Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Lòng bàn tay Tống Tương Niệm nóng lên, cô vội rụt tay về.
Hai người vừa đi được một lúc, Tống Toàn An đã hẹn một người bạn đánh bài về nhà.
“Lão Tống, cái cuộc sống tạm bợ này của ông cũng ra gì đấy chứ, thế mà gọi ông đánh bài cứ bảo không có tiền.”
Tống Toàn An đổ chỗ đồ ăn thừa vừa nãy ra đĩa rồi xếp lên bàn, lại lục từ đâu ra một chai rượu đế.
“Gì đây, sáng ngày ra đã muốn uống rượu?”
Tống Toàn An rót cho ông ta một chén rượu đầy, “Không phải ông cũng bị thằng con quản chặt lắm à? Chỉ chút tiền lương hưu đó sao đủ đánh bài?”
“Đừng nhắc nữa, mỗi tháng chắt bóp ra được tí tiền còn bị thằng oắt đó quản, mấy ngày nay tôi cũng sắp phát điên rồi!”
Tống Toàn An uống cạn chén rượu năm hai độ, yết hầu tưởng chừng bị đốt cháy theo. Ông ta khà một tiếng, nheo mắt nhìn người bạn.
“Có muốn cùng nhau phát tài không?”
Lão Trương ăn mấy hạt lạc rang lót bụng, nói đùa, “Rủ tôi đi cướp ngân hàng à?”
“Tôi có một kế, hai chúng ta có thể cùng nhau làm, đến lúc đó chia mỗi người một nửa.”
Lão Trương nghe đến đây, thái độ thoáng nghiêm túc lên, “Kế gì?”
Tống Toàn An ghé sát vào tai ông ta thì thầm, lão Trương còn tưởng tai mình có vấn đề, vẻ mặt không dám tin nhìn khuôn mặt biến dạng trước mặt.
“Không phải chứ lão Tống, nó là con gái ông đấy.”
“Đâu phải thật sự xảy ra chuyện gì.”
“Thế này là phạm pháp......”
Tống Toàn An gắp một miếng tai heo bỏ vào bát ông ta, “Yên tâm đi, đều là người mình. Lấy tiền xong chúng ta lập tức xóa ảnh đi. Thằng bạn trai kia của nó rất giàu, không thiếu một trăm vạn này, cũng không cần lo nó báo án.”
“Còn một cửa ải tình thân đấy, sao ông nói dễ thế?”
“Ôi dào, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, một tay tôi nuôi nó lớn, không lẽ nó không cần báo đáp tôi?”
“Không được không được,” Lão Trương lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi không muốn ngồi tù đâu.”
“Lương tâm là cái thá gì, ông nghĩ mà xem, đến lúc đó mỗi người năm mươi vạn, đời này của ông có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ đến.”
Lão Trương cứ thế bị Tống Toàn An thuyết phục rồi.
Tống Tương Niệm pha một cốc nước chanh cho Hạ Chấp Ngộ, cửa phòng thể dục mở ra, người đàn ông vừa chạy bộ xong bước tới, mồ hôi trên người thấm qua cả một lớp áo.
“Mau đi tắm đi, để lâu lại cảm lạnh bây giờ.”
Tống Tương Niệm lấy trái cây mới mua ra đặt lên đĩa, màn hình điện thoại của Hạ Chấp Ngộ chợt sáng lên.
“Có người tìm anh.”
“Em giúp tôi xem thử là ai, tôi đi tắm qua đã.”
Tống Tương Niệm rất tự nhiên dùng vân tay mở khóa, hóa ra là Hạ phu nhân.
“Hạ phu nhân hỏi anh tối nay có rảnh không? Trong nhà có khách ghé thăm.”
“Không rảnh.”
Tống Tương Niệm định đưa điện thoại cho hắn, “Anh tự trả lời đi.”
“Em cứ trả lời là tối nay tôi có việc rồi.”
Hạ Chấp Ngộ đi vào phòng ngủ, ngẫm một chút lại thấy không ổn, sợ Tống Tương Niệm sẽ đọc được những tin nhắn khác, bèn nhanh chóng đặt chiếc áo vừa cởi sang một bên.
Hắn quay lại nhà ăn, nhìn thấy Tống Tương Niệm đang nhìn vào máy mình, trái tim không khống chế được đập thình thịch.
“Mẹ tôi có nói gì không?”
Tống Tương Niệm vừa nhắn xong, đang chuẩn bị ấn gửi đi.
Hạ Chấp Ngộ đi đến cạnh cô, Tống Tương Niệm liếc mắt thấy một tấm ngực sáng loáng, xương quai xanh của người đàn ông chợt ẩn chợt hiện, quả nhiên là khuôn mặt học sinh thân hình phụ huynh trong truyền thuyết, chỗ nào cần cơ bắp có cơ bắp.
“Sao anh không mặc quần áo thế?”
“Nóng quá, cởi cho mát.”
Đúng lúc có một tin nhắn gửi đến, điện thoại tắt âm nên Tống Tương Niệm và Hạ Chấp Ngộ đều không phát hiện ra.
“Gửi giúp anh rồi đó, trả nè.”
Tống Tương Niệm nói xong thì đưa điện thoại cho hắn, Hạ Chấp ngộ cầm về, nhìn thấy tin nhắn mới kia da đầu cũng muốn nứt đôi.
Là tin nhắn của Lý Hạc Lâm gửi đến, Hạ Chấp Ngộ nhìn thời gian, vừa mới đây thôi, không lẽ Tống Tương Niệm đã thấy rồi?
“Con nói bác điều tra thử người họ Tống đó, người này đúng là rất kỳ lạ, quan hệ với những người xung quanh đơn giản đến mức khiến người ta phải nghi ngờ......”
Hạ Chấp Ngộ không mở ra đọc kỹ, thấp thỏm nhìn sang Tống Tương Niệm bên cạnh.
Cô dường như không vui lắm, dáng vẻ cũng nặng trĩu tâm sự, Hạ Chấp Ngộ thử gõ nhẹ trán cô một cái. “Ai chọc em hả? Không vui?”
Tống Tương Niệm vẫn giữ chuyện hai mươi vạn trong lòng, đúng là không thể vui vẻ nổi.
“Sau này anh đừng đến đón em nữa.”
“Vì sao?”
“Làm gì có nhân viên nào để ông chủ phải đến đón đi làm?”
Hạ Chấp Ngộ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Tống Tương Niệm, hắn thật sự không dám chắc cô đã đọc được tin nhắn kia hay chưa.
Nếu như cô nhìn thấy rồi, vậy thì không cần suy nghĩ cũng biết họ đang điều tra ba mình, không lẽ cô không tò mò sao?
“Không thì tối nay gọi chú đến, hai nhà chúng ta gặp mặt đi.”
Tống Tương Niệm không ngờ hắn bỗng nhắc đến chuyện này, cô vẫn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, “Sao tự nhiên lại muốn gặp mặt?”
“Sớm muộn gì cũng phải gặp. Mẹ tôi thì em gặp rồi, bây giờ cũng đến lúc để bà gặp ba em.”
Tống Tương Niệm theo bản năng từ chối, “Mấy ngày nữa rồi tính sau nhé, em phải báo trước với ba để ông ấy chuẩn bị tâm lý đã.”
Hạ Chấp Ngộ tựa vào chiếc bàn ăn đằng sau, giọng hơi trầm xuống, “Em đang lo lắng cái gì? Nếu là vì khuôn mặt của ba em thì không cần quan tâm, chỉ là bị bỏng thôi mà, họ sẽ không để ý.”
Tống Tương Niệm thật sự cảm thấy Tống Toàn An chính là một quả bom hẹn giờ đặt bên cạnh mình.
Ông ta không có da mặt, bởi vậy hành động luôn vượt xa dự liệu của người thường.
Ngộ nhỡ ngay trên bàn ăn muốn bán cô đi thì sao?
“Đợi thêm một thời gian nữa được không?”
Hạ Chấp Ngộ không nói gì, xoay người đi vào phòng ngủ.
Hắn mang theo tâm sự nặng trĩu nhìn chằm chằm tin nhắn kia của Lý Hạc Lâm, nếu Tống Toàn An thật sự liên quan đến vụ án của năm đó......
Vậy thì lần này Hạ Chấp Ngộ nhất định sẽ không để cho ông ta chạy thoát!
Buổi tối, Tống Tương Niệm về đến nhà, thay giày đi vào trong. “Ba, con về rồi.”
“Vất cả cả ngày, mệt lắm rồi hả?”
“Vẫn ổn.”
Tống Tương Niệm xách theo túi đồ đi vào bếp, “Lát nữa ba lại ra ngoài à?”
“Ừ, hẹn với bác Trương đánh bài rồi.”
Tống Tương Niệm đi ra, nhìn thấy trên bàn ăn đặt cốc nước của mình, bên trong vẫn còn một nửa.
Cô cầm lên uống, “Ăn tối xong rồi mới đi ạ?”
“Không, giờ đi luôn.”
Tống Toàn An nhìn chằm chằm Tống Tương Niệm uống cốc nước kia, chờ cô uống hết sạch, ông ta mới đẩy ghế đứng dậy, “Đi đây.”
Tống Tương Niệm không để tâm lắm.
Nhưng không quá lâu sau, cô nhận được điện thoại của Tống Toàn An.
Đầy dây bên kia lại không phải giọng của ông ta, “Tương Niệm à, ba con đang đánh bài tự nhiên ngất xỉu, con mau đến đây xem đi!”
Tống Tương Niệm vội đặt đồ trên tay xuống, “Sao tự nhiên lại ngất?”
“Bác cũng không biết nữa, gọi thế nào cũng không phản ứng.”
“Bác giúp cháu gọi xe cấp cứu trước được không ạ? Bây giờ cháu qua đó ngay.”
“Đây là chuyện nhà cháu...... Bác, bác cũng không dám can thiệp, bác ở đây chờ cháu.”
Tống Tương Niệm biết rõ cái ‘hang ổ’ đó của Tống Toàn An, cô cầm túi xách rồi chạy vụt ra ngoài.
Quán mạt chược nằm ngay trong hầm để xe của tiểu khu bên cạnh, một căn phòng nhỏ đến nỗi không có cả quạt thông gió, bên trong đặt hai cái bàn dài, không gian cực kỳ chật chội.
Tống Tương Niệm chạy một mạch tới, nhìn thấy cửa sắt vẫn đóng chặt.
Cô đập tay lên cánh cửa, “Mở cửa.”
“Tương Niệm à, cuối cùng cháu cũng tới.”
Lão Trương mở cửa, kéo Tống Tương Niệm vào phòng, sau đó đóng cửa lại, quay lưng chặn ở cửa.
Tống Tương Niệm nhìn thấy Tống Toàn An hoàn hảo không sứt mẻ gì ngồi trên ghế, trong lòng thoáng thả lỏng, nhưng ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
“Bác Trương, không phải bác nói ba cháu ngất xỉu ạ?”
“Vừa mới tỉnh đấy, dọa bác sợ hú vía.”
Tống Tương Niệm nhìn bên cạnh Tống Toàn An, “Đi, đưa ba đến bệnh viện kiểm tra một lượt.”
Trong phòng rất bí bách, chỉ có một chiếc quạt trần kẽo kẹt, ánh sáng từ bóng đèn cũng bị nó quạt cho vỡ vụn tứ tung, Tống Tương Niệm đứng trong này có cảm giác bức bối khó chịu, đầu cũng hơi choáng váng.
“Đi thôi, đứng lên.”
Tống Toàn An nhìn về phía lão Trương, ông ta đã đóng cửa cẩn thận, nhưng tay và chân đều đang run rẩy.
Tống Tương Niệm chống tay lên bàn mạt chược, thuốc đã bắt đầu có tác dụng, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cảm giác buồn ngủ mãnh liệt chưa từng có ập tới.
Cô đã nhận ra không đúng ở đâu, đứng lên muốn đi.
“Tương Niệm,” Tống Toàn An gọi cô lại, “Ngồi chút đã.”
“Vì sao?”
Tống Toàn An nắm chặt bộ bài trên bàn, “Con đừng trách ba.”
“Rốt cuộc ba muốn làm cái gì!” Tống Tương Niệm cố gắng giữ tỉnh táo, cắn răng quát ra một câu này, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu sức lực.
Tống Tương Niệm xông ra cửa, lại bị lão Trương chắn ngang, dáng vẻ như mũi tên đã bắn đi thì không thể thu về, “Cháu không thể đi.”
Tống Toàn An đi tới, kéo áo Tống Tương Niệm, “Con chỉ cần phối hợp thôi, chụp mấy tấm ảnh là xong.”
Cô nghe đến đây đã bắt đầu đoán được kế hoạch của ông ta, nhưng cô vẫn không thể nào tin được nhìn về phía Tống Toàn An.
“Ba, con là con gái ba đấy.”
Tống Toàn An không còn nghĩ nhiều được nữa, quát lên với lão Trương, “Ông còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Đây...... ông tự động thủ đi, dù sao nó cũng là con gái ông.” Lão Trương nói xong tự rút điện thoại ra, “Tôi phụ trách chụp ảnh.”
Tống Tương Niệm càng ngày càng choáng, “Có phải ba bỏ gì vào nước của con không?”
“Tương Niệm, xong nhanh thôi, ba cũng sẽ không để ảnh rơi vào tay người khác......”
Tống Toàn An cắn răng, đưa tay muốn cởi áo cô.
Tống Tương Niệm dùng hết sức lực trong người quát lên, “Cút ra, để cho con đi, ba, ba điên rồi, con là con gái ba, con gái ba đấy!”
Thế nhưng Tống Toàn An đã không nghe vào bất cứ điều gì nữa, ông ta nắm lấy cổ áo Tống Tương Niệm, dùng lực kéo ra.
Cô thậm chí nghe thấy cả tiếng vải bị xé rách, Tống Tương Niệm không còn sức phản kháng, miệng liên tục mắng chửi ông ta.
“Lão Tống, ông đừng cho con bé kêu lên như thế, bị người ta nghe thấy là tôi với ông đều xong đời.”
Tống Toàn An tức thì đưa tay bịt miệng Tống Tương Niệm, “Đừng gào nữa, ba sẽ không làm tổn thương con.”
Lão Trương giơ điện thoại, Tống Tương Niệm gồng đến mức cả hai con mắt đều đỏ ngầu, tiếng nức nở xuyên qua kẽ tay của Tống Toàn An truyền tới, “Ba, đừng làm thế...... thả con ra.”
“Đợi ba cầm được tiền sẽ xóa ảnh ngay, không sao đâu......”
Nước mắt của cô rơi xuống mu bàn tay Tống Toàn An, nóng bỏng.
Hóa ra ông ta muốn cầm ảnh của cô đến đòi tiền Hạ Chấp Ngộ.
Trên thế giới này, ngoại trừ Hạ Chấp Ngộ ra, còn ai sẽ vì cô mà phung phí tiền như vậy chứ?
Tống Tương Niệm càng ngày càng la khóc lớn hơn, lão Trương cầm điện thoại ấn chụp vài tấm, “Ông làm nhanh lên chút đi.”
“Ông qua đây giúp tôi!”
Lão Trương cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao căn phòng trong hầm để xe này không có cách âm, bèn tạm bỏ điện thoại xuống đi tới giữ Tống Tương Niệm.
Thế nhưng bàn tay vừa đưa tới đã bị chém một cái, máu tươi phun ra, ông ta đau đến mức la oai oái.
Tống Tương Niệm vừa rồi nhân lúc họ không để ý túm được chiếc túi của mình, lấy một con dao sắc nhọn, hiện tại trên lưỡi dao đã có một lớp máu đỏ tươi.
Cô như kẻ lính ngoài chiến trận giết đến đỏ mắt, cầm con dao không ngừng chém về phía lão Trương, Tống Toàn An cũng bị dọa sợ, hai tay giữ cô vội thả ra.
Lão Trương loạng choạng chạy ra cửa, chặn lại lối thoát duy nhất.
Chuyện đã thành thế này rồi, một khi để Tống Tương Niệm chạy thoát, bọn họ chết là cái chắc.
“Tương Niệm, con nghe ba nói......”
Tống Tương Niệm vung dao về sau, lưỡi dao sượt qua gò má Tống Toàn An, dọa cho ông ta lùi lại mấy bước.
Tống Tương Niệm không dám lãng phí thời gian ở đây, cô sắp không trụ được nữa rồi.
Cô bước từng bước về phía cửa, lão Trương run rẩy đứng ở đó, Tống Tương Niệm vung dao thẳng về phía ông ta.
Lão Trương hét lên, ôm đầu ngồi thụp xuống, “Đây đều là chủ ý của lão Tống, không liên quan đến bác.”
Tống Tương Niệm mở cửa, lảo đảo chạy ra ngoài, lão Trương mặt mũi tái mét, “Đây là đứa con gái...... yếu đuối mà ông nói sao? Suýt nữa thì nó giết tôi luôn rồi!”
Ông ta mở bàn tay ra nhìn một lần nữa, vết cắt sâu đến mức nhìn thấy cả thịt bên trong.
Tống Toàn An bực tức đá bay chiếc ghế bên cạnh, “Sớm biết đã đợi luôn ở nhà đến lúc nó ngủ say rồi mới hành động!”
Ông ta không dám đi ra ngay, chỉ có thể hậm hực ngồi đó.
Lão Trương lấy một mảnh vải quấn quanh miệng vết thương, “Sẽ không gặp phiền phức gì chứ?”
“Nhìn cái bộ dạng sợ chết của ông kìa. Tôi là ba nó, không lẽ nó còn dám báo cảnh sát bắt tôi à?”
Tống Tương Niệm chạy ra khỏi tiểu khu, căn nhà kia cô cũng không dám quay về nữa, ánh mắt dừng trên một nhà nghỉ nhỏ bên kia đường.
Cô bây giờ đến cả sức lực gọi điện thoại cũng không có, chỉ có thể cố giữ tỉnh táo đi vào trong.
“Chứng minh thư.”
Cô đưa túi xách qua, “Phiền chị lấy giúp.”
Đặt phòng xong xuôi, Tống Tương Niệm cầm thẻ phòng mở cửa, sau đó xoay người khóa trái, cơ thể đến bây giờ vẫn không ngừng run rẩy, trên cổ áo còn có dấu vết bị xé rách.
Tống Tương Niệm không có sức để khóc, cô muốn đi lên giường, nhưng vừa đi được hai bước thì ngã xuống.
Ngủ một mạch đến buổi chiều ngày hôm sau.
Tống Tương Niệm mệt đến mức ngón tay cũng không thể động, cô nằm trên mặt đất hồi lâu, chật vật mãi mới có thể ngồi dậy.
Cô bật điện thoại lên nhìn, danh sách cuộc gọi nhỡ dài dằng dặc, đều là của Hạ Chấp Ngộ và Tống Toàn An.
Tống Tương Niệm vừa nằm trên đất ngủ một ngày, điều hòa trong phòng vẫn luôn bật. Hiện tại cơ thể tê liệt, chóp mũi chua xót, cô cố gắng lên tinh thần gửi tin nhắn cho Hạ Chấp Ngộ.
“Hôm nay có khách hẹn đến trung tâm thương mại giúp cô ấy phối quần áo, chắc là sẽ không qua được.”
Sau đó chật vật chống người đứng dậy đi vào nhà tắm, đơn giản rửa mặt, lại lấy khăn lau khô, cuối cùng cầm túi xách bước ra ngoài.
Cô chặn một chiếc taxi, tài xế hỏi cô, “Đi đâu?”
“Đồn cảnh sát.”
.