Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn đã về đến cửa lớp. Nhưng anh không đi vào mà chỉ đứng ở cửa nhìn vào bên trong.
Thấy Hứa Nhan Du đang ngồi yên lặng, trái tim anh đã dịu lại đôi chút. Thế nhưng anh vẫn không thể nào kìm nén được sự căm ghét dành cho Lã Đắc Vũ - kẻ đã nói những lời dơ bẩn trên nhóm chat.
Lúc này Lã Đắc Vũ lại không ở trong lớp. anh liền quay người đi tìm hắn ta. Trên đường đi tìm thì thấy có bạn nam cùng lớp đi ngang qua, anh liền giữ bạn nam lại rồi hỏi: “Có thấy Lã Đắc Vũ đâu không?”
Bạn nam đó thấy người hỏi là anh thì liền bảo không thấy rồi né anh như né tà, miệng còn lẩm bẩm: “Xúi quẩy ghê, tự nhiên lại gặp cái thằng này, kinh quá!”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy cũng chẳng quan tâm, anh chỉ chú tâm đi tìm Lã Đắc Vũ. Đi được một lúc thì lại tình cờ gặp Lý Kha Y, anh liền đi đến hỏi cô ấy: “Có thấy Lã Đắc Vũ đâu không?”
Lý Kha Y đang trên đường về lớp, bỗng nhiên thấy anh đến hỏi mình thì không còn lùi lại hay là có phản ứng bài xích gì cả. Ngược lại, cô ấy còn có chút vui mừng và bối rối, cho nên có hơi ấp úng mà trả lời anh: “Tớ vừa nhìn thấy Lã Đắc Vũ, cậu ấy đi về hướng nhà vệ sinh thì phải.”
Trả lời xong Lý Kha Y lại bắt chuyện: “Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì thế?”, nhưng Tạ Hoằng Văn biết được vị trí của Lã Đắc Vũ thì liền rời đi luôn.
Lý Kha Y thấy vậy thì có hơi hụt hẫng, ánh mắt bất giác nhìn theo Tạ Hoằng Văn.
Còn Tạ Hoằng Văn thì rất nhanh đã đi đến trước cửa nhà vệ sinh nam. Anh đi vào bên trong thì đã ngay lập tức thấy Lã Đắc Vũ đang đứng hút thuốc.
Lã Đắc Vũ lúc này cũng nhìn thấy anh, vì thế hắn ta liền bày ra bộ mặt khinh thường mà chế nhạo: “Trời ạ! Cậu bạn cùng lớp bị HIV đây mà!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì không đáp lại, chỉ nhìn một vòng quanh nhà vệ sinh. Đến lúc chắc chắn trong nhà vệ sinh không có ai, anh liền đóng cửa phòng vệ sinh vào rồi khóa lại.
Lã Đắc Vũ thấy được hành động này thì chợt cảm thấy có gì đó không ổn, liền nói: “Thằng HIV kia, mày làm gì đấy hả?”
Tạ Hoằng Văn lúc này không trả lời mà chỉ bước về phía Lã Đắc Vũ. Lã Đắc Vũ liền trợn mắt lên đe dọa:
“Đm! Mày đang làm cái gì đấy! Định dọa bố mày à?”
“Này, bị câm à, nói gì đi chứ! Không nói là bố đấm vỡ mồm mày đấy!”
Nói dứt lời mà vẫn không thấy Tạ Hoằng Văn đáp lại, Lã Đắc Vũ liền giơ nắm đấm lên rồi lao đến đấm Tạ Hoằng Văn. Nhưng còn chưa đấm trúng, Tạ Hoằng Văn đã đạp một cái mạnh vào bụng hắn khiến cho hắn ngã lăn ra đất.
Sau đó hắn còn chưa kịp kêu rên vì đau thì Tạ Hoằng Văn đã xách cổ áo hắn dậy rồi đấm liên tiếp vào mặt hắn. Hắn lúc này mới la lên: “Dừng lại! Không được đánh tao!”
Tuy nhiên, Tạ Hoằng Văn đương nhiên không dừng lại. Anh sau đó liền đẩy hắn ngã xuống sàn rồi đạp một cái mạnh vào bụng hắn.
Hắn mới ăn trưa xong không lâu, cho nên lần này lại bị đạp trúng bụng thì đã không nhịn được mà nôn xuống sàn nhà.
Tạ Hoằng Văn liền ngồi xuống, túm tóc hắn rồi dúi đầu hắn vào chỗ hắn vừa nôn ra.
Lúc này hắn vừa hoảng sợ vừa kinh tởm, miệng không ngừng rên rỉ. Nhưng sự giận dữ và căm tức của Tạ Hoằng Văn vẫn chưa được dập tắt, anh liền kéo hắn khỏi vũng nôn rồi vươn tay bóp chặt lấy cổ hắn.
Lã Đắc Vũ lúc này đã hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, bị bóp cổ thì chỉ biết trợn mắt kêu rên: “Đừng… Đừng bóp nữa…”
Ai ngờ, đáp lại tiếng kêu rên của hắn lại là nụ cười man rợ của Tạ Hoằng Văn.
Hắn thật sự sợ chết khiếp, Tạ Hoằng Văn lại nói bằng chất giọng trầm thấp đến đáng sợ: “Tao vừa đọc được những thứ mày viết trên nhóm chat rồi. Mày đã dùng những ngôn từ dơ bẩn để bôi nhọ cậu ấy. Xem ra… mày muốn chết?”
“Không…” Lã Đắc Vũ đã gần nghẹt thở nhưng vẫn cố nói, “Không…”
Tạ Hoằng Văn nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì bị siết cổ của Lã Đắc Vũ thì liền từ từ thả tay ra. Dù sao anh cũng không thể giết hắn được. Anh giết người rồi thì sẽ bị bắt, bị bắt thì sẽ không thể được ở cạnh Hứa Nhan Du nữa.
Quan trọng là nếu anh giết người thì Hứa Nhan Du chắc chắn sẽ sợ anh, sẽ coi anh là một kẻ xấu xa.
Vì vậy, anh không thể giết người.
Nhưng lúc này, Lã Đắc Vũ lại sợ hãi tột độ, hắn tin rằng anh thật sự có thể giết hắn.
Hắn nằm dưới đất không ngừng run rẩy, hắn biết mình không thể chạy thoát nên chỉ biết nằm dưới đất mà van xin: “Đừng giết tôi… Tôi sai rồi… Từ nay tôi không dám làm thế nữa… Đừng giết tôi…”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy những lời này thì từ từ nhắm mắt lại. Mấy câu như “Đừng giết tôi”, “Tôi sai rồi”, “Từ nay tôi không dám làm thế nữa” nghe thật quen thuộc, giống như trong quá khứ, anh đã từng được nghe hàng trăm ngàn người nói những câu đó với anh vậy.
Nhưng quá khứ là quá khứ, anh không quan tâm. Anh chỉ quan tâm đến hiện tại, chỉ quan tâm đến Hứa Nhan Du mà thôi.
Anh mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lã Đắc Vũ đang nằm dưới đất.
Hắn nhận được ánh mắt của anh thì lại van xin: “Đừng… Đừng giết tôi…”
Anh lại lạnh nhạt nói: “Không muốn chết thì xóa tin nhắn.”
Hắn nghe vậy thì liên tục nói: “Được… Được… Tôi xóa...Tôi xóa…” Nói rồi hắn vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó gỡ hết tin nhắn trên nhóm xuống.
Tạ Hoằng Văn quan sát hắn, sau đó nhíu mày: “Những tin nhắn của mấy đứa khác thì mày tính sao?”
Lã Đắc Vũ nghe vậy thì vô cùng hoảng loạn, “Tôi… Tôi không biết… À… Tôi có thể bảo bọn nó xóa… Tôi có thể, thật sự có thể…”
Nói dứt lời, Lã Đắc Vũ liền vội vàng gửi tin nhắn riêng cho mấy người kia, sau đó bảo mấy bọn họ xóa tin nhắn.
Mấy người đó nhận được tin nhắn của Lã Đắc Vũ thì không hiểu chuyện gì, liền hỏi Lã Đắc Vũ tại sao lại phải xóa. Thế là Lã Đắc Vũ liền đe dọa: [Mày không xóa thì tao đánh chết mày!]
Dù sao ở trong lớp Lã Đắc Vũ cũng hung hăng, hay bắt nạt bạn bè. Cho nên mấy người kia thấy hắn dọa dẫm thì cũng răm rắp nghe theo, nhanh chóng xóa tin nhắn.
Tạ Hoằng Văn nhìn những tin nhắn liên quan đến anh và Hứa Nhan Du dần dần mất đi hết thì mới nhìn Lã Đắc Vũ, sau đó bảo: “Nếu còn có lần sau, mày cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy.”
Lã Đắc Vũ tái xanh mặt mày, vội vàng nói: “Không! Tuyệt đối không có lần sau! Tuyệt đối không có lần sau!”
Tạ Hoằng Văn lúc này liền quay người, mở cửa phòng vệ sinh ra rồi rời đi.
Anh không lo rằng Lã Đắc Vũ sẽ nói chuyện anh đánh hắn cho người khác. Bởi vì trong mắt tất cả mọi người, anh là một kẻ đáng khinh. Mà chuyện hắn bị một kẻ đáng khinh như anh đánh thì không phải rất mất mặt sao?
Hắn sẽ không nói, dù có nói nhưng không có bằng chứng chứng minh anh đánh thì sẽ chẳng có ai tin, vậy nên anh hoàn toàn không lo lắng.
Trong lúc đó.
Đàm Vũ Trạch cuối cùng cũng đã quyết định cho Hứa Nhan Du xem tin nhắn trên nhóm chat. Mặc dù cô sẽ khó chịu và kinh tởm bởi những tin nhắn đó, nhưng vì để cô tránh xa Tạ Hoằng Văn nên Đàm Vũ Trạch vẫn quyết định cho cô xem.
Anh ta cầm điện thoại đi đến bên cạnh cô, sau đó bật khung chat của nhóm chat lên rồi đưa cho cô. “Xem đi!”
Hứa Nhan Du lúc này đang ngồi nghỉ ngơi, tự nhiên thấy Đàm Vũ Trạch thì liền nhíu mày. “Gì đấy?”
Đàm Vũ Trạch nhếch mép cười, “Cho cậu xem xem vì cái thằng Tạ Hoằng Văn kia mà cậu bị người ta sỉ nhục như thế nào đây này.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cảm thấy có gì đó không ổn, thế là liền cầm lấy điện thoại của Đàm Vũ Trạch rồi xem tin nhắn trên nhóm chat.
Đàm Vũ Trạch thì nở một nụ cười đắc ý rồi đứng bên cạnh lảm nhảm: “Đấy! Cậu xem đi! Xem người ta nói cậu như thế nào. Chỉ vì cái thằng họ Tạ kia mà cậu bị người ta coi thường đấy. Cậu đã biết bây giờ mình phải làm gì chưa? Cậu…”
“Này!” Hứa Nhan Du cắt lời Đàm Vũ Trạch, sau đó đưa điện thoại cho anh ta, “Tôi không hiểu cậu đang làm cái trò hề gì, nhưng mà im miệng lại và biến đi.”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì trợn tròn mắt, “Cậu lại chửi tôi? Cậu nói tôi biến? Không phải đứa nên biến phải là Tạ Hoằng Văn sao? Cậu đã xem tin nhắn rồi mà vẫn chưa định cho nó cút xéo à? Bị sỉ nhục như thế mà vẫn còn mắng tôi chứ không mắng nó?”
Hứa Nhan Du cau mày, “Tin nhắn gì? Sỉ nhục gì?”
“Cậu còn chưa thấy? Mắt cậu có vấn đề à?” Đàm Vũ Trạch lớn tiếng, sau đó liền cầm lấy điện thoại lướt lướt, muốn chỉ cho Hứa Nhan Du thấy tận mắt mấy cái tin nhắn kia.
Ai ngờ lướt mãi mà chẳng thấy mấy cái tin nhắn xúc phạm, thay vào đó là chỉ thấy mấy dòng chữ: [Tin nhắn đã bị gỡ.]