"Tài cán cỏn con!" Tiểu Phật Gia hứ lên một tiếng, trực tiếp phá vỡ những bức tường vây quanh tôi, chớp mắt tôi đã được tự do, cùng lúc đó Tiểu Phật Gia nói: "Đi!"
"Đi?" tôi ngẩn ra, trong giây lát không hiểu tại sao Tiểu Phật Gia lại bảo đi.
"Tiểu Phật Gia liền nói: "Ngươi không đánh lại lão già đó, ta muốn phá được kiếm của hắn ít nhất cũng phải mất năm phút, trong năm phút đó không biết hắn sẽ giết ngươi mấy lần!"
"Nhưng, ta còn muốn phục hồi Hồng Dược!" Tôi gấp gáp lớn tiếng nói.
"Hồng Dược vẫn ở đây, không đi đâu hết cả, giờ ngươi chết ở đây, làm sao cứu được Hồng Dược nữa?" Tiểu Phật Gia bức bối quát lên.
Bị Tiểu Phật Gia nói vậy, tôi mới vỡ ra, đúng rồi, giờ bảo vệ tính mạng của chính mình mới quan trọng, nghĩ tới đây tôi liền nói: "Nhưng Triệu Thừa Nguyên luôn ở đây, ta chạy kiểu gì được."
"Ngươi chạy đi, ta bọc hậu, ra được ngoài trước đã rồi nói, tên Triệu Thừa Nguyên này nhiều nhất cũng mới thông được hai kinh mạch, căn bản không là đối thủ của ngươi hiện giờ!" Tiểu Phật Gia nói.
Tôi hít một hơi, cắn răng chạy thẳng ra ngoài.
Thấy tôi chạy đi, Tiệu Thừa Nguyên cười lớn nói: "Trước mặt ta, ngươi nghĩ có thể chạy được sao?"
"Có chạy được không cũng không đến lượt ngươi nói!"
Cùng lúc đó, Tiểu Phật Gia điều khiển vô phong nhắm vào Triệu Thừa Nguyên.
"Điều này, không thể nào, ngươi còn chưa vào được tiên thiên, sao có thể không nhìn mà ngự kiếm được?" Triệu Thừa Nguyên bị vô phong dọa cho khiếp vía.
Tôi không để ý đến hắn, tiếp tục cắn răng chạy ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng va chạm của vô phong.
Chạy được khoảng ba phút, Tiểu Phật Gia đột nhiên lên tiếng: "Không được. chỉ với kiếm thì không có cách nào đối đầu với tên Triệu Thừa Nguyên này, ta sắp không trụ được rồi, ngươi mau chạy nhanh!"
Tôi ngẩn người, cũng cảm thấy giọng nói của Tiểu Phật Gia đã yếu đi, hít sâu một hơi, điên cuồng chạy nhanh hơn nữa, không để ý tới bất kỳ điều gì, điên cuồng lao ra ngoài.
Đến khi tôi chạy đến chỗ lối ra, giọng nói của Tiểu Phật Gia mới truyền tới: "Ta không cố được nữa rồi, tiếp theo phải dựa vào ngươi thôi!"
Dứt lời, vô phong hóa thành một thanh kiếm xuất hiện trước mặt tôi, tôi nuốt vô phong vào trong, nhanh chóng kéo sợi dây trèo lên, còn chưa trèo được mấy, liền cảm nhận được một luồng hơi nóng xộc đến sau lưng mình, tôi để ý thấy một luồng sáng màu lam lóe lên bên cạnh người!
Là Triệu Thừa Nguyên, lão già chết tiệt đuổi đến nơi rồi!
"Chạy!" tôi hít sâu, cố gắng chịu nỗi đau sau lưng mình, nhanh chóng trèo lên phía trên.
Tất nhiên, sau một hồi bị Tiểu Phật Gia làm tiêu hao, Triệu Thừa Nguyên cũng không còn mấy sức lực, sau khi lần nữa chém thêm một nhát kiếm vào lưng tôi, luồng sáng xanh lam đó quay trở lại phía Triệu Thừa Nguyên.
Lúc này, tôi đã trèo lên lên phía trên, nhẫn nhịn cảm giác choáng váng vì mất nhiều máu, nhanh chóng cắt đứt sợi dây thừng, phòng trừ Triệu Thừa Nguyên sẽ trèo lên, sau đó điên cuồng nhằm một hướng chạy đi.
Không biết đã chạy bao lâu, sau đó tôi đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ có thể cảm nhận được mí mắt ngày càng nặng trĩu, ý thức ngày càng mơ hồ, không bao lâu hai mắt trợn trắng rồi gục đi.
Trong giây phút hoàn toàn mất đi ý thức, tôi cảm nhận được hình như mình đã rơi xuống nước.
Trong lúc mơ màng, tôi đã mơ thấy rất nhiều ác mộng, mơ thấy Giang Tiểu Thơ chất vấn mình, tại sao là tôi mà không phải là Giang Lưu, mơ thấy Hồng Dược chất vấn tôi, tại sao lại bỏ chạy, còn mơ thấy rất nhiều rất nhiều, cha mẹ, bạn bè, sư phụ, thậm chí còn mơ thấy cả đại sư huynh nằm trong vũng máu, dùng chút sức lực cuối cùng hét lên: "Chạy, cậu là hy vọng của Long Phong, không thể chết ở nơi này!"
Không được!
Tôi hét lên, bật ngồi dậy, sau khi ngồi lên mới cảm nhận được cơn đau kịch liệt phía sau lưng!
Đây là đâu?
Tôi ngẩn ra nhìn xung quanh, một căn nhà gỗ rất đơn giản, tôi nhìn xuống dưới thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trúc.
"A tỷ, tên nhà Hán đó tỉnh rồi!" nhanh chóng một giọng trẻ con truyền đến.
Tôi sững lại, nhìn về hướng đó, liền thấy một cô bé mặc trang phục Miêu tộc đang chỉ về phía mình.
Cô bé đó là ai?
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, thì thấy một cô gái tầm trên dưới hai mươi tuổi, nước da ngăm đen, nhưng dung mạo thanh tú đi lên, có thể thấy cô gái đó ngày thường đều làm việc nặng, trên tay đầy vết chai, nước da rám nắng. cô gái mặc trang phục Miêu Tộc với lối phục sức đúng kiểu của dân tộc thiểu số, thấy tôi tỉnh rồi mới cười nói: "Tỉnh rồi à?"
"Người Hán này, anh phải cám ơn chị tôi đó, nếu không có chị ấy, anh đã chết đuối dưới sông rồi." cô bé kia người thì nhỏ nhưng khẩu khí thì không nhỏ, chỉ vào tôi nói.
Nhìn dáng vẻ, có lẽ cô bé là em của cô gái kia, tôi cười khổ, không ngờ mình bị trọng thương lại được người khác cứu, tôi mím môi nói: "Đa tạ cô nương đã cứu giúp."
Cô gái mỉm cười nói: "Không cần như vậy, Miêu Hán là người một nhà, ta cứu anh là lẽ đương nhiên."
"Kim Hoa, người Hán đó đã tỉnh chưa, nghe lời ta, nếu còn chưa tỉnh thì mau đi chôn phía sau núi, nếu không bị phát hiện cả trại chúng ta đều sẽ bị phạt." một giọng nói dày trầm vọng từ ngoài vào.
Lúc này tôi mới biết hóa ra cô gái cứu tôi tên là Kim Hoa.
Lúc này bé gái lên tiếng: "Anh A Ngưu, anh nói gì vậy, anh người Hán đã tỉnh lại rồi, anh xong rồi đó, bị người ta nghe thấy mấy lời vừa xong, rồi sẽ cho anh một trận."
Người tên A Ngưu đó cười cười: "Không phải ta tự khoe, tên người Hán nhỏ người đó, có đến mười người như hắn ta cũng đánh lại được."
"Đừng có bốc phét nữa, lần trước trưởng trấn đến thu thuế sao không thấy anh có gan như vậy." cô bé không hề nể mặt A Ngưu nói.
"Đó là quan mà, từ xưa đến nay, dân không đấu với quan, có thể giống nhau sao?" giọng nói của A Ngưu đã rất gần, đến cửa rồi.
Tôi sững lại, từ đoạn đối thoại giữa họ cũng có thể biết được, Kim Hoa cứu tôi hiển nhiên phải gánh áp lực không nhỏ, như lời A Ngưu nói, nếu thật sự tôi chết đi mà bị phát hiện ra, người trong trại sẽ bị quan phạt, nghĩ đến những ngày qua, không ít người trong trại cũng nói với Kim Hoa như vậy, dù sao cũng không ai muốn vướng vào phiền phức.
Vì thế tôi lần nữa cám ơn Kim Hoa.
Kim Hoa vừa định nói gì đó thì ngoài cửa bước vào một thanh niên tráng kiện với nước da rám nắng, anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy cố ý: "Cậu phải cám ơn Kim Hoa nhiều đấy, mấy ngày nay cô ấy vì cậu, sau khi làm hết việc đồng áng, còn lên núi hái thuốc, người đã gầy đi bao nhiêu rồi."
"Những ngày nay?" tôi chú ý đến chữ đó, chau mày hỏi: "Tôi đã hôn mê mấy ngày rồi?"
Bé gái nhỏ lúc này lên tiếng: "Ba ngày trước chị đi giặt quần áo, vừa hay thấy anh trôi xuống, lúc đó còn khiến chị tôi sợ chết khiếp, tưởng đâu là xác chết trôi xuống!"
"Ba ngày rồi..." tôi chau mày, không ngờ mình vừa ngất đi đã ba ngày trôi qua, nhớ đến Tiểu Phật Gia, tôi vội vàng gọi hắn, nhưng dường như Tiểu Phật Gia đã chìm vào giấc ngủ đông, không đáp lại lời tôi.
"Nhưng mà nói lại, mạng cậu cũng lớn, đến thầy tế cũng nói không cứu được nữa, cố sức giúp cậu giằng lại sự sống, đương nhiên đều là công sức chăm sóc của Kim Hoa." Ánh mắt A Ngưu vẫn chứa đầy sự thù địch.
Đương nhiên tôi hiểu, ngoài sự mẫu thuẫn giữa hai nhà Hán Miêu ra, còn có một điểm, đến người ngốc cũng nhìn ra, đấy chính là A Ngưu thích Kim Hoa, mà tôi một người đàn ông xa lạ lại ở trong nhà cô ấy bao nhiêu ngày trời, anh ta chắc chắn là ghen rồi.
Dù là mệnh lớn, nhưng tôi nghĩ có liên quan tới nội khí trong người, sau khi tôi hôn mê, nội khí trong người chắc chắn sẽ vô thức xoay vòng đại tiểu châu thiên, cho nên cơ thể mới dần dần hồi phục.
Nhưng nếu như không có Kim Hoa tận tâm chăm sóc, căn bản tôi không thể kéo lại được, vết thương ngâm trong nước có thể bị viêm mà chết.
Có thể nói, tôi nợ Kim Hoa một mạng, tôi cười khổ, đứng dậy nói: "Nếu đã khỏi rồi, vậy tôi không làm phiền cô nữa..."
Nói rồi tôi định bước đi, nhưng lúc đó cơ thể tôi thật sự yếu ớt, cố gắng mấy lần nhưng căn bản không thể bước đi.
Kim Hoa cười nói, "Anh yên tâm nghỉ lại đây đi, giờ quan trọng nhất là cơ thể, đừng cố cử động."
Lúc này A Ngưu chau mày nhìn tôi nói: "Này người Hán, cậu có thân phận gì, lúc kéo cậu lên bờ trên lưng có hai vết thương, rõ ràng là bị chém, không phải cậu trốn kẻ thù đấy chứ!"
Tôi đoán A Ngưu có lẽ coi tôi là kẻ buôn ma túy, hoặc người của xã hội đen, dù sao nơi đây cũng là biên giới, có chút hỗn loạn, tôi cười trừ nói: "Đúng là có kẻ thù, nhưng không phải như anh nghĩ, nhất thời bất cẩn nên bị ám toán."
"Vậy cậu mau đi đi, đừng liên lụy đến trại chúng tôi!" gương mặt A Ngưu đầy vẻ thù ghét.
"A Ngưu, anh nói gì vậy, anh ấy vừa mới ốm dậy, vốn dĩ không thể đi được, giờ mà rời đi, không phải bảo anh ta tự đi tìm cái chết sao?" Kim Hoa không vui nói.
A Ngưu thấy Kim Hoa không vui, lập tức cuống lên nói: "Nhưng, ngộ nhỡ kẻ thù của cậu ta tìm tới đây, phát hiện chúng ta cứu cậu ta, vậy có thể sẽ liên lụy đến người trong trại!"
"Vậy cũng không thể thấy chết mà không cứu được!" Kim Hoa hứ một tiếng quay mặt đi.
A Ngưu vội vàng: "Được được được, nếu em đã cố chấp vậy thì giữ cậu ta lại, nhưng một người đàn ông lại còn là người Hán, cứ ở mãi nhà em cũng không được, nếu không thì chuyển tới nhà anh đi."
"Đến nhà anh? Ai mà biết được anh không lợi dụng trời tối vứt anh ấy ra khỏi trại chứ!" Kim Hoa phiền não nói.
"Ta là người như vậy sao?" A Ngưu bị Kim Hoa nói như vậy liền đáp lời.
"Từ những lời vừa nãy anh nói thì anh chính là như vậy!" Kim Hoa đẩy A Ngưu ra phía ngoài.
"Được rồi, được rồi, Anh tự đi, em đừng đẩy anh nữa!" A Ngưu vùng vằng nói, nói xong quay ra nhìn tôi đầy hận thù rồi quay người bỏ đi.
Tôi sờ sờ lên mũi, đúng là không có chút may mắn nào, không làm gì hết cũng bị người ta ghi thù, nhưng tôi cũng không thể ở lại trại quá lâu, chờ vết thương đỡ tôi mới nghĩ cách rời khỏi để đi cứu Hồng Dược.
Chờ A Ngưu đi khỏi, bé gái mới lên tiếng: "Anh người Hán, A Ngưu ghen với anh đó, anh ấy thích chị, mà anh ở lại đây nên anh ấy không vui."
"Em nói gì vậy!" Kim Hoa trừng mắt với cô bé, giận dữ nói.
Tôi cười gằn nói: "Vẫn phải cám ơn cô đã cứu giúp, sau này sẽ cám ơn cô chu đáo hơn."
Vừa dứt lời tôi liền thấy sắc mặt Kim Hoa thay đổi, trực tiếp quay người đi, tôi không hiểu thế nào, cô ấy sao nói giận là giận ngay được vậy?
Lúc này bé gái nói với tôi: "Anh này, anh đúng là không biết nói chuyện, chọc cho chị tức giận, chị cứu anh là vì chờ anh hậu tạ sao?"
Giờ tôi mới biết mình nói sai ở đâu, lập tức cũng không giấu được ngại ngùng, "Vậy làm sao đây?"
"Chờ chị quay lại, anh tự xin lỗi chị ấy đi."cô bé nói rồi cũng giận dỗi đi ra ngoài.
Sau khi mọi người đều đi hết, một mình tôi nằm trên giường, nói thật, đã quen với nhịp sống hối hả, giờ đến tiểu sơn trại hẻo lánh này, đột nhiên khiến tôi cảm thấy ấm áp.
Nghĩ tới dáng vẻ tức giận của Kim Hoa, tôi không kiềm được gãi đầu, chút nữa phải xin lỗi cô ấy mới được.
Khoảng mười phút sau, bé gái nhỏ và Kim Hoa bưng một cái bàn đi vào, trên bàn tôi thấy đặt vài món ăn, có lẽ tới bữa ăn rồi.
Tôi vội vàng nói: "Kim Hoa, tôi sai rồi, đáng lẽ tôi không nên nói như vậy, tôi nói như vậy chỉ là vì thực sự muốn cám ơn cô mà thôi."
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Kim Hoa mới giãn ra, bé gái nhỏ cũng cười khúc khích bưng đến một bát cháo và vài món ăn kèm, "Anh ăn đi!"
Tôi ngẩn ra, rồi nhận lấy.
"Sau này đừng nói đến hậu tạ hay không hậu tạ, tôi cứu anh, là vì không nhẫn tâm nhìn anh chết, chứ không phải muốn kiếm chút tiền thối từ anh."
Tôi vội gật đầu nói hiểu rồi.
Vừa lúc tôi định ăn cơm, giọng nói của Tiểu Phật Gia truyền tới: "Anh trai, có một tin vui và một tin buồn, anh muốn nghe cái nào?"
Tôi sững lại, Tiểu Phật Gia tỉnh rồi, lúc này vận khí của tôi đã rất tệ rồi, muốn nghe được chút tin tốt, vậy nên nhanh chóng nói: "Tin tốt đi."
"Tin tốt là, ngươi không chết."
Tôi nghệt ra, cái này là tin tốt sao?
Tin tốt đều chán ngấy như vậy, đoán rằng tin xấu chắc càng tệ hơn, tôi vừa định từ chối nghe tin xấu thì Tiểu Phật Gia nói tiếp: "Tin xấu chính là, hai kiếm của Triệu Thừa Nguyên, tổn thương đến kinh mạch của ngươi, sẽ mất một khoảng thời gian ngươi không thể vận khí, tầm khoảng trên dưới một tuần đó."
Sau khi nghe xong, tôi không nén được cười khổ, đây thực sự là tin xấu đúng nghĩa, có thể nói là tin dữ.
Nhưng cũng còn may, ở nơi này, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ Triệu Thừa Nguyên sẽ không tìm thấy được.