Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại sư huynh dường như không nghe thấy lời tôi nói, thậm chí cũng chẳng thèm quay đầu lại, cùng lúc đó, một người con gái mặc bộ đồ màu đỏ xuất hiện sau lưng anh ấy.

Tôi mới nhớ ra, cô gái đó, tên là Hồng Liên!

"Cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương!" Hồng Liên hừ một tiếng rồi đánh cho người đàn bà cầm kéo kia tan biến thành làn khói xám.

Lúc này tôi mới thở phào, vội vàng nói: "Đại sư huynh, anh dọa tôi sợ chết khiếp rồi."

Đại sư huynh nhíu mắt cười: "Đi thôi."

Tôi gật đầu rồi nhanh chóng cùng đại sư huynh đi về phía trực thăng, đến nơi, Long Linh sư tỉ cũng đã tỉnh rồi, tỉnh lại vừa hay nhìn thấy đại sư huynh, Long Linh sư tỉ vội lên tiếng: "Đại sư huynh."

"Em chịu thiệt thòi rồi." đại sư huynh vỗ vào vai sư tỉ, sau đó cười nói: "Nhưng lần này không làm mất mặt Long Phong chúng ta, hơn nữa chuyện bảo vệ tiểu sư đệ, em đã làm được rồi."

Long Linh sư tỉ nhìn tôi, lạnh lùng hứ một tiếng: "Em không bảo vệ hắn, là mạng hắn lớn mà thôi."

Đại sư huynh cười gằn.

Lúc này có người đến nói với đại sư huynh: "Trực thăng không đủ chỗ ngồi nữa rồi."

""Vậy tôi và tiểu sư đệ sẽ tự rời khỏi đây, các người đưa sư muội đến bệnh viện trước đi, vết thương của cô ấy quan trọng hơn." Đại sư huynh dừng lại một chút rồi nói.

Người đó gật đầu rồi nhanh chóng đi chuẩn bị, tôi nhìn đại sư huynh nói: "Nhiệm vụ lần này..."

Đại sư huynh cười khổ: "Chuyện không phải đã rõ rồi sao, chắc chắn là do Vĩnh Dạ và Lỗ Ban câu kết với nhau, chỉ là không biết bọn chúng cải tạo thôn này thành ra như vậy nhằm mục đích gì."

"Liệu có liên quan đến Vĩnh Dạ thiên sư đó không? Tôi nhớ khi trước đụng độ với bọn người Vĩnh Dạ, đều là có liên quan đến chuyện kéo dài tuổi thọ cho Vĩnh Dạ thiên sư, cũng có nghĩa là, mạng sống của Vĩnh Dạ thiên sư không còn bao lâu, muốn tiếp tục kéo dài sự sống." tôi nói.

Đại sư huynh suy nghĩ một lát rồi cau mày lại: "Kể cả như vậy, vẫn không hiểu có liên quan gì, chỉ có thật sự xác định được rốt cuộc quá trình như thế nào mới được."

Không biết tại sao, tôi bỗng nhớ đến Bạch Hồ, mặc dù không rõ tại sao, nhưng cảm giác rằng Bạch hồ chắc chắn sẽ biết chuyện liên quan đến việc này, trước đây cũng như vậy.

Tôi vừa định nói với đại sư huynh chuyện về Bạch Hồ thì anh ấy lại lên tiếng: "Không thôi bỏ đi, mấy đại gia tộc chuẩn bị tề tựu đầy đủ rồi, đến lúc đó chắc chắn có thể tìm hiểu được mọi chuyện."

Tôi chột dạ, không ngờ chuyện lại thật sự có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, nhưng tôi nhanh chóng ý thức được: "Cầu đã bị sập rồi, chúng ta qua bằng cách nào?"

"Lên đây" đại sư huynh vỗ vào lưng mình nói.

Tôi nhất thời không hiểu gì, sau đó đại sư huynh lừ mắt với tôi: "Nam tử hán không cần thấy xấu hổ, lên đây, ta cõng cậu qua."

Giờ tôi mới phản ứng lại được, có chút xấu hổ, đã lớn từng này còn để người ta cõng...

Nhưng sau cùng vẫn ngại ngùng trèo lên, đại sư huynh nhắc giữ chặt lấy, rồi chớp mắt nhảy về phía bên cầu.

Tôi sợ hãi bám chặt lấy cổ đại sư huynh, đương nhiên anh ấy cũng không biến thái đến mức trên lưng cõng một người lại nhảy một phát sang bên bờ đối diện, mà nhảy từng chút một, dẫm lên những phiến đá rơi từ chiếc cầu xuống nước, rất nhanh đã sang đến bờ bên kia.

Lúc này tôi không nén được hỏi: "Những thi thể của đệ tử đồng môn thì sao?"

"Tự nhiên sẽ có người đến thu dọn, quay về trước đã, chuyện tiếp theo chúng ta không quản được." đại sư huynh nói.

Đã sang đến bờ, tôi nhảy xuống khỏi lưng đại sư huynh, đi thêm một đoạn liền tìm thấy xe trước đó chúng tôi bỏ lại, sau khi lên xe chúng tôi hướng thẳng đến sân bay.

Sau khi đến sân bay, chúng tôi mua hai vé quay về rồi tìm một cửa hàng ăn nhanh.

Về tới Long Phong, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, giống như đã trở về nhà, rõ ràng mới trước đó một hôm còn trong tâm trạng sợ hãi, vừa về đến Phong Long liền cảm thấy an toàn.

Long Linh sư tỉ vẫn chưa về tới, có lẽ vẫn đang trong bệnh viện xử lý vết thương, tôi có chút đau lòng, dù sao Long Linh sư tỉ cũng là một cô gái xinh đẹp, giờ trên bụng lại có một vết sẹo, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng không ít.

Đại sư huynh dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, quay đầu lại nói với tôi: "Sư tỉ của cậu là cao thủ chém chết rồng đỏ, một vết thương tầm thường như vậy, vận khí đại châu thiên hai ba lượt là có thể hóa giải rồi, không đáng lo ngại."

Tôi giờ mới vỡ lẽ, chính xác là như vậy.

Đại sư huynh vỗ vào vai tôi, "Đi tắm nước nóng rồi ngủ chút đi, sau này chắc sẽ mệt hơn đó."

"Sao lại vậy?" tôi hỏi.

"Vì Lỗ Ban gia nhập với Vĩnh Dạ, đến lúc đó các gia tộc khác chắc chắn sẽ tập trung tại Trương Gia chúng ta, dù gì Trương gia chũng ta cũng là gia tộc lâu đời nhất, nên phàm là có chuyện lớn đều ở Trương gia thảo luận đưa ra quyết định." Đại sư huynh nói.

Tôi gật đầu, "Cảm giác này tôi hiểu, Ngọc Dương sư thúc có chút giống với minh chủ võ lâm trong truyện kiếm hiệp."

Đại sư huynh bị tôi làm cho phì cười, "Cách so sánh của cậu cũng thích hợp, vậy Vĩnh Dạ có lẽ là ma giáo."

Tôi không kiềm được cười lớn lên, đúng thật như đại sư huynh nói.

Nói chuyện với đại sư huynh một lúc, tôi đi tắm, tắm xong, tôi lại ngồi khoanh chân trên giường, nói thật, thấy sức mạnh của đại sư huynh, tôi sao có thể ngủ được chứ.

Tôi hít sâu một hơi, phải nhanh chóng trở lên mạnh mẽ hơn mới được, thế cục hiện giờ thiên biến vạn hóa, tôi phải mạnh mẽ như vậy mới có thể làm hết được tất cả mọi thứ tôi muốn.

Hồi sinh Giang Tiểu Thơ, phục hồi Hồng Dược!

Tôi cắn răng, nhắm mắt lại, ngồi khoanh chân trên giường, sau khi chỉnh được tư thế, thư giãn cơ thể, bắt đầu chìm vào yên tĩnh. Đầu tiên là hơi thở, đầu lưỡi chạm ngạc, khí dồn đan điền, bụng dưới căng lên, rồi dồn khí xuống hội âm, phân thành hai đường theo đùi và cẳng chân đi thẳng xuống huyệt dũng tuyền dưới gan bàn chân.

Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, đến khi tôi tỉnh lại thì phát hiện hai đường kinh mạch đã được tôi khai mở ba phần tư rồi.

Khoảng cách đến lúc khai thông được đại châu thiên, dường như cũng không còn xa nữa.

Mấy ngày hôm sau, tôi đều tập trung vào tu luyện, đến khi khai thông kinh mạch tới bước cuối cùng, tốc độ trở nên đặc biệt chậm chạp, tôi dành ra thời gian ba ngày nữa mới khai thông được một phần tư cuối cùng, nhưng đến khi tôi khai mở được hai đường kinh mạch.

Một ký ức vô cớ đột ngột xuất hiện trong đầu tôi.

Đó là một quyển sách màu vàng kim, quyển sách đó in hằn lên trong đầu tôi, tôi muốn lật mở nó, nhưng phát hiện ra dường như nó nặng cả ngàn cân, không thể nào nhúc nhích được.

Nhưng nhanh chóng tôi nhận ra chỉ cần tôi không ngừng vận khí, quyển sách sẽ phát sinh một chút biến đổi, tôi nhanh chóng điều chuyển nội khí trong người, trước tiên xoay vòng một chu kỳ tiểu thiên, sau đó lại xoay quanh hai đường kinh mạch của đại châu thiên trước đó tôi đã đả thông.

Với nỗ lực không nản, quyển sách cuối cùng cũng đã chuyển động, ngay trang đầu tiên, bắt đầu chầm chậm hiện lên từng chữ một.

"Kinh sinh tử hồng hoang!"

Kinh sinh tử hồng hoang? Đây là thứ gì?

Tôi đang định tiếp tục vận khí để giở đến trang thứ hai thì phát hiện nội khí trong người đã tiêu hao hết, tất nhiên với tu vi hiện giờ của tôi căn bản không thể lật mở được trang thứ hai để xem xem kinh sinh tử hồng hoang rốt cuộc ghi chép điều gì.

Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra một điều, thứ gọi là kinh sinh tử hồng hoang đó xuất hiện khi tôi khai mở bước đầu tiên của đại châu thiên, cũng chính là nói, chỉ cần tôi tiếp tục khai mở kinh mạch, kinh sinh tử hồng hoang đó chắc chắn sẽ có nhiều tài liệu hơn để tôi xem.

Tôi mơ hồ cảm nhận được kinh sinh tử hồng hoang đó không phải là một thứ đơn giản, đột nhiên tôi nhớ đến Giang Lưu kia, thứ này có lẽ không phải theo Giang Lưu chuyển kiếp đến tôi đấy chứ?

Hoặc là có thể nói rằng, sau khi uống rượu vĩnh cửu mới có được kinh sinh tử hồng hoang kỳ lạ này?

Tôi không biết nhưng có thể khẳng định kinh sinh tử hồng hoang này tuyệt đối là một thứ đồ tốt!

Tôi hít sâu một hơi, thoát ra khỏi trạng thái nội quan, đúng lúc đó, giọng nói của Tiểu Phật Gia bỗng nhiên vang lên từ trong sâu thẳm: "Thật không ngờ, đến kinh sinh tử hồng hoang cũng đã xuất hiện, xem ra ý trời không muốn để cho Giang Lưu hồi sinh."

Tôi sững lại, chính xác là đã một khoảng thời gian không nghe thấy tiếng của Tiểu Phật Gia rồi, mặc dù biết rõ Tiểu Phật Gia chính là thứ tâm ma, nhưng kỳ thực chỉ cần không giao dịch với hắn ta, vẫn có thể moi chút thông tin mà tôi không biết từ miệng hắn, nếu đã không thể khống chế hắn, vậy ít nhất có thể khiến tôi có chút giá trị, vậy nên tôi nhanh miệng nói: "Ngươi biết kinh sinh tử hồng hoang là thứ gì?"

"Đương nhiên, kinh sinh tử hồng hoang này là di sản của các vị thần cổ xưa, có thể nói, chỉ cần tu vi đạt tới một cảnh giới, bên trên sẽ xuất hiện những pháp thuật mà cảnh giới của ngươi có thể sử dụng được, gần như bất khả chiến bại với đồng cấp, nhưng từ sau sự kiện hoàng hôn của chư thần đã không xuất hiện nữa, không ngờ giờ lại xuất hiện trên người ngươi." Giọng nói của Tiểu Phật Gia truyền đến.

Tôi chợt thấy nóng ruột, đây đúng là thiếu gì được đấy rồi, khát nước thì được cho cốc nước, muốn ngủ thì được cho gối, hiện giờ tôi đúng là đang thiếu đạo thuật, kinh sinh tử hồng hoang này lại bù đắp cho khuyết điểm của tôi.

"Vậy ngươi nói, kinh sinh tử hồng hoang này xuất hiện, Giang Lưu không thể hồi sinh được là ý gì?" tôi hỏi.

"Kinh sinh tử hồng hoang này một khi xuất thế, sẽ gắn chặt với tinh thần của chủ nhân, chỉ cần chủ nhân không chết thì bất cứ ai cũng không thể tách nó ra khỏi chủ nhân, đây là thần tộc hồng hoang dùng để tránh những kẻ dị tộc muốn tranh cướp di sản đại pháp lực mà họ tự luyện lên, mà Giang Lưu muốn hồi sinh bắt buộc phải chiếm lấy tâm trí ngươi, điều này cũng có nghĩa là cướp đoạt, cho nên hắn ta không có hy vọng đoạt được nữa rồi." Tiểu Phật Gia trả lời.

Tôi ngẩn ra, "Vậy ta muốn hồi sinh Giang Tiểu Thơ thì sao, nếu như Giang Lưu không sống lại, sao ta có thể dùng Thái Sơn phủ Quân sát để hồi sinh Giang Tiểu Thơ đây."

"Kinh sinh tử hồng hoang ghi chép rất nhiều cách để hồi sinh người chết, chỉ cần tu vi của ngươi tiến bộ, muốn làm gì đều có thể làm được."

Tôi chột dạ, vô tình đây lại là thông tin tốt nhất với tôi, tôi càng thêm nóng ruột, "Vậy tại sao giờ kinh sinh tử hồng hoang vẫn chưa hiện lên những đạo thuật ta muốn dùng, hiện giờ ta đã khai mở được tiểu châu thiên, coi như đã nhập môn rồi."

"Ngươi đi cửa nào mà gọi là nhập môn vậy, thượng cổ hồng hoang thần tộc sinh ra đều đã có sẵn cảnh giới tiên thiên, hiện giờ ngươi so với đứa bé sơ sinh của thần tộc cũng không bằng, lại còn không thấy xấu hổ nói mình nhập môn rồi, hiện giờ xuất hiện được quyển sách này, phải nói là do vận khí của ngươi tốt mới đúng." Tiểu Phật Gia ngao ngán nói.

Tôi ngẩn ra, vội vàng nói: "Vậy ý của ngươi là, chỉ cần ta tới được cảnh giới tiên thiên, mới có thể đọc được nội dung trong kinh sinh tử hồng hoang?"

"Nhưng cũng không khó khăn lắm, chỉ cần khai mở đại châu thiên, cơ bản là bằng với năng lực nền tảng của thời hồng hoang, đến lúc đó tự khắc sẽ có rất nhiều đạo pháp nhập môn hiện ra." Tiểu Phật Gia nói.

Lúc này tôi mới nhận ra giọng nói của Tiểu Phật Gia có chút buồn phiền, liền hỏi lại: "Sao vậy? Thấy tâm trạng ngươi có gì đó không ổn?"

"Phí lời, trước ta muốn giao dịch với ngươi, chỉ là muốn đoạt lấy cơ thể của ngươi, nhưng giờ tốt rồi, có kinh sinh tử hồng hoang đó, ngoại trừ ngươi bất kỳ ai cũng không thể chiếm được, ta hoàn toàn không còn tự do nữa, ngươi xem ta có thể vui vẻ được không?" Tiểu Phật Gia tức giận nói.

Coi như tôi đã hiểu ra, liền cất tiếng: "Ta có thể cho ngươi tự do, ngươi cũng nói là, trong kinh sinh tử hồng hoang có rất nhiều pháp thuật, chắc chắn là cũng có đạo thuật liên quan đến định hình thân thể, đến lúc đó tạo cho ngươi một thân thể, giống như Na Tra trong phong thần bảng, như vậy có phải là hồi phục được tự do rồi không?"

Tiểu Phật Gia im lặng một hồi, rồi mới thận trọng nói: "Ngươi không lừa ta đấy chứ?"

"Ta lừa ngươi làm gì, lừa ngươi được gì chứ." Tôi cũng ngán ngẩm đáp lại.

"Vậy ngươi có yêu cầu gì? Ta không tin ngươi không có bất kỳ lý do gì lại đi giúp ta." Tiểu Phật Gia nói.

"Yêu cầu của ta chính là, trước khi giúp ngươi tái tạo cơ thể, ngươi phải nhanh chóng giúp ta tu luyện, ta còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian để tu luyện từng chút một nữa rồi, chỉ cần thực lực của ta được nâng cao, ta mới có thể báo thù, mới có thể bảo vệ được nhiều người hơn!" tôi nói.

Tiểu Phật Gia sững lại, rồi lập tức vui vẻ nói: "Vậy quyết định như vậy đi, ta sẽ nhanh chóng khiến ngươi mạnh lên, ngươi cũng phải đồng ý với ta không được qua cầu rút ván."

"Ta là loại người đó sao?" tôi không bằng lòng nói.

"Trước đây thì không, nhưng giờ không nói trước được." Tiểu Phật Gia nhanh chóng đổi giọng.

Tôi hoàn toàn không còn gì để nói, lúc này Tiểu Phật Gia đột nhiên nói: "À phải rồi, ngươi phải cẩn thận với một người."

"Ai?" tôi cau mày.

"Lão đại của Trương gia các người, Trương Ngọc Dương, lão già đó lần nào nhìn ngươi cũng đầy sát khí, nhưng hắn đang cố nhẫn nhịn, nói thế nào nhỉ, ta cảm giác hắn luôn muốn giết ngươi, chắc chắn ngươi có thù hận gì đó với hắn." Tiểu Phật Gia nói.

"Không thể nào, ngoại trừ sư phụ vì ta mà chết, ta và Ngọc Dương sư thúc không hề có hận thù gì khác." Tôi không kiềm được nhíu mày lại.

"Cụ thể thế nào ta cũng không rõ, có thể là kiếp trước của ngươi có ân oán với hắn, kiếp trước của ngươi ta cũng không biết nhiều, vậy nên không thể giúp gì được." Tiểu Phật Gia nói.

Tôi trầm mặc lại, nói thật có lúc tôi cũng có cảm giác như vậy, cứ cảm thấy Ngọc Dương sư thúc có thành kiến với mình.

Lẽ nào đúng như Tiểu Phật Gia nói, kiếp trước của tôi và Ngọc Dương sư thúc có oán hận với nhau?

"Bỏ đi, sau này cẩn thận với hắn một chút là được, kỳ thực hiện giờ ngươi đã có kinh sinh tử hồng hoang, hoàn toàn không cần chịu khổ ở lại Trương gia, tự mình rời khỏi đây lại tốt hơn." Tiểu Phật Gia lên tiếng.

"Ta không thể rời khỏi đây." Trong đầu tôi chợt xuất hiện ba khuôn mặt.

Sư phụ nhân từ, sư huynh cởi mở, còn có Long Linh sư tỉ luôn cố tỏ ra lạnh lùng.

Bọn họ đều là người nhà của tôi, đây là nhà tôi, tôi không thể rời khỏi nơi này, cho dù trong nhà có người đối xử với tôi không tốt, có người muốn ra tay với tôi, tôi cũng sẽ không rời khỏi đây!

Đây là nhà tôi, có người nhà của tôi!

'Ngươi ấy, cái gì cũng tốt, chỉ là có chút cứng đầu, vậy không còn cách nào khác rồi, chỉ có thể nhanh chóng khiến thực lực của ngươi tăng lên, ít nhất gặp phải Ngọc Dương sư thúc của ngươi cũng có thể tự bảo vệ mình mới được!" Tiểu Phật Gia nói.

Tôi ngẩn ra, "Có cách để thực lực tăng tiến nhanh chóng?"

"Ngươi đừng nói vơ vẩn vậy chứ? Kinh sinh tử hồng hoang không phải là thứ bỏ đi, đạt được nó, nếu như không thể vứt bay người khác qua mười con phố thì thần thượng cổ sao có tư cách trở thành thần được." Tiểu Phật Gia ngao ngán nói.

Tôi sững lại, chợt nhớ ra một chuyện liền lên tiếng hỏi: "Ngươi vừa nói, sự kiện hoàng hôn của chư thần, rốt cuộc là chuyện gì?"

Tiểu Phật Gia ngẩn ra, sau đó thở dài một hơi, "Sau này ngươi sẽ biết, ta mệt rồi, trở về trước đây."

Dứt lời, tôi muốn gọi Tiểu Phật Gia thì hắn ta đã không trả lời nữa rồi, tôi bĩu môi, muốn trêu ta phải không?

Đang lúc tôi ngơ ngẩn ngồi đó thì đột nhiên phát hiện bên ngoài phòng mình không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó, tôi quay đầu ra nhìn, vừa hay nhìn thấy một người thanh niên với đôi mắt lạnh lùng.

"Cậu là?" tôi chau mày nhìn người thanh niên đó.

Người thanh niên đó dường như không nghe thấy lời tôi, tiếp tục đảo mắt quanh phòng, một lúc sau mới thở dài một hơi.

Tôi trèo xuống giường, nhìn cậu ta, lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?"

Cậu thanh niên lãnh đạm đảo mắt nhìn tôi một lượt: "Ngươi chính là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Long Phong?"

Tôi sững lại, sau đó gật gật đầu.

"Yếu quá, ngươi như vậy chỉ khiến Long Phong mất mặt mà thôi." Cậu thanh niên lạnh lẽo nói, sau đó định quay người bỏ đi.

Tôi vội vàng đuổi theo, "Ý cậu là gì, cậu rốt cuộc là ai?"

"Diệp Kiếm Nhất." sau khi để lại tên, hình bóng cậu ta đã mất hút, khi tôi tiếp tục đuổi theo thì không thấy đâu nữa.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK