Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Tống Tương Niệm cuộn người giấu mình thật sâu trong bóng tối, một khắc cũng không dám thiếp đi.
Cô vừa bật rồi lại tắt đèn, người bên dưới chắc chắn đã biết cô có ở nhà.
“Tốt nhất là mau cút đi, đừng có ảnh hưởng đến người khác!”
Hai tay che ở tai áp chặt hơn nữa, nhưng dù thế thì vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng mắng chửi từ bên dưới truyền đến.
“Ngày mai bọn tao lại đến, Tống Toàn An một ngày còn chưa sa lưới, con gái của ông ta cũng đừng mong được sống yên ổn.”
Tống Tương Niệm cắn chặt răng, mặc cho bọn ở bên dưới chửi rủa.
Một hồi lâu sau, khi cô tưởng rằng bọn chúng đã đi rồi, vừa ngồi dậy chuẩn bị đi xuống thì lại có tiếng kính vỡ như muốn rạch thủng màng nhĩ.
Nhưng lần này là ở tầng trên, thủy tinh vỡ rơi xuống, lọt cả vào phòng của Tống Tương Niệm.
“Có bệnh à, ném cửa kính nhà ông đây làm gì! Mẹ nó ông đây phải báo cảnh sát!”
Bên dưới thoáng chốc yên tĩnh, nhưng rất nhanh chuông chửa nhà cô lại vang lên như đòi mạng.
“Ra đây, tao biết mày đang thức, ra đây cho tao!”
Tống Tương Niệm kéo chăn lên cao che kín đỉnh đầu, đến tìm là một người đàn ông hung dữ, vợ anh ta phải chạy theo khuyên can, “Anh làm cái gì đấy, có chuyện thì mai rồi nói, làm phiền người trong khu......”
“Ông đây đang ngủ ngon thì bị dọa sợ gần chết, không tìm nó thì tìm đứa nào?”
Động tĩnh quá lớn, đánh thức cả những người hàng xóm xung quanh.
Hành lang vốn đã chật hẹp hiện tại đứng chật kín người, tên đàn ông kia hung hăng đá mấy cái lên cánh cửa, khu nhà vốn đã xuống cấp, cánh cửa bị ông ta đá mạnh quả nhiên đã lung lay sắp bung ra, “Có trốn cũng vô dụng thôi, cút ra đây!”
Tống Tương Niệm ngồi dậy đi dép vào, cố gắng không để phát ra âm thanh, dưới chân bỗng truyền đến đau nhói, cô bật đèn lên, lấy mảnh thủy tinh trong đó ra.
Tống Tương Niệm đi ra phòng khách, nhìn thấy chiếc cửa sắt lung lay trước mặt, cô thật sự không dám đi mở cửa.
“Xin lỗi......”
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô xen lẫn giữa tiếng đập cửa ầm ầm bên ngoài. “Cháu sẽ lập tức tìm phòng mới, nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
“Mở cửa ra trước đã!”
Tống Tương Niệm đứng chôn chân tại chỗ, không bật điện, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ phòng ngủ chiếu đến bên chân.
“Còn có cửa kính bị đập vỡ của nhà chú, nếu không tìm được những người đó, cháu sẽ bồi thường.”
“Đương nhiên là phải bồi thường! Nhà tao là bị mày liên lụy đấy!”
“Được, ngày mai cháu sẽ lập tức gọi người đến sửa.”
Người phụ nữ nghe đến đây, rốt cuộc không nhịn được nữa bắt lấy cánh tay của người đàn ông, “Con bé đã bảo sẽ bồi thường rồi, đi thôi, cũng chỉ là một cô gái nhỏ đáng thương.”
“Nó thì đáng thương cái gì, lúc ba nó giết người......”
Tống Tương Niệm nghe thấy tiếng mắng chửi theo tiếng bước chân dần đi xa.
Cô quay về phòng ngủ, mở trang web, nhìn thấy lời nhắn để lại của một tài khoản rất quen thuộc.
“Bác sĩ Hương Hương có thích xem phim không?”
Đầu óc Tống Tương Niệm trống rỗng, ngón tay đặt trên bàn phím máy móc gõ ra mấy chứ: “Cũng tạm.”
“Hôm nay tôi xem một bộ phim, tên là 《Yêu phải con gái của kẻ giết ba mình》, không biết bác sĩ đã xem chưa?”
“Chưa.”
“Trong đời thực sẽ có chuyện như thế này xảy ra sao?”
Tống Tương Niệm gục đầu xuống, bàn tay chống đỡ cái trán, nước mắt tựa như sắp không khống chế được nữa, cô hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng mới đặt lại tay lên bàn phím.
“Phim ảnh lấy tư liệu từ đời thực, không có gì là không thể xảy ra.”
Bên kia hình như mất mạng rồi, cô đợi rất lâu không thấy đáp lại.
Tống Tương Niệm ngả người, lưng tựa lên đầu giường, mắt nhìn về khoảng không tĩnh mịch tăm tối bên ngoài.
Hạ Chấp Ngộ gõ chữ rất chậm, “Nếu như thật sự gặp phải chuyện này, bác sĩ cảm thấy nên làm thế nào?”
Tống Tương Niệm đọc câu hỏi vừa nhảy ra, trái tim như có ai bóp chặt.
“Yêu sâu đậm chưa?”
“Không biết.”
Câu hỏi này vốn không có một đáp án tiêu chuẩn. Tống Tương Niệm nhớ tới lựa chọn của Hạ Chấp Ngộ, cô gõ hai chữ chia tay, lại không nhấn gửi đi.
Cô nghĩ, liệu có nên cho người vô tội một cơ hội hay không?
Nhưng khi cô đánh ra năm chữ ‘tha thứ cho cô ấy’, Tống Tương Niệm lại cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ.
“Không cần biết là thế nào, đừng quá hận cô gái đó, cô ấy chỉ có một lỗi sai duy nhất là có một người ba sát nhân.”
Chỉ có vậy thôi.
Tống Tương Niệm muốn hỏi người đó có phải là Hạ Chấp Ngộ không, nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên lại bị cô mạnh mẽ gạt đi. Hạ Chấp Ngộ sẽ không nói nhiều như thế, cũng sẽ không nói chuyện với người lạ trên mạng.
“Nhưng đánh mất cô ấy tôi cũng sẽ rất khó chịu, vậy phải làm sao?”
Một giọt nước trong suốt rơi xuống màn hình điện thoại, Tống Tương Niệm gõ ra một dòng chữ, rồi xóa.
Lại gõ một đáp án khác, lại xóa.
Đáp án cuối cùng Hạ Chấp Ngộ nhận được là: Buông tha cho nhau đi, tình yêu là một chuyện đẹp đẽ nhường nào, sống mà phải vừa yêu vừa hận như vậy thì có thể đi đến đâu chứ?
Hạ Chấp Ngộ sững sờ nhìn đáp án này.
“Nhưng......”
Hắn chỉ gửi đi được một chữ đó.
Nhưng hắn đã rất rất rất thích cô rồi, phải làm sao đây?
“Dù có thích nhiều thế nào đi nữa, đều không thể bằng được bốn chữ ‘con gái hung thủ’, đúng chứ?”
Tống Tương Niệm gửi đi dòng chữ này, sau đó thoát khỏi trang web. Cô tự nhủ mình rất kiên cường, lại đưa tay lau sạch nước mắt.
Nhưng có lau thế nào cũng không hết.
Bỏ đi, khóc một lần cuối cùng này, sau đó phải kiên cường sống tiếp.
Tống Tương Niệm không biết bản thân thiếp đi lúc nào, nằm mê man trên giường đến tận khi có tiếng đập cửa thứ hai truyền đến.
Cái đầu của cô rất đau, Tống Tương Niệm cố gắng chống mình gượng dậy.
Cô thả nhẹ chân đi ra phòng khách, ngoài cửa truyền đến giọng của chủ nhà. “Là tôi, mở cửa.”
Tống Tương Niệm mở cửa, chủ nhà đứng ngoài cửa không vào.
“Tôi đến báo một tiếng, cô mau thu dọn đồ rời khỏi đây đi.”
Tống Tương Niệm đã sớm nghĩ đến tình huống này, “Được ạ, nhưng xin bác cho cháu thêm mấy ngày, để cháu có thời gian tìm chỗ ở mới được không?”
“Phòng để cho thuê mà gặp trúng các người, đúng là xui tận mạng mà.” Chủ nhà liếc cô một cái, trong mắt vừa có chán ghét vừa có sợ hãi, “Hàng xóm xung quanh gọi cho tôi liên tục, tôi cũng không còn cách nào khác, mau dọn đi đi.”
“Được ạ,” Tống Tương Niệm vẫn nhỏ nhẹ nói chuyện, “Hôm nay cháu sẽ tìm chỗ ở mới ngay.”
“Khi đó nhìn thấy mặt mũi cô ngoan hiền mới đồng ý cho cô vào đây ở......”
Tống Tương Niệm không có nhiều đồ, cũng không cần thu dọn gì cả.
“Trong hai ngày cháu sẽ chuyển khỏi đây.”
Giọng nói và khuôn mặt cô đều rất bình thản, chẳng qua là từ chốn trần ai, đi đến một nơi không có ánh sáng khác mà thôi.
Nếu không phải vì giữa chừng bị cắt ngang, khiến cô sinh ra tham luyến với sự ấm áp của Hạ Chấp Ngộ, thì từ nhỏ cô cũng đã quen với cuộc sống chui rúc cống rãnh này lắm rồi, tương lai mịt mù trước mắt cũng chẳng thể hù dọa được cô.
Thế nên, chẳng có gì phải sợ cả.
.