Cô bình tĩnh liếc nhìn anh, nhìn anh trên giường, theo dõi anh cúi người xuống, đem gương mặt ngạo mạn kề sát cô, "Còn nhớ rõ chúng ta lần cuối cùng lên giường không, cô nói đó là giao dịch sao?"
Như anh đoán, sự yên tĩnh của Dung Ân đã bị đánh vỡ, Nam Dạ Tước cười cười, " Ban đầu nếu là tôi đồng ý thì sao, Dung Ân, cô đoán trước tôi sẽ không đồng ý sao? Cô cũng lợi hại đó."
" Nam Dạ Tước, " Cô gọi cả tên họ anh, cái tên "Dạ", trừ đêm đó ở nông trang, cô không bao giờ gọi qua nữa, "Bây giờ nói những thứ này còn hữu dụng sao?"
Anh dùng sức, hai tay đè chặt bả vai Dung Ân, đem cô đè trên giường lớn, anh nghiêng người dậy, cánh tay chống thẳng, "Dung Ân, cô giỏi lắm, dám đùa giỡn với tôi như vậy, cô là người đầu tiên."
"Tôi không có," Dung Ân muốn đứng dậy, nhưng hai vai bị kẹt chết dí, không thể nhúc nhích, "Nam Dạ Tước, tôi chỉ muốn làm người bình thường, tôi không muốn xe xịn, biệt thự, tôi không muốn sống đề phòng lo lắng, tôi không hi vọng người đàn ông của mình đêm nào cũng mang hơi thở của những người phụ nữ khác trở về, anh biết không? Như vậy sẽ làm tôi cảm thấy rất bẩn, rất buồn nôn..."
" Dung Ân," Nam Dạ Tước đột nhiên tức giận la lên, "Cùng cô ở một chỗ, tôi không có thói quen đồng thời lên giường với người đàn bà khác."
"Vậy sau này thì sao?" Dung Ân rống trả lại, "Vòng luẩn quẩn đó của các người, không phải là tôi có thể hòa hợp được, Nam Dạ Tước , đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay không được sao?"
"Không được! " anh đứng dậy, chân dài bước trên mặt đất, xoay người, tàn bạo nói, " Cởi cho ta, ta đi ra, muốn thấy cô trần truồng nằm ở đó." Nói xong, tự mình đi tắm.
Trên người Dung Ân chỉ quấn một chiếc chăn mỏng, rõ ràng là cái mát mẻ khô ráo ban đêm, cô cảm thấy rất lạnh, Nam Dạ Tước đi ra, trên người nước đọng còn chưa lau khô, anh bước mấy bước đến giường, những thứ nước kia liền chảy theo tay anh đến mặt Dung Ân, "Đi tắm."
"Tôi phải về nhà"
Anh nhíu chân mày, đem khăn lông vút xuống mặt Dung Ân, "Cô suy nghĩ đi."
"Mẹ tôi ở nhà một mình, đợi không được, bà sẽ không ngủ được, tôi phải về nhà!"
"Cô muốn đổi ý?" Nam Dạ Tước nheo mắt lại, trong mắt lộ ra nguy hiểm.
"Anh thật muốn nhốt tôi ở trong phòng này sao?"
" Ân Ân, ngày mai tôi cho cô một ngày, cô có thể đón mẹ cô qua, sau này phòng này là của cô."
"Mẹ tôi sẽ không ở đây, tôi cũng không hi vọng bà thấy bộ dàng này của tôi, Nam Dạ Tước, tôi xin anh một chuyện được không?"
Hiếm thấy cô có thái độ nhún nhường như vậy, anh mân lên khóe miệng, "Nói"
"Tôi ở trong nhà, tôi không muốn được anh nuôi, tôi muốn đi làm, được không?"
" Dung Ân, cô đừng quên, cô đã không còn tự do," Nam Dạ Tước vươn tay, đem cô đặt dưới thân mình, " Vì Diêm Việt, không phải là cái gì cô cũng không quan tâm nữa sao?"
"Không chỉ vì hắn." Dung Ân giọng nói ảm đạm, "Tôi không muốn thấy có người chết ở trước mặt tôi, tôi không hiểu cách sống của anh, tôi cũng không làm gì được, nhưng là, tôi không thích thấy máu đổ..."
Loại cảnh tượng đó, khắc vào trong lòng sẽ trở thành bóng ma, rất khó xóa đi.
Nam Dạ Tước nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khóe mắt của cô, cũng không biết là câu nào đã xúc động anh, anh đưa cánh tay ngang trước ngực Dung Ân, ánh mắt dần dần nhu hòa, "Cách sống của tôi, chính là không để cho đối phương có cơ hội đánh trả, Ân Ân, chỉ có người chết mới không thể đánh trả, mình muốn mạng sống, thì không thể mềm lòng."
Trong giọng nói anh, thiếu mấy phần xấc láo, ngược lại có mùi vị cô đơn, Dung Ân mặt dán chặt mặt Nam Dạ Tước, " Anh thật là máu lạnh."
Anh ôm lấy cô, không mở miệng nữa, ánh sáng nhàn nhàn ở con ngươi yên lặng xuống, Nam Dạ Tước nhớ ra cái gì đó, cả khuôn mặt lộ ra tối tăm khác thường.
Dung Ân duy trì cùng một động tác hồi lâu, cô muốn đợi Nam Dạ Tước ngủ, chừng nửa giờ sau, bên tai hô hấp tựa hồ là trầm ổn, cô nhẹ nghiêng đầu đi, lại thấy anh mở to hai mắt, vừa lúc chạm vào ánh mắt cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Ân không khỏi nhăn lại, Nam Dạ Tước thấy mặt cô đầy dè chừng, liền đẩy cô, " Đi tắm."
"Tôi phải về."
"Muốn về, đúng không?"
Cô cho là có điều buông lỏng, liền cứng rắn khẩu khí, "Đúng."
"Được, tôi cùng cô trở về, thuận tiện mang đồ của cô chuyển qua." anh nói xong liền muốn đứng dậy, Dung Ân vội vàng kéo cánh tay anh, "Anh lại muốn làm cái gì?
"Tôi muốn ân ái." Nam Dạ Tước nói nghiêm túc.
Dung Ân vừa muốn trượt xuống giường, anh liền theo sát đến, tay anh xiết trước ngực cô, "Ân Ân, tôi thật sự có chút nhớ em."
Dứt lời, trên tay liền bắt đầu có hoạt động, Dung Ân tránh đụng chạm của anh, "Tôi đi tắm."
"Tôi cùng đi."
"Nam Dạ Tước. " Dung Ân không nghĩ anh sẽ như vậy lẽo đẽo bên cạnh, cô đẩy tay anh ra đến phòng tắm, mở đầy nước, ngồi xuống bên cạnh. Điện thoại hiện lên mấy con số quen thuộc, cô chăm chú nhìn một hồi, hay là thôi đi, nhưng không hỏi lại không yên tâm, cuối cùng vẫn bấm điện thoại.
"Alo?" lúc kết nối được, bên kia truyền đến giọng nữ, Nam Dạ Tước vừa muốn cúp, đối phương lại mở miệng trước, " Là Dung Ân sao?"
"Việt, có ở đó không?"
"Đã trở lại, " Tư Mạn tiếng nói có chút ách, giống như là đã khóc,"Hiện tại bác sĩ Dave đang cầm máu cho anh ấy, Dung Ân, rốt cục xảy ra chuyện gì, bác sĩ nói, tay của anh ấy có thể không giữ được, toàn thân lại xanh mét, , ý thức hoàn toàn không có, anh ấy rốt cuộc có chuyện gì?"
Dung Ân nhớ tới phản ứng của Nam Dạ Tước lúc Angel-beat phát tác " Đã có Dave, anh ta sẽ không có chuyện gì."
"Dung Ân, " Tư Mạn nhẹ giọng khóc nức nở, lời nói không còn cao ngạo như ban đầu, " Nếu không phải vì cô, Diêm Việt cũng sẽ không có hôm nay, tôi xin cô, hãy bỏ qua cho anh ấy, tôi không muốn anh ấy càng lún càng sâu, đến cuối cùng ngay cả đường lui cũng không có."
Dung Ân nắm chặt điện thoại trong tay, cô rũ mắt xuống " Cô yên tâm đi, tôi với anh ta đã kết thúc."
"Thật sao? " đầu bên kia điện thoại, truyền đến tiếng khóc Tư Mạn, " Tôi đợi ngày này, đợi quá lâu rồi, Dung Ân, tôi đã dốc hết tất cả cho tình cảm này, nhưng tôi không hối hận, tôi yêu anh ấy, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì."
Loại kiên nghị này của Tư Mạn, Dung Ân không có, cô cười cười, mặc dù khóe miệng vẫn có khổ sở, nhưng càng nhiều là, là một loại thoải mái, "Vậy được, tôi chúc phúc cho các người, cô chăm sóc Việt thật tốt, " nói xong, liền cúp điện thoại.
Đã từng, dù tình cảm vĩnh viễn không rời như thế nào, không phải nói buông là buông được. Dung Ân nói với chính mình như vậy, cô đặt điện thoại bên cạnh, nhìn lên chiếc gương rộng rãi, thấy mặt mình đầy nước mắt. Cô đưa tay ra, không ngừng lau chùi gương, nhưng gương mặt phản chiếu, nước mặt chảy càng nhanh, cô cởi quần áo ra, cần cổ, còn vết cắn của Nam Dạ Tước lúc động tình, trên cánh tay, lưng, hiện đầy mết xước lúc ma sát tường gạch, Dung Ân rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Nam Dạ Tước đứng ở sau lưng.
Hai mắt cô đỏ bừng, anh mắc áo tắm màu đen bước đến, Dung Ân vội vươn tay, muốn đem áo tắm giắt bên cạnh mặc vào, Nam Dạ Tước kéo tay cô trước một bước, anh để Dung Ân chống đỡ trước mặt kính, hai mắt xuyên qua gương, suồng sã lưu luyến trên người cô.
Cuộc điện thoại vừa rồi, từng câu một, anh đều nghe hết, Nam Dạ Tước cúi đầu, nụ hôn nóng bỏng trên vai cô, anh đè nửa người Dung Ân xuống, đầu lưỡi khẽ liếm từng vết thương của cô, hai tay Dung Ân chống đỡ trên bồn sứ, hai vai vì đau đớn mà thu lại, xương quai xanh duyên dáng càng xinh đẹp, đau như vậy, quả thật là đổ thêm dầu vào lửa.
" Nam Dạ Tước."mồ hôi cô to như hạt đậu rơi xuống, thân thể run rẩy.
Anh khẽ nếm mùi máu tươi, loại mùi vị này, anh rất quen thuộc, anh giương con ngươi lạnh lùng lên, khóe miệng cười nhạt, dường như làm người ta nhìn không ra anh đang cười, "Đau không?"
Cô đoán không ra anh hỏi cái này nói là có ý gì, liền gật đầu.
"Có phải so với cô phải quên Diêm Việt còn đâu hơn?"
Dung Ân hai mắt xuyên thấu qua mặt kính nhìn anh, cánh môi Nam Dạ Tước dính chút máu, anh thẳng người lên, đem càm nhẹ tựa vào đầu vai Dung Ân, "Xem ra, Diêm Việt cũng không có đâm sâu vào lòng cô, Ân Ân, tôi muốn cô nhớ kỹ, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô, tôi đã khắc vào người cô cốt nhục, nếu ngày nào đó cô muốn quên tôi, trừ phi, là thay da đổi thịt." (Bá đạo woa >"<)
Anh cắn lỗ tai cô, làm cho cô run rẩy, Dung Ân quả thật cảm thấy sợ, cô càng hiểu rõ anh, càng muốn rời xa anh ngay lập tức.
" Nam Dạ Tước, anh yên tâm, đời này, tôi có quên mất mọi người, cũng sẽ không quên được anh."
Ánh mắt anh bị ánh đèn chiếu rọi, cười châm chọc, anh dường như chỉ muốn cô nhớ kỹ, mà không cần so đo dùng phương thức nào.
Trời đã tối, nhưng Nam Dạ Tước cũng không có ý định cho cô về, Dung Ân sợ mẹ ở nhà đợi, liền điện thoại về nhà. Tắm rửa xong, phía sau lưng vẩn đau rát, mặc áo tắm, cái loại sát thương này cảm giác thật khó chịu.
Anh nằm sấp trên giường tay chân dang rộng, thấy cô đến gần, liền lật người lại, để trống chỗ ngủ trước kia của Dung Ân.
Cô đứng ở bên giường vẫn không nhúc nhích, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một quyển sách, là trước kia lúc nhàn hạ đọc qua.
"Đó là tìm được trong khe hở trên giường."
Vẻ mặt Dung Ân dường như không thay đổi gì, nằm xuống bên kia, xoay người đi chỗ khác, Nam Dạ Tước thấy thái độ cô lãnh đạm, liền vươn tay ra, ôm lấy cô vào ngực mình, sau đó nói lời rất kỳ quái, " Dung Ân, cô là phụ nữ sao?"
Con ngươi đóng lại của cô giật giật, tuy có khó chịu, nhưng không lên tiếng.
"Nếu quả là phụ nữ, tại sao tôi làm nhiều như vậy, nhất định không nóng lòng?" Hô hấp Nam Dạ Tước bên tai nóng bỏng không dứt.
Dung Ân tiếp tục nhắm hai mắt, anh dĩ nhiên không biết, anh không biết cô muốn cái gì , cô theo đuổi , anh phá huỷ, anh càng kín đáo làm mọi chuyện cho cô, cô lại không muốn, đôi tay này cùng đặt một chỗ, sớm muộn cũng sẽ buông ra.
Lòng của cô, là che đậy không nóng.
Cô sẽ không để cho Nam Dạ Tước hâm nóng chính mình, thảm kịch một cước bị đá văng, không thích hợp diễn lần thứ hai. Mặc dù, cô cố tình như vậy, nhưng ban đậu Dung Ân thật là không động lòng sao?"
Cho nên, người đàn ông này tuyệt đối không thể yêu.
Ở trên giường, cô là người đầu tiên không chịu phối hợp với anh, Nam Dạ Tước mặc dù mỗi lần đều rất cực khổ, nhưng lại yêu loại cảm giác này, kích tình rút đi, Dung Ân xoay người, kéo chăn cao hơn bả vai.
Cô mông lung ngủ, chỉ cảm thấy nhiệt sau lưng từ từ tản đi, còn lại cảm giác mát mẻ, thư thái là cô chuyển động thân dưới, cái loại cảm giác này lan tràn đến eo ếch, dường như có mưu đồ xuống phía dưới,
Dung Ân chuyển thân, ngăn chặn cánh ta anh, Nam Dạ Tước thử đưa tay mấy lần, anh nằm chết dí bên người Dung Ân, cô ôm nghi ngờ đóng hai mắt lại.
Hôm sau, khi Dung Ân tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, cô trợn tròn mắt, đột nhiên đứng dậy, lúc xuống giường quá mãnh liệt, kéo theo chăn xuống, Nam Dạ Tước động động mí mắt, "Cô làm gì vậy?"
Dung Ân chật vật từ trên mặt đất bò dậy, "Tôi muốn đi làm."
Nam Dạ Tước duỗi người biếng nhát, vẫn ưu nhả như cũ, "Hôm nay là Chủ nhật."
Dung Ân suy nghĩ, lúc này mới phản ứng lại, ánh mắt nhìn lọ thuốc mỡ ở đầu giường, nhớ tới hôm qua lạnh lẽo trên lưng, động động cánh tay, quả nhiên liền bót đau.
Cô khó có thể tưởng tượng, Nam Dạ Tước lại có mặt này. Bôi thuốc mỡ vào vết thương cho người khác.
Dung Ân nhìn xung quanh, chuẩn bị nhặt quần áo lên, mặc dù có bẩn, nhưng vẫn có teh63 che chơ thể.
"Trong tủ có quần áo." Nam Dạ Tước đứng dậy, lấy đồ trong tay cô ném xuống mặt đất, đẩy Dung Ân đến trước tủ treo quần áo, cô hai tay khẽ mở, đã nhìn thấy hàng loạt quần áo hiệu treo trong đó, thậm chí vài cái còn trong túi, chưa mở ra, mỗi cái đều vẫn còn mạc. Hai cánh tay Dung Ân thư thả xuống, có chút vô lực, " Nam Dạ Tước, đây đều là anh chuẩn bị?"
"Đúng." Anh xuống giường, hai tay ôm trước người Dung Ân, " Cũng căn cứ vào số đo của em, vì em chuẩn bị."
Cô vươn hai tay ra, tùy tiện lấy chiếc váy dài Christian Dior trắng tinh, "Nam Dạ Tước, anh khẳng dịnh, tôi sẽ trở về sao?"
"Đây là chuyện đương nhiên," anh cúi đầu,khẽ hôn má cô, " Về nhà thu dọn đồ đạc, hôm nay tôi không có việc gì, tôi cùng cô về."
"Không cần, " Dung Ân không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Tôi chưa nghĩ sẽ nói thế nào với mẹ."
"Vậy tôi ở đây đợi cô." Anh thông cảm hiếm có.
Lúc xuống lầu, Vương Linh đã chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, đầy một bàn anh, dường như hận không thể mang hết đồ ăn vặt bày lên một lượt, Dung Ân cũng không có khẩu vị, uống vài ngụm sữa đậu nành, liền muốn đứng dậy.
Nam Dạ Tước kêu Vương Linh, dường như sai cô mua thứ gì, Vương Linh ánh mắt xem xét Dung Ân, lúng túng, sau khi nghe anh phân phó, gật đầu, đi ra ngoài.
"Đợi một chút đi." Nam Dạ Tước đè mu bàn tay Dung Ân lại, vuốt phẳng đốt ngón tay cô.
Vương Linh trở lại, đem dồ đặt trước mặt Nam Dạ Tước, lúc này mới về bếp, Dung Ân định thần nhìn lại, thấy một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp cùng một lọ thuốc tránh thai hàng ngày. Anh đẩy hộp thuốc tránh thai khẩn cấp đến trước mặt Dung Ân, cô hiểu ý anh, sau khi anh rút tay lại, lấy thuốc uống xuống.
"Tôi về nhà."
Cô đứng dậy, đi ngang qua người Nam Dạ Tước, bị anh cầm cổ tay, "Ân Ân, tôi chỉ chờ cô đến tối."
Dung Ân không nói gì, bước ra khỏi Ngự Cảnh Uyển.
Thời gian một ngày, còn sớm, Dung Ân sau khi rời khỏi không biết đi đâu, nếu thật như Nam Dạ Tước nói, vậy mẹ làm sao bây giờ? Bà sẽ nhất quyết không ở Ngự Cảnh Uyển, đó vốn không phải là một ngôi nhà trọn vẹn, lại cũng không thể vượt qua bão táp mưa sa. Dung Ân đứng ở quảng trường trung tâm thành phố, chỗ này, có rất nhiều bồ câu trắng bay lượn, cô ngẩng đầu, nhưng, cô dù thế nào cũng bay không thoát.
Ánh mắt trời chiếu sáng trên đỉnh đầu, có chút chói mắt.
Bùi Lang dắt bạn gái đi ra khỏi cửa hàng, hắn đứng lại bên đường, ánh mắt rơi vào dáng người trong chiếc váy màu trắng. Dung Ân ngồi trên bể phun nươc, cô cúi thấp đầu, nhưng lưng vẫn rất thẳng, đỉnh đầu, ánh sáng mặt trời bao quanh, Bùi Lang chỉ cảm thấy, cuộc sống đen tối của hắn, dường như được chiếu sáng.
"Em về trước đi."
Bạn gái bên cạnh nghe được lời nói này của hắn, có chút giật mình, "Bùi công tử..."
Tiếng nói chảy nước hơn nữa tay nũng nịu, cô không tin hắn không đầu hàng, ánh mắt Bùi Lang hướng nơi xa, rút tay lại, lạnh lùng nói, " Muốn mua gì thì tự mua, đừng phiền tôi, hôm nay cô có nhõng nhẽo cũng uổng công."
Cô gái thấy anh trở mặt, chỉ đành phẫn nộ thu tay lại, lại nói, chỉ cần những lời này của hắn, hôm nay muốn mua gì vẫn có thể mua được.
Dung Ân yên lặng ngồi đó, một lúc lâu sau, giống như bức tượng điêu khắc, bên tai truyền đến tiếng còi xe, cô không động dậy, nhưng đối phương kiên nhẫn, Dung Ân nhìn sang, đã thấy Bùi Lang nghiêng đầu, đối diện cô cười.
Hắn ý bảo cô lên xe, Dung Ân đứng dậy đến bên xe, " Tôi phải về rồi."
"Tôi đưa cô về."
"Không cần."
"Này, " tay của hắn xuyên qua cửa sổ xe, kéo cổ tay Dung Ân , "Tôi nhớ rõ, cô còn thiếu tôi bữa cơm, cô sẽ không lại muốn trốn nợ chứ?"
Lòng bàn tay Bùi Lang thật ấm áp, bao bọc lấy bàn tay của cô, màu da đồng khỏe mạnh cùng màu da trắng nõn của cô đối lập rõ ràng, Dung Ân nhẹ giãy dụa, nhưng hắn không có ý định buông ra.
"Được, tôi mời, nhưng lần này để tôi trả." Cô không muốn nợ người khác, nhanh chóng trả hết nợ là tốt nhất.
Lần này Bùi Lang không dẫn cô đến một nhà hàng lớn, mà là chọn một nhà hàng Tây nhã nhặn gần đó, cổng bằng hoa lan, cánh hoa màu trắng đón gió, có chút cô đơn mỹ lệ.
Dung Ân chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, sau khi Bùi Lang chọn món tầm mắt lại rơi trên người cô, chiếc đầm trắng mới ra của Christian Dior, cô bạn gái vừa nãy mới mua, hắn biết giá tiền không rẻ. Nhưng hắn biết Dung Ân, mặc dù chỉ gặp vài lần, nhưng chẳng bao giờ thấy cô mặc những bộ đồ xa xỉ như vậy.
Bùi Lang thu hồi tầm mắt không để lại dấu vết, rót rượu đến trước mặt Dung Ân, cô đưa tay phải nhận lấy, cũng không uống một ngụm.
"Sao thế, có tâm sự à?"
Dung Ân cười cười, khi nào, trong lòng cô có chuyện đã giấu không được, toàn bộ đều hiện trên mặt?
"Khu căn hộ cao cấp đó, tiến hành vẫn thuận lợi chứ?"
Thần sắc Dung Ân lúc này mới thay đổi, có chút kinh ngạc, "Làm sao anh biết?"
"Chỉ cần tôi muốn, chuyện gì cũng có thể biết." Bùi Lang nhấp nhẹ ngụm rượu, tròng mắt bỗng sáng lên, "Dung Ân, sao cô không cách xa Nam Dạ Tước, không sợ càng lún càng sâu sao?"
Dung Ân tim cứng lại, cúi đầu nhìn ly rượu đỏ tươi, " Làm sao rời đi? Tôi chỉ là người bình thường không quyền thế, Nam Dạ Tước Tước động động đầu ngón tay, là có thể đem toàn bộ cuộc sống của tôi phá hủy."
"Tôi có thể giúp cô." Lời hắn nói, rất bình tĩnh, làm cho lòng Dung Ân xao động không nhỏ, cô ngẩng đầu lên, thấy hắn cười, cũng không giống như đang đùa, " Anh?"
Thật ra thì, cô đã sớm nghĩ đến. Chẳng qua là cô cùng Bùi Lang không thân thiết, " Tại sao anh giúp tôi?"
"Tôi có thể giúp cô trốn, bất quá, một thời gian lâu sau, đợi đến khi Nam Dạ Tước suy sụp, cô mới có thể lấy lại ánh mặt trời, suy nghĩ thử được không?"
"Nam Dạ Tước, suy sụp? " Người đàn ông một tay che trời như vậy, sẽ có ngày như vậy sao?
"Đúng." Bây giờ chưa đến lúc, ánh mắt Bùi Lang sáng quắc, " Tôi sẽ cho người bảo vệ cô như bảo vệ nhân chứng, cô không cần sợ, hắn trước sau chỉ hoạt động trong thế giới ngầm, sẽ không dám quang minh chính đại đoạt lấy."
Dung Ân do dự, nói như vậy, cũng chẳng khác nào mất đi tự do, nhưng lại không giống cuộc sống bên cạnh Nam Dạ Tước, " Thật sao? Được không?"
Cô dao động.
"Tin tưởng tôi." Bùi Lang cắt thịt bò để trước mặt Dung Ân, " Sớm muộn có một ngày, tôi sẽ làm cho hắn không còn đường lui, đến lúc đó, cô liền chân chính tự do."
Nhìn khóe miệng hắn cười, Dung Ân nhịn không được run rẩy, chính tà không phân, nhưng Nam Dạ Tước, thuộc về thế giới ngầm thôi sao?
"Nhưng, anh ta tối nay kêu tôi dọn sang."
"Sau khi ăn cơm xong, tôi cùng cô trở về, chỗ ở cũng có thể dọn qua, công việc cô có thể tạm thời gác lại, Dung Ân, cô phải nhớ kỹ, hiện tại mẹ cô đang ở bên cạnh cô, những người khác sống chết thế nào, cô không cần quan tâm."
Hắn nhắc nhở cô, Nam Dạ Tước có lẽ sẽ có phương thức bức bách cô vào khuôn khổ, Dung Ân cúi đầu suy nghĩ một chút, mình cùng anh , bất quá chỉ là muốn chinh phục phụ nữ thôi, trốn đi, nhất thời anh ta tìm không ra, hẳn là sẽ quên mất.
Tựa như nửa năm trước, nếu không phải bọn họ lần nữa bắt gặp, Nam Dạ Tước có lẽ đã sớm quên mất cô.
"Cảm ơn anh."
Bùi Lang thấy cô đồng ý, tất nhiên rất vui vẻ, hắn cũng không khó hiểu, tính tình như Dung Ân làm sao chịu khuất phục Nam Dạ Tước, hắn mặc dù không thuộc cùng một thế giới với Nam Dạ Tước, nhưng có chút thủ đoạn, bọn họ đều dùng qua.
Hắn cũng không nghĩ vì sao giúp Dung Ân, dù sao đắc tội với một đối thủ ngang thế lực, cũng có không ít phiền toái.
Nhưng muốn giúp liền giúp, Bùi Lang làm việc, phá vỡ nguyên tắc cũng rất nhiều.
Dung Ân siết chặc lòng bàn tay, sau khi cơm nước xong ngồi lên xe Bùi Lang, hai tay cô vẫn không buông ra, đối với Nam Dạ Tước, trong lòng đã không xóa được sợ hãi, có lẽ, cô chạy trốn sẽ lại càng bị trừng phạt nặng hơn, nhưng Dung Ân muốn thử xem.
Vội vã về đến nhà, cô không còn kịp giải thích với mẹ quá nhiều, liền qua loa thu thập đồ, sau khi Bùi Lang đến đón liền đưa họ đến một tiểu khu yên tĩnh, lúc Dung Ân xuống xe nhìn thấy, chỗ này quả nhiên an tĩnh, ban ngày, ngay cả người đi đường cũng không có.
Căn hộ 120 m2 3 phòng 2 sảnh, trang trí đẹp đẽ, bên trong đồ dùng đầy đủ, chỉ cần vào ở là được.
Dung Ân sắp xếp đồ của mẹ xong, để cho bà nghỉ ngơi trong phòng, đi ra ngoài , vẫn không quên khóa cửa phòng lại.
Bùi Lang ngồi trong phòng khách, chân nhàn nhã gác lên salon, " Cô cần gì, cứ gọi cho tôi, tôi sẽ cho người mang đến, từ hôm nay trở đi, cô không nên tùy ý ra khỏi căn hộ này một bước."
Thánh Yêu: "Con người lúc tuyệt vọng, sẽ vớ lấy những gì có thể bắt được, Dung Ân cũng không ngoại lệ, tình yêu của Nam Dạ Tước làm cô càng ngày thở không thông, có lẽ chính anh cũng không cảm nhận được, Dung Ân vốn là cô gái thiện lương đầy ảo tưởng, chỉ là bị vùi dập quá nhiều."
Xem thêm...