"Người của Vĩnh Dạ đúng là cuồng ngạo, Toàn Chân, cố lên, loại bỏ hắn!"

"Giết giết giết!"

Đệ tử huyền môn bắt đầu nháo nhào ra sức ủng hộ đệ tử Toàn Chân!

Còn người bên Vĩnh Dạ thì khoanh tay đứng nhìn, giống như đang xem một màn kịch, theo dõi sự tranh đấu trong hội trường.

Huyền Không chỉ liếc mắt nhìn phi kiếm, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lùng, khi phi kiếm đã bay tới sát mặt, hắn mới hành động!

Vừa rồi hít vào một hơi giờ trực tiếp phun ra, thấy khí được phun ra, tôi liền kinh ngạc!

Toàn bộ đều là tiên thiên chân khí, chuyện này...

Chớp mắt tiên thiên chân khí thổi vào đèn lưu ly, giống như xảy ra phản ứng hóa học lớn, đột nhiên phát ra một luồng hỏa long khủng khiếp, cứ thế vây hãm lấy pháp bảo của ba người Toàn Chân.

Chỉ trong nháy mắt, ba đệ tử Toàn Chân ộc ra máu tươi, sau đó nhận thua, chán nản nhảy khỏi đài thi đấu.

Lúc này, hỏa long kia dần dần biến mất, tôi tập trung nhìn thấy trên đài là ba món pháp bảo đã sớm bị nung thành sắt lỏng.

Ba người của Toàn Chân vừa rồi bị ộc máu tươi, tôi đoán là do pháp bảo bị hủy nên ảnh hưởng đến họ.

Những người có mặt tại đó đều im lặng, không ngờ kết quả lại như vậy, đây nào phải là đánh một chuỗi ba, một chuỗi ba là từng người một lên nghênh chiến, đây hoàn toàn là một đánh ba, so với đánh một chuỗi ba càng kinh khủng hơn!

"Kết quả như này là lẽ đương nhiên, nhưng nhóm đại châu thiên, không thể giống như nhóm tiểu châu thiên, toàn quân đại bại được, ít nhất không thể khó coi như vậy." Long Chính sư huynh lên tiếng.

Tôi gật đầu, tự hiểu ý của anh ấy, thực lực đại châu thiên thực sự cách biệt quá lớn, trong mỗi Huyền Môn lại có vài đệ tử luyện được đại châu thiên mạnh mẽ.

Nhưng Vĩnh Dạ cũng không thể đưa mười mấy cao thủ đại châu thiên cửu trọng thiên đến để giết người.

Không thể nào, vì thế nhóm đại châu thiên, vẫn còn cơ hội!

Càng chiến đấu về sau, thử thách càng chi tiết, vậy nên tất cả mọi người đều không sợ Vĩnh Dạ, về sau vẫn còn chuyện để xem!

Sau khi Huyền Không chiến thắng, hắn cười chế nhạo: "Huyền Môn chính phái, cũng thường thôi!"

"Ý ngươi là gì, có bản lĩnh đánh với ta!

"Để ngươi biết thế nào là Huyền Môn chính phái!"

"Đi chết đi, chó Vĩnh Dạ!"

Lời nói của Huyền Không khiến cho đệ tử huyền môn tức giận, lúc này Vĩnh Dạ và Huyền Môn đã công khai tuyệt giao, đệ tử có mặt dĩ nhiên không quan tâm đến có thể diện hay không nữa, đều chửi rủa những câu khó nghe nhất.

Lúc đó, hai nhóm khác cũng thua, trận đầu tiên của hai bên, đều là Vĩnh Dạ Thắng.

Nhưng đương nhiên, hai nhóm của Vĩnh Dạ cũng không phải thật sự mạnh, ít nhất cũng đánh được một trận, nhưng đến cuối chiếm được ưu thế thắng lợi, sau cùng ép chết hai nhóm đó ngay trước mắt.

Lượt thứ nhất ba nhóm lên, Vĩnh Dạ toàn thắng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong lòng không kìm nổi nỗi lo lắng, không thể lại giống như nhóm tiểu châu thiên chứ, suýt chút nữa người của Vĩnh Dạ đã giành được giải Grand Slam!

Nhưng cũng may, mấy nhóm tham gia tiếp theo, cũng có người giỏi người bình thường, đến lượt Long Linh sư tỉ lên thi đấu, Vĩnh Dạ thắng chín trận, Huyền Môn thắng sáu trận.

Mặc dù rơi vào thế bất lợi, nhưng cũng không khiến người người thất vọng như nhóm tiểu châu thiên.

Những người có mặt đều thở phào.

Cứ tiếp tục như vậy, vẫn còn có kịch hay để xem!

Sau khi Long Linh sư tỉ lên đấu, tôi cũng không nén được nhìn về phía sư tỉ, bất luận thế nào, cô ấy cũng là sư tỉ của tôi, cho dù thái độ của cô ấy đối với tôi thế nào, cô ấy vẫn là sư tỉ của tôi!

Người lên đầu tiên trong nhóm Long Linh sư tỉ là Trương Long Phượng sư tỉ, tỉ ấy dù không đẹp bằng Long Linh sư tỉ, nhưng có cảm giác trầm lắng, một bộ y phục màu trắng cũng khiến cho ánh mắt mọi người sáng lên.

"Tiên nữ Trương gia, nhất định phải thắng, cho bọn cháu chắt Vĩnh Dạ mở mắt ra, hiểu được thế nào là danh môn chính phái!"

"Đúng thế, đúng thế, không thắng được thì thật đáng xấu hổ với nhan sắc hoa dung nguyệt mạo của cô!"

Ngày càng nhiều người bắt đầu hò hét.

Đến cả người của Vĩnh Dạ cũng bắt đầu hò reo, tranh nhau khiến cho người trước mặt ôn nhu đi chút.

"Không hay rồi, nhóm của sư tỉ ngươi có nguy hiểm." lúc này, Tiểu Phật Gia đột nhiên lên tiếng.

"Có nguy hiểm?" tôi cau mày chốc lát không biết nên nói gì.

Tiểu Phật Gia nói: "Nhóm đối phương, có một kẻ là cao thủ cửu trọng thiên!"

Cửu trọng thiên!

Tôi hít sâu một hơi, nhìn qua bên kia, nhanh chóng nhìn thấy người mà Tiểu Phật Gia nói đến, người đó khác với người của Vĩnh Dạ thông thường, thành viên Vĩnh Dạ bình thường mặc áo đen viền vàng, nhưng người này lại mặc áo trắng viền đỏ, trông có vẻ đầy sát ý.

Trước mặt hắn ta là một thanh kiếm màu đỏ đang trôi lơ lửng, trên thanh kiếm không ngừng hiện ra một gương mặt quỷ, rất kỳ quái!

"Tiểu tử này, rất mạnh!" Tiểu Phật Gia nói

Tôi gật đầu, 'Ta có thể cảm nhận được điều đó! Hy vọng sư tỉ không gặp chuyện!"

Người đầu tiên lên đấu bên Vĩnh Dạ là một tên béo, hắn lên đài liền nhận thua, cười hi hi nói: "Xin lỗi, ta không thể đánh với phụ nữ!"

Sau khi tên béo nhận thua, mọi người xì xào, không ngờ lại vô tình thắng được một trận, có chút lạ lùng.

"Này tiên nữ Trương gia, có thể cho ta cách liên lạc được không?" tên béo sau khi xuống đài còn tìm đến Long Phượng sư tỉ xin số liên lạc.

Đương nhiên điều đó khiến cho đệ tử Huyền Môn không vui, từng người một bắt đầu chửi rủa tên béo.

Long Phượng sư tỷ mặt đỏ bừng, mắng hắn: "Hạ lưu vô liêm sỉ."

"Anh trai, tiên nữ để ý đến ta rồi đó, đây có lẽ là nữ nhân đầu tiên để ý tới ta đó." Tên béo bước xuống còn kéo người mặc áo trắng lại mặt mũi vui mừng nói.

Người mặc áo trắng liếc nhìn Long Phượng sư tỉ nói: "Ngươi thích cô ta?"

"Cũng được, nhưng ta thích cô kia hơn!" nói rồi, tên béo chỉ về phía Long Linh sư tỉ, "Thật xinh đẹp, giống như tiên nữ trên trời xuống vậy."

"Được, ta bắt cô ta cho ngươi lấy làm vợ!" người mặc áo trắng cười lớn nói.

"Thật sao? Anh trai? Ta sắp vui muốn chết được đây!" tên béo hồ hởi nói.

Sắc mặt tôi cũng trùng xuống, đệ tử huyền môn ai cũng khó chịu, đứng đó mắng chửi ếch đòi ăn thịt thiên nga.

Tên béo không quan tâm, nhưng tên được hắn gọi là anh trai lúc này đứng dậy, giữ người thứ hai đáng ra phải lên đấu lại, rồi tự mình đi lên: "Hắn nhận thua rồi!"

Tất cả mọi người đều xôn xao.

Chuyện gì đây, chưa bắt đầu sao đã nhận thua hai người!

Tên mặc áo trắng không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ nhìn Long Phượng sư tỉ đang đứng trên đài, nói: "Ta tiễn ngươi xuống, hay người tự mình đi xuống!"

Sắc mặt Long Phượng sư tỉ thay đổi, không ngờ người này lại nói chuyện không hề khách khí.

Nhưng rất nhanh, cô ấy đã dùng hành động thay lời nói, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt cô ấy, phát ra âm thanh kịch liệt!

"Thế giới này những kẻ không biết tự lượng sức mình quá nhiều nên mới lãng phí thời gian của ta như vậy." tên áo trắng lạnh giọng, trực tiếp đưa tay áp chế Long Phượng sư tỉ!

"Không hay! Áp chế khí tiên thiên, không hề giữ lại một chút thể diện nào!"

Tôi thấy Long Phượng sư tỉ giống như bị một thứ gì đó trói buộc, không thể nhúc nhích, sau đó tên áo trắng mím môi, đi tới trước mặt cô ấy, một tay đẩy khỏi võ đài.

"Người tiếp theo, ta hy vọng là ngươi không lãng phí thời gian của ta nữa!" tên áo trắng nhìn Long Linh sư tỷ, lạnh lùng nói.

Long Linh sư tỷ thần sắc tái đi, không ngờ bản thân lại gặp phải tình huống như này, tên đứng trước mặt rõ ràng đang sỉ nhục mình.

Tỷ ấy nhanh chóng nhảy lên võ đài, nhìn tên áo trắng nói: "Xin chỉ giáo!"

"Chờ đã, ta hỏi ngươi một chuyện." tên áo trắng nhìn Long Linh sư tỷ nói.

"Gì?" Long Linh sư tỷ chau mày nhìn hắn hỏi lại.

"Ngươi, có đồng ý gả cho sư đệ của ta không?" tên áo trắng lạnh lùng hỏi.

Lúc đó tên béo dưới khán đài vội vàng hét lên: "Ta, ta, là ta, ta là sư đệ của huynh ấy, là một quý ông rất lịch sự!"

Sắc mặt Long Linh sư tỷ thay đổi, nhìn tên áo trắng. "Ngươi đang sỉ nhục ra?"

"Sỉ nhục?" tên áo trắng giống như nghe truyện cười phá lên cười, "Lấy được sư đệ ta, là phúc phận của ngươi, sao có thể nói là sỉ nhục, không bằng nói là, lấy ngươi là sỉ nhục sư đệ ta mới đúng."

Long Linh sư tỷ khẽ nghiến răng, lúc này đại sư huynh lên tiếng: "Long Linh, đừng đánh nữa, muội không đánh lại hắn, nhận thua đi!"

"Anh trai, tiên nữ đó tên Long Linh, cái tên thật dễ nghe." Tên béo phía dưới lại ầm ĩ.

Lúc này Long Linh sư tỉ cắn răng, thở dài một tiếng, lúc vừa định nhận thua, từ người tên áo trắng chợt phát ra một luồng khí tiên thiên mạnh mẽ, trực tiếp khóa chặt Long Linh sư tỷ lại, "Xem ra ngươi không bằng lòng lấy sư đệ ta, đã không đồng ý, có nghĩa là ngươi muốn lấy người khác, như vậy không được, sẽ khiến cho sư đệ ta bị xúc phạm."

Nói rồi, tên áo trắng ngưng lại, "Không còn cách nào khác, chỉ có thể giết ngươi!"

Vừa dứt lời, thanh kiếm không ngừng xoay xung quanh hắn phát ra quỷ khí mãnh liệt, muốn trực tiếp lấy đi thủ cấp của Long Linh sư tỷ.

"Anh trai, đừng, đừng giết tiên nữ!" tên béo lúc này cuống lên.

Tôi sững lại, lúc này không quan tâm có đang thi đấu hay không nữa, nghiến răng nhổ Hồng Tuyết tả văn tự ra, sát kiếm khí trong sát kiếm mạch nhanh chóng dồn vào Hồng Tuyết tả văn tự, thanh kiếm phát ra sát khí mạnh mẽ.

"Hồng Tuyết!" tôi gọi một tiếng.

"Có!" Hồng Tuyết lớn tiếng trả lời.

'Một kiếm chấn động cửu châu, giết hết kẻ chống đối lại ta!" tôi lạnh lùng nói.

Sát kiếm khí trên thân Hồng Tuyết nhanh chóng dồn vào Hồng Tuyết tả văn tự, chớp mắt thân kiếm đã rung lên.

Đây là lần đầu tiên tôi dùng đến kiếm pháp huyền cấp hoàn chỉnh, sát kiếm!

Sát kiếm với tốc độ nhanh như chớp, phát ra tiếng nổ lớn, xông thẳng đến tên áo trắng.

"Kiếm pháp huyền cấp?" tên áo trắng ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn tôi, thanh kiếm nhằm về phía Long Linh sư tỉ dừng lại ngay lúc đó, xông đến Hồng Tuyết tả văn tự của tôi.

Lúc này, tôi cứ luôn phải đứng nhìn, luôn phải nhẫn nhịn đã không chịu nổi nữa rồi, trông thấy thái độ của tên áo trắng vẫn kiêu ngạo, lập tức hít sâu một hơi, lớn tiếng mắng chửi.

"Một mình ngươi ở đó tự biên tự diễn, có bản lĩnh lắm sao? Mẹ kiếp, ngươi nghĩ ngươi là trung tâm thế giới hay sao? Cái gì mà Long Linh sư tỉ của ta gả cho sư đệ ngươi là có phúc phận, ta nói ngươi không xem lại sư đệ ngươi giống như con lợn, con mẹ nó, gả cho sư đệ ngươi là phúc phận của sư tỷ ta, đi chết đi, ngu ngốc, gì mà không đồng ý lấy sư đệ ngươi là xúc phạm hắn ta, như vậy là ngươi muốn giết tỷ ấy? Mẹ nó chứ, ngươi bị bại não à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK