Tạ Hoằng Văn lại dẫn Hứa Nhan Du vào một căn phòng trong biệt thự, hai người sau đó cứ ở mãi trong phòng với nhau.
Đến lúc chủ tịch Tạ không tìm thấy Tạ Hoằng Văn nên phải gọi điện thoại cho anh, anh mới cùng Hứa Nhan Du rời khỏi căn phòng.
Sau đó chủ tịch Tạ lại gọi Tạ Hoằng Văn ra nói chuyện riêng, cho nên anh với Hứa Nhan Du lại phải tách nhau ra.
Lúc này, khách đã đến khá đông.
Hứa Nhan Du nhìn qua cửa sổ sát đất trên tầng hai thì thấy chủ tịch Tô và Tô Tấn Bằng đã đến, cho nên cô liền đi xuống tầng để ra ngoài gặp hai người họ.
Đúng lúc này, Đàm Vũ Trạch và người nhà họ Đàm cũng đến. Thấy chủ tịch Tô và Tô Tấn Bằng, Đàm Vũ Trạch liền chủ động đi đến chào hỏi. Sau đó không thấy Hứa Nhan Du, Đàm Vũ Trạch bèn hỏi Tô Tấn Bằng: “Tô Thấm Di không đến hả?”
Không ngờ rằng vừa hỏi dứt lời, Đàm Vũ Trạch lại thấy Hứa Nhan Du từ trong biệt thự đi ra. Anh ta không khỏi ngạc nhiên, liền đi về phía Hứa Nhan Du. Chỉ là đang định nói chuyện với Hứa Nhan Du thì cô lại đi lướt qua anh ta, bước về phía chủ tịch Tô và Tô Tấn Bằng. “Chào chú, chào anh.”
Chủ tịch Tô liền gật đầu, Tô Tấn Bằng thì mỉm cười nhìn Hứa Nhan Du rồi khen: “Hôm nay em đẹp lắm.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền vui vẻ mà nói: “Cảm ơn anh nhé!”
Trong khi đó, Đàm Vũ Trạch sau khi nghe thấy Hứa Nhan Du lên tiếng chào, lại thấy Tô Tấn Bằng khen Hứa Nhan Du thì liền gấp gáp đi đến, hỏi Hứa Nhan Du: “Vậy là sao? Không phải cậu đến cùng chủ tịch Tô và Tô Tấn Bằng à?”
Lại nhớ đến vừa rồi Hứa Nhan Du bước ra từ trong biệt thự, Đàm Vũ Trạch liền hỏi: “Chẳng lẽ… Cậu là đứa con thất lạc của chủ tịch Tạ?”
Hứa Nhan Du nhận được câu hỏi này thì liền nhìn Đàm Vũ Trạch rồi cười nhạt một cái. Chủ tịch Tô cũng khẽ nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng với Đàm Vũ Trạch. Tô Tấn Bằng thì lại thở dài, nói với anh ta: “Thấm Di là em gái sinh đôi của tôi, làm sao con bé có thể là con của chủ tịch Tạ được chứ?”
Nghe thấy vậy, Đàm Vũ Trạch lại hỏi Hứa Nhan Du: “Vậy tại sao cậu lại đi ra từ biệt thự nhà họ Tạ?”
Hứa Nhan Du muốn đáp rằng: Bởi vì bạn trai tôi ở bên trong biệt thự.
Nhưng vì xung quanh có nhiều vị khách, cho nên cô cô vẫn phải giữ phong thái của một cô tiểu thư mà nói: “Tôi là bạn của cậu chủ Tạ, vừa rồi vào biệt thự là để nói chuyện với cậu ấy.”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì lại lỗ mãng mà hỏi: “Sao cậu lại là bạn của cậu chủ Tạ chứ? Hai người quen nhau sao? Sao lại quen nhau được?”
Hứa Nhan Du nghe đến đây thì ánh mắt nhìn Đàm Vũ Trạch đã lộ rõ vẻ chán ghét. Chủ tịch Tô và Tô Tấn Bằng cũng phải khó chịu trước hành động của Đàm Vũ Trạch. Mấy vị khách xung quanh thì đã nhìn về phía Đàm Vũ Trạch và Hứa Nhan Du.
Lúc này, bố mẹ của Đàm Vũ Trạch liền nhanh chóng đi đến, lừ mắt nhìn Đàm Vũ Trạch để nhắc nhở thái độ của Đàm Vũ Trạch. Sau đó, hai người họ liền lên tiếng, nói với Hứa Nhan Du: “Thật ngại quá, con trai nhà tôi để cháu phải chê cười rồi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì lịch sự đáp: “Không sao ạ.”
Nhưng Đàm Vũ Trạch vẫn chưa biết ý, mắt cứ nhìn chằm chằm Hứa Nhan Du. Bố của Đàm Vũ Trạch phải trừng mắt đe dọa, anh ta mới hậm hực cùng bố mẹ đi ra chỗ khác.
Đến lúc đi tới chỗ ít người, Đàm Vũ Trạch lại dùng giọng điệu nôn nóng mà hỏi bố mẹ: “Không phải con đã bảo bố mẹ đến nhà họ Tô xin liên hôn rồi sao? Sao mãi mà không có tin tức gì về hôn ước của con và Tô Thấm Di thế?”
Bố Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì chỉ muốn đánh cho đứa con của mình một cái, nhưng vì đang ở nơi đông người nên ông ấy vẫn phải nhịn lại mà mắng Đàm Vũ Trạch: “Mày nghĩ muốn liên hôn là được à? Phải đợi có dịp hợp tác, chứ tự nhiên đến nhà người ta rồi yêu cầu liên hôn là được chắc?”
Mẹ Đàm Vũ Trạch lại bảo: “Hơn nữa vừa rồi con không thấy con bé Tô Thấm Di đó đi ra từ trong biệt thự sao? Nói không chừng nhà họ Tô và nhà họ Tạ đã liên hôn, con bé đó đã là vị hôn thê của cậu chủ Tạ rồi đấy!”
Nghe đến đây, Đàm Vũ Trạch ngay lập tức lớn tiếng: “Không phải!”
Mà tiếng của anh ta đã thu hút sự chú ý của các vị khách xung quanh, thế là bọn họ lại quay sang, chĩa ánh mắt soi mói về phía anh ta.
Bố mẹ anh ta thấy vậy thì vừa ngượng vừa tức. May mà lúc này chủ tịch Tạ đã xuất hiện, cho nên các vị khách mới không chú ý đến Đàm Vũ Trạch nữa. Họ đều quay lên, nhìn về phía chủ tịch Tạ đang đứng ở vị trí trung tâm buổi tiệc.
Chủ tịch Tạ lúc này cầm lấy microphone, giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Xin chào quý vị. Chắc hẳn quý vị cũng biết hôm nay, Tạ Chí Tinh tôi tổ chức buổi tiệc này là vì muốn giới thiệu và công bố thân phận của người con trai thất lạc mới tìm lại được của mình.”
“Đứa con trai này của tôi từ khi sinh ra đã không được bố mẹ ruột nuôi dưỡng, gần hai chục năm nay đã vất vả, chịu khổ cực rất nhiều. Nhưng thằng bé luôn luôn có ý chí và nghị lực vươn lên, thành tích học tập luôn rất tốt, khiến cho tôi vừa cảm thấy tự hào lại vừa cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn vì đã để con trai của mình sống một cuộc sống khó khăn suốt bao lâu nay.”
Các vị khách lúc này đều tập trung nghe lời chủ tịch Tạ nói. Cả Đàm Vũ Trạch cũng nghiêm túc lắng nghe, nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn liếc nhìn Hứa Nhan Du một cái.
Hứa Nhan Du thì đương nhiên rất chăm chú mà lắng nghe lời của chủ tịch Tạ. Chủ tịch Tạ cũng rất chân thành mà nói rằng bản thân áy náy và muốn bù đắp cho con trai của mình.
Sau đó, ông đã tuyên bố con trai của ông sẽ là người thừa kế tương lai của tập đoàn Tạ Tinh. Ngoài ra, ông ấy cũng nhắc nhở rằng nếu có bất cứ ai tung tin đồn hay là nhắm vào con trai của ông ấy, ông ấy tuyệt đối sẽ không để yên cho người đó.
Hứa Nhan Du nghe vậy thì trong lòng cũng đã yên tâm hơn. Xem ra kiếp này chủ tịch Tạ sẽ đối xử tốt với Tạ Hoằng Văn rồi.
Lúc này, chủ tịch Tạ lại tự hào mà nói: “Bây giờ, tôi xin chính thức giới thiệu với quý vị, con trai của tôi - Tạ Hoằng Văn.”
Nghe thấy tên của Tạ Hoằng Văn, Hứa Nhan Du không giấu nổi ý cười trong ánh mắt. Trong khi đó, Đàm Vũ Trạch lại không thể tin nổi mà trợn tròn mắt: Cái gì? Tạ Hoằng Văn?
Đàm Vũ Trạch nghĩ chắc chắn là mình nghe lầm, hoặc cùng lắm là cậu chủ nhà họ Tạ trùng tên với Tạ Hoằng Văn. Vậy mà không ngờ sau đó, Đàm Vũ Trạch đã bị vả mặt, bởi vì lúc này Tạ Hoằng Văn mặc bộ comple lịch lãm đã bước ra, phong thái tự tin mà bước đến bên cạnh chủ tịch Tạ.
Đàm Vũ Trạch vì thế mà sốc đến nỗi mắt chữ A mồm chữ O, không thể tin nổi mà lớn tiếng: “Cái gì vậy chứ?”
Không ngờ rằng giọng nói của anh ta lại một lần nữa thu hút sự chú ý của các vị khách. Mà chủ tịch Tạ thì nhíu mày, nhanh chóng nhìn về phía Đàm Vũ Trạch, ánh mắt hiện rõ vẻ khó chịu.
Bố mẹ Đàm Vũ Trạch thật sự không biết để mặt mũi vào đâu, liền huých mạnh vào tay Đàm Vũ Trạch. Đàm Vũ Trạch lúc này mới nhận ra bản thân đã hành động quá khích, chỉ là đang định nói lời xin lỗi thì chủ tịch Tạ đã gọi vệ sĩ: “Mời người vừa mới lên tiếng ra ngoài.”
Nhóm vệ sĩ nghe thấy lệnh thì rất nhanh đã đi đến, hướng tay về phía cổng mà lịch sự nói với Đàm Vũ Trạch: “Mời!”
Đàm Vũ Trạch cảm thấy vô cùng mất mặt, ánh mắt vô thức liếc nhìn Hứa Nhan Du. Nhưng Hứa Nhan Du lại nhìn anh ta bằng ánh mắt trào phúng, khiến cho anh ta lại càng nhục mặt.
Thế là anh ta lại nhìn về phía Tạ Hoằng Văn. Nhưng Tạ Hoằng Văn rõ ràng không hề tỏ thái độ gì, vậy mà anh ta lại cảm nhận được sự khinh thường trong ánh mắt của anh. Vì thế, trong lòng anh ta vô cùng tức giận.
Bố mẹ anh ta lúc này lại thay anh ta xin lỗi chủ tịch Tạ và Tạ Hoằng Văn, sau đó thì cũng biết ý mà kéo anh ta rời khỏi buổi tiệc. Chỉ là lúc bị kéo đi, anh ta đã nhìn thấy Tạ Hoằng Văn khẽ nhếch mép cười. Anh trông như một người cao quý đang chiêm ngưỡng dáng vẻ chật vật của một tên ngu ngốc lố bịch vậy.
Đàm Vũ Trạch vì vậy mà lại càng tức hơn. Nhưng dù tức thì anh ta cũng nhận ra bản thân mình chẳng làm được gì nữa. Địa vị của nhà họ Tạ cao hơn nhà họ Đàm. Anh ta biết sắp tới mình sẽ xong thật rồi.