Hai đầu lông mày Dung Ân nảy lên, ánh mắt của anh quá mức sắc bén thông suốt, làm người ta né tránh không được.
Cô không nói gì, tinh tế nghĩ, nếu Nam Dạ Tước biết Giản là Tư Cần, ít nhất sẽ biết cô ấy lam như vậy vì lí do gì, nghĩ như vậy, so với Giản vô duyên vô cớ tìm người đối phó Hạ Phi Vũ thì lý do này có sức thuyết phục hơn.
Ngón tay bắm chặt lan can lộ ra khẩn trương, Dung Ân xoay người đi tới phòng ngủ, "Anh đã nói, những người làm tổn thương Hạ Phi Vũ một người cũng không bỏ qua, vậy là có ý gì?"
"Bọn họ là hướng về phía cô ấy đến, mặc dù bốn bề lối ra đều bị chặn lại, nhưng lúc ấy, chúng tôi ai cũng không biết. Cô ấy trong tình huống như vậy vẫn đẩy của xe kéo tay của tôi, Ân Ân, tôi không cho cô ấy được thứ khác, nhưng nếu ai muốn làm cô ta tổn thương, tôi sẽ đòi về từng cái một."
Dung Ân đi vào phòng ngủ, tiếng khóc rống của Hạ Phi Vũ còn ở bên tai, còn có, gương mặt bi thương tuyệt vọng của Hạ Tử Hạo, cũng làm cho ngực cô như bị bóp nghẹn, dường như bị tảng đá khổng lồ đè ép, thở không được."
"Anh đòi nợ cho Hạ Phi Vũ, vậy những đau đớn Tư Cần đã trải qua, cô ấy phải đi đòi ai đây?" Dung Ân thất thần ngồi ở mép giường, ngước lên nhìn Nam Dạ Tước, "Phương thức giống nhau, anh còn muốn diễn lại lần nữa, phải không?"
Nam Dạ Tước đứng ở cửa thân thể cao to dựa vào vách tường, " Cô ta quả nhiên chính là Tư Cần."
Dung Ân không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, "Ban đầu, nếu không phải anh ra tay tàn nhẫn, Hạ Phi Vũ cũng sẽ không có hôm nay, Tư Cần cũng sẽ không có kết quả như bây giờ, Nam Dạ Tước, rốt cuộc, cục diện đến ngày hôm nay, cũng là do anh."
Cô giương ngón tay chỉ đến người anh trách móc, Nam Dạ Tước càng không có phủ nhận, là trách nhiệm của anh, anh sẽ không đẩy ra, mặc dù ngày đó Tư Cần đã quá khích trước, nhưng hành động đối phó như vậy, dù sao cũng là anh.
"Anh muốn đòi về như thế nào chứ?" Dung Ân hai tay chống ở giường, "1 bây giờ còn có cái gì để các người lấy đi nữa?"
Nam Dạ Tước nghiêng đứng dậy, đi vào phòng ngủ, "Cho nên, cô ta đổi khuôn mặt chính là vì trả thù? Cô ta khuất nhục, bà nội cô ta chết, nếu như vậy, vì sao không trực tiếp tìm tôi?"
Dung Ân thấy anh ngồi vào bên cạnh mình, thân ảnh cao lớn ngăn trở ánh sáng nơi đỉnh đầu, cô đột nhiên cảm giác rất mệt mỏi, chu toàn ở hai bên, trơ mắt nhìn người khác đau đớn rồi lại không thể vãn hồi, "Cô ấy nói, người cô ấy không muốn thương tổn nhất là tôi, cô ấy biết chúng ta ở chung, Nam Dạ Tước, tối hôm đó, hai người cũng không có xảy ra chuyện gì..."
Thông minh như anh, chỉ cần nghĩ một chút, là có thể thông suốt những thứ kia ban đầu không có chuyện gì, Nam Dạ Tước thuận thế nằm dài trên giường, nói cái gì cũng không có nói, nhắm hai mắt lại.
Dạ Dạ dựa ở bên cạnh, bị đá một cái, lần này không kêu lên nữa, bộ dáng im lặng càng lộ ra vẻ đáng thương.
Tư Cần mấy ngày qua cũng không có đi làm, cô biết trốn cũng vô dụng, đợi chuyện sáng tỏ ..., cô liền không có đường thể đi.
Chẳng qua là, cô làm sao cũng không nghĩ tới Nam Dạ Tước sẽ tìm tới cửa.
Khi cô mở cửa, thần sắc run sợ, rõ ràng kinh ngạc, người đàn ông một mình đến, Tư Cần tránh ra bên cạnh ý nói anh vào.
Cô rót cho anh ly nước, Nam Dạ Tước mười ngón tay nắm chặt, Tư Cần mặc quần áo đơn giản ngôi đối diện anh.
"Anh tới, là vì chuyện Hạ Phi Vũ sao?"
"Cô không sợ à?" Con ngươi Nam Dạ Tước bén nhọn quét bốn phía, căn phòng rất đơn giản, không có bày biện gì xinh đẹp.
"Lúc tôi bắt đầu lên kế hoạch, tôi đã không nghĩ đến nỗi sợ nữa." mục đích của Tư Cần đã đạt được, không cần phải giấu giếm nữa, " Tôi biết, anh sẽ không bỏ qua cho tôi, Hạ gia cũng sẽ không bỏ qua, tôi đã làm được đến nước này, đã có thể xem như đòi nợ được rồi, chuyện bà nội, luật pháp phán quyết rất công bằng sao? Tôi không muốn thứ hư vô đó, chân chính đền mạng, tôi cũng không thể làm được, cho nên, tôi rạch trên mặt cô ta một đường."
Thật ra thì, trong thế giới của Nam Dạ Tước, loại ăn miếng trả miếng này gặp phải không ít, anh thậm chí tìm không ra lí do phản bác Tư Cần.
Cô gái bưng chén trà đứng lên, đi đến ban công, " Ban đầu, tôi hận cả hai người, cho nên, tôi trở lại, chuyện thứ nhất chính là tìm anh, tôi vốn định, để sau khi anh biết được thân phận của tôi, có phải sẽ thấy rất ghê tởm, nhưng ý nghĩ ban đầu sau khi gặp Dung Ân đã dao động. Tôi từng muốn từ anh, làm ra rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua, chính tôi đã không có hạnh phúc, liền muốn cô ấy có thể hạnh phúc."
Nam Dạ Tước một lần nữa nhìn kỹ cô gái này, bóng lưng cô mảnh mai, mặc mặc dù tư tưởng rất cực đoan, nhưng không phải không thừa nhận, cô đối với người tốt với mình, nhiệt tình báo đáp nồng nhiệt, người như vậy, yêu hận quá rõ ràng.
"Tôi từng không cho là mình làm gì sai," ánh mắt lướt qua tai Tư Cần nhìn về nơi xa, " Nhưng lần này, tôi lại không có cách nào khẳng định."
Cô gái cười cười, ngón tay cầm chặt chén trà, "Tôi cũng vậy, " cô cười như không cười ngẩng đầu nhìn về nơi xa, "Ngày đó ở Cám Dỗ, nếu như tôi có thể kiên nhẫn một chút, cũng sẽ không có cục diện như hôm nay, nhưng tôi không có, " tính tình Tư Cần rất mạnh mẽ, có lẽ, chuyện xưa một lần nữa nhớ lại..., cô vẫn là nhịn không được Hạ Phi Vũ công kích, nhưng vừa nghĩ tới Hạ Tử Hạo..., cô nhất định có thể nhịn xuống.
Cô nghĩ, ban đầu cô coi như là cắn nát hàm răng cũng có thể nhịn.
Ánh nắng xuyên thấu đi vào, chiếu vào gương mặt Nam Dạ Tước hiện lên âm mị, mỗi ngũ quan của anh cũng rất hoàn mỹ, kết hợp với nhau, luôn luôn là loại cao quý mà mọi người đổ xô vào. Nếu anh biết có ngày hôm nay, ban đầu sẽ không đối với cô ấy như vậy, nhiều lắm chỉ là trừng trị mấy tên kia, rốt cuộc, Dung Ân nói không sai, người gây nên hết thảy chuyện này, thật ra là anh.
Bọn họ đứng ở cùng một phòng, cũng không có như trong tưởng tượng, thủy hỏa bất dung, hai tay Tư Cần cảm nhận được nhiệt độ của tách trà, "Anh sẽ đối xử tốt với Dung Ân, đúng không?"
"Sao cô lại cho là, cô ấy ở bên cạnh tôi sẽ hạnh phúc?"
Tư Cần suy nghĩ một chút, chậm rãi nói, "Trực giác thôi, anh hôm nay đến nơi này, khẳng định cũng là vì Dung Ân, thật ra thì, cho dù anh không tìm tôi, tôi cũng sẽ tìm anh. Dĩ nhiên, chúng ta không làm được bạn bè, thậm chí từng có ý nghĩ đem đối phương đưa vào chỗ chết, gặp qua lần này về sau, cũng đừng có gặp mặt lại nữa, nói với Dung Ân, tôi lạc tới tình trạng hôm nay, không liên quan gì đến anh. . ."
" Trả nợ và trừng phạt, là hai loại phương thức không giống nhau, tôi bên này, tôi sẽ buông tay chuyện này vì tôi mà dựng lên, hôm nay biến thành như vậy, tôi muốn đến đây kết thúc. Vì Ân Ân, tôi cũng không thể tiếp tục làm chuyện tổn thương cô, nhưng Hạ gia bên kia, bọn họ sẽ có hành động của họ, tôi sẽ không nhúng tay, đó là chuyện giữa các người, tôi không cách nào giúp cô, cô hiểu chưa?" Nam Dạ Tước nói rất thực tế, cô vén lên khóe miệng gật đầu, anh ta có thể vì Dung Ân làm được chuyện này, đúng là không dễ.
Nam Dạ Tước không có ở lâu, Tư Cần nói rất đúng, bọn họ không là bạn, nếu không phải ở giữa có một Dung Ân, bọn họ sớm đã bắt đầu chém giết lẫn nhau.
Lúc Nam Dạ Tước mở cửa đi ra ngoài , giật mình kinh ngạc, xoa vai người đàn ông đi ra ngoài.
Tư Cần không có nghe được âm thanh đóng cửa , cô xoay người lại, liền thấy Hạ Tử Hạo đứng ở cửa.
Chén trà trong lòng bàn tay rơi xuống mặt đất, nước trà ấm áp bắn tung tóe lưng bàn chân Tư Cần, cô theo bản năng lui lại, mặc dù sớm muộn cũng sẽ gặp, nhưng nếu không phải Nam Dạ Tước đi ra ngoài, Tư Cần chắc chắn sẽ không để anh vào. Chân tay cô luống cuống đứng ở ban công, Hạ Tử Hạo đóng cửa lại, mặc chiếc áo khoác màu nâu, cằm kiên nghị lộ ra mấy phần lạnh lùng, râu mép lâu ngày không cạo.
Hai người liếc nhau một cái, Tư Cần lướt qua những mãnh vỡ kia đi vào phòng.
Hạ Tử Hạo thấy cô muốn đi vào phòng ngủ, hắn nắm chặt tay cô, dùng sức rất mạnh, dường như muốn bẻ gãy tay Tư Cần, mặc dù đau, nhưng cô cũng cắn răng không có kêu lên.
"Tại sao? " hắn hỏi.
Tư Cần có thể nói với mọi người, 'tôi không hối hận', duy nhất không thể đối mặt với Hạ Tử Hạo.
Người đàn ông nắm chặt hai vai của cô, kéo cô đến, vội vã đặt cô trước mặt mình, "Tại sao, chúng ta vốn là có thể thật tốt , cô tại sao muốn làm như vậy? Trần Cần!"
Hắn lay bả vai của cô, cô chỉ cảm thấy bên trong đôi mắt thế giới tan thành những mảnh nhỏ, càng lúc càng mơ hồ, " Tôi không gọi là Trần Cần, tên của tôi là Tư Cần."
Người đàn ông đối với cái tên này cũng chưa quen thuộc, "Tại sao cô muốn gạt tôi?"
Thân thể mảnh khảnh của cô trong lòng bàn tay anh càng lộ ra vẻ gầy yếu, tóc quăn che ở tay người đàn ông, Tư Cần ở rất gần hắn, có thể nhìn thấy con người màu đỏ tươi, "Tử Hạo, anh biết tại sao không?"
"Nói cho tôi biết." Giọng nói người đàn ông tràn đầy thống khổ, khàn vô cùng.
"Được." Tư Cần mặt không thấy đổi chống lại ánh mắt của hắn, " Anh sẽ không quên, trước đây không lâu, em của anh đã đụng một lão bà chứ?"
Hạ Tử Hạo con ngươi như kiếm sắc thâm thúy, lắc đầu, " Cô..."
"Đúng, đó là bà nội tôi." Nước mắt quá mức nặng nề, cuối cùng vẫn chảy ra, chảy xuống đến khóe miệng, mặn sáp làm người ta nôn mửa, " Bà là người thân duy nhất của tôi, em của anh đã tông chết bà, còn có, tôi sở dĩ đối xử với cô ta như vậy, là bởi vì tôi cũng đã bị như vậy, Hạ Tử Hạo, tôi bị người ta cưỡng dâm, anh có biết không?"
Tóc ngắn của người đàn ông dường như dựng thẳng lên, mười ngón tay anh dùng sức, trên mặt hiện ra vẻ khó tin, "Không thể nào, là ai, là ai? !"
"Anh đi vê hỏi Hạ Phi Vũ sẽ biết thôi," Tư Cần biết mình tàn nhẫn, cô lúc này, trong tay như nắm lấy một con dao hai lưỡi, đâm Tư Cần một nhát đồng thời cũng hung hăng khoét vào chính mình, " Tôi ở bên cạnh anh, cũng là vì trả thù, chuyện anh nhận hối lộ, cũng là tôi an bài, bây giờ, anh cuối cùng cũng hiểu hết rồi chứ?"
Hạ Tử Hạo vung cánh tay, Tư Cần ngã xuống ghế salon, đầu choáng váng hoa mắt, hắn chỉ cảm thấy cả bộ ngực giống như là muốn nổ tung lừa gạt, phản bội, hắn yêu người phụ nữ này sâu đậm như vậy, cũng vì cô mà không tiếc trở mặt với mọi người trong nhà, muốn cho cô một gia đình, hắn quý trọng như thế, nhưng đổi lại là cái gì?
Phanh thây xé xác, cũng không có đau như vậy. Hạ Tử Hạo đứng ở trong phòng khách, nhớ tới gương mặt em gái bị hủy hoại, nhớ tới cô ta nửa đêm thấy ác mộng thức giấc, hắn chỉ cảm thấy càng ngày càng áy náy, dường như, chính mình là hung thủ giản tiếp phá hủy cô.
"Là mắt tôi bị mù, tôi nghĩ cô thật tâm, mọi người trong nhà đều phản đối, tôi như kẻ điên vẫn kiên trì, Phi Vũ lúc ấy đã nhắc nhở tôi, nói cô cùng Nam Dạ Tước quan hệ không phải nông cạn, nó còn xem qua hình các người lên giường, nhưng là tôi kêu nó câm miệng. Bởi vì, những chuyện đó cũng là chuyện trước khi tôi biết cô, tôi không quan tâm, tôi cứ tưởng rằng, tôi có thể cho cô một cuộc sống mới, bắt đầu lại từ đầu..." Hạ Tử Hạo nói xong lời cuối cùng, như một đứa bé ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, hai tay anh dùng sức nắm lấy tóc mình, cầm lên quả đấm hung hăng nện trên đầu.
Tư Cần không chịu nổi chảy nước mắt, khí lực đứng lên cô cũng không có, hai đầu gối quỳ bò đến bên người đàn ông, " Tử Hạo, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Cô không nghĩ đến chính mình lại đau như vậy, tim đã bị xé nát, cô cố gắng kéo tay người đàn ông, muốn ôm anh, nhưng Hạ Tử Hạo không muốn cô đụng chạm, anh dùng lực hất ra, không còn kịp thu lại quả đấm rơi vào mặt Tư Cần. Người đàn ông đứng lên, đốt ngón tay nắm chặc, trên mặt đầy nước mắt, sau khi ngẩn ngơ đến đáy mắt trở thành một mảnh lạnh như băng , anh cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Dung Ân nhận được điện thoại, lúc chạy đến, đã là buổi tối.
Cửa nhà Tư Cần mở rộng, hàng xóm ở ngoài cửa thỉnh thoảng ngó vào.
Bên trong phòng khách, bừa bộn, lon bia cùng gạc tàn thuốc, gối, tất cả những đồ vật có thể ném được đầu nằm dưới đất. Dung Ân đóng cửa lại, ở sau rèm cửa sổ tìm được Tư Cần.
CÔ chật vật đem mặt chôn ở hai đầu gối, trên cổ tay trái, máu tươi chảy ra, Dung Ân nhẹ kéo đầu của cô, chỉ thấy trên mặt cô sưng lên một mảng lớn, khóe miệng rách toạc, "Tư Cần, chuyện gì xảy ra, có phải ai đánh cậu không?"
Bên chân, là một con dao cắt tỉa. Cô khắc tại chính cổ tay mình ba chữ ' Hạ Tử Hạo', hơn nữa, khắc rất sâu, mỗi một vết dao làm rách toạc da thịt.
" Dung Ân, mình thật sự yêu anh ấy, yêu đến tận xương tủy... Khắc sâu, nhưng, mình bây giờ đã mất anh ấy rồi..." Tóc Tư Cần rối bù, cô bắt được cánh tay Dung Ân, " Làm sao bây giờ, có phải mình sẽ không bao giờ có thể tìm anh ấy trở về nữa đúng không?"
Dung Ân chỉ cảm thấy cổ họng khô ráp khó chịu, cô biết, Tư Cần cuối cùng cũng sẽ có ngày hối hận, cô ôm hai bai cô gái, " Tư Cần, đứng lên đi, chúng ta vào phòng trước."
"Ban đầu lúc cậu khuyên mình, mình không nghe, nhưng bây giờ, tim của mình rất đau rất đau... " hai tay Tư Cần dán chặt trước ngực, ba chữ Hạ Tử Hạo trên tay, vì cô dùng sức mà máu tươi chảy ra, chất lỏng rỉ ra đỏ sẫm, chói mắt không thôi.
" Anh ấy nói, anh ấy không quan tâm đến quá khứ của mình, anh ấy muốn cưới mình, Dung Ân, anh ấy nói muốn kết hôn với mình..." Tư Cần ngồi dưới đất, vừa khóc vừa cười, trên mặt nước mắt cùng máu hòa vào nhau, cô đến bây giờ vẫn cô đơn, hiện tại, thật khó khăn có người nói yêu cô, muốn cho cô một gia đình ấm áp, nhưng Hạ Tử Hạo, cho dù cô thật muốn tiếp nhận tình yêu của anh, họ cũng không có một chút khả năng.
Yêu sâu đậm như vậy, vừa mới bắt đầu, cũng đã sắp chết đi, nó được hun đúc từ tuyệt vọng và cừu hận, sau khi mọc rể nẩy mầm, nhất định sẽ chết non. Tư Cần chặt lấy Dung Ân, cô không muốn một mình cô đơn ở chỗ này, cô cảm giác mình sắp điên rồi, "Mình tại sao lại yêu anh ấy, tại sao?"
Dung Ân mân khẩn đôi môi, mặc dù như vậy, bên trong đôi mắt vẫn là mơ hồ hơi nước.
" Tư Cần, hãy quên hết đi..."
"Mình không quên được, " Tư Cần thất thanh khóc rống, "Dung Ân, cậu đừng nói, hãy nghe mình nói được không, mình có rất nhiều điều muốn nói..."
Hai người co rúc ở sau rèm cửa sổ, ôm nhau thật chặt, Tư Cần nói, khi còn bé, lúc cô cảm thấy cô đơn, liền thích núp trong góc, hoặc là trốn trong chăn, chỉ cần có thể đem chính mình giấu đi. Cô nói Dung Ân thật giống như bà nội, giống bà nội sờ sờ đầu của cô, nói A Cần, làm sao bây giờ mới về, đừng làm quá sức...
Dung Ân thật không có chen vào nói, cô rất an tĩnh nghe, nước mắt chảy xuống rơi đến trên mu bàn tay, từng giọt nở rộ.
Tư Cần nói cô cùng Hạ Tử Hạo bắt đầu, cô nói, bọn họ gặp nhau ở Cám Dỗ, lúc ấy anh đứng trong đám người, hạc giữa bầy gà, nhìn qua một cái, đã hấp dẫn cô.
Cô nói, lần đầu giữa hai người, anh cũng rất cẩn thận từng li từng tí, nâng niu cô, sợ cô đau.
Tư Cần nói rất nhiều rất nhiều..., đến khi, tiếng nói ách đi, vọng lại như tiếng kêu oán, Dung Ân lau nước mắt, đứng dậy đến máy đun nước, lấy cho cô một ly nước.
Lúc trở lại, liền đốt một điếu thuốc, hung hăng hút hai hơi sau đó đem diếu thuốc gụi vào cô tay.
Mùi vị da thịt cháy trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng, Dung Ân vứt bỏ chén nước, lật đật kéo tay cô ra, " Tư Cần, cậu điên rồi sao, cậu như vậy không sợ mình sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Chữ Hạ kia rướm máu đã bị hủy diệt, trên cổ tay hiện ra một đốt rất sâu, Tư Cần dựa vách tường, " Dung Ân, cậu biết không? Mình muốn đem Hạ Tử Hạo vĩnh viễn nhớ trong lòng mình, đợi những vết thương này lành đi, chúng có thể lưu lại trên thân thể mình cả đời này, người đàn ông này, mình sẽ có anh ấy cả đời, anh ấy sẽ không biến mất, chỉ có thể theo thời gian mà khắc sâu hơn, mình muốn dùng cái này để tế lễ, đây là khoảng thời gian duy nhất mình được yêu, mình yêu rất sâu đậm, không thể lấy ra được..."
Hai mắt Tư Cần trống rỗng, Dung Ân vén tóc cô, muốn xem vết thương trên tay cô, nhưng không cho.
Cô ngồi dưới đất, khóc đến sau cùng, lại im lặng lạ thường, cô dựa vào cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn ra mặt trời.
Sau hơn nửa đêm, một câu Tư Cần cũng không nói, Dung Ân theo cô ngồi, cả đêm không có nhắm mắt.
Đến ngày thứ hai, Tư Cần mệt mỏi, phải dựa vào cửa sổ ngủ say, Dung Ân đỡ cô vào phòng, trong phòng khách đã dọn dẹp sạch sẽ, cô không dám ra cửa, gọi đồ ăn mang đến, cảm thấy rất mệt, liền tựa vào trên ghế sa lon ngủ một hồi.
Tư Cần ngủ đến xế chiều, lúc đi ra, tắm rửa, quần áo cũng thay, đầu tóc vẫn còn ướt, tinh thần nhìn qua không tệ, khôi phục không ít.
Vết thương trên cổ tay bị ống tay áo che đi, Dung Ân mở mắt, " Cậu đã dậy rồi."
"Tối hôm qua, có phải mình rất điên không?" Tư Cần ngồi bên cạnh Dung Ân, đồ ăn gọi đến Dung Ân cũng chưa có ăn, cô đến lò viba đun lại, " Lúc ấy tâm tình quá kém, phát điên, làm hại cậu cũng không thể ngủ."
"Ăn một chút gì đi, tiếng của cậu tắt rồi đó, mấy ngày nay, mình sẽ ở cùng cậu."
"Không cần, " Tư Cần mỉm cười, " Cậu cho rằng mình không có đàn ông thì không sống được sao? Chẳng qua tối qua uống một chút rượu, say khướt thôi, thật đúng là dọa cậu sợ rồi," Bộ dạng cô nửa đùa nửa thật, đem thức ăn nóng hổi mang lên, tâm tình đã khá nhiều, Dung Ân thủy chung không yên lòng, "Mấy ngày qua, không có gặp phiền toái gì sao?"
"Cậu yên tâm đi," Tư Cần nếm thức ăn, " Mình không sao."
Ăn cơm xong, đến gần đêm, Tư Cần kêu Dung Ân trở về, cô vốn định buổi tối ở chỗ này, nhưng là Tư Cần liên tục nói chính mình không có chuyện gì, Dung Ân nếu là biết biến cố sau này, ngày đó dù thế nào cô cũng sẽ không đi .
Ngày hôm sau, điện thoại Tư Cần tắt máy. Dung Ân qua tìm, chủ nhà nói Tư Cần đã dọn nhà trong đêm, đi rất gấp, ngay cả tiền thừa cũng không lấy.
Cô lần nữa biến mất.
Dường như là đồng thời, Hạ gia truyền ra tin vui, Hạ Tử Hạo nửa tháng sau sẽ cùng Giang tiểu thư đính hôn, chuyện này không khác gì một làn sóng không nhỏ.
Người sáng suốt rất tinh tường, Hạ Tử Hạo nhận hối lộ, mặc dù đến nay đã chìm xuống, nhưng đối với những người tham chính mà nói, danh tiếng quan trọng nhất, trước tình trạng nguy cấp này, đám hỏi cùng Giang gia, là lựa chọn tốt nhất bác bỏ tin đồn.
Hạ gia cùng Giang gia, mấy đời qua lại thân thiết, hai đứa bé cũng là thanh mai trúc mã, tiệc đính hôn này, ở trong mắt mọi người đương nhiên là nước chảy thành sông.
Tiệc được đãi ở nhà hàng cao chọc trời, bao hết một tầng.
Nam Dạ Tước được mời, vốn không muốn tham dự, nhưng ngại từ chối, vẫn là một mình đi trước.
Dung Ân thuê xe đi tới vùng ngoại thành, cô mua một bó hoa, đi vào khu mộ, đến trước mộ bà nội, liếc thấy trong bình hoa có vài bông Bách Hợp, chen chúc nhau, trên mặt còn có những giọt nước còn mới.
Trong đầu cô phản ứng đầu tiên chính là Tư Cần đã đến.
Dung Ân thả hoa trong tay rơi xuống, sải bước đến cửa, ông lão chịu trách nhiệm trông coi chỗ này mỗi ngày có người đến đều có ghi chép, mới có thể điều tra ra.
"Ông lão, tôi muốn hỏi, ngôi mộ 1314, hôm nay có người đến thăm sao?" (Không biết các bạn có biết điều này không, 1314 nghĩa là trọn đời trọn kiếp, y như 520 là anh yêu em ý)
Ông lão bên trong đang xem báo, nghe được câu hỏi, giơ mắt kiếng trên mũi lên, " Hôm nay có một cô gái đến, ta xem xem, " ông lật sổ ra, " Đúng, là ngôi mộ 1314."
"Xin hỏi, bộ dáng cô ấy như thế nào, ông thấy cô ấy đi hướng nào rồi?"
"Một cô gái rất đẹp, đúng rồi, cô bé thật kỳ quái, tới tảo mộ, lại mặc áo cưới, ban ngày, hù dọa ta sợ gần chết..."
Dung Ân ánh mắt sợ run lên, vội vàng cám ơn sau chạy ra ngoài, cả trái tim cô như muốn nhảy khỏi cổ họng, bước đi hư ảo giẫm lên bông, cô đón xe chạy thẳng đến khách sạn cao chọc trời.
Nam Dạ Tước vừa tới, liền nhận được điện thoại của Dung Ân, anh nhếch khóe miệng cười, " Alo, Ân Ân?"
"Alo, anh nhìn thấy Tư Cần không?"
Nam Dạ Tước ánh mắt quét bốn phía, " Không có, cô ấy sao lại ở đây?"
"Dạ," Dung Ân dưới tình thế cấp bách, liền gọi ra tên của anh, " Em sợ Tư Cần làm chuyện điên rồ, anh xem giúp em một chút, nếu thấy cô ấy ở khách sạn..., nhất định phải ngăn cản cô ấy, em sẽ đến ngay."
"Được" Nam Dạ Tước mặt sắc mặt ngưng trọng, thu hồi điện thoại.
Các vị khách bắt đầu kí tên, Hạ Tử Hạo cùng Giang tiểu thư xuống xe, những cô gái khánh tiết (là những người đứng xếp hàng trước những cửa khách sạn trong các tiệc cưới) bước ra nghênh đón, trưởng bối hai bên cười rực rỡ, như tắm gió xuân.
"Nhìn kia, đó hình như là người —"
Trong đám người, không biết là người nào dẫn đầu hô lên một câu, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy trên lầu 10, một cô gái mặc áo cưới ngồi trên lan can, cặp chân trơn bóng mảnh khảnh nhẹ nhàng quơ, có người bị làm cho sợ đến luôn miệng thét chói tai. Nhân vật chính hôm nay cũng tới đến trên quảng trường, hắn mặc tây phục màu trắng nho nhã, tuấn lãng phi phàm, ngẩng đầu nhìn lại, gương mặt vốn cũng không có vui mừng lập tức liền căng thẳng .
Nam Dạ Tước cũng phát hiện, trong con ngươi anh hiện lên bén nhọn, thừa dịp nhiều người, đi tới bên trong khách sạn.
Tư Cần ngồi ở ngoài vòng bảo hộ của ban công lộ thiên, chỉ cần ngiêng người, thì lập tức rơi xuống.
Sắc mặt Hạ Tử Hạo cứng đờ, vạt ra đám người chạy đến phía trước., " Tư Cần xuống, Tư Cần...."
"Tử Hạo," Giang tiểu thư không vui nhíu mày, hôm nay khách mời đều là những nhân vật tầm cỡ của thành phố Bạch Sa, hắn làm mất mặt như vậy, cô cũng sẽ gánh không nổi, " Anh làm cái gì vậy?" Cô ta đi đến bên cạnh Hạ Tử Hạo, kéo nhẹ ống tay áo của hắn.
Hạ lão gia tức thẳng dậm chân, tiếng nói tức giận mười phần, "Ngươi trở lại cho ta, hôm nay là tiệc đính hôn của ngươi đó!" Người đàn bà này, phá hủy hai đứa con của ông ta, còn mặc áo cưới đên đây làm loạn, cô ta cũng không nhìn xem hôm nay là tình cảnh gì!
"Tư Cần, em xuống đây, phía trên nguy hiểm —— "
Cô gái phía trên tựa hồ nghe được tiếng kêu to phía dưới, cô nàng đung đưa hai chân, từ từ cúi đầu xuống, Hạ Tử Hạo, quả nhiên như lần đầu cô gặp gỡ, vẫn cói mắt giữa đám đông. Tư Cần nhẹ vén lên khóe miệng, cô gơ tay lên, trên cổ tay trắng, hai chữ Tử Hạo rõ ràng, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở bắn vào trong mắt cô, cô chợt cảm thấy choáng váng, thân thể nghiêng qua , thiếu chút nữa trồng xuống.
"A —— " có người thét chói tai liên tục .
Một cánh tay Tư Cần kịp thời vịn lại lan can, làn váy của áo cưới màu trắng giống như một đôi cánh trắng tinh, cô cười cười, cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Điện thoại đổ chuông một chút, Hạ Tử Hạo liền bắt lấy.
"Tử Hạo, hôm nay em đẹp không?"
"Đẹp, Tư Cần, trong lòng anh em đẹp nhất." Giọng người giọng đàn ông bắt đầu nghẹn ngào, hắn ngửa đầu, co nhìn xuống, ánh mắt của hai người bỏ qua những ngăn cách, lần nữa nhìn nhau.
Bên cảnh Hạ Tử Hạo, Giang tiểu thư hung hăng cắn răng, tức đến sắc mặt trắng bệch.
"Tử Hạo, hôm nay là ngày vui của anh, em tới chúc phúc cho anh."
"Tư Cần, có lời gì xuống rồi chúng ta từ từ nói, được không?
Hôm nay cô quả thật rất đẹp, bộ dạng mặc áo cưới , như một Thiên Sứ, Hạ Tử Hạo chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói, ánh mặt trời chiếu xuống, hắn chỉ có thể nheo mắt lại, Tư Cần lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt, " Tử Hạo, cô gái bên cạnh là người cùng anh đi hết nửa đời sau sao? Cô ta sẽ là vợ của anh... Tử Hạo, em thật hâm mộ cô ấy, đổi lại là em..., có thể đứng bên cạnh anh một ngày, em cũng thỏa mãn rồi. Em hy vọng cỡ nào có thẻ gọi họ một tiếng ba mẹ," Tư Cần lau mắt, dường như là khóc, tiếng nói khàn khàn, giọng nói chuyển làm tự giễu, " Em thật là nằm mộng ban ngày rồi..."
"Tử Hạo, đừng làm mất mặt ở chỗ này," cuộc đối thoại của hai người bị Hạ lão gia cắt đứt, ông ta kéo tay Hạ Tử Hạo, kéo đi, "Đi..."
"Cha, " Người đàn ông nói, dời điện thoại bên tai đi, " Con không thể bỏ lại Tư Cần..."
Cô có thể từ trong điện thoại di động nghe được hai người tranh chấp, Hạ lão gia quơ tay múa chân, hận không thể tát cho anh một bạt tai, " Cô ta muốn nhảy lầu là chuyện của cô ta, ngươi nhìn thừ xem thân phận ngươi là gì, cô ta muốn nhảy càng tốt, mạng của chính mình, không liên quan gì đến Hạ gia chúng ta!"
"Cha, " Hạ Tử Hạo bị chọc giận, dùng sức hất ra kìm hãm, "Sao người có thể nói như vậy!"
Tình cảnh phía dưới đắt đầu lâm vào hỗn loạn, Hạ phu nhân tới khuyên can, Hạ Tử Hạo cầm lấy điện thoại di động trở lại chỗ ban nãy, "Tư Cần, em xuống đây, chúng ta kết hôn có được hay không? Chúng ta rời đi chỗ này, không bao giờ ...trở lại nữa. . ."
Tư Cần cầm điện thoại di động, lòng tuyệt vọng lần nữa rung động, cô nhẹ giọng khóc nức nở, cúi thấp đầu, mặc dù biết kết cục như vậy chỉ có trong lời nói dụ trẻ nhỏ, nhưng cô tình nguyện tin tưởng, "Tử Hạo, em yêu anh, em không lừa được chính mình, em yêu anh. . ."
"Anh cũng yêu em!" Người đàn ông chảy nước mắt, chữ chữ kiên định mà hết sức chân thành.
Nam Dạ Tước chạy tới sân thượng, Tư Cần cùng Hạ Tử Hạo đang nói chuyện điện thoại, cô nghe được động tĩnh sau nghiêng đầu lại, "Không được qua đây —— "
"Tôi nghĩ cô là người thông minh, sao lại làm việc ngốc nghếch này?"
Tư Cần tay trái bám vào lan can, thân thể nghiêng ra ngoài, "Ngươi không được qua đây!"
Nam Dạ Tước đứng tại nguyên chỗ, không dám động, Tư Cần nghiêng nhìn phía dưới, cánh tay kéo thẳng có thể buông ra bất cứ lúc nào, " Tử Hạo, em biết lựa chọn cách này, ai cũng sẽ nói em quá hèn yếu, chính em cũng biết. Nhưng, lựa chọn sống sót, thật ra so với chết càng phải có dũng khí, em quá mệt mỏi, một mình bà nội sẽ lạc đường, em đã đến lúc phải đi theo bà..."
"Tư Cần," một đầu điện thoại, truyền đến gào thét e ngại mà bén nhọn, " Không nên, đường sau này, có anh giúp em —–"
"Không nên, " Nam Dạ Tước dưới tình thế cấp bách, sải bước đến, " Tôi đáp ứng cô, tôi có thể cho cô một thân phận mới, cô có thể cùng hắn đến một chỗ khác bắt đầu lại lần nữa, tôi sẽ giúp cô!"
"Nam Dạ Tước, " cô gái quay đầu lại nhìn anh, "Cảm ơn anh."
Một lần nữa bắt đầu, nói dễ vậy sao? Cô không phải là cô bé lọ lem, cô không có hoàng tử cứu vớt, Tử Hạo, nếu để em nhìn anh ở bên cạnh người người đàn bà khác, tay trong tay bên nhau, không khác gì hủy diệt em. Loại đau đớn này, em sợ phải thừa nhận, em thật ra rất nhát gan, vậy nên, em tình nguyện chết đi.
"Nam Dạ Tước, hứa với tôi, chăm sóc Dung Ân thật tốt, tôi tin anh..."
Cánh môi cô tràn ra kiên quyết, "Tử Hạo, tha thứ cho sự ích kỉ của em, em hi vọng anh có thể nhớ rằng, em từng dùng mạng sống cửa mình yêu anh..."
Tư Cần chính là một con mèo trong đêm tối, cô cũng thích ở dưới ánh mặt trời lim dim, nhưng cô biết mình nhất định là một con rối trong đêm tối, cô không đấu lại người càng không đấu lại trời, lời ước nguyện của cô trước hoa hồng Champagne, đích thị là bọt biển, nếu sống không được, lựa chọn một cách bốc đồng ra đi, ít nhất là ở trước mặt anh ấy.
Lúc Dung Ân vội vàng chạy tới khách sạn, quảng trường lớn ở chỗ này, ở giữa có bể phun nước, vài giọt nước tung đến trên mặt, lành lạnh.
"A —— " cách đó không xa, tiếng thét chói tai xé rách bầu trời.
Tư Cần buông tay ra, thân thể rất nhanhn rơi xuống, áo cưới màu trắng thuần khiết theo gió vung lên, thật giống như là một con chim bồ câu trắng, cô nhắm hai mắt lại, bên tai, tiếng người đàn ông gào thét tê tâm liệt phế từ trong điện thoại truyền đến. Cô mở bàn tay ra, tốc độ rơi xuống rất nhanh, khăn trên đầu thổi bay đi, trong thoáng chốc, Tư Cần có thể nghe tiếng bà nội nói " A Cần, sao ngươi lại ngu ngốc như vậy?"
Hạ Tử Hạo vứt điện thoại, muốn chạy lên cứu, nhưng lại bị mấy người phía sau kéo lại.
Bước chân Dung Ân cứng ngắc, cô cảm thấy toàn bộ thế giới cũng sụp xuống, chung quanh hết thảy cũng đang xoay tròn, tất cả mọi thứ thật giống như điên đảo, cô muốn mở miệng, nhưng trong cổ họng giống như là bị cái gì đè ép, làm âm thanh lúc đi ra được, cô đã nghe được mùi máu tanh, "Tư Cần!"
Dung Ân, nhớ kỹ. . .
Cậu phải hạnh phúc.
Kiếp này, hạnh phúc chưa bao giờ đến gần mình, cho nên, cậu phải hạnh phúc.
Lúc cô rơi xuống, trên quảng trường, chim bồ câu trắng từng đám từng đám nhàn hạ bay lượn, giống như sợ hãi, vỗ cánh rất gấp.
Dung Ân thấy được màu máu, Hạ Tử Hạo như đổi điên hất mọi người ra, anh quý rạp xuống mặt đất cứng rắn, hai quả đấm từng cái nện xuống, máu tươi tóe ra, bắn vào tây phục màu trắng của anh, anh giống như dã thú gầm lên, mọi người vây lại, hoa hồng trước ngực người đàn ông rơi xuống mặt đất, ai cũng không dám nhích tới gần, tiếng rên rỉ của anh đêm vào trong lòng mỗi người, ngay cả giỏ, tựa hồ cũng đang khóc.
120 cùng đội phòng cháy chữa cháy chạy đến thấy quen tình cảnh này, chỉ là lắc đầu. (120 giống như 115 bên Việt Nam)
Tư Cần nói, cô ấy không thể là Thiên Sứ.
Cho nên, cô chỉ có thể chìm vào bóng đêm.
Dung Ân giật mình tại nguyên chỗ, một bước cũng không bước nổi ra, Tư Cần khi còn sống, cuối cùng cũng đã dùng cách dứt khoát nhất để hoàn lại rồi.
Toàn thân cô lạnh như băng, ngay cả đôi môi cũng đều run rẩy, người đàn ông vội vàng chạy tới, anh đem Dung Ân ép vào ngực mình, không để ột màn máu tanh lưu vào đáy mắt cô, hai tay Nam Dạ Tước đặt sau lưng cô, muốn mang cô rời đi.
Dung Ân cứng dờ, ngay cả khí lực bước đi cũng không có.
Nam Dạ Tước cho là cô muốn ở lại nơi này, chẳng qua là ôm chặt lấy cô.
120 bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Hai tay Dung Ân buông thõng tại bên người bỗng nhiên ôm chặt em Nam Dạ Tước, cô rất dùng sức ôm anh, "Chúng ta đi thôi, rời nơi này đi."
"Được." người đàn ông ôm eo mảnh khảnh của cô, cô thật sự không có khí lực, anh liền chặn ngang ôm lấy cô đi về phía bãi đậu xe. (ẵm lên đó)
Hai tay Dung Ân vẫn ôm cổ Nam Dạ Tước, " Đối với Tư Cần mà nói, có lẽ, như vậy thật sự là một loại giải thoát."
Anh vốn tưởng cô sẽ ầm ĩ lên, ít nhất cũng sẽ khóc, " Ân Ân, cách đối mặt của mỗi người khác nhau, sống, có đôi khi so với chết còn khó chịu hơn."
Trở lại bên trong xe, Nam Dạ Tước mở điều hòa, hai tay Dung Ân lạnh như văng, anh sưởi ấm từng ngón tay của cô, đặt ở môi, lại tinh tế xoa.
"Anh nói xem, tại sao chúng ta vẫn không thể giữ cô ấy lại được?"
"Là chính cô ấy muốn rời đi, cô ấy nói mệt mỏi."
Dung Ân cũng cảm thấy mệt mỏi, cô dựa vào ghế ngồi, không bao lâu ngủ thiếp đi, Nam Dạ Tước trong xe ngồi thật lâu, anh vén tóc trên trán Dung Ân, nghiêng thân qua, khẽ hôn xuống.
Không mang theo bất kỳ ham muốn nào, môi mỏng khắc lên, liền rời đi.
Tiệc đính hôn này, sóng gió toàn thành phố, Tư Cần cứ như vậy đi, vẫn không có cứu chữa qua.
Hạ Tử Hạo không để ý phản đối trong nhà, dứt khoát thay cô lo liệu hậu sự.
Dung Ân hi vọng cô có thể được chôn cất cùng bà nội, ngày chôn cất, chỉ có hai người họ.
Ngắn ngủn mấy ngày, Hạ Tử Hạo gầy hẳn, bộ dáng không có chút tinh thần, , đầu tóc buông thỏng, bên trong đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, Dung Ân nhìn không khỏi chua xót, nhưng cũng cố nén, chẳng qua là vành mắt đỏ lên.
Trên bia mộ, Tư Cần nhàn nhạt cười, chỉ có vào lúc này, mới có thể nhớ kỹ bộ dáng điềm tĩnh của cô ấy.
Cô chôn cất bên cạnh bà nội, Hạ Tử Hạo dựa vào bia mộ Tư Cần, " Em được như nguyện rồi, đời này, anh sẽ mái nhớ em, em đã khắc sâu vào lòng của anh, rốt cuộc rũ cũng sẽ không đi."
Dung Ân quay đầu đi, gió thòi xào xạc, đường vô tận rên rỉ cùng kêu lên nức nở, thống khổ vô cùng.
"Cô biết không? Thật ra Tư Cần không cần phải chết."
Dung Ân u mê, không có kịp phản ứng ý tứ trong lời nói hắn.
"Cô ấy là bị buộc chết." Tròng mắt Hạ Tử Hạo tối tăm nhìn thằng Dung Ân, làm cô chợt cảm thấy trong lòng run sợ, " Ngày tôi đính hôn, cô ấy vốn có thể không cần phải chết, tôi đã khuyên cô ấy xuống, nhưng là, là, Nam Dạ Tước bức tử cô ấy! Cô có biết, hắn lúc ấy nói gì với cô ấy không?"
"Từ sau khi biết ai hại Hạ Phi Vũ, Nam Dạ Tước chưa từng buông tay đối với Tư Cần, hắn từng bước, đến khi đẩy cô ấy vào tử địa!"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK