Dung Ân hai tay che mặt, toàn thân cũng giống như trước ướt nhẹp, mồ hôi nhễ nhại, cô khép người rất chặt, nếu Nam Dạ Tước không cương quyết, căn bản đừng nghĩ có thể xông vào, anh thử mấy lần không có kết quả, chỉ đành rút thân ra, " Anh đeo bao." Kết quả, vẫn như cũ, mặc dù có trơn.
Nam Dạ Tước thất vọng không dứt, anh còn chưa từng buông tha nửa đường, lần đầu tiên đối với Dung Ân anh có thể không chút thương tiếc, không để ý cô đau hay là khó chịu, nhưng lần này không được, được thôi, chỉ đành tự làm khổ mình.
Sau khi anh thoát ra, Dung Ân cong hai chân lại, bị Nam Dạ Tước một tay kéo qua, " Còn đau không?" cô gật đầu, anh cuối người hôn lên trán cô, lồng ngực to lớn phập phồng mấy cái, " Sau này nấu như vẫn một mực như vậy, không phải là muốn nửa đời sau anh phải làm hòa thượng sao?"
Dung Ân cong người trước ngực anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, Nam Dạ Tước lại nói, " Không đúng, anh so với hòa thượng còn thảm hơn, hòa thượng bây giờ còn có thể ăn thịt."
Dung Ân bị chọc cười, giơ tay lên, cũng không biết đánh vào đó, "A....". Chỉ nghe Nam Dạ Tước kêu lên, "Gãy rồi! Vung tay lộn xộn ở đâu vậy?"
Anh cứ như vậy im lặng một đêm, sau khi tắm nước lạnh, kiên trì đến sáng sớm.
Lại nói, dục vọng của đàn ông vào lúc này là mãnh liệt nhất, một chút cũng không sai. Giấc ngủ của Dung Ân rất sâu, trên người có người động tay động chân, hai mắt cô nhắm nghiền, chỉ là lấy tay không ngừng vung ra, " Đừng làm rộn."
Bên trai nhột nhột, cô thức tỉnh, đau đớn tối hôm qua rõ mồn một ngay trước mắt, Dung Ân hất tay Nam Dạ Tước ra, đứng dậy, " Hôm này Vương Linh không có ở đây, em đi làm chút điểm tâm.
"Anh không muốn ăn." Người đàn ông có chút giận dỗi, anh muốn ăn cái gì, cũng không tin Dung Ân không biết.
"Không được." Cô nhét Nam Dạ Tước vào trong chăn, như trốn chạy mặc quần áo chạy vào nhà tắm.
"Đừng–" Người đàn ông thống khổ càng không thể làm gì, buồn bực cầm lấy gối che gương mặt tuấn tú mị hoặc, toàn thân lại bắt đầu căng thẳng nóng lên. Nam Dạ Tước ngủ không được, không lâu sau cũng đi xuống lầu.
Dung Ân đang bận việc trong bếp, lúc đi tới khúc quanh cầu thang anh dừng bước, cúi người xuống hai tay chống ở trên lan can, Nam Dạ Tước cúi người xuống, vẻ mặt vênh váo ung dung.
Cháo đang được ninh, nắp bị hơi nước thỉnh thoảng nhấc lên, mùi thơn của cháo đã lan ra khắp bếp, Dung Ân mặc tạp dề đang chiên cá, tóc dài túy ý cột lên, có chút tán loạn, dép mang trên chân, ống quần rộng rãi phủ ở lưng bàn chân, cô nêm gia vị, một lúc sau, cho cá vào dĩa. Bên trong cái chảo, còn có bánh bao hấp màu sắc vàng óng, trên bàn ăn đã dọn lên vài món ăn, tóm lại, đó là một buổi sáng ấm áp.
Cảnh tượng này, Nam Dạ Tước đã ảo tưởng vô số lần. Mỗi lần nhìn bóng lưng Dung Ân bận rộn trong bếp, luôn làm cho anh an lòng.
Nam Dạ Tước từng bước ung dung, đi đến ôm cô từ phía sau. "Dậy rồi sao!" Dung Ân đem bánh bao đặt vào đĩa, từng cái từng cái bày lên. "Sao phải mệt như vậy, chúng ta đi ra ngoài ăn là được."
"Chưa từng nghe qua sao? Con đường ngắn nhất đi đến trái tim đàn ông là đi qua dạ dày của anh ta." Dung Ân nói đùa, đem chén dĩa và cháo vừa nấu xong ra. Nam Dạ Tước lấy bát đũa, "Tim của anh sớm đã cho em rồi, chỉ sợ em không cần, quẳng đi mất."
Dung Ân cầm lấy muỗng nhỏ không ngừng khuấy trong chén cháo, tay phải cô chống cằm, tầm mắt nhìn lên phía trước.
Nam Dạ Tước đang say sưa thưởng thức bữa sáng, giờ đây, anh đều giống Dung Ân, thích những thức ăn thanh đạm như thế này, anh nuốt một ngụm cháo, ngẩng đầu phát hiện Dung Ân đang nhìn anh chằm chằm, "Nhìn cái gì?" CÔ cười cười, nhìn hướng khác, "Không có gì."
"Không có gì sao lại cười nham hiểm như vậy?" Nam Dạ Tước tự đắc cười, "Say mê anh sao?"
Dung Ân chỉ lo ăn xong bữa sáng, cũng không để ý đến anh nữa. Thật lâu sau, mãi cho đến bây giờ cô mới hiểu ra, những điều này đều là hạnh phúc.
Nhưng Nam Dạ Tước cũng không nghĩ như vậy, hạnh phúc cùng tính phúc (ý là tình dục ấy cả nhà, N để luôn Hán Việt cho nó vần hehe), hẳn là liên quan đến nhau.
Mà điều quan trọng bây giờ, chính là công phá phòng tuyến của Dung Ân, anh cũng không muốn đời này làm hòa thượng.
Thái độ của Sở Mộ thay đổi rất nhanh, đối với cháu gái càng ngày càng yêu mến, chỉ mong sao vợ chồng son có thể thường mang con đến gửi cho bà.
Dung Ân thay quần áo xong, Nam Dạ Tước đã đỗ chiếc Bugatti Veyron trước cửa, cô đi ra ngoài, anh đã ở trong xe đợi.
" Vương Linh đã chuẩn bị xong cơm tối rồi." "Hôm nay đi ra ngoài ăn," Nam Dạ Tước đứng dậy mở cửa xe ra, thắt dây an toàn cho Dung Ân.
"Sau khi kết hôn, cũng chưa dẫn em ra ngoài chơi một bữa, coi chừng thành thiếu phụ có chồng luống tuổi bây giờ."
Hai người ăn tối trong nhà hàng trước, trở lại xe, Nam Dạ Tước cố ý mở cửa sổ ra, "Còn muốn đi đâu không?"
Dung Ân suy nghĩ một chút, " Chợ đêm, em muốn ăn đậu hủ hoa." (là tàu hủ đường gừng ý cả nhà)
"Đậu hủ hoa?" Nam Dạ Tước cau mày, "Thứ đó ngon lắm sao?"
"Dĩ nhiên, hơn nữa chỉ có chợ đêm mới có mùi vị chính thống."
Nam Dạ Tước phát động động cơ, xe chậm rãi đi về phía trước, lái rất chậm, rất giống đi dạo.
Hai tay Dung Ân nhoài trên cửa xe, lộ ra nửa cái đầu, " Gió này thổi thật dễ chịu." "Cẩn thận." Nam Dạ Tước kéo tay cô đem cô kéo về, ngón cái anh mơn trón mu bàn tay Dung Ân, tinh tế vuốt ve.
Xe lái đến chợ đêm, đâu là khu bình dân, đủ thứ đồ ăn bày đầy đường, giá cả rất rẻ, mấy đồng tiền là có thể ăn no bụng.
Không có chỗ đậu xe, Nam Dạ Tước chỉ có thể dừng xe ở đầu đường, "Em đợi ở đây, anh đi mua."
Dung Ân đã xuống xe trước một bước, " Em dẫn anh đi dạo một chút."
Nam Dạ Tước đối với những nơi rộn ràng như vậy cũng không có ấn tượng quá tốt, nhưng thấy Dung Ân đi thẳng về phía trước, chỉ đành kiên trì đuổi theo.
Chợ đêm cũng không có bao nhiêu cửa hàng đàng hoàng, thường thấy nhất chỉ là hàng vỉa hè, ngay cả mấy quán ăn đó cũng là tạm bợ, mấy băng ghế, một chiếc xe đẩy, cho dù là gặp nhân viên trật tự đô thị, đẩy xe là có thể chạy.
Hai tay Nam Dạ Tước cắm trong túi quần, Dung Ân đi theo bên cạnh, cô vươn tay trái ra kéo tay anh, anh rủ mắt xuống nhìn cô, hai người nhìn nhau cười. (thật hp!!!!)
Ở chỗ này, dù là thân phận cao quý cũng không được chú ý đến, mỗi người đều vui vẻ bận rộn, tiếng rao hàng cùng tiếng lật xào đồ ăn, tràn ngập cả con đường.
Dung Ân đi đến trước hàng đậu hủ hoa, cô gọi một chén, để rất nhiều rong biển phía trên, Nam Dạ Tước không muốn ăn, vẫn bị cô đút một miếng, "Như thế nào? Ngon không?"
Mùi vị này, anh thật sự không thích, nhưng anh vẫn gật đầu.
Hai bên đang chiếu CD lậu, mặc dù chói tai, những vẫn rất nhiều người vây quanh chọn lựa, mỗi người một cuộc sống không giống nhau, ai cũng không quyết định được vận mệnh của người nào.
Dung Ân trong xương tủy vẫn là người bình thường, mà Nam Dạ Tước có thể làm là cố gắng hòa nhập vào.
Trở lại trên xe, cô ý muốn mở máy lạnh, "Nóng quá, nóng quá..." Bàn tay không ngừng quạt, như một đứa con nít.
Nam Dạ Tước giản mặt ra, khóe miệng cười thỏa mãn, hai tay Dung Ân cầm cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh, nhẹ chợp mắt, hết sức mãn nguyện, tiếng nói nhỏ nhẹ, " Chúng ta bây giờ về sao?"
"Không, hôm nay không về nhà."
"À!" Dung Ân đáp nhẹ, không có hỏi sẽ đi đâu.
Cám Dỗ đã đổi lại tên lúc trước, Nam Dạ Tước xuống xe, tiện tay ném chìa khóa cho bảo vệ. Dung Ân không nghĩ anh sẽ dẫn cô đến đây, Nam Dạ Tước đi đến kéo tay cô vào trong, Cám Dỗ làm ăn từ trước đến nay đều rất tốt, số lượng người đến mua say cùng trụy lạc cũng không ít, vũ nương buông thả tư thế, đây chính là thiên đường nhân gian.
Trong phòng VIP số 1, quản lý đã chuẩn bị sẵn sàng theo dặn dò của anh. Dung Ân nhìn thấy trên bàn có rượu, "Em không thể uống." "Không có việc gì đâu, đây là rượu trái cây, không khác gì nước trái cây lắm."
Trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, Dung Ân đi đến dàn karaoke, chọn bài "Cung dưỡng tình yêu", Nam Dạ Tước rót rượu xong đặt lên bàn, khong quấy rầy cô, chỉ là chuyên chú nghe.
Hát xong, Dung Ân để mic xuống, liền thấy Nam Dạ Tước chống cằm nhìn cô không chớp mắt, cô giơ tay lên che trán, cười nói, "Nhìn em như vậy làm gì?"
Nam Dạ Tước đưa cho cô một ly rượu, ôm eo Dung Ân, hai người ngã ngồi trên ghế salon. " Anh vẫn nhớ giọng hát của em rất êm tai." Dung Ân nhận lấy ly rượu khẽ nhấp môi, có mùi rượu, nhưng không nồng đậm.
Phòng Vip số 1, đây là nơi cô gặp Nam Dạ Tước lần đầu tiên. Anh khi đó, rất xấu xa tồi tệ.
Hai người cụng ly, uống cạn rượu trong tay. Nam Dạ Tước thả ly không trên bàn, sắc mặt Dung Ân lúc này đã đỏ phơn phớt, đôi môi dính chút rượu đỏ sẫm rất hấp dẫn.
Bàn tay anh ôm trọn ót cô, nghiêng người hôn tới. Giữa răng môi, mùi rượu mùi thơm ngào ngạt, Nam Dạ Tước giữ mặt Dung Ân, lưỡi linh hoạt quét nhẹ ở khóe miệng cô, anh lửa lòng khó nhịn, nửa người trên khom lên trước, chân trái thon dài xâm nhập giữa hai chân cô, " Đừng... Sẽ có người vào."
Nam Dạ Tước thờ gấp gáp, trán chống đỡ Dung Ân, đợi hơi thở bình phục, kéo cô đi ra ngoài.
Dung Ân nghĩ nên đi về, nhưng Nam Dạ Tước lại dẫn cô xuống dưới đất của Cám Dỗ, lúc trước cô đã từng đến đó. Nơi này là quan viên nhà nước chuẫn bị để thuận tiện đến Cám Dỗ, trừ những người nội bộ biết, nếu không đào ba thước cũng không tìm được.
Hồ bơi khổng lồ hiện trước gót chân cô, Dung Ân nhớ tới lần Nam Dạ Tước đẩy cô xuống hồ, mũi lại cay cay, "Tới đây làm gì?"
Nam Dạ Tước đặc biệt dẫn cô đến bên cạnh hồ, cái gì cũng không nói, bắt đầu cởi quần áo của cô.
Dung Ân cầm tay của anh, "Anh sẽ không muốn ở nơi này chứ," Anh đặt tay ở mông của cô, định trực tiếp mang theo Dung Ân nhảy vào hồ, lòng cô vẫn còn sợ hãi, hai tay bám chặt bả vai Nam Dạ Tước, "A..."
Anh đẩy Dung Ân đến mép hồ, để lưng cô chống đỡ gạch men sứ , lại làm ột tay cô nắm lấy lan can bảo hộ (cái ống bằng inox gần mép hồ ấy nhỉ???), Nam Dạ Tước bắt đầu kéo quần áo Dung Ân ra, "Không nghe nói sao? Ở trong nước, cảm giác đau đớn của con người sẽ giảm đi một nửa." (haha, a ấy vẫn bá đạo suy nghĩ mọi cách để đc cái mình mún, >"
Dung Ân đột nhiên sững sờ, người đàn ông này thật là cái gì cũng nghĩ ra được. Áo bị cởi xuống trôi trên mặt nước, ngay sau đó là áo ngực, quần, thậm chí quần lót bên trong....
Một nơi lớn như vậy, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, Dung Ân hai má ửng hồng, gượng gạo hết sức, cô không muốn lộ thân thể ra ngoài, hai tay che trước ngực, "Có người khác đi đến."
"Anh ân ái ai dám đến quấy rầy?" Nam Dạ Tước kéo tay cô ra, thời gian nói chuyện, anh đã cởi sạch sẽ quần áo, "Ai dám tới đây, anh liền lột sạch sẽ hắn ném ra đường."
Bốn phía hồ bơi, chụp đèn kiểu dáng tao nhã phát ra ánh đèn mờ ảo, Nam Dạ Tước hôm nay đã chuẩn bĩ kỹ lưỡng, anh giơ một chân Dung Ân lên đem nó vòng vào thắt lưng mình, hai tay đặt ở thắt lưng cô chuyển động, " Nơi này còn có cảm giác đau không?" , vẻ mặt Dung Ân nhẹ căng lên, lắc đầu, "Không có,"
Nam Dạ Tước cúi người, khẽ cắn chặt một bên vành tai cô, đây là nơi nhạy cảm của cô, Dung Ân quả nhiên rụt hạ thân lại, hai tay bắt đầu ôm chặt cổ anh.
"Chiều anh, không nên vì anh mà tổn thương đến mình." Nam Dạ Tước lẩm bẩm bên tai cô, " Cho dù là anh cũng không được." Dung Ân gật đầu, hơn nữa tác dụng của rượu, trong cơ thể thiêu đốt, có chút hưng phấn, hai mắt lộ ra mê ly, Nam Dạ Tước nhân cơ hội chen đi vào, cũng không dám dùng sức, chẳng qua là thử dò xét.
Cô hừ nhẹ phát ra khó chịu, hai tay anh chuyển động rơi vào mông cô, lại lấy tiếng nói dời đi sự chú ý của cô, " Em đau không?" Dung Ân thấy buồn cười, "Em không đau."
Anh tiện tay vung tóc cô đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước đem nó nhét vào miệng Dung Ân, Dung Ân vừa cắn chặt, một cảm giác xé rách đau đớn truyền đến, Nam Dạ Tước thừa dịp trống rỗng mà vào, cô vừa muốn la đau, tóc trong miệng bị anh lôi xuống, đổi thành dùng miệng ngăn chặn.
Đau đớn lần này, thật không kém lần đầu tiên bao nhiêu. May mà về mặt này Nam Dạ Tước là cao thủ, anh cũng không muốn lại bỏ dở nửa chừng, một người ở lại nơi này ngâm nước lạnh.
Bọt nước tóe lên vì động tác kịch liệt của anh mà nhộn nhạo, cấm dục quá lâu, một khi được giải phóng, giống như lang như hổ. Hai tay Dung Ân ôm chặt lưng anh, Nam Dạ Tước đem toàn thân Dung Ân nhấc lên, cùng cô thay đổi tư thế.
Trừ khó chịu lúc mới bắt đầu, Dung Ân từ từ cảm giác được toàn thân đang tê dại, một luồng sóng kích thích xông vào, làm cô khó có thể chống đỡ. Mệt mỏi bên ngoài, cũng không cảm thấy gì khác, Dung Ân chỉ cảm thấy chính mình đang trong hồ bơi, cô lật người, một cánh tay đánh tới trên người.
Nam Dạ Tước cả đêm cũng không sao ngủ được, lần này, anh ngồi nửa người dậy nhìn vẻ mặt Dung Ân ngủ, cô mấp máy mí mắt, dường như đang mơ đến một đẹp nào đó, khí hậu lúc này vừa vặn, cho dù thân thể trần truồng cũng không cần mở điều hòa.
Dung Ân ngáp, thích ý cọ cọ đầu trên gối mấy cái, lúc này mới mở mắt ra. Đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú đang cười của Nam Dạ Tước, theo tầm mắt của anh, Dung Ân nhìn thấy mình toàn thân không mặc gì cả,cô vội vàng kéo chăn lại, lại bị Nam Dạ Tước đè dưới thân, mấy lần đẩy ra cũng không nhúc nhích (^^)
"Ngủ ngon không?" ánh mắt cô chua xót, không cần nhìn cũng biết mắt có quầng thâm. Thấy cô không nói lời nào, Nam Dạ Tước lần nữa quan tâm, "Hạ thân còn đau không?"
Dung Ân vùi đầu vào gối, nghe được tiếng anh cười khe khẽ, cô ngẩng đầu, nhìn bốn phía, nơi này cũng không phải Ngự Cảnh Uyển, ""Mệt mỏi quá. " Nam Dạ Tước nhân thể đè trên lưng cô, sau đó oán trách, " Vất vả vẫn là anh, em nằm ở đó không cần nhúc nhích, chỉ cần hưởng thụ." Cho dù cô đánh anh cũng không chịu ngồi lên, sống chết dựa vào người Dung Ân, cô biết anh xấu tính, có đôi khi như con nít (dễ thương mà !!!)
Cô đưa tay về phía đầu giường, ngón tay vừa mới sờ lên điện thoại, "Em phải gọi điện về nhà, xem một chút cục cưng như thế nào."
"Ôi trời, " Nam Dạ Tước gạt tay cô, "Sáng sớm anh đã gọi rồi, không có chuyện gì, trong đầu em có thể nghĩ đến anh một chút không?"
"Này," Dung Ân buồn cười " Ghen tị với con gái của mình luôn sao." Nam Dạ Tước kéo tay cô để vào khóe miệng, khẽ hôn sau đó vừa hé miệng khẽ cắn, yếu ớt, giống như là xoa bóp cho cô.
"Hôm nay vẫn chỉ thuộc về chúng ta, em nghĩ đến con cũng không được."
"Thật là bá đạo. " Dung Ân ngoài miệng oán trách, trong mắt sớm đã ánh cười.
Cô nằm ở đó lười nhúc nhích, đầu giường có một cái đèn ngủ cổ điển, nhìn xung quanh gian phòng, nội thất lộ ra vẻ xa hoa quý giá, " Nơi này rốt cục để làm gì?"
Nam Dạ Tước cũng không nói thật cho Dung Ân biết, gian phòng này, thật ra là anh với Duật Tôn chuẩn bị, nơi này có hệ thống an toàn cùng hệ thống nghe trộm tối tân nhất, một vài quan viên bị dụ dỗ đến đây, cũng là một cách thức.
"Là nơi để cùng em vụng trộm." Nam Dạ Tước chuyển đề tài, trong miệng không có một lời tốt đẹp.
"Đáng ghét." Dung Ân định đứng dậy, " Nhất định là muốn nạp thiếp không muốn em phát hiện chứ gì?"
"Ngồi dậy làm gì?" Nam Dạ Tước kéo cô, " Trên giường thoải mái hơn mà."
"Em đói bụng."
"Anh làm cho em no," thấy anh lần nữa lại gần, Dung Ân vội vàng nghiêng mình, "Háo sắc." Dung Ân dùng hai tay đẩy, kiên cường đẩy anh lọt xuống giường
"Ai u!"
Đường đường Tước thiếu cuối cùng cũng không có đáng thương đến nổi phải làm hòa thượng.
Đồng Đồng từng ngày lớn lên, nửa năm sau, nghiểm nhiên đã ra dáng một tiểu mỹ nhân. Ai cũng biết, Nam Dạ Tước đối với cô nhóc này rất cưng chiều, đi đến đâu cũng dẫn theo.
Nhà hàng quốc tế. A Nguyên cùng với mấy người trong bang hội đã sớm canh giữ ở đó, lúc Nam Dạ Tước tới, trong tay ôm bảo bối. A Nguyên thấy nhưng không thể trách, " Đại ca."
Nam Dạ Tước ý bảo mọi người ngồi xuống, anh ôm Đồng Đồng ngồi ở ghế chủ tọa, phục vụ trẻ tuổi bên cạnh một mực cung kính đem thực đơn đến, "Tước thiếu," Anh nhận lấy, Đồng Đồng trong ngực trông thấy nắm lấy, kéo thực đơn đi qua.
" Đồng Đồng muốn ăn cái gì?" Cô bé nhỏ như vậy làm sao hiểu, chỉ là nhìn thấy màu vàng lộng lẫy tò mò mà thôi, Nam Dạ Tước mở thực đơn ra, Đồng Đồng lắc đầu lắc tay, ngón tay không ngừng lộn xộn phía trên.
Nam Dạ Tước cực kỳ phối hợp, vẫy người phục vụ bên cạnh, "Này, này, này. . . Còn có cái này. "
Phía bên trái, A Nguyên không để lại dấu vết che kín hai mắt, thê thảm không nỡ nhìn...Không biết hôm nay có thể ăn chút gì không.
Phục vụ đánh dấu từng cái từng cái, nhìn lần nữa, " Tước thiếu xác định muốn những thứ này?"
"Ít nói nhảm, mau mang lên đây."
Không bao lâu sau, món ăn từng món từng món mang lên đủ, 8 súp, 5 dĩa tôm, 9 món tráng miệng ngọt.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời, Đồng Đồng tốc độ rất nhanh, thò tay muốn nắm lấy con tôm trước mặt. Nam Dạ Tước thấy thế, bưng dĩa tôm kia đến trước mặt nó, để con ngồi vào trong ngực, bắt đầu bóc tôm cho Đồng Đồng.
" A Nguyên, chuyện ta giao cho ngươi sao rồi?"
"Đại ca, đã sắp xếp thỏa đáng, anh yên tâm."
Nam Dạ Tước bóc tôm xong cho vào chén nghiền nhỏ, múc một muỗng nhỏ đút cho con gái, anh lơ đãng ngẩng đầu, thấy mấy người đang cầm đũa, trống không, "A Nguyên, gọi thức ăn."
"Vâng," A Nguyên liên tục gọi phục vụ, lần sau nếu có tiểu tổ tông này, vẫn là có thể tránh liền tránh, nếu không sẽ bị hành hạ chết.
Đồng Đồng một hơi ăn rất nhiều tôm, nổi tính chơi lên, thừa dịp Nam Dạ Tước không chú ý, một tay nhấc vỏ tôm đặt vào trong mâm, đợi cái bàn tròn quay đến mặt người khác, giương mắt nhìn những cái vỏ tôm đó.
Trẻ con lở cỡ (ý nói tầm 1 2 tuổi ấy) như vậy, thích nhất bắt đồ. Nó đối với cái gì cũng tò mò, mắt thấy rượu đỏ sáng loáng, liền giơ tay bắt lấy.
Nam Dạ Tước nhanh tay lẹ mắt, vội nghiêng người, cả ly rượu đỏ liền đổ lên người anh, A Nguyên thấy vậy, vội đứng dậy, "Đại ca."
"Không sao."
Phục vụ tiến đến lau sạch sẽ. A Nguyên không khỏi mỉm cười, người đàn ông này, e rằng chỉ có mẹ con đó mới có thể thu phục.
Sau khi ăn xong, Nam Dạ Tước ôm Đồng Đồng ra khỏi nhà hàng trước, lên xe, anh để Đồng Đồng ngồi trên đùi mình, thắt dây an toàn xong, đặt hai tay con gái lên tay lái.
Anh cưng chiều con, đến Dung Ân có đôi khi cũng sẽ oán giận.
Trở về Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân đang bày đồ vừa mới muara bàn, thấy họ trở lại, liền ra đó, " Quên mua sữa bột mất rồi."
Nam Dạ Tước đem Đồng Đồng giao cho Vương Linh, "Vậy bây giờ đi."
Dung Ân cầm túi xách đi theo ra ngoài, ngồi lên xe, mới phát hiện áo anh có một vết bẩn lớn, " Lại là tiểu gia hỏa kia làm cho đúng không?"
"Một ly rượu nhỏ thôi mà."
"Anh liền cưng chiều nó sao."
Xe đi ngang Cám Dỗ, Nam Dạ Tước đặc biệt dừng lại, Dung Ân mặt đầy nghi ngờ, anh chỉ chỉ đối diện, " Nhìn kìa."
Dung Ân theo ngón tay của anh nhìn lại, là Duật Tôn.
Chẳng qua, không chỉ có một mình hắn, bên cạnh Duật Tôn còn có một cô gái, từ quần áo trên người có thể thấy, đó là sinh viên học viện.
"Tiểu tử này, lại chơi trẻ vị thành tiên rồi."
Thân hình Duật Tôn cao lớn, đứng trước mặt cô gái kia, vừa vặn chen kín ánh đèn sau lưng kia, vẻ mặt âm u bất định, trên tay điếu thuốc chậm rãi giơ lên xoa mặt cô gái. Cô ta cũng không dám động đậy, "Em dám bỡn tôi?"
"Em không dám." Cô gái thành thật.
"Hôm nay tôi chấm cô, cô thấy thế nào?" thái độ thản nhiên, khí thế như cũ mị hoặc chúng sinh.
Phía ngoài, gió lạnh thổi tới hai người, Dung Ân gục ở cửa sổ, nhìn cô gái trong trẻo lạnh lùng, cô dường như nhìn thấy chính mình và Nam Dạ Tước khi đó.
Động tác Duật Tôn cực nhanh, đưa tay bắt lấy gáy cô gái, thân thể to lớn đặt sau lưng cô, trong chốc lát đã khiến cô gái không động đậy được, má trái chật vật áp tại động cơ, "Hôm nay em không theo tôi, sau này nói muốn, sẽ không còn có cơ hội đâu."
Thấy hắn muốn dùng vũ lực, Dung Ân vội đẩy cửa xe định đi xuống, "Em làm gì vậy," Nam Dạ Tước kéo cô trở lại, "Hắn..." "Với chúng ta không có liên quan, " Nam Dạ Tước khởi động động cơ, chạy xe đến một con đường khác, " Đồng Đồng đang chờ sữa ở nhà kìa, ở đâu lại có tâm tư lo chuyện bao đồng."
Anh cũng không muốn Dung Ân phá hỏng chuyện tốt của Duật Tôn.
Dung Ân cúi đầu, tựa như có tâm sự, Nam Dạ Tước thấy thế liền nói, " "Yên tâm đi, Duật Tôn không thích dùng sức mạnh . "
"Anh ban đầu cũng nói mình không thích dùng sức mạnh . "
Cuối cùng, còn không phải là làm cho cô cùng đường, nhưng nghĩ đến hôm này, chuyện trước đây cũng không biết là tốt hay xấu."
"Thù dai." Nam Dạ Tước cười, kéo tay Dung Ân vào lòng bàn tay.
Mua xong sữa trở lại Ngự Cảnh Uyển, mới vừa mở cửa, liền một màn dở khóc dở cười.
Dạ Dạ kết giao bạn trai, hơn nữa vừa mới sinh bốn bé tiểu Dạ Dạ đáng yêu, cùng dựa vào tường, Dạ Dạ dẫn đầu ở phía trước, các con gái dễ thương giống như cầu tuyết tròn vo đi theo sau, một hai ba bốn... Không đúng. Nam Dạ Tước cùng Dung Ân liếc nhau một cái,lại nhìn lại phía trước. Phía sau bốn chú chó nhỏ, là Đồng Đồng. Cô nhóc đã biết bò, lần này đang cùng luyện tập với bọn Dạ Dạ. Nam Dạ Tước thấy buồn cười, tiến lên xách nó lên.
Dạ Dạ nghe được động tĩnh, quay đầu xem một chút, thấy là Nam Dạ Tước, mang theo bốn đứa con gái nhanh chân bỏ chạy.
Dung Ân nhìn ra ngoài, lá trên mấy cây bạch quả kia đã bắt đầu ngả vàng.
Cuộc sống hạnh phúc trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái cô bé Đồng Đồng đã được 4 tuổi, có đôi khi hiểu biết làm người ta dở khóc dở cười.
Dung Ân thấy tiểu tử này rất đau đầu, một cô bé, lại nghịch ngợm đến có thể lên trời.
Bên trong phòng khách Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước gác một chân lên xem tin tức, Dung Ân cùng Vương Linh đang học mấy kiểu áo len mới, bên cạnh tìm tòi học hỏi, Đồng Đồng mặc cái đầm công chúa mới mua, hấp tấp chạy đến bên cạnh mẹ, "Mẹ..." Dung Ân thấy anh mắt tiểu tử lanh lợi nháy nháy, nghĩ thầm khẳng định không phải chuyện tốt, "Làm sao vậy?"
"Con còn muốn ăn thêm một túi khoai tay chiên, có thể không?" Đồng Đồng nghiêng cái đầu, hai cánh tay mập ục ục ôm lấy chân Dung Ân.
Cô thả sợi lên trên tay xuống, "Đi hỏi cha con đi."
Đồng Đồng mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, phải biết rằng, Nam Dạ Tước cưng chiều nó nhất. Nhóc con chạy chậm đến trước gót chân Nam Dạ Tước, tiếng nói nhõng nhẽo, "Cha..."
Nam Dạ Tước dựa lưng trên ghế salon chống cằm, ý bảo con mở miệng, "Đồng Đồng ăn một túi khoai tây chiên nữa nha."
"Không được." , bộ dạng dứt khoát.
Mặc dù thường ngày Nam Dạ Tước nuông chiều con gái, nhưng từ trước đến giờ nói một là một hai là hai, loại thức ăn bỏ đi đó (hix, đồ ăn vậy mà gọi là đồ bỏ đi), nếu không phải Dung Ân đồng ý, ngay cả đụng anh cũng không muốn cho nó đụng vào.
Mặt Đồng Đồng đầy ủy khuất, xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã bình tĩnh, vừa vội chạy đến gót chân Dung Ân, giọng con nít cố ý nói lớn, " Xem đi, cha cũng nói không thể ăn nhiều, " Lời này nghe xong, không phải có chút kì lạ sao?
Lúc này Dung Ân mới ý thức bị con bé này bày trò, cô ngẩng đầu nhìn về Nam Dạ Tước, quả nhiên thấy anh đang ngó chừng con bé, nhìn đi, bị anh cưng chiều hư rồi.
Đồng Đồng vui tươi hớn hở ở bên cạnh chơi một vòng, tiểu Dạ Dạ vòng quanh hai chân con bé, bị nó một tay cầm lên, ném ra khỏi phòng khách. Con bé thật sự rất nghịch ngợm, không bao lâu lại cảm thấy nhàm chán, lại vội vàng chạy đến trước mặt Nam Dạ Tước, "Cha, con muốn lên ban công chơi." "Không được."
Đồng Đồng mân mê miệng, đứng mãi bên cạnh, thấy Nam Dạ Tước chuyên tâm xem TV, liền rón ra rón rén tự mở cửa kính đi ra ngoài.
Ban công tầng trệt có mấy giàn hoa, tiểu tử chơi không bao lâu liền xoa đầu gối chậm chạp đi đến, "Ai u, Đồng Đồng đụng vào đầu gối rồi. "
Con bé nửa cúi người xuống, nhìn qua quả thật là đụng phải.
Nam Dạ Tước liếc mắt, "Đáng đời."
Đồng Đồng từng bước nhỏ đến trước gót chân anh, chăm chú nhìn anh một hồi lâu, Nam Dạ Tước lờ nó đi, cầm lấy tách cà phê trên bàn.
"Cha có còn là người không?" Phù—, lời này Dung Ân thường xuyên nói, cũng không biết từ lúc nào cô bé đã học được, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa, nhưng lại dùng vừa đúng.
Phần lớn thời gian, hai người cũng sẽ bị cô nhóc thông minh này làm cho rất đau đầu.
Đồng Đồng ở nhà trẻ rất tốt, có rất nhiều bạn. Hôm nay tan giờ học về nhà, , đợi Nam Dạ Tước thật lâu, thần thần bí bí, giống như là có chuyện gì. Dung Ân hỏi tới liên tục, tiểu nha đầu rất kín miệng, không chịu nói.
Kể từ sau khi kết hôn, Nam Dạ Tước thường về nhà rất sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đồng Đồng nhoài người ra cửa sổ nhìn thấy xe của anh vừa lái vào sân, liền chạy như vay ra nghênh đón.
Nam Dạ Tước ở trước cửa khom lưng, con bé đã chuẩn bị dép cho anh xong. "Đồng Đồng thật ngoan."
Người đàn ông xoa đầu con, "Cha..." con bé đi theo sau Nam Dạ Tước. Thấy anh ngồi xuống ghế salon, liền xông đến, kéo tay anh, phía trước tìm kiếm, phía sau lục lọi, "Tại sao không có?"
"Tìm cái gì vậy?" Dung Ân đã mang bánh bao ra bàn trà.
Đồng Đồng kéo tay Nam Dạ Tước, cặp chân ở trên ghế salon đung đưa, " Mẹ, Đồng Đồng làm sao có?" Nhóc con lớn lớn như vậy, tò mò nhất.
Dung Ân ấp úng, " COn là từ trong bụng mẹ sinh ra."
"Mẹ gạt người, "Tiểu nha đầu không thèm chịu nể mặt nể mũi, gương mặt tức giận tròn trịa , "Trên lớp con, Tiểu Cường đã nói tất cả, mấy cục cưng đều từ nòng nọc nhỏ của cha biến ra, nhưng mà trên người cha không có, oa oa oa..."
Mặt con bé giống như trăng tháng 3, nói thay đổi là thay đổi ngay, ""Đồng Đồng là nhặt được , cha, người đem nòng nọc nhỏ giấu đi đâu rồi?
Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy trên trán phủ đầy mây đen, cùng Dung Ân hai mắt nhìn nhau.
" Đồng Đồng đau lòng, con muốn nhìn thấy nóng nọc nhỏ trông như thế nào..." Anh chỉ đành ôm con gái đến trên đầu gối, " Bạn của con, Tiểu Cường khẳng định đã thấy qua, con ngày mai có thể nói bạn mang cho con xem một chút, chẳng phải sẽ biết sao?" Dung Ân nghe vậy, khóe miệng kéo nhẹ, hai người phụ nữ này, giống nhau thật.
Đồng Đồng thút tha thút thít, ngay cả mới dừng lại khóc rống, dù sao còn nhỏ, tư tưởng đơn giản, lập tức nín khóc mỉm cười, "Cha nói rất đúng rồi, ngày mai con mang cái bình nhỏ đi, đem nòng nọc nhỏ mang về nuôi. " Con bé lau lau nước mắt, lại cảm thấy không đúng, " Nhưng mà cha không có, Đồng Đồng mang về, cha mau sinh cho Đồng Đồng một em trai...." Cô nhóc đoan chắc Nam Dạ Tước không có nòng nọc nhỏ, người đàn ông lắc lắc chân, chỉ chỉ Dung Ân, "Chuyện này phải có mẹ đồng ý mới được."
"Tại sao phải có mẹ đồng ý?" Đồng Đồng ngẩng đầu, vẻ mặt không giải thích được, "Mẹ nuôi nòng nọc nhỏ chơi sao?"
"Đúng vậy, " Nam Dạ Tước khóe mắt mỉm cười, tầm mắt đen tối không rõ nhìn Dung Ân, trong mắt ám muội vô cùng, " Mẹ nói thích chơi nòng nọc nhỏ, con nói mẹ sinh cho con em trai đi."
"Dạ." Đồng Đồng cho là thật, từ trên đầu gối Nam Dạ Tước trợt xuống mạt, đi về phía Dung Ân làm nũng, "Mẹ, mẹ. . . "
"Ngoan, Đồng Đồng không phải thích thước dài sao? Mẹ ngày mai dẫn con đi mua."
"Có thật không? Đồng Đồng muốn mua số lớn nhất, Đồng Đồng còn muốn mua váy đẹp."
"Được, được..." Dung Ân dễ dàng đánh lạc hướng suy nghĩ của Đồng Đồng, nhóc con này, làm sao khó đối phó chứ.
Ăn cơm tối xong, Dung Ân dỗ con ngủ xong trở lại phòng ngủ, Nam Dạ Tước vừa tắm xong đi ra ngoài, tóc ngắn màu rượu đỏ đọng đầy nước, một chút chảy qua xương quai xanh, theo lồng ngực to lớn chảy xuống bụng, "Ngủ rồi?" Cô xoa bóp trán, ngồi ở mép giường, "Vâng, bắt em phải hát cho nó nghe Tiểu Yến Tử."
Nam Dạ Tước lấy trên đầu giường ly nước đưa về phía vợ yêu, " Tháng sau đem con đang nhà mẹ anh, để cho nó quậy thật đã."
"Mệt quá." Dung Ân uống miếng nước, đầu tựa vào Nam Dạ Tước trên bả vai, "Mới vừa rồi lại hỏi em chuyện nòng nọc nhỏ, còn nói em chuẩn bị hồ cá."
"Xem ra, chỉ có một biện pháp. " Nam Dạ Tước ra vẻ thật tình. "Biện pháp gì? "
"Sinh cho Đồng Đồng một em trai, để nó khỏi phải bám theo mỗi ngày."
"Cái này mới là không cần à, một đứa bé cũng muốn mệt chết em."
"Em cũng đâu cần lo lắng cái gì, chẳng phải có bảo mẫu sao?"
Nam Dạ Tước một tay ôm bả vai cô, áp cô lên giường lớn, " Nếu em không đồng ý, anh sẽ nói Đồng Đồng, là em lừa gạt nó..."
" Nam Dạ Tước, anh..."
Còn không kịp nói ra khỏi miệng đã bị anh hôn, nuốt vào trong.
Bên ngoài, màn đêm dày đặc, lạnh lẽo quét qua hai người đang quấn lấy nhau trên giường, ánh trang sáng tỏ cũng ngượng ngùng, lặng lẽ núp sau đám mấy.
Hai tháng sau, Đồng Đồng vui vẻ chạy quanh Ngự Cảnh Uyển, cha nói mẹ có em trai rồi, vậy chính mình cũng không phải là được ôm tới.
Mùa hè nóng bức nhất vừa qua khỏi, gió thu lạnh run, sau 12h trưa, ánh mắt trời ấm áp, xuyên qua tán cây bạch quả chiếu xuống, trên võng, Dung Ân đang nằm trên ngực Nam Dạ Tước, nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần, mũi chân cô đặt nhẹ trên mặt đất, đung đưa, một chút vàng óng anh.
Cách đó không xa, Đồng Đồng đang cùng mấy chú chó con chơi đùa thỏa thích, hôm này nó cao hứng, cũng không xem thường bọn chúng như mọi khi.
Dung Ân lấy tay che trán, ánh mặt trời nhỏ vụn làm mặt cô ửng hồng, cô chậm rãi giãn mặt ra, một tay ôm lưng Nam Dạ Tước, Dung Ân an tâm nhắm mắt lại, mặt nhẹ nhàng cọ ở cổ anh mấy cái. Ở thiên đường, mọi người hãy yên tâm. Mọi người chắc sẽ thấy được, tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Tôi sẽ không làm ọi người thất vọng, tiếp tục hạnh phúc....
Xem thêm...