• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ khi mơ thấy mình nói lời yêu với Hứa Nhan Du, Tạ Hoằng Văn liền phát hiện dường như bản thân có cảm giác đặc biệt với cô.

Bình thường ở cạnh cô, anh vẫn luôn cố gắng tỏ ra thật tự nhiên, thế nhưng thật ra anh lại rất căng thẳng, tim cứ đập vừa nhanh vừa mạnh. Rồi mỗi lần cô nhìn anh, anh tự nhiên lại có chút ngượng ngùng và hồi hộp.

Thỉnh thoảng, anh vẫn nghe thấy những bạn học xung quanh chỉ trỏ và nói xấu mình. Dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng thật ra trong lòng anh rất khó chịu và căm ghét bọn họ, muốn cho bọn họ phải trả giá.

Thế nhưng chỉ cần nhìn thấy cô, sự căm ghét và khó chịu của anh lại nhanh chóng biến mất. Cô giống như ánh sáng, khiến cho sự u tối trong lòng anh tan biến, khiến cho anh cảm thấy bình yên và vui vẻ.

Vì thế, anh biết rằng đối với mình, cô là một người vô cùng đặc biệt.



Buổi tối.

Tạ Hoằng Văn ngồi học bài, còn Hứa Nhan Du ngồi đọc sách.

Đến gần mười một giờ tối, cả hai mới lên giường.

Tạ Hoằng Văn sau khi lên giường thì đã nhanh chóng ngủ luôn.

Gần đây, sau khi ngủ thì Tạ Hoằng Văn rất hay mơ, nhưng khi mơ thì chỉ mơ về mình và Hứa Nhan Du phiên bản nữ.

Mà hôm nay anh cũng lại mơ.

Trong mơ, anh chợt thấy Hứa Nhan Du đang nằm ngủ trên giường, còn anh thì ngồi bên giường của cô.

Nhưng lạ là khi nhìn lên khuôn mặt Hứa Nhan Du, anh lại chợt thấy sắc mặt cô tái nhợt, giống như đang bị bệnh.



Anh vô cùng lo lắng, muốn lên tiếng hỏi thăm cô nhưng cổ họng lại không thể phát ra tiếng nói. Cũng như những giấc mơ trước đó, anh không thể điều khiển được cơ thể của mình.

Rồi bỗng nhiên, anh nắm lấy bàn tay cô.

Bàn tay cô thật lạnh, lạnh đến nỗi khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt, vô cùng đau đớn.

Lại nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô, nỗi đau liền tăng lên gấp bội, giống như muốn xé rách trái tim anh.

Đau… Thật là đau…

Đây rõ ràng chỉ là giấc mơ, nhưng tại sao anh lại đau đến vậy?

Thế rồi, anh lại nghe thấy giọng mình nói:

“Hứa Nhan Du, cô tuyệt đối không được có chuyện gì. Cô phải mau tỉnh lại cho tôi, nếu không thì tôi sẽ giết chết Đàm Vũ Trạch, giết chết Lý Kha Y, giết chết hết tất cả.”



Tạ Hoằng Văn giật mình tỉnh giấc.

Anh vội vàng ngồi dậy, nhìn sang giường bên cạnh thì liền thấy Hứa Nhan Du đang ngủ.

Trái tim anh lúc này vẫn còn đau âm ỉ, anh lại vội xuống giường rồi đi đến bên giường cô.

Nhìn cô, anh thấy sắc mặt cô hồng hào, không nhợt nhạt giống như giấc mơ vừa nãy. Thế nhưng anh vẫn chưa yên tâm, vì vậy liền chạm vào bàn tay đang đặt bên ngoài chăn của cô.

Mềm mại, ấm áp.

Thật may.

Tay cô không lạnh.



Buổi chiều.

Tan học, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn về ký túc xá thay quần áo, sau đó cô liền dẫn anh đi đến một nhà hàng Tây.

Giá đồ ăn trong nhà hàng Tây rất đắt, cho nên lúc đầu Tạ Hoằng Văn nhất quyết không vào, nhưng Hứa Nhan Du thuyết phục một hồi thì anh cũng không thể nào không nghe theo cô.

Đến lúc vào nhà hàng và gọi món xong, cô lại nghe thấy anh nói: “Trong thời gian này cậu đã giúp tôi rất nhiều, mai sau dù có thể nào tôi cũng nhất định báo đáp cậu.”

Hứa Nhan Du nghe vậy thì mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Mình đã đến đây gần một tháng rồi, vậy là chỉ còn hơn năm tháng nữa là phải rời đi, làm sao có thể đợi đến lúc cậu ấy báo đáp mình được chứ.



Một lúc sau, người phục vụ mang món ăn lên.

Tạ Hoằng Văn có chút bối rối, bởi vì ăn ở nhà hàng Tây phải ăn bằng dao và dĩa, nhưng anh vẫn chưa từng sử dụng dao và dĩa để ăn bao giờ.

Hứa Nhan Du ở đối diện cũng phát hiện ra anh đang gặp khó khăn nên liền gọi anh: “Hoằng Văn, nhìn tôi này.”

Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì liền nhìn Hứa Nhan Du, Hứa Nhan Du liền nhẹ nhàng cầm dao và dĩa lên rồi bắt đầu cắt món ăn.

Tạ Hoằng Văn quan sát cô một hồi thì rất nhanh cũng đã làm theo được. Hai người sau đó liền yên lặng ngồi ăn.

Đến lúc Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du ăn gần xong, một người đàn ông ăn mặc trang trọng, dẫn theo một nam và một nữ nhân viên bước vào nhà hàng, sau đó ngồi ở một bàn cách Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du không xa.

Nhưng kỳ lạ là từ khi bước vào nhà hàng, người đàn ông đó cứ nhìn Hứa Nhan Du chằm chằm. Hứa Nhan Du rất nhanh cũng phát hiện ra điều đó nên liền hỏi hệ thống: [Cái người đàn ông kia sao cứ nhìn tôi vậy? Là người xấu sao?]

Hệ thống liền trả lời: [Người đàn ông đó không phải người xấu. Ông ấy là chủ tịch Tô - chú của Tô Thấm Di và Tô Tấn Bằng. Lý do ông ấy nhìn cô là vì tưởng cô là Tô Tấn Bằng - cháu của ông ấy thôi.]

Hứa Nhan Du nghe thấy vậy thì hơi bất ngờ, hóa ra người đàn ông này chính là chủ tịch Tô.

Mà bây giờ chủ tịch Tô nhìn thấy cô rồi, bây giờ cô giả làm cháu ông ấy nên nếu không ra chào hỏi thì không hay cho lắm. Thế là cô liền bảo Tạ Hoằng Văn: “Cậu ở đây một chút, tôi ra chào hỏi người quen.”

Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì gật đầu, Hứa Nhan Du liền đi đến chỗ chủ tịch Tô.

Lúc này, chủ tịch Tô nhìn thấy Hứa Nhan Du đang đi về phía mình thì khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.

Đến lúc cô đi đến trước mặt ông ấy rồi lễ phép chào: “Cháu chào chú.”, ông ấy mới gật đầu rồi hỏi: “Cháu ra viện rồi à?”

Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền nhớ ra Tô Tấn Bằng hiện tại đang nằm viện, chủ tịch Tô lại tưởng cô là Tô Tấn Bằng nên mới hỏi cô như vậy.

Thế là cô liền nói: “Cháu không phải anh Tấn Bằng, cháu là Thấm Di.”

Nghe thấy thế, chủ tịch Tô ngay lập tức nhíu mày rồi nhìn một lượt từ đầu đến chân Hứa Nhan Du bằng con mắt đánh giá.

Sau đó, ông ấy liền hỏi: “Tại sao cháu lại ăn mặc thế này? Còn cả tóc nữa, sao lại cắt ngắn?”

“Cháu muốn thay đổi phong cách thôi.” Hứa Nhan Du nói, “Cháu cảm thấy lúc trước bản thân hơi nổi loạn, tính tình cũng không tốt khiến cho người khác chán ghét. Vì vậy cháu mới thay đổi phong cách giống với anh cháu, cũng cố gắng trở nên tốt hơn giống như anh cháu vậy.”

Chủ tịch Tô nghe vậy thì rõ ràng không hề tin lời Hứa Nhan Du nói. Trong mắt ông ấy cô là Tô Thấm Di, mà Tô Thấm Di xấu tính và kiêu căng, không thể nào có ý định thay đổi bản thân được.

Sau đó chủ tịch Tô lại nhìn về phía Tạ Hoằng Văn. Vừa rồi ông ấy đã thấy anh và Hứa Nhan Du ngồi ăn cùng nhau nên liền hỏi Hứa Nhan Du: “Đó là bạn trai cháu?”

“Không ạ.” Hứa Nhan Du liền đáp, “Cậu ấy là bạn học của anh Tấn Bằng. Cháu nghe nói ở lớp thành tích của cậu ấy rất tốt, vậy nên gần đây đã nhờ cậu ấy giúp đỡ cháu học tập.”



Chủ tịch Tô nghe vậy thì không thể tin nổi, “Cháu đã bỏ học rồi, còn cần người khác giúp đỡ học tập cái gì?”

Hứa Nhan Du liền nói: “Lúc trước bỏ học là một quyết định sai lầm, vì vậy bây giờ cháu đang sửa chữa. Cháu rất mong bản thân có một cơ hội đi học lại.”

Chủ tịch Tô nghe đến đây thì liền nhìn chằm chằm Hứa Nhan Du như đang muốn xem xem rốt cuộc lời cô vừa nói là thật hay giả. Trong mắt chủ tịch Tô, Tô Thấm Di là một đứa con gái hư hỏng, ông ấy sớm đã không coi cô ta là cháu rồi. Chẳng qua dù gì cô ta cũng là con gái của anh trai ông ấy, cho nên ông ấy mới không trực tiếp vứt cô ta ra khỏi nhà họ Tô thôi.

Hơn nữa Tô Thấm Di cũng không ít lần làm mất mặt nhà họ Tô, lại còn bỏ học từ năm lớp 9. Ông chủ Tô sớm đã mặc kệ Tô Thấm Di, chỉ là hàng tháng vẫn chuyển tiền cho cô ta để coi như làm hết trách nhiệm của một người chú. Còn cô ta muốn dùng số tiền đó thế nào thì ông cũng không quản, dù cô ta có chết thì ông cũng chỉ cho người đến nhặt xác cô ta mà thôi.

Vậy mà bây giờ đột nhiên lại thấy cô cháu gái có vẻ lễ phép hơn trước, còn nói muốn đi học lại, ông chủ Tô đương nhiên khó tin, hơn nữa còn nghi ngờ cháu gái mình có mưu đồ gì đó.

Đúng lúc này, cô nhân viên đứng bên cạnh ông Tô đột nhiên bị ngất, ngã rầm một cái xuống đất. Anh nhân viên nam vội vàng ngồi xuống đỡ cô ấy dậy, hỏi cô ấy làm sao thì mới biết cả ngày hôm nay cô ấy cứ choáng váng. Bây giờ cô ấy muốn đứng dậy nhưng chân lại mềm nhũn, mắt thì mờ mờ không nhìn rõ, nói chuyện một hai câu thì hụt hơi.

Chủ tịch Tô thấy thế thì cau mày, rõ ràng là đang tức giận. Ông ấy hỏi nhân viên nữ: “Không thể đứng dậy làm việc được sao?”

Cô ấy nghe vậy thì liên tục nói xin lỗi.

Chủ tịch Tô liền bảo nhân viên nam: “Đối tác sắp đến rồi, mau gọi người khác đến đây phiên dịch.”

Hứa Nhan Du nghe chủ tịch Tô nói vậy thì liền hỏi hệ thống, hệ thống liền nói cho cô biết rằng ông Tô đang chuẩn bị gặp một đối tác người Đức, mà cô nhân viên kia là phiên dịch viên.

Hứa Nhan Du lại chợt nhớ ra trong tiểu thuyết, khi học cấp hai thì trường của Tạ Hoằng Văn có tổ chức một lớp học tiếng Đức miễn phí cho học sinh, và Tạ Hoằng Văn cũng tham gia lớp học này.

Nhờ sự thông minh và chăm chỉ nên Tạ Hoằng Văn học rất tốt. Anh lại có niềm yêu thích với môn tiếng Đức nên cũng đã dành dụm tiền để mua sách về tự học.

Ở ký túc xá, Hứa Nhan Du cũng có thấy một chồng sách tiếng Đức với đủ các chủ đề như Kinh tế, Y học, Toán học…, cho nên cô biết anh nhất định rất giỏi tiếng Đức.

Vì vậy, cô liền nói với ông Tô: “Chú ơi, chú có thể để bạn cháu làm phiên dịch không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK