Mục lục
Dục Vọng Đen Tối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêm Việt nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô rồi đi ra ngoài. Lúc ra đến cửa khuôn mặt đẹp trai của anh ta ngoảnh lại. Hai người nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự hạnh phúc. Sự hạnh phúc này chỉ có hai người mới có thể cảm nhận được.



Nhân viên trang điểm chỉnh trang lại cho cô một chút. Ngoài kia buổi lễ đã bắt đầu. Mẹ Dung Ân nhìn đồng hồ: "Ân Ân, ra ngoài thôi con."



Cô nhấc váy lên đi ra ngoài. Lễ đính hôn được tổ chức ngoài trời, khách khứa đã đến hết, chỉ còn chờ Dung Ân xuất hiện.



Mẹ Dung Ân và Lý Hủy ngồi xuống hàng ghế đầu tiên. Dung Ân ra đến nơi nhưng không nhìn thấy Diêm Việt đâu.



Trên sân khấu, người chủ trì thấy thời gian đã đến liền bắt đầu khuấy động không khí. Lúc này Dung Ân mới thấy hơi sốt ruột gọi vào di động của Diêm Việt, nhưng di động lúc nào cũng báo bận.



Dung Ân mải gọi điện không để ý thấy bầu không khí xung đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. Mãi đến khi giọng nói của người chủ trì đổi thành giọng nói của một người phụ nữ, Dung Ân mới giật mình hoảng hốt.



"Cô đang tìm Việt sao?"



Trên sân khấu, Tư Mạn mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc dài uốn lọn to quyến rũ mà gợi cảm. Tay cô ta cầm chiếc micro, chính nó khiến giọng nói khiêu khích của cô ta phóng đại lên gấp trăm lần, vô cùng đắc ý và chói tai.



Dung Ân đứng dưới sân khấu đã nghe được tiếng xì xầm bàn tán của khách khứa xung quanh.



Mẹ Dung Ân chỉ thấy con gái đứng một mình mà không thấy Diêm Việt đâu, trong lòng hơi lo lắng hỏi Lý Hủy: "Người phụ nữ trên sân khấu kia là ai vậy?"



Lý Hủy thấy tình hình có vẻ không ổn, tâm trạng cũng trở nên nặng nề, chỉ có thể liên tục an ủi mẹ Dung Ân: "Bác đừng lo ạ, chắc là người Diêm Việt mời đến góp vui thôi ạ."



Tư Mạn đứng trên sân khấu, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn. Người ngoài nhìn vào thì thấy có vẻ Dung Ân kém hơn cô ta một bậc. Cô ta cười nhạt, ánh mắt trào phúng; giọng nói không nhanh không chậm, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều để lộ ra sự quyến rũ: "Hôm nay là ngày vui của cô, lẽ ra tôi phải chuẩn bị một món quà, nhưng..." Cô ta hơi dừng lại nhìn thoáng qua vẻ mặt của Dung Ân sau đó mới nói tiếp: "Tối qua Việt ngủ lại chỗ tôi, anh ấy nói, tôi không cần chuẩn bị gì hết vì cô không đáng được nhận."



Tin tức chấn động tựa như mặt hồ phẳng lặng đột nhiên rơi xuống một tảng đá. Tất cả khách mời đều chỉ trỏ bàn tán. Mẹ Dung Ân nghe xong sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch, bà vội vàng đứng dậy: "Cô nói bậy!"



Cô ta bình tĩnh mỉm cười, thậm chí không lên tiếng cãi lại.



Vào lúc này, người duy nhất có thể làm rõ mọi chuyện là Diêm Việt.



Dung Ân lo lắng liên tục gọi điện cho anh ta nhưng không được, cho đến khi tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên cách đó không xa.



Không biết Diêm Việt xuất hiện từ lúc nào, anh ta đi lên sân khấu. Chỉ cách nhau vài bước chân nhưng Dung Ân không có dũng khí lên theo. Diêm Việt đứng cạnh Tư Mạn, vai sóng vai vô cùng xứng đôi; đúng là trai tài gái sắc.



Dung Ân nhìn lên anh ta nhìn xuống. Cô hoảng hốt, tại sao trong mắt Diêm Việt đã không hề có vẻ yêu thương hiện hữu?



Cảm giác lo lắng ập đến như thể tất cả sắp biến thành sự thật. Lúc này hai vai Dung Ân mới cảm thấy lạnh lẽo run run.



Diêm Việt đứng trước micro, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập khó hiểu của Dung Ân. Nhìn thấy vẻ mặt vô tội đó, sự mềm lòng trong chốc lát lập tức tan biến. Cô nghe thấy Diêm Việt gằn từng chữ: "Lễ đính hôn hôm nay, hủy bỏ."



"Tại sao?" Người đầu tiên lên tiếng chất vấn là mẹ Dung Ân.



Thật ra Dung Ân cũng muốn hỏi, nhưng lời nói định thốt ra lại mắc nghẹn ở cô họng. Cô không có dũng khí để đối mặt.



"Ân Ân." Từ đầu đến cuối, hai tiếng này thốt ra từ miệng anh ta đều mang theo yêu chiều. Mắt Dung Ân đẫm lệ nhìn xung quanh, dường như cả thế giới cũng đang vì cô mà thương cảm: "Tôi yêu em, tôi cứ tưởng tình yêu của em cũng giống tôi, nhưng không ngờ sự thật lại ngược lại. Khoảng cách một năm đã khiến tình cảm giữa chúng ta không thể chịu nổi một tác động dù là nhỏ nhất từ bên ngoài. Bắt đầu từ khoảnh khắc em bước chân vào Cám Dỗ, em đã không còn là Ân Ân của tôi."



Cảm giác từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục có lẽ cũng chỉ thế này.



Dung Ân mở to mắt bởi vì cô sợ nếu nhắm mắt lại nước mắt sẽ rơi ngay xuống. Cô muốn nhìn thật rõ người đàn ông mà cô đã yêu suốt bao nhiêu năm nay, cô muốn nhìn thật kỹ.



Nhưng tại sao hình bóng Diêm Việt càng ngày càng nhạt nhòa?



Đôi mắt mẹ Dung Ân đỏ au, khách khứa xung quanh đều tỏ (vẻ) ra đang xem trò vui. Bà cầm tay Dung Ân, truyền cho cô sức mạnh của mình: "Việt, hồi đó Ân Ân phải làm việc ở Cám Dỗ vì không thể xin được việc ở các công ty. Nhưng con bé cũng làm không lâu, sau đó đã tìm được công việc hiện tại."



"Thật sao?" Diêm Việt cười lạnh lùng. Bà nhìn thôi mà cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo: "Vậy bà có biết tại sao cô ấy lại tìm được việc không?"



Trong đầu Dung Ân nổ ầm một tiếng. Cuối cùng dòng nước mắt cũng tràn mi chảy xuống: "Việt ——"



Ánh mắt Dung Ân ấn chứa sự kìm nén gần như là khẩu cầu.



Hạnh phúc tan vỡ, bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ thế giới của cô đều tan vỡ.



Tư Mạn đang cười, rất nhiều người ở xung quanh cũng đang cười ——



Chỉ có một mình cô đang khóc.



"Sở dĩ cô ấy có thể tìm được công việc là vì cô ấy đã ngủ với người ta để trao đổi." Diêm Việt cố tình nói thật chậm, anh ta dùng giọng nói trầm thấp phơi bày ra sự thật tàn nhẫn nhất: "Ân Ân, tôi cứ tưởng tôi có thể chấp nhận. Nhưng tôi yêu em như vậy, tại sao em có thể phản bội lại những tình cảm đã từng có giữa chúng ta?"



"Không thể nào!" Mẹ Dung Ân quát lớn gần như gào lên: "Con gái tôi không phải là người như vậy. Con bé sẽ không làm thế." Mọi sự bình tĩnh nhã nhặn lúc đầu đã biến mất, thay vào đó là sự hoảng loạn mất kiểm soát.



"Cậu." Ánh mắt Diêm Việt nhìn về phía Trần Bách Huy đang đứng cách đó không xa: "Trước đây cậu nói với cháu rằng, cậu từng gặp Dung Ân ở Cám Dỗ có đúng không ạ?"



Trần Bách Huy đang cầm ly rượu vốn đã không có thiện cảm tốt với Dung Ân. Ông ta chửi Dung Ân nhưng vẫn không quên giữ mặt mũi cho mình: "Đúng vậy, lúc đó cô ta là nhân viên tiếp rượu ở đấy. Tôi đến Cám Dỗ bàn chuyện làm ăn đã từng gặp cô ta một lần. Khi đó, tổng giám đốc của Nghiêm Tước là Nam Dạ Tước còn nói cô ta là người phụ nữ của anh ta. Hơn nữa anh ta còn bảo cô ta tiếp rượu tôi nhưng đã bị tôi từ chối. Cái phúc này tôi không thể hưởng nổi..."



Xung quanh tràn ngập các lời bàn tán, chế giễu, khinh miệt, coi thường...



Tất cả dồn đến cùng một lúc. Dung Ân vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, đứng chết lặng tại chỗ. Gió thổi qua làm tung váy cô, nhưng Dung Ân như hóa đá, cô ngơ ngác mở to mắt nhìn Diêm Việt.



Mọi vật như mờ đi. Cách đó không xa, một vệt sáng chói xuất hiện, và rồi cả thế giới của cô sụp đổ, trời đất quay cuồng.



"Không, Không thể nào..." Bên tai là tiếng mẹ cô khóc nức nở, Lý Hủy vôi vàng lại gần ôm bà rồi nhỏ giọng an ủi.



"Việt." Hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói tắc nghẹn của Dung Ân vang lên: "Nếu anh không thể chấp nhận, thì lúc em thẳng thắn nói mọi chuyện cho anh biết anh hãy cự tuyệt. Tại sao anh còn muốn tổ chức lễ đính hôn và diễn kịch trước mặt em cho đến ngày hôm nay?"



Thì ra, nửa tháng hạnh phúc vừa rồi là do cô độc diễn một mình.



Đã từng nắm tay nhau, sao Diêm Việt lại có thể coi như chưa từng có chuyện gì như vậy?



"Bởi vì, đây là lời hứa một năm trước tôi đã từng hứa sẽ dành cho em." Giọng nói của anh ta cứ như đây là điều đương nhiên. Dung Ân nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn toàn xa lạ kia, nước mắt tuôn rơi: "Anh, anh là Việt của em sao?"



Trong đôi mắt quen thuộc kia, đâu còn có bóng dáng mà cô quen thuộc?



Diêm Việt nắm tay Tư Mạn, thái độ của cô ta vô cùng kiêu căng. Tay cô ta tiện thể khoác lấy cánh tay Diêm Việt, tuyên bố quyền sở hữu của cô ta. Bọn họ thân mật bước xuống khỏi sân khấu, đi về phía Dung Ân. Lúc sắp đi qua người cô, Diêm Việt hơi dừng lại: "Cô đã không còn là Ân Ân của tôi, tại sao cô lại muốn, tôi vẫn còn là Việt của cô?"



Mùi hương quen thuộc từ từ đi xa. Mùa đông đang đến, mang theo không chỉ là giá lạnh.



Việt, anh vẫn là Việt của em sao?



Anh ta đứng thẳng người, nhếch môi hỏi ngược lại, cô thấy có phải không?



Hết chương 46

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK