Tất cả người Huyền Môn mặt đỏ bừng, giơ tay hò hét. Chỉ giây lát làn sóng hoan hô hệt như một thanh kiếm sắc xông lên tận bầu trời Hoa Sơn.
Lúc này đại sư huynh tò mò nhìn Long Chính sư huynh: "Biện pháp mà ngươi nói chắc không phải là như thế này chứ?"
Long Chính sư huynh hơi lúng túng: "Ta quả thực đã nghĩ như vậy. Ta cho rằng nếu để Long Tâm đánh bại càng nhiều người Vĩnh Dạ trong lần Hoa Sơn luận đạo này, như vậy chí ít những kẻ khác trong Huyền Môn cũng sẽ "ném chuột sợ vỡ bình", không dám ra tay trắng trợn. Nhưng ta không ngờ Long Tâm lại mạnh như vậy, thật quá khủng khiếp, nhị trọng thiên mà có thể liên tục đánh thắng tam, tứ và ngũ trọng thiên, đây là thế nào? Trước nay chưa từng có. Đối với người khác mà nói người vừa bước vào nhất trọng thiên so với người ở cửu trọng thiên là một trời một vực, nhưng với tiểu tử này thì chính là một bước lên trời, đơn giản là giẫm lên bậc thang, chỉ cắn răng một cái là lên được rồi."
Thấy Long Chính sư huynh như vậy, đại sư huynh bật cười, nheo mắt lại: "Ta vốn cho rằng lần này Huyền Môn chúng ta thua chắc rồi, nhưng thấy Long Tâm tiến bộ khủng khiếp như thế, ta cảm thấy vẫn còn sức đánh một trận nữa, cho nên..."
Nói xong, đại sư huynh ngừng lại.
"Cho nên gì cơ?" Long Chính sư huynh dò hỏi.
"Lát nữa ta sẽ xin Ngọc Dương sư thúc đổi nhóm với Long Kiếm, như vậy có ngươi, Long Kiếm và cả Long Tâm nhóm này mới đạt được thành tích tốt." Đại sư huynh nói.
"Đây quả thực là một cách tốt, nhưng chưa đủ. Trong nhóm mạnh nhất bên phía Vĩnh Dạ của Cao Thiên Vũ, hai kẻ yếu nhất cũng đã bát trọng thiên rồi, ta với Long Kiếm gắng hết sức có lẽ còn đánh thắng được bọn họ, nhưng Cao Thiên Vũ lại là cửu trọng thiên, ngươi cho là Long Tâm có thể thắng được không? Không phải là ngươi không nhìn thấy chuyện hôm qua sao, Long Tâm ở trong tay Cao Thiên Vũ quả thực không có sức đánh trả." Long Chính sư huynh giật mình.
"Nhưng có người không cho là vậy." Đại sư huynh khẽ cười, đưa mắt nhìn vào trong sân.
Long Chính sư huynh cũng nhìn theo.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Giờ phút này chàng thanh niên tóc trắng đang đứng trong sân, kẻ đã tạo nên sự náo động này, đang nhìn chằm chằm về phía Cao Thiên Vũ với đôi mắt ngập tràn chiến ý. Thấy vậy, Long Chính sư huynh cũng phải hít vào một hơi.
"Bất kể là hắn có phải đối thủ của Cao Thiên Vũ không, có thể khẳng định một điều rằng hắn muốn đánh bại Cao Thiên Vũ. Nhưng nếu trong đội mà có ta, việc muốn đánh bại Cao Thiên Vũ là hoàn toàn không thể, chúng ta sẽ bị tiêu hao đến chết. Nếu đưa Long Kiếm tới, không phải chí ít chúng ta đã tạo ra cơ hội tốt nhất cho Long Tâm rồi sao?" Đại sư huynh nói.
"Nhưng... Ngươi và Long Hồng..." Long Chính sư huynh mở miệng nói.
"Không sao, ta có thể nhịn được." Đại sư huynh hé miệng cười.
Long Chính sư huynh không nói gì nữa, tròng mắt đen láy lộ ra tia trầm ngâm.
Mà lúc này tôi mới khôi phục lại từ trạng thái mất thính giác. Huyền Không quá mạnh, nhất là khi hắn có thể nhất tâm nhị dụng mà điều khiển hai món pháp bảo. Dưới thế công của Thanh Quang kiếm và Thất Thải Lưu Ly Trản, cho dù tôi sử dụng cả Hồng Dược và Hồng Tuyết cũng gắng lắm mới đấu ngang ngửa được với hắn.
Sau cú nổ đó, thất khiếu của tôi lập tức trào máu tươi, lỗ tai mất đi chức năng cơ bản nhất. Nếu cứ đánh như vậy, tôi tin rằng tôi và Huyền Không sẽ tiêu hao tới chết trên võ đài.
Vào thời khắc sắp lưỡng bại câu thương, tôi chợt nhớ tới một chuyện...
Tâm kiếm!
Dưới sự trợ giúp của Hồng Dược và Hồng Tuyết, tôi đã đột phá lên tam trọng thiên thành công, cũng mở được mạch Tâm Kiếm.
Tam kiếm hợp nhất, chém hồn trục phách diệt tâm người!
Tâm kiếm!
Tâm kiếm vừa động liền ngưng tụ ra một đường cong kỳ dị khó lường, đánh thẳng lên người Huyền Không ở phía đối diện, đẩy hắn xuống đài, như vậy mới giành được thắng lợi.
Tôi hít sâu một hơi, sau khi chắc chắn là đã thắng, Hồng Tuyết và Hồng Dược đi ra khỏi cơ thể tôi. Khi khí thế hạ xuống, tôi phát hiện lục phủ ngũ tạng của mình bị tổn thương nghiêm trọng, nhất là tim, hẳn là ban nãy vì cưỡng ép đột phá tam trọng thiên khiến Tâm Kiếm mạch được mở quá nhanh và mãnh liệt nên làm tổn thương tới tim.
"Tiểu tử ngươi chơi lớn rồi đấy, giờ thì hay rồi, trong vòng hai ngày tới ngươi hoàn toàn không thể sử dụng kiếm khí, làm một tên ăn hại mà thôi." Tiểu Phật Gia nói.
Tôi giật mình, hai ngày ư? Tôi cười đầy chua sót, sau đó mắt tối sầm lại, ngã rầm trên võ đài.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy có người lao lên ôm tôi dậy, đưa tôi xuống dưới.
Sau đó tôi mơ màng, nằm mơ một giấc mộng rất huyền diệu. Trong giấc mộng đó, tôi chìm trong một mảng tối đen, dần dần có một luồng sáng xuất hiện. Tôi liều mạng đi tới chỗ ánh sáng, đuổi theo ánh sáng trong đêm tối vốn là bản năng của con người.
Dần dần ánh sáng càng lúc càng rõ, càng lúc càng sáng. Khi tắm mình trong ánh sáng rồi tôi mới nhận ra không biết từ lúc nào mình xuất hiện ở trong một trang viên.
Trang viên này nhìn qua khá cổ xưa với kiến trúc không giống thời đại này, gỗ lim ngói xanh, cây cảnh khắp nơi.
"Này, ngươi chẳng thú vị gì cả." Lúc này, bản thân tôi tự dưng cất giọng nói. Ký ức của tôi bắt đầu hỗn loạn, tôi không phải Trương Long Tâm...
Tôi là... Giang Lưu!
"Hừ!" Một tia kiếm quang chém xuống cách chỗ tôi ba bước, sau đó một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên: "Nếu ngươi còn tới nữa, kiếm tiếp theo sẽ không chém ở đó đâu."
Đó là giọng của Bạch Hồ!
Tức thì ký ức của tôi tràn ngập sự bi thương.
"Sao ta không được tới. Nói ra thì ngươi cũng thật đáng thương, từ bé đến lớn hình như chưa ra khỏi trang viên này bao giờ." Tôi nhìn Bạch Hồ đang ngồi trong đình, ngả ngớn nói.
"Ai cần ngươi lo!" Bạch Hồ lạnh lùng nói, ấn mạnh ngón tay khiến khí tức hùng mạnh rót vào thanh kiếm trong tay: "Ngươi sẽ chết thật đấy."
" y da!" Tôi nhảy xuống khỏi mái hiên, ngồi trước mặt Bạch Hồ, giơ tay cầm lấy một cái bánh ngọt trên bàn đá, mở miệng nói: "Đừng lo, ta tới không phải để hại ngươi, ta chỉ muốn xem binh khí hình người nổi tiếng lừng lẫy của gia tộc nửa thần Ngao gia mà thiên hạ đồn thổi là như thế nào thôi?"
Bạch Hồ hừ một tiếng, híp mắt nhìn người trước mặt.
Kẻ có tướng mạo ngả ngớn này tới đây không phải lần đầu, từ hai ngày trước cứ đến giờ này là hắn lại lén lút lẻn vào đây, không biết đám hộ vệ Ngao gia bị làm sao mà lại để kẻ này ra vào Ngao phủ tự nhiên như vậy.
Tôi khẽ cười: "Đừng nhăn nhó như vậy. Thế này đi, ta là người rất giữ chữ tín, ta đã ăn đồ của ngươi thì sẽ giúp ngươi làm một chuyện, hay là ta dẫn ngươi ra ngoài chơi nhé? Nghe đồn ngoài rời Ngao phủ đi giết người, ngươi chưa từng đi đâu bao giờ."
"Không cần." Bạch Hồ lạnh lùng đáp.
"Vậy thì ngại lắm. Đúng rồi, ta hỏi ngươi một câu nhé, tại sao ngươi phải che giấu bản thân, ngươi không biết trạng thái này sẽ khiến thực lực của ngươi suy giảm đi sao?" Tôi khẽ cười, nói: "Nếu ta đoán không sai, hình dáng ban đầu của ngươi là nữ đúng không?"
"Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm." Bạch Hồ nhắm mắt lại, dường như không nghe thấy kẻ trước mặt đang om sòm.
"Sao lại không quan tâm được. Ai chả thích cái đẹp, ta ấy à, không thích gì chỉ thích món ngon và người đẹp. Thấy người đẹp bị nhốt ở Ngao gia thế này, lại còn phải thay xương đổi gân để biến thành nam giới, đây chính là phung phí của trời rồi. Ta ngứa mắt chứ sao." Tôi lắc lắc miếng bánh đậu xanh trong tay, cắn một miếng rồi cười khẽ nói.
"Cút!" Bạch Hồ híp mắt lại, lộ ra khí tức nguy hiểm.
"Được rồi được rồi, thế mà đã giận rồi. Ta đi, ta đi là được chứ gì?" Tôi vội vàng xin tha, nhét nốt miếng bánh vào miệng, sau đó nhảy ra ngoài.
Từ đó về sau, ngày nào tôi cũng tới Ngao gia tìm binh khí hình người của Ngao gia kia, Ngao Bạch.
Lúc đầu tôi tới hắn còn để ý, mắng chửi vài câu. Càng về sau hắn càng coi thường tôi, để mặc tôi tới lải nhải một mình.
"Ta nói này Ngao Bạch, sao ngươi lại không thích nói chuyện như vậy chứ? Như vậy là không tốt, ta hoàn toàn không nhìn ra chút hỉ nộ ái ố nào của ngươi. Ngươi lúc nào cũng như vậy, bình thường cũng vậy, tức giận cũng như vậy, vui vẻ... À không đúng, ta chưa thấy ngươi vui vẻ bao giờ, hay là ngươi tỏ ra vui vẻ một chút cho ta xem nào?"
"Cút!"
"Ngao Bạch, ngươi nói xem, cả ngày ở lại Ngao gia chờ lệnh giết người thì có ý nghĩa gì? Thế này đi, dù sao ngươi cũng biến thành nam giới rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi thanh lâu thể nghiệm uy lực của những ngón tay mềm mại kia, chậc chậc, sướng lắm. Ngươi thử một lần rồi chắc chắn sẽ không thấy buồn tẻ như vậy nữa. Cái cảm giác sung sướng lên tiên đó không phải là đùa đâu!"
"Cút!" Lúc này kèm theo chữ "cút" còn có một luồng kiếm khí.
"Ngao Bạch, ta cảm thấy mối quan hệ giữa chúng ta rất không đúng, nói như nào nhỉ, ngày nào cũng chỉ có ta nói, thi thoảng ngươi mới đáp lại ta một câu, ta cảm thấy mình như tên ngốc vậy. Cứ tiếp tục thế này tình hữu nghị giữa chúng ta sẽ không còn đâu, ngươi sẽ mất ta đó."
"Cút!"
"Ngao Bạch, chúng ta thương lượng thế này nhé, nếu hôm nay ngươi không bảo ta cút thì ta sẽ đưa ngươi đi chơi..."
"Cút!"
"Ngao Bạch..."
"Ngao Bạch..."
Thời gian dần trôi, ban đầu hai người chỉ từ vài phút, về sau là tới nửa canh giờ rồi một canh giờ, Ngao Bạch mới cảm thấy không kiên nhẫn mà nói câu "cút".
Mà Ngao Bạch cũng biết kẻ hay đến đình viện của mình lải nhải tên là Giang Lưu, dù chỉ là một tán tu, nhưng dựa vào thực lực của bản thân mà chen được vào gia tộc nửa thần để trở thành Thái Thượng khách khanh của gia tộc nửa thần Phùng gia.
Trong thế hệ trẻ, ngoại trừ cô ra thì dường như không ai có thể sánh ngang được với Giang Lưu. Thậm chí là bản thân cô hình như cũng không đánh lại hắn... Nếu như không trở về nguyên hình.
Một ngày khác, Giang Lưu lại xuất hiện trên mái hiên đình viện của Ngao Bạch, hắn khẽ gõ ngón tay mình lên mái ngói xanh, lười biếng nằm bò ra mái hiên nhìn Ngao Bạch trong đình viện, thở dài một hơi rồi nói: "Này Ngao Bạch, ngươi cứ như vậy thật chẳng có ý nghĩa gì. Đã nửa năm rồi, trong nửa năm này ngày nào ta cũng tới tìm ngươi, động tí ngươi lại bảo ta cút, thế là không tốt."
Ngao Bạch chỉ liếc Giang Lưu một cái, không nói gì, bởi nàng không biết nên nói gì. Từ khi nàng sinh ra, ngoài gia chủ Ngao gia và những kẻ bị mình giết, nàng chưa từng tiếp xúc với người khác, chẳng có ai dạy cho nàng nên biểu đạt tâm tình như thế nào, cũng chẳng có ai nói cho nàng biết hỉ nộ ái ố là gì. Nàng chỉ biết làm sao để giết người nhanh nhất, chuẩn xác nhất, tàn nhẫn nhất!
Giang Lưu bĩu môi: "Đúng rồi Ngao Bạch, ngươi nói xem liệu ngươi có thể biến trở lại dáng vẻ lúc trước cho ta xem được không. Bây giờ ngươi ngụy trang thành nam đã khuynh quốc khuynh thành như vậy, nếu biến thành nữ thì chắc say đắm lòng người lắm, chắc chắn là rất đẹp."
Ngao Bạch định theo bản năng nói cút, nhưng không biết vì sao lại không thốt nên lời. Nàng không rõ cảm xúc ấy là gì, ngơ ngác nhìn thanh niên nằm trên mái hiên, mở miệng nói: "Nếu có cơ hội, ngươi sẽ thấy."
"Vậy ta mỏi mắt chờ mong, hy vọng ngươi nói được làm được. Đúng rồi Ngao Bạch, nghe nói ngươi không phải người trong tộc Ngao gia, mười năm trước ngươi bỗng dưng xuất hiện, từ đó về sau người đời biết rằng Ngao gia có một thanh kiếm sắc bén nhất thế gian. Như vậy trước đó ngươi ở đâu?" Giang Lưu tò mò hỏi.
"Ta... Trước kia... Ở đâu?" Ngao Bạch chần chừ, chợt đưa đôi mắt màu vàng nhìn lên Giang Lưu, nói: "Không liên quan tới ngươi."
"Thôi, ta đau lòng quá, còn tưởng chúng ta là bạn bè nữa..." Giang Lưu thở dài một hơi, mặt đầy bi thương.
"Bạn bè? Đó là cái gì?" Lần đầu tiên Ngao Bạch hỏi.
Giang Lưu hưng phấn đáp: "Bạn bè chính là kiểu người không có chuyện gì là không kể được, có mối quan hệ vô cùng tốt, giống như huynh đệ ruột vậy."
"Huynh đệ... là cái gì?" Ngao Bạch nhíu mày.
"Cái đó..." Giang Lưu không biết nói gì.
Lúc đấy chiếc chuông bên hông Giang Lưu bỗng nhiên vang lên, hắn nhìn thoáng qua chuông rồi nói: "Không được, ta phải đi làm nhiệm vụ đây, Phùng gia gọi rồi. Lần sau gặp lại."
Nhìn bóng Giang Lưu rời đi, Ngao Bạch giật mình, không biết vì sao cô đột nhiên cảm thấy trái tim lạnh lẽo như băng đá của mình đã nứt ra một vết.
Bạn bè?
Hình như là một thứ tốt đẹp.
Tới khi gặp lại Giang Lưu, hắn vẫn tỏ ra cợt nhả như trước: "Ngao Bạch, ta chắc chắn sẽ tháo bỏ lớp ngụy trang của ngươi. Nếu quả thật rất đẹp, ta chắc chắn sẽ cưới ngươi!"
"Cút!"
Dường như lúc nào hắn cũng có cái dáng vẻ cợt nhả như thế... Không đứng đắn chút nào.
"Ngao Bạch, ta phát hiện ra ngươi không biết cười, cũng không biết tức giận, không biết đau buồn, có phải ngươi không biết cách biểu đạt tình cảm của mình không?"
"..."
"Ta cảm thấy như vậy không tốt, ngươi cứ nén lại như thế sẽ rất không thoải mái. Thế này đi, sau này nếu gặp chuyện gì vui, ta sẽ cười giúp ngươi, gặp chuyện buồn ta sẽ khóc giúp ngươi, nếu gặp chuyện đáng giận ta sẽ tức giận giúp ngươi, ngươi xem như vậy có được không?"
"..."
"Ngươi không nói nghĩa là ngươi đồng ý rồi. Được rồi, chúng ta ngừng đề tài này tại đây, hãy thảo luận xem ngươi ban đầu trông như nào nhé. Ta thật ngạc nhiên, nếu cứ thế này có lẽ ta không còn hứng thú với cơ thể nữ giới của ngươi nữa, mà chuyển qua thích đàn ông mất!"
"Cút!"
Ánh chiều tà buông xuống, cảnh tượng đẹp đẽ này như dừng lại. Một nỗi bi thương khắc cốt ghi tâm bất chợt tràn ra.