Mục lục
Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích Thất tỉnh lại trong ngực Hàn Triều, khi cô tỉnh lại, ngày đã trôi qua, bên ngoài sắc trời u ám, Thích Thất theo thói quen cọ cọ trong lòng ngực Hàn Triều, tìm một vị trí thoải mái mơ mơ màng màng lại muốn ngủ, nhưng Hàn Triều lại không đồng ý, thân thể dựa vào đầu giường, kéo cô lên, vỗ về: "Thất Thất, dậy, chốc nữa ngủ tiếp."

Thích Thất đầy khốn đốn, lung tung ôm lấy eo Hàn Triều không bỏ, Hàn Triều bất đắc dĩ cười khẽ, nhéo nhéo cái mũi nhỏ, sủng nịch mắng: "Lười biếng." Sau đó bế cô lên đi vào phòng rửa mặt trong không gian.

Phòng gần đó, Bối Thiến bị thây ma làm bị thương cũng đã thanh tỉnh, khác với gian phòng ấm áp của Hàn Triều, Bối Thiến tỉnh lại, đầu óc còn chưa phản ứng lại, thân thể đã tự động thành thục đá người nằm bên cạnh mình một cước xuống giường, chờ đến khi phản ứng lại xem người mình đá là ai, Bối Thiến nhíu mày lại, khó hiểu nhìn Lương Tử Hùng đang vỗ vỗ góc áo mình đứng dậy. Cô không rõ vì sao Lương Tử Hùng sẽ đợi ở trong phòng mình, anh ấy không phải thật chán ghét mình hay sao? Chán ghét đến nỗi không muốn ngồi chung xe với cô...

Lương Tử Hùng bị Bối Thiến đá xuống giường, xấu hổ lau mặt, anh từ trước tới giờ không có kinh nghiệm bị phụ nữ đá xuống giường, không biết hiện tại nên biểu lộ ra như thế nào. Khụ một tiếng, Lương Tử Hùng vỗ vỗ quần áo, nhìn như không thèm để ý, nói với Bối Thiến: "Em không có bị gì đi? Còn... khụ, còn chỗ nào không thoải mái hay không? Ngủ một ngày có muốn ăn chút gì không?"

Tuy rằng hiện tại anh hiểu rõ tâm ý của mình, cũng định ôm chặt Bối Thiến không bây giờ buông tay, nhưng bảo cứ thổ lộ thẳng ra như vậy anh lại nói không nên lời, trong lòng nôn nóng không biết phải làm sao bây giờ, ngoài cửa truyền đến thanh âm Nhị Tử tru lên.

Nhị Tử bị Đại Phúc một tay chém vựng, mãi đến mười mấy phút trước mới tỉnh, vừa tỉnh liền làm ầm ĩ muốn đi tìm Bối Thiến, kết quả lại bị Đại Phúc dùng vũ lực trấn áp, mãi cho đến khi Ô Sao đi tìm mới được buông ra. Ô Sao lúc này cũng thực lo lắng tình huống của Bối Thiến, lúc Hàn Triều đi tìm Lương Tử Hùng căn bản không ai phát hiện, mọi người đều đắm chìm trong cảm xúc bi thương Bối Thiến sắp bị biến thành thây ma, nhất là Ô Sao, vừa thương tâm Bối Thiến, vừa lo lắng cho Lương Tử Hùng đang thương tâm muốn chết, sợ Lương Tử Hùng trong nhất thời luẩn quẩn trong lòng làm ra chuyện gì, nhưng anh không đành lòng quấy rầy thời gian ít ỏi còn sót lại của hai người, nghe được Nhị Tử tỉnh lại làm ầm ĩ, anh cảm thấy cũng nên đi lên lầu xem, lúc này mới thả Nhị Tử ra.

"Thiến tỷ...... Chị vì sao muốn bỏ xuống......" Cửa phòng truyền đến tiếng "loảng xoảng", cửa bị người bạo lực mở ra, xông vào trước tiên Nhị Tử nhìn thấy Bối Thiến mạnh khỏe ngồi trêи giường, động tác, thanh âm đột nhiên im bặt, ngơ ngác chỉ chỉ vào người trêи giường, Bối Thiến như thế nào cũng không giống như sắp biến thành thây ma, làn da vẫn sáng trong, đôi mắt vẫn có thần sáng ngời, lực đạo đá vào người cậu vẫn như cũ...

"Ngao" một tiếng, Nhị Tử bò lên ôm cổ Bối Thiến ôm cô thật chặt: "Thiến tỷ, sao chị lại có thể bỏ em xuống mà rời đi một mình? Ngay cả chị muốn tự sát cũng phải chọn cách chết cho đẹp, để thây ma bắt được, sau đó biến thành thây ma, cách chết này thật quá khó coi... A!"

Khi Bối Thiến rốt cuộc không nhịn được nữa, Nhị Tử bị cô dùng một chân đá ra khỏi người cô, vừa đá vừa lạnh lùng nói: "Tự sát? Ai nói cho cậu tôi tự sát? Tôi rõ ràng vì cứu tiểu tử cậu mới bị thây ma thỏ bắt được, như thế nào, cậu đây không nghĩ đến báo ân cứu mạng sao, hả?"

Kỳ thật Nhị Tử bọn họ đều hiểu lầm Bối Thiến, Bối Thiến lúc trước thật sự vì thân thể quá yếu nên mới bị virus xâm chiếm nhanh như vậy, cô hiện tại tuy đối với thế giới này không có gì nhiều để lưu luyến, nhưng cô còn chưa đến thời điểm hoàn toàn tuyệt vọng, đối với sinh mệnh của mình cô vẫn còn rất coi trọng.

"Hả?" Nhị Tử chớp chớp mắt, một hồi mới hiểu được ý Bối Thiến, lại khóc lại cười ôm lấy Bối Thiến, nói năng lộn xộn: "Thiến tỷ, chị không muốn chết sao, ô ô, làm tôi sợ muốn chết... Thiến tỷ, chị đừng chết nha, chị chết thì tôi làm sao bây giờ? Oa oa..."

Trong phòng trò khôi hài tiếp tục, ngoài phòng bước chân Thích Thất ngừng lại, tiếp nhận khăn tay Hàn Triều đưa qua, lung tung lau nước mắt trêи mặt, Hàn Triều không chịu được cô làm hề mặt mình như vậy, anh cầm lại khăn nhẹ nhàng lau cho cô: "Như thế nào? Không khóc nữa?" Lời nói ra không kiên nhẫn, nhưng động tác trêи tay vẫn như cũ, cẩn thận mềm mại.

"Không." Thích Thất ngượng ngùng cười cười, rõ ràng Hàn tổng đã nói cho cô Bối Thiến không có việc gì, nhưng cô vẫn khóc như con mèo nhỏ, nhìn Nhị Tử trong phòng khóc nước mắt nước mũi chàm ngoàm, Thích Thất hít hít mũi, nhỏ giọng: "Nhị Tử kia khóc thật khó coi."

Hàn Triều cười khẽ hai tiếng, ôm chầm lấy Thích Thất, yêu thương xoa xoa đỉnh đầu cô, con mèo nhỏ đây là ngại chính mình khóc khó coi, phải... trừ bỏ dưới thân anh, cô khóc lên đích xác thật khó coi...

Cuối cùng Nhị Tử bị Lương Tử Hùng không thể nhịn được nữa đá ra ngoài cửa, Lương Tử Hùng xem như đã nhìn ra, có Nhị Tử ở chỗ này, anh đừng nghĩ khiến cho Bối Thiến chú ý, ngay từ đầu ý tưởng của anh đã là sai lầm, chuyện của anh và Bối Thiến nên coi là mâu thuẫn trong gia đình, đóng cửa lại cùng nhau giải quyết, có bọn Nhị Tử ở đây chẳng những không giúp được gì, cả đám đều là bóng đèn, mà là loại cả ngàn watt.

Trong phòng, bị Lương Tử Hùng đuổi đi hết chỉ còn bọn họ hai người, Bối Thiến thấy vậy cũng định đi theo, lại bị Lương Tử Hùng giữ chặt: "Phòng của em ở đây, em muốn đi đâu?"

Bối Thiến nhìn tay mình bị Lương Tử Hùng bắt lấy, cúi đầu trầm mặc, cô thật sự không biết đối mặt với Lương Tử Hùng như thế nào, đã quen anh làm lơ, đã quen anh đạm mạc, anh ấy không phải không muốn nhấc lên quan hệ gì với cô sao? Lần đó cô có thể coi như anh ấy bị lú lẫn, không biết chính mình làm gì, nhưng anh có thể không cần đến tiếp tục trêu chọc cô có được không, nếu bất kỳ anh làm gì xong việc đều sẽ hối hận, vậy cô thà rằng anh cái gì cũng không làm, tiếp tục lạnh nhạt làm lơ cô, vậy cũng tốt hơn làm cô phập phập phồng phồng không an ổn.

"Bối Thiến, anh......" Lương Tử Hùng thở sâu, hạ quyết tâm: "Bối Thiến, chúng ta sau này ở bên nhau đi, lần này em bị thương anh mới phát hiện, không, kỳ thật anh đã sớm phát hiện, anh thích em, trước kia làm em thương tâm là anh không đúng......" Thoáng cúi đầu, đôi tay nâng gương mặt Bối Thiến lên, thấp thấp cầu xin: "Bối Thiến, cho anh một cơ hội nữa, có được không, lần này anh nhất định sẽ không tái phạm, cầu em, có được không..."

"Bối Thiến, cho anh một cơ hội nữa, có được không, lần này anh nhất định sẽ không tái phạm, cầu em, có được không, đừng để anh lại một mình......"

Thanh âm Lương Tử Hùng trước mặt cùng thanh âm trong mộng thật trùng hợp, Bối Thiến nghi hoặc ngẩng đầu, tâm dần dần buông lỏng, cô cho rằng cô đang nằm mơ, cô vẫn luôn cho rằng thanh âm tuyệt vọng cầu xin kia là cảnh trong mơ của cô, nếu không, Lương Tử Hùng đời nào sẽ cầu xin cô như thế, sẽ không có! Nhưng mà hiện tại cô rõ ràng đang tỉnh táo, giọng nói Lương Tử Hùng vẫn còn bên tai cô, van nài cô gật đầu. Bối Thiến biết, cô cứ như vậy tiếp thu anh là quá không công bằng, dựa vào cái gì anh muốn gì thì được đó, anh muốn hủy thì hủy, muốn cô ở bên cạnh thì cô phải ở cạnh, nhưng mà, đây là người đàn ông cô yêu mười năm, từ 17 tuổi đến 27 tuổi, lý trí Bối Thiến chung quy không thắng nổi khát vọng trong lòng... Bối Thiến nhẹ nhàng gật đầu...

"Được", Bối Thiến nói, "Được"... Cái từ này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Lương Tử Hùng, giống như ánh mặt trời rốt cuộc phá vỡ mây đen dày nặng, chiếu ra từng đạo ánh sáng tươi đẹp, cứu rỗi linh hồn anh.

Cao giọng cười to, Lương Tử Hùng cao hứng giống như một em bé, bế Bối Thiến lên xoay một vòng lại một vòng, cho đến khi Bối Thiến không thể hiểu được lại choáng váng đầu óc, chụp lấy vai anh: "Anh làm gì, bỏ em xuống, em chóng mặt!"

"Không bỏ, đời này đều không bỏ......"

......

"Ha ha, cô cứ làm như vậy thật không phải..."

"A a, sắp chết, sắp chết, ai nha......"

"Ha ha ha, nói cô rồi, như vậy không được......"

Ánh mắt ai oán, Lương Tử Hùng nhìn Hàn Triều một bên đang tự tại uống trà, duỗi tay đoạt lấy ly trà trong tay Hàn Triều, uống một hơi cạn sạch: "Tôi nói, thành phố B bên kia tìm cậu muốn điên lên rồi, cậu tính toán khi nào trở về."

Hàn Triều như có như không nhìn hai người phụ nữ đang vui đùa như điên với nhau, quay đầu lại rót thêm một ly trà mới: "Còn anh thì sao, căn cứ thành phố H anh cũng nhìn xong rồi, cũng nên lăn về thành phố Y của anh đi."

Đã mấy ngày trôi qua kể từ hôm họ chống lại thây ma thỏ, bọn họ cũng là hôm trước đã tới căn cứ thành phố H. Khác với hai căn cứ lúc trước họ dừng lại, nếu muốn tiến vào căn cứ thành phố H được căn cứ bảo hộ, phải đem một nửa vật tư trêи người giao ra, quy định này không phải chỉ một mình căn cứ thành phố H đặt ra mà đa số các căn cứ đều như vậy, thậm chí có căn cứ phải giao nộp đến hai phần ba vật tư.

Mạt thế đã tới một thời gian, sinh tồn càng ngày càng gian nan, đại bộ phận người sống sót đều lựa chọn tiến vào các căn cứ an toàn, ngay cả các đại căn cứ do các thế gia cầm đầu rốt cuộc cũng không thể dưỡng nhiều người như vậy, từ lúc bắt đầu cung cấp miễn phí đồ ăn cho đến bây giờ chỉ cung cấp đồ ăn cho nhân viên bên trong căn cứ, bao gồm quản lý căn cứ và người nhà của họ, quân đội, các tiểu đội dị năng giả. Căn cứ phát cho mỗi người một thẻ tích phân, muốn có đồ ăn phải dùng tích phân trong thẻ đi đổi, muốn có tích phân phải đi làm việc, có thể đi làm nhiệm vụ, cũng cảm thấy lấy tinh hạch đi đổi lấy điểm tích phân.

Lúc bắt đầu một tích phân có thể đổi một cái bánh ngô đen hoặc nửa bình nước, đến bây giờ phải dùng đến hai tích phân mới có thể đổi được mấy thứ này, ngay cả nhân viên căn cứ được miễn phí đồ ăn, muốn có thêm đồ ăn vượt quá mức được cung cấp cũng phải lấy tích phân đi đổi.

Thẻ tích phân là sản phẩm của viện nghiên cứu ra từ khi mạt thế đến, có thể sử dụng trong phạm vi các căn cứ an toàn của quốc gia Z. Căn cứ an toàn có nhân viên chuyên môn thống kê phân loại, sau đó hướng tới từng căn cứ tương ứng mà đổi, so ra giống như kho bạc của quốc gia trước mạt thế.

Mạt thế đã đến hơn nửa năm, viện nghiên cứu cũng không phải hoàn toàn không có thành tựu gì, bọn họ nghiên cứu ra được một loại dụng cụ thăm dò virus thây ma, đã sử dụng rộng rãi ở các căn cứ, dụng cụ này hướng lên trêи người kiểm tra là có thể biết người sống sót đó bị nhiễm virus hay không, miễn phải tiến vào căn cứ phải chờ đợi mười hai giờ rườm rà.

Họ còn nghiên cứu ra được dụng cụ đo độ lớn nhỏ không gian của dị năng giả không gian, nhưng dùng dụng cụ này có chút phiền toái, dị năng giả phải mang trêи đầu một cái đồ vật như khăn trùm đầu, sau đó thông qua dụng cụ phát ra sóng cảm ứng đến điện não đồ của dị năng giả, kết quả dò xét sẽ xuất hiện trêи màn hình máy tính, diện tích lớn bao nhiêu sẽ biểu hiện ra con số. Tuy nhiên đồ vật bên trong không gian sẽ dò xét không được rõ ràng lắm, chỗ có đồ vật sẽ hiện màu đỏ, chẳng sợ đó là cây kim hay có đồ vật lớn, còn chỗ không có đồ sẽ hiện màu xanh lục. Tuy rằng chi tiết dò ra không rõ ràng nhưng mà cũng đã ngăn chặn được một phần lớn dị năng giả tàng tư, phát minh này xem ra được đại đa số người sống sót hoan nghênh, rốt cuộc không ai muốn mình cực cực khổ khổ thu thập vật tư lại bị người khác giấu đi.

Vốn dĩ khi tiến vào căn cứ thành phố H, đám người Lương Tử Hùng có quá nhiều dị năng giả không gian, bọn họ không muốn thông báo thiên hạ đồ vật mình có cho nên định không tiến vào căn cứ, không ngờ ở cửa căn cứ, Hàn Triều và Thích Thất gặp được người quen, đó là Canh Ninh Ninh họ gặp được ở căn nhà hai tầng kia.

Canh Ninh Ninh không biết có mục đích gì, không chỉ đi lên chào hỏi Hàn Triều và Thích Thất, còn nhiệt tình mang bọn họ vào căn cứ, ngoài trừ kiểm tra cơ bản bên ngoài, vật tư đều không cần bọn họ nộp lên một phân.

Hiện tại bọn họ đang ở căn biệt thự Canh Ninh Ninh an bài, Lương Tử Hùng thấy Hàn Triều đối với việc hai người phụ nữ kia gắn bó keo sơn không phải thờ ơ như mặt ngoài thể hiện, anh hỏi: "Xem bộ dáng cậu cũng không phải đặc biệt vui sướиɠ khi thấy hai người kia cả ngày dính với nhau, sao lại có thể chịu đựng được cái người kia của cậu xoay quanh người khác, đừng nói với tôi cậu không thèm để ý, cậu thì tôi vẫn hiểu biết, keo kiệt lại bá đạo, cái người kia tính tình mềm mại, không có đạo lý là cô ấy không bị cậu ăn đến gắt gao, cô ấy có thể chơi thật thân với Bối Thiến, tôi không tin cô ấy không được cậu dung túng."

Anh không rõ Hàn Triều vì sao muốn Thích Thất tiếp xúc người, hoặc là nói, động vật, nhiều như vậy, cũng bảo trì quan hệ gần gũi, đây thật không giống cậu ta, tính cách Hàn Triều căn bản không phải là người rộng lượng, làm sao chịu đựng được người khác tới cướp đi sự chú ý của người phụ nữ của cậu ta.

Hàn Triều cười khổ, híp mắt nhìn về hướng Thích Thất, anh nên nói như thế nào? Anh có thể nói như thế nào? Nói anh không tự tin? Nói anh quá sợ hãi? Anh quá sợ Thích Thất có một ngày sẽ rời đi, anh không tự tin Thích Thất có thể vì anh mà lưu lại, chỉ có thể hèn mọn đê tiện gia tăng lợi thế cho mình một chút, cho nên ngay cả khi nhìn cô ấy cùng người khác vừa nói vừa cười mà ghen ghét đến sắp nổi điên, ngay cả khi nhìn thấy bộ dáng ôn nhu ôm ấp đám mèo mà muốn giết chết hết mèo trêи thế giới này, anh cũng chỉ có thể nhịn xuống, anh nghĩ nếu làm cô ở thế giới này có thêm nhiều điểm vướng bận, như vậy cô có phải hay không sẽ không lại tâm tâm niệm niệm rời đi.

"Thích Thất không có thân nhân, tôi muốn cho cô ấy có thêm chút vướng bận ở thế giới này......"

Lương Tử Hùng trầm mặc, anh cùng Hàn Triều là anh em, là bạn bè, ý tưởng của Hàn Triều có rất nhiều khi nhất trí với ý tưởng của anh, anh nhớ tới trong mộng Bối Thiến không có một tia ý thức cầu sinh làm anh chân tay luống cuống không hề có biện pháp nào khác, đành phải trơ mắt nhìn cô ấy rời đi, vì thế trong lòng đã âm thầm quyết định cũng tìm chút "vướng bận" cho Bối Thiến, để cô ấy đừng giống như trong mộng, lúc anh không có tới một cái gì để uy hϊế͙p͙, cô ấy không gì vướng bận tùy thời phiêu đi...

Vì thế hai người đàn ông ghen tuông bạo biểu, tiếp tục âm u chọc chọc nhìn tới hai người phụ nữ không lương tâm chơi chơi đùa đùa ầm ĩ với nhau...

......

Căn cứ thành phố H, văn phòng căn cứ trưởng, một người mặc quân trang hàm thiếu tá khoảng 30 tuổi, mang cặp kính gọng vàng, cao gầy văn nhã, nghiêm túc ký tên lên một văn kiện trước mặt, sau đó thu hồi bút, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về hướng Canh Nhị vừa báo cáo.

"Anh vừa mới nói Canh Ninh Ninh mang ai về? Cô ấy muốn mua cái gì? Thức ăn cho mèo?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK