Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tống Tương Niệm lắc đầu, "Chưa ạ."
"Không tệ."
Trai trẻ rất tốt.
"Bao nhiêu tuổi?"
Tống Tương Niệm ngẫm nghĩ.
"Khoảng ba mươi ạ."
"Trẻ quá nhỉ."
Hạ Chấp Ngộ ngồi cạnh xùy một cái, "Trâu già gặm cỏ non."
"Chưa từng nghe qua câu Gái hơn ba ôm ba cục vàng à?"
Hạ Chấp Ngộ ngày thường quý chữ như ngọc, hôm nay lại đặc biệt không lưu tình với Hạ Sí Hạ, "Vậy thì lấy được chị cũng phải ôm vài khối vàng rồi."
Hạ Sí Hạ nâng tay muốn đập cậu em trai, liếc mắt thấy cô gái nhỏ tội nghiệp bị kẹp ở giữa lại thu tay về, sợ hai người choảng nhau đụng trúng cô.
"Đúng rồi, em tên là gì?"
"Tống Tương Niệm ạ."
Hạ Chấp Ngộ đọc lại một lượt ba chữ kia trong đầu, còn rất dễ nghe.
Hạ Sí Hạ khoác vai cô, "Cứ yên tâm ở đây làm việc, không phải lo bị ai đuổi hết.
Không thì em về nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi quay lại?"
"Không sao ạ, em khỏe lắm rồi."
Hạ Chấp Ngộ không bỏ được cái thói độc mồm độc miệng, "Nhà tôi không cần người ngoài lượn lờ trong nhà."
"Cậu suýt chút nữa thì hại chết người rồi, giờ còn muốn trốn tránh trách nhiệm?"
Tống Tương Niệm nhìn sang người bên cạnh, "Hạ tổng, chuyện uống thuốc thật sự không liên quan gì đến tiểu Hạ tiên sinh đâu ạ."
"Nhưng thuốc là nó mua đúng không?"
Hạ Chấp Ngộ câm nín.
Quay về Ngự Hồ Loan, Hạ Sí Hạ đẩy cậu em trai vào phòng, trước khi đóng cửa vẫn dịu dàng nói với Tống Tương Niệm, "Cứ ngồi nghỉ đi đã."
"Vâng."
Tống Tương Niệm ngồi trước bàn ăn, cô hơi khát nước, may là có chai nước khoáng vẫn đặt ở đây từ hôm qua.
"Vì sao không cho em ấy ở lại? Nghĩ là bác sĩ tâm lý?"
Tống Tương Niệm dựng lỗ tai nghe ngóng, nghe được tiếng của Hạ Chấp Ngộ truyền ra.
"Chỉ có chút tố chất đó, cô ta mà làm bác sĩ tâm lý.
.
.
.
.
." trong giọng nói của Hạ Chấp Ngộ pha chút khinh bỉ, "Thì đói chết từ lâu rồi."
Tống Tương Niệm thở ra một hơi, cô uống hai ngụm nước, khóe miệng cong cong, trong mắt có ý cười dần lan ra.
Hạ Sí Hạ nghe Hạ Chấp Ngộ nói xong, trong lòng cũng âm thầm khâm phục cô gái nhỏ bên ngoài.
Quá rõ ràng, Tống Tương Niệm đã lừa qua cửa.
"Ờ đó, người ta chỉ đến dọn nhà cho cậu, biết điều thì phối hợp chút."
Hạ Chấp Ngộ không hề động lòng trắc ẩn, "Chị rảnh vậy thì về thăm Hạ phu nhân đi, người ta đang ngóng trông chị đưa con rể về đấy."
Tống Tương Niệm nghe thấy tiếng bốp chát từ trong phòng truyền ra, giống như là dùng túi xách để đánh người.
Không quá lâu sau, Hạ Sí Hạ từ trong phòng đi ra, tay đang chỉnh lại áo, "Tương Niệm, chị có việc phải đi trước, thằng oắt đó còn dám ăn hiếp em thì cứ gọi điện cho chị."
"Vâng, tạm biệt Hạ tổng ạ."
Hạ Sí Hạ càng nhìn càng thích cô gái nhỏ này, ngoan ngoãn đáng yêu, giọng nói cũng mềm mại dịu dàng.
Tống Tương Niệm tiếp tục bận rộn trong phòng Hạ Chấp Ngộ, sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy.
Hạ Chấp Ngộ cũng rúc trong phòng làm việc đến tận tối không thấy bóng dáng.
Tống Tương Niệm hài lòng ngắm nghía một góc phòng thay đồ, chỉ cần thêm hai ngày nữa là cô có thể khiến cho căn phòng này quy củ chỉnh tề.
Dĩ nhiên với điều kiện tiên quyết là vị thiếu gia kia không đến phá đám.
Tống Tương Niệm về đến nhà, Tống Toàn An nhìn thấy cô, xòe tay ra, "Hết tiền rồi."
Dường như không hề nhận ra cả đêm qua cô không về.
"Mai tôi đưa."
"Bây giờ cần luôn."
"Được."
Tống Tương Niệm không dám giấu tiền trong nhà, căn nhà nhỏ bé này giấu thế nào cũng sẽ bị Tống Toàn An lục được ra thôi.
Cô vẫn còn hơi choáng váng, nhưng vì không muốn dây dưa với Tống Toàn An nên đành dựa vào chút ánh sáng ảm đạm từ đèn đường đi ra ngoài.
Sáng hôm sau cô tới Ngự Hồ Loan như thường ngày, sợ làm phiền Hạ Chấp Ngộ ngủ nên ngồi ngoan ngoãn ngoài phòng khách chờ.
Đến tận trưa mới thấy người đàn ông kia vệ sinh cá nhân xong xuôi đi ra, thấy cô cũng không nhấc mắt lấy một cái.
"Tiểu Hạ tiên sinh." Giọng nói trong trẻo, còn mang theo ngọt ngào.
Kể cả hắn coi cô như không khí thì Tống Tương Niệm cũng không cảm thấy gì, mang theo tâm trạng vui vẻ đi vào phòng thay đồ.
Chẳng qua khi nhìn thấy khung cảnh bên trong cô vẫn có hơi đau đầu.
Hạ Chấp Ngộ không tin một người hết lần này đến lần khác bị chơi xỏ còn có thể nhẫn nại đến cùng.
"Tiểu Hạ tiên sinh." Tống Tương Niệm từ trong phòng chạy ra, Hạ Chấp Ngộ chờ cô đến chấn vất.
"Làm gì hả?"
"Tôi có thể gọi đồ ăn bên ngoài về đây ăn không? Ăn xong tôi nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
"Không thể."
Tiểu khu Ngự Hồ Loan này rất rộng, đi bộ ra đến ngoài phải mất hơn mười phút, Tống Tương Niệm thất vọng cúi đầu.
Cô không ra ngoài ăn cơm nữa, quản gia đúng giờ đưa cơm lên cho Hạ Chấp Ngộ, hắn ăn xong nhìn thời gian, hôm nay ăn nhanh hơn chút rồi.
"Này!"
Tống Tương Niệm mang máng nghe thấy tiếng gọi.
Hạ Chấp Ngộ nhìn chằm chằm phía cửa phòng, đợi hồi lâu vẫn không thấy cô đâu, "Tống Tương Niệm!"
Rất nhanh đã thấy cô lại đây, "Tiểu Hạ tiên sinh."
"Qua đây."
Tống Tương Niệm rảo bước đến cạnh bàn ăn, "Có việc gì sao?"
"Bàn bẩn rồi, lau đi."
Hắn thật coi cô là bảo mẫu nhà mình đấy à?
Hạ Chấp Ngộ uống một hớp nước, trong cốc bỏ mấy viên đá, "Trả cô thêm tiền."
Tống Tương Niệm không tìm thấy đồ lau, bèn rút hai tờ khăn giấy, giờ mới phát hiện trên bàn bày mấy đĩa đồ ăn, bốn món một canh, hộp đựng bằng gỗ này cô cũng chưa từng thấy bao giờ.
Không nhìn thì còn không thấy đói, bây giờ mùi thơm xông thẳng vào mũi, bụng cô lập tức kêu gào kháng nghị.
Tống Tương Niệm hận không thể vỗ mạnh để cho cái bụng ngoan ngoãn một chút.
"Lau rất sạch."
Thức ăn gần như vẫn còn nguyên, thật lãng phí.
Hạ Chấp Ngộ nãy giờ vẫn theo dõi cô, nhận ra Tống Tương Niệm đang dán mắt vào đĩa cá sốt chua ngọt, sau đó mím môi một cái, dời mắt khỏi đó.
Hắn đoán được cô muốn đi ăn cơm nhưng lại lười ra ngoài.
"Tôi đi làm việc tiếp đây."
Tống Tương Niệm trước khi vào phòng còn cầm theo túi xách của mình.
Hạ Chấp Ngộ muốn xem thử cô một mình trốn trong đó làm cái gì, bèn thả nhẹ bước chân đi tới, lướt mắt qua không thấy bóng dáng cô đâu.
Hắn cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện cô đang ngồi bệt dưới đất, tựa lưng vào một cánh cửa tủ, trên tay là túi bánh bao.
Tướng ăn cũng rất dễ nhìn, cái miệng nhỏ cắn một miếng bánh, chậm rãi nhai mấy cái rồi nuốt xuống, sau đó lại tiếp tục miếng thứ hai.
Bánh bao kia chắc chắn là nguội ngắt, Hạ Chấp Ngộ nhìn cô im lặng ngồi đó lặp đi lặp lại mấy động tác này, chiếc bánh bao nhỏ xíu, cắn mấy miếng là hết rồi.
Tống Tương Niệm ăn xong gấp túi bóng thành bốn rồi bỏ lại vào túi xách, tia nắng ấm áp đọng trên khuôn mặt cô, hình ảnh phản chiếu trên con ngươi của hắn.
.
.
.
.
.
thật sự rất đẹp.
Hắn quay về chỗ cũ, chẳng hiểu sao thấp thỏm trong lòng cả buổi chiều.
Đến tối Tống Tương Niệm mới thò mặt ra lần nữa, Hạ Chấp Ngộ đang ngồi trên ghế sô pha nhanh chóng đứng lên.
"Giúp tôi đi mua quần áo."
"Bây giờ luôn?"
"Ừ."
Tống Tương Niệm đi sau hắn đến trước cửa thang máy, "Tiểu Hạ tiên sinh, anh lại nghĩ ra trò gì mới à?"
Hạ Chấp Ngộ không để ý cô, Tống Tương Niệm cũng đã quen.
Lần này hắn không gọi tài xế lái xe đến mà đi bộ ra ngoài Ngự Hồ Loan, hướng thẳng về phía đường lớn.
Tống Tương Niệm theo sát phía sau, "Tiểu Hạ tiên sinh?"
Đằng trước có một quán cơm nhỏ, Hạ Chấp Ngộ muốn ghé ăn gì đó, nhân tiện thưởng thức dáng vẻ bị dọa của cô.
Sau lưng chợt có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Hạ Chấp Ngộ hơi ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt cũng bị chặn lại.
Tên đàn ông đi đầu cầm một cây gậy sắt trong tay, đập bồm bộp mấy cái thị uy.
Tống Tương Niệm theo bản năng đứng chắn trước Hạ Chấp Ngộ, hai tay giang rộng như gà mẹ bảo vệ gà con, "Mấy anh muốn gì hả?"
Ngoài miệng thì nói vậy chứ trong lòng cô đã sợ chết khiếp, mấy kẻ này không phải đến cướp sắc đó chứ?
Một tên đàn ông to cao đi tới, đẩy nhẹ một cái đã khiến cô lảo đảo, "Không có việc của mày!"
Tống Tương Niệm bị đẩy lùi về sau mấy bước, bỗng nghe thấy người kia nói với Hạ Chấp Ngộ, "Khuôn mặt nhỏ này cũng thật xinh đẹp, nhất định là non mềm sờ thích."
***
88: Chương này dành tặng bạn đẹp Hồng Giang, cảm ưn gất nhìu vì đã donate ủng hộ Bát có thêm động lực dịch truyện.
Yêu thương yêu thương