Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Hạ phu nhân sững sờ, kinh ngạc đến mức nói không ra lời.
Hạ Sí Hạ tức giận bừng bừng từ trong phòng đi ra.
“Chu Cảnh Mộ, cậu nói nhăng nói cuội cái gì đấy!”
Hạ phu nhân quay sang hỏi anh ta, “Có thật là như vậy không?”
“Bác gái, bác cảm thấy cái thai này có nên giữ không ạ?”
Hạ phu nhân vừa nghe lời này, trong lòng thoáng lạnh xuống, “Ý cậu là gì? Cậu muốn trốn tránh trách nhiệm?”
“Không phải cháu, là Hạ tổng muốn trốn tránh trách nhiệm.”
“Hở?”
Hạ Sí Hạ đẩy mạnh anh ta, “Mau đi đi.”
Thế nhưng Hạ phu nhân sao có thể cứ thể thả người đi, “Không nói cho rõ ràng thì ai cũng đừng hòng đi. Sí Hạ, con thật sự có thai rồi? Mấy tháng?”
Hạ Sí Hạ hoàn toàn không nghĩ sẽ để Hạ phu nhân biết được chuyện này, cũng không ngờ Chu Cảnh Mộ lại dứt khoát như thế.
“Hạ tổng vừa mới đến bệnh viện một chuyến, định giấu mọi người bỏ cái thai.”
Hạ phu nhân trợn trừng mắt. “Sau đó thì sao?”
“Bác yên tâm, cái thai vẫn còn. Bác gái chắc chắn cũng giống cháu, rất mong chờ đứa bé này đúng không ạ?”
“Còn phải hỏi à!”
Trong mơ bà cũng mong được ôm cháu, chẳng qua Hạ Sí Hạ quá mức cứng rắn, Hạ phu nhân còn nghĩ cô ấy sẽ định độc thân hết đời.
“Bác gái, lại nhờ bác khuyên nhủ Hạ tổng vậy ạ, cháu xin phép về trước.”
Chu Cảnh Mộ đóng cửa rời khỏi, Hạ phu nhân lập tức xông đến, “Con nghĩ mình là thiếu nữ hai mươi sau này còn rất nhiều cơ hội à? Con nhìn lại mình đi, từng tuổi này rồi, khó khăn lắm mới có thai, lại còn không biết trân trọng?”
Cũng đâu phải khó lắm, mới có một lần đã trúng thưởng rồi đấy thôi?
“Mẹ, con không muốn kết hôn.” Hạ Sí Hạ đau đầu không thôi, “Nếu mẹ muốn quá thì sinh ra là được, nhưng con sẽ tự nuôi nó lớn.”
Cô ấy chỉ đành nói thế này, trước mắt để cho Hạ phu nhân yên tâm đã rồi tính.
“Con không định kết hôn với cậu ta? Thế con hại người ta làm gì?”
“Cái gì mà hại, con là con gái đấy, là cậu ta hời có được không?”
Hạ Sí Hạ vừa nói vừa đi về phía ghế sô pha trong phòng khách, Hạ phu nhân theo sau, thẳng thắn nói, “Cậu ta chắc chắn còn rất trẻ đúng không? Ít nhất là trẻ hơn con?”
Hạ Sí Hạ ngồi xuống, nghe lời này ai cũng không vui nổi, “Con không tin nhìn từ ngoài vào có thể nhìn ra con lớn hơn cậu ta.”
“Không phải con thích lái máy bay à? Sắp xếp gặp mặt cho con, lớn hơn một tuổi đã chê ỏng chê eo, nhỏ hơn mười tuổi thì lại chịu đi gặp.”
Hạ Sí Hạ không muốn đôi co với bà nữa, xoay mặt đi.
“Con đừng có làm hỏng thanh danh của Hạ gia, cũng đã có thai rồi, con phải chịu trách nhiệm với con nhà người ta, đừng có mà chơi xong rồi vất thế biết không hả?”
Hạ Sí Hạ đến bây giờ mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Khoan đã, mẹ không những muốn con sinh đứa bé này ra, còn muốn con...... kết hôn với cậu ta?”
“Còn sao nữa? Nhanh mà chọn thời gian đi, để hai nhà gặp mặt.”
Hạ Sí Hạ ngơ luôn rồi, cô ấy chỉ nghĩ làm tra nữ thì vui đùa một chút, chơi chán thì đá, cùng lắm tới đó đưa cho anh ta ít phí chia tay.
Mấy người bá đạo tổng tài Hạ Sí Hạ biết đều làm như vậy còn gì? Sao đến lượt cô ấy thì lại thành ra thế này?
“Mẹ, con không kết hôn.”
“Con muốn để cho con mình sau này bị bạn bè xung quanh chế giễu là không có ba à?”
Riêng một chuyện này thôi, cô ấy nghĩ cũng đừng nghĩ có thể thuyết phục được Hạ phu nhân.
Hạ Sí Hạ về phòng nghỉ ngơi, một lát sau cầm điện thoại kiểm tra, phát hiện Hạ phu nhân đã đăng lên vòng bạn bè.
[Tôi sắp được ôm cháu rồi!]
Kèm theo là một tấm ảnh đứa bé sơ sinh tìm được trên Baidu.
Hạ Sí Hạ thấy lượt thích và bình luận chúc mừng ào ào kéo tới như nước lũ.
“Chúc mừng nhé, là bạn gái của Chấp Ngộ sao?”
Hạ Sí Hạ gọi vọng ra ngoài một tiếng mẹ, muốn bảo bà đừng làm loạn nữa. Thế nhưng đã thấy Hạ phu nhân nhanh chóng trả lời: Con gái tôi có thai rồi, cám ơn lời chúc của mọi người, hoan nghênh đến uống rượu mừng.
Hạ Sí Hạ ném điện thoại sang một bên, kéo chăn qua đỉnh đầu.
Ngày hôm sau, tài xế đúng giờ cho xe đến dưới tầng chờ, Chu Cảnh Mộ đã đứng trước cửa xe đợi sẵn.
“Hạ tổng, tối qua ngủ ngon chứ?”
Hạ Sí Hạ vừa định ngồi vào xe, Hạ phu nhân đã đuổi tới, “Khoan đã.”
Bà ấy cầm theo túi lớn túi bé, “Trong này có quả hạch, sữa bò, còn có vitamin B9, nhớ dùng đó.”
Chu Cảnh Mộ duỗi tay ra, “Bác gái để cháu cầm đi ạ.”
“À, con tên là gì?”
“Chu Cảnh Mộ, bác có thể gọi cháu là Cảnh Mộ.”
“Được.”
Hạ Sí Hạ không nói không rằng ngồi vào xe, Hạ phu nhân cảnh cáo cô ấy, “Không được uống cà phê, không được uống rượu, đừng có để cháu mẹ đang ở trong bụng con uống phải.”
Suốt chặng đường đến công ty Hạ Sí Hạ đều ở trạng thái cực kỳ tồi tệ.
......
Công việc của Hạ Sí Hạ chất chồng chất đống, hơn nửa đêm về nhà là chuyện thường thấy.
Buổi tối, Chu Cảnh Mộ ngồi chờ trong xe đến mức mất hết kiên nhẫn, anh ta nhìn đồng hồ, tám giờ rồi.
Anh ta đi lên trên, đúng lúc đụng phải một đoàn người đi xuống, có nam có nữ, tiếng nói chuyện rất lớn.
“Hạ tổng hôm nay đúng là không nể mặt nha, một giọt rượu cũng không uống.”
“Dạ dày không thoải mái, bác sĩ nói phải dưỡng mấy tháng.”
“Được, nhưng lần sau nhất định phải uống cho đã đấy.”
Chu Cảnh Mộ đi tới, thư ký cầm theo túi xách của Hạ Sí Hạ đi bên cạnh, giám đốc công ty đối phương nhìn thấy Chu Cảnh Mộ, sau đó không dời mắt đi được nữa.
“Vị này chính là...... bạn trai của Hạ tổng?”
Hạ Sí Hạ hơi khựng lại, “Không phải.”
Chu Cảnh Mộ nghe vậy, giọng nói cũng trầm xuống, “Không sớm nữa, về nhà thôi.”
Một người đi ở bên cạnh chợt tiếp lời, “Đây là vệ sĩ của Hạ tổng.”
Vị giám đốc trung niên kia nghe được thì hai mắt lập tức tỏa sáng, “Hạ tổng, không thì ở lại chơi thêm một lát nữa đi? Mới có tám giờ.”
“Không được.”
“Đi thôi.” Giám đốc Mã bước lên định kéo cánh tay Hạ Sí Hạ, “Vẫn chưa nói hết chuyện mà.”
Chu Cảnh Mộ nhanh hơn một bước chặn giữa Hạ Sí Hạ và người đó. “Hạ tổng hôm nay không khỏe, để ngày khác đi.”
Hạ Sí Hạ cũng sợ anh ta sẽ ở ngay đây công bố với họ là mình đã có thai.
“Ừ, hôm khác lại gặp.”
Sau đó để thư ký ở lại sắp xếp cho họ, bản thân thì về trước. Hạ Sí Hạ hôm nay vẫn đi giày cao gót, đi được mấy bước thì chợt nhói lên một cái.
Đây là một đôi giày mới, nhãn hiệu có tốt thế nào cũng cần thời gian để thích nghi, cô ấy dừng bước.
“Bảo tài xế lái xe qua đây đi.”
Chu Cảnh Mộ hạ mắt, sau đó bế ngang cô ấy lên. Anh ta không vội vàng bế Hạ Sí Hạ về xe, mà ngồi xuống rồi để cô ấy ngồi lên đùi mình.
Bàn tay lớn của anh ta đưa đến mắt cá chân Hạ Sí Hạ, giúp cô ấy tháo giày cao gót. Sau đó một tay xách giày, dễ dàng lại bế cô ấy đứng lên.
“Làm cái gì đấy, có người.”
“Có cảnh gì mà Hạ tổng đây chưa gặp? Còn sợ bị người ta nhìn thấy à?”
Tài xế đã mở sẵn cửa, một tay Hạ Sí Hạ khoác trên vai Chu Cảnh Mộ, người đàn ông này đúng thật là vừa dám nói vừa dám làm, đáng ghét nhưng cũng ngầu chết người.
Hạ Sí Hạ ngồi vào xe, để tài xế đợi ở bên ngoài.
Chu Cảnh Mộ đóng cửa xe, đôi chân dài khó khăn di chuyển trong không gian hẹp. Hạ Sí Hạ ngồi ngay ngắn, sau đó cầm một cuốn chi phiếu từ trong túi xách đưa đến trước mặt anh ta.
Chu Cảnh Mộ cầm lấy nhìn, thấy một hàng dài số 0.
“Cho tôi?”
“Ừ.”
Chu Cảnh Mộ cầm một đầu tờ chi phiếu, tiếng xé sắc bén như có thể cứa rách da mặt người.
“Không có công không hưởng lộc, tự nhiên đưa tôi nhiều tiền thế làm gì?”
“Cái thai này không phải một nửa công lao là của cậu sao?”
Chu Cảnh Mộ ghé tới gần, ngắm nghía sườn mặt cô ấy, “Nghĩ thông rồi?”
“Nghỉ cả một buổi tối, nếu đã có thì tôi sẽ nhận. Tôi cũng không muốn phần đời còn lại phải sống trong cô độc, đến cả người nói chuyện cũng không có.”
Chu Cảnh Mộ hơi híp mắt, chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Cho tôi tiền, là để tôi phụ trách tài chính dạy dỗ đứa bé?”
Hạ Sí Hạ xoay đầu sang, chống lại ánh mắt sắc bén của anh ta, “Đứa bé này từ sau sẽ không liên quan gì đến cậu.”
“Tôi hiểu rồi, chỉ cần nhỏ không cần lớn, đúng không?”
“Nói vậy cũng không sai.”
Chu Cảnh Mộ đúng là lần đầu gặp phải loại chuyện này, thật sự quá mức hoang đường.
“Lời nói trên giường của phụ nữ quả nhiên không thể tin được, xuống giường là lật lọng.”
Khuôn mặt Hạ Sí Hạ hơi nóng lên, cô ấy có thể nói gì được nữa?
“Cậu cũng đừng tưởng thật, nói đi nói lại...... Đừng có tỏ ra như bản thân oan ức lắm thế nữa, chí ít thì cậu cũng đã được vui vẻ, đúng không?”
Màn hình điện thoại của Hạ Sí Hạ chợt sáng lên, thông báo có tin nhắn wechat gửi đến.
Cô ấy dùng vân tay mở khóa, còn chưa kịp đọc tin nhắn đã bị Chu Cảnh Mộ cướp mất.
Tin nhắn là của vị giám đốc Mã vừa rồi gửi đến, rất trắng trợn.
“Đưa vệ sĩ đến đây đi nào, phòng 1801 khách sạn Hilton.”
Chu Cảnh Mộ trầm giọng đọc từng chữ từng chữ, sau đó nâng mắt nhìn cô ấy, “Đưa đến làm gì?”
Sắc mặt Hạ Sí Hạ cũng thoáng lạnh lẽo, giám đốc Mã này danh tiếng vốn đã rất tệ hại, hai năm trước chồng mất rồi thì càng không biết kiêng dè là gì nữa.
Cô ấy muốn lấy điện thoại về, Chu Cảnh Mộ đã nhanh chóng gõ một chữ ‘Được’ rồi ấn gửi đi.
“Cậu trả lời bà ta làm gì?”
“Không lẽ không trả lời, sao tôi có thể để chị khó xử?”
“Không cần quan tâm đến bà ta.”
Vừa dứt lời, đã thấy Chu Cảnh Mộ đẩy cửa xe. “Cậu đi đâu?”
Hai ngón tay anh ta kẹp tờ chi phiếu, phẩy phẩy trước mặt cô ấy, “Nếu như tôi qua đó thì chắc cũng sẽ được một tờ chi phiếu thế này nhỉ? Bà ta bảo tôi đến khách sạn chắc không phải chỉ để trò chuyện tâm tình thôi đấy chứ?”
“Bên này còn chưa kết thúc sạch sẽ đã vội muốn tìm kim chủ mới?”
“Hạ tổng nếu đã cho tôi phí chia tay, thì tôi cũng phải nương theo mà làm thôi.”
Chu Cảnh Mộ đẩy cửa xe bước xuống, “Khách sạn Hilton đúng không?”
“Cậu đứng lại!”
Hạ Sí Hạ cũng có dục vọng chiếm hữu, làm gì có chuyện sẽ đẩy người đàn ông của mình vào hố lửa!
“Có ý gì? Lần đầu gặp Mã tổng cậu đã đồng ý rồi, vì sao lúc trước lại lãnh đạm với tôi như vậy?”
Chu Cảnh Mộ nhếch môi, “Có lẽ là nhờ Hạ tổng dạy dỗ tốt, để tôi biết được có giãy dụa phản kháng thế nào cũng vô ích, chi bằng cứ ngoan ngoãn làm theo, nhẹ nhàng mà hưởng lộc?”