Mục lục
Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là, hỏi anh có biết chuột biến dị ở đó hay không, Hàn Triều khẳng định là biết, ngay cả ở trong không gian, tình huống bên ngoài anh đều có thể rõ ràng, thậm chí với dị năng vừa được tăng cấp, anh còn có thể ở trong không gian mà phóng tinh thần lực ra phía ngoài, cho nên bên ngoài có chuột biến dị hay không, số lượng bao nhiêu, anh đều thật rõ ràng.

Thích Thất nghe được lời Hàn Triều nói, lửa giận càng sâu, mắt như bốc lửa: "Cho nên anh mới đáp ứng mang em đi ra ngoài? Bởi vì anh biết em căn bản là không ra được!"

"Oan uổng cho anh, chúng ta tiến vào không gian hơn một tháng, bên ngoài cũng đã hơn mười ngày, anh làm sao biết được chuột biến dị còn ở tại chỗ không chịu đi!" Thấy Thích Thất thật sự phát hỏa, đánh chết anh cũng không thể làm cho cô biết được anh có thể biết tình huống bên ngoài.

"Đúng rồi, đã hơn mười ngày, vì sao chuột biến dị kia còn chưa đi?"

Hàn Triều lắc đầu, tỏ vẻ không biết, đám chuột nghĩ như thế nào làm sao anh biết được.

Biến dị chuột nghĩ như thế nào? Bắt đầu Thích Thất biến mất làm chúng nó phẫn nộ, sau đó tìm được con mồi Hàn Triều lại một lần nữa biến mất làm chúng phẫn nộ đến cực điểm, quyết định thủ vững nơi con mồi biến mất, chúng nó tin tưởng con mồi còn sẽ xuất hiện, quả nhiên, khi chúng nó sắp muốn từ bỏ, con mồi lại xuất hiện, bất quá một lần nữa biến mất làm lửa giận lại lần nữa bốc lên, biết con mồi trước sau gì cũng sẽ xuất hiện, chúng nó lần này nhất định phải chờ, cả đàn chuột đồng lòng cùng nghĩ.

"Nhiều chuột biến dị như vậy, chúng ta làm sao đi ra ngoài?" Thích Thất lần này là thật sự phát sầu.

Hàn Triều gợi lên khóe miệng, nhìn bộ dáng Thích Thất mặt ủ mày ê, nói: "Anh thật ra có chủ ý, sau khi rời khỏi đây, anh bám trụ chuột biến dị, sau đó em nhân cơ hội chạy nhanh..."

"Không được, không được."

"Kia bằng không...... Em bám trụ chuột biến dị, anh nhân cơ hội chạy." Ha ha ha...... Làm sao bây giờ, anh giống như trêu cô đến nghiện rồi.

Thích Thất: "......"

Trên thực tế Hàn Triều đã sớm có đối sách, có tinh thần lực che chắn, anh có thể che được cả mình và Thích Thất, làm chuột biến dị không phát hiện được bọn họ. Nếu như vậy, buổi sáng vì sao anh không chịu che? Hàn Triều: ai bảo Thích Thất không tín nhiệm anh, anh nói mang cô ra ngoài thì sẽ mang cô ra ngoài.

Ăn sáng xong, thuận lợi phá được vòng vây đàn chuột, Hàn Triều Thích Thất hai người hướng về phía Đai Ngọc cốc phía sau núi. Mặt sau núi trước mạt thế không bị du lịch khai phá qua, nguyên nhân chính là do núi sâu có dã thú lui tới, hơn nữa truyền thuyết sườn núi tiên nhân, mọi người đều tin tưởng vào tin đồn có dã thú này. Ban đầu hai người Hàn Triều cũng tưởng như vậy, nhưng theo thói quen khi Hàn Triều thả ra dị năng quan sát bốn phía, ngoài ý muốn anh phát hiện ra bí mật của gia tộc đế vương quốc gia Z, gia tộc Vũ Văn – xưởng công binh.

Quân đội quốc gia Z trên danh nghĩa chịu sự khống chế của gia tộc đế vương Vũ Văn, nhưng trên thực tế các thế gia ở trong quân đội đều có dòng chính của mình, dòng chính của quân đội trên danh nghĩa lệ thuộc triều đình, nhưng thực tế bọn họ sẽ tuân theo lệnh của từng thế gia.

Nhưng gia tộc Vũ Văn nếu có thể xưng vương xưng bá cả trăm năm ở quốc gia Z, vậy nhất định phải có điểm tự tin, tỷ như thứ căn bản trong quân sự của quốc gia – quân hỏa*, đều hoàn toàn khống chế trong tay gia tộc Vũ Văn.

* Quân hỏa: vũ khí cho quân đội

Trước mạt thế, xưởng công binh chế tạo quân hỏa là tối cao cơ mật, ngay cả trong gia tộc Vũ Văn không phải người quyền cao chức trọng đều không có quyền biết được. Hàn gia tiêu phí vài thập niên còn chưa được sờ tới cái lai của bí mật này. Lúc ấy có được tin tức là xưởng công binh ở thành phố J, nhưng vị trí cụ thể hoàn toàn không thể nào biết được, cùng với tin tức tìm hiểu được từ các thế gia khác, có khả năng nhất sẽ ở một khu ngầm không người ở.

Kết quả không ai nghĩ đến, xưởng công binh ở ngay dưới mí mắt bọn họ, bên ngoài quân khu thành phố B chưa tới năm km, chỗ núi sâu ngay sau thắng địa du lịch kia. Cũng không biết nên nói gia tộc Vũ Văn kẻ tài gan cũng lớn, hay nên nói các thế gia thành phố B quá xuẩn, tóm lại gia tộc Vũ Văn chấp chưởng quốc gia Z nhiều năm như vậy mà chỗ của xưởng công binh không người nào tìm ra được.

Hiện giờ Hàn Triều đã biết vị trí của nó, dĩ nhiên trăm triệu không có khả năng buông tha, vì thế hai người Hàn Triều liền xuất phát về hướng xưởng công binh.

Cùng lúc đó, xuôi gió xuôi nước 24 năm, nữ chủ Bạch Thi Thi gặp phải suy sụp lớn nhất từ trước đến giờ...

Đoàn người Hàn Tiến tiếp tục đi về hướng thành phố B, còn chưa đi xa đã bị đàn chuột biến dị truy chặn đường, cả đoàn thật vất vả mới thoát ra khỏi vòng vây, đi vào giao giới tỉnh J và tỉnh H, xe buýt mang theo bọn họ một đường đến nơi này, trải qua vô số lần tàn phá đã hoàn toàn bị hủy hoại, không thể chạy tiếp được nữa.

Tại đây chỗ giao giới, trước không thôn sau không tiệm, muốn tìm một chỗ có thể chứa bọn họ mười mấy người là việc khó khăn, bọn họ chỉ có thể tạm thời dừng lại chậm rãi tìm xe.

Đoàn người tìm được một vài nhà dân bên đường để đóng quân, những nhà này gần quốc lộ cho nên trước đây chủ nhà mở tiệm kinh doanh nhỏ, đáng tiếc bọn họ làm cũng chỉ là một it kim chỉ, khâu khâu vá vá, hiện giờ ở mạt thế căn bản không dùng được.

Cũng may chủ nhà có lưu lại một ít vải dệt bông, có thể giúp mười mấy người không đến mức rét lạnh ban đêm mà bị đông lạnh.

"Hàn đại ca, anh có ở trong đó không? Em vào nhé."

Nghe được thanh âm, ở phòng ngủ đang thương lượng công việc Hàn Tiến và Triệu Tín ngừng lại, chờ người tiến vào.

"Hàn đại ca, dì Ngô làm được mấy cái chăn, em nghĩ phòng của anh quá lạnh liền lấy một cái đem đến cho anh."

"Ừ, để ở nơi đó đi." Hàn Tiến lãnh đạm nói với người mới vào, tâm tư của cô không phải anh không hiểu, chỉ là anh đã có Thi Thi, ngay cả không có, bọn họ cũng là không có khả năng.

"Ai, chỉ có cho Hàn đại ca, không có cho chúng tôi sao? Tôi cũng rất lạnh nha." Thấy người tới xấu hổ đứng ở đó, Triệu Tín hòa giải, nếu cứ như vậy giằng co dầu muối không ăn, anh khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ Triều thiếu giao cho.

"Triệu...... Triệu đại ca......" Văn Văn trên mặt thẹn thùng bất an kêu lên, trong lòng lại ngầm hung hăng cắn chặt răng, thời gian đã bao lâu, cái người Hàn Tiến này cũng thật quá khó thu phục đi, vô luận mình làm như thế nào, anh ta đều chỉ có một gương mặt lãnh đạm nghiêm túc, còn tiếp tục như vậy, còn không bằng đi đến thành phố B cô tìm mục tiêu khác.

"Thôi được rồi, Hàn đội của chúng tôi trên thực tế chính là người mặt lạnh mà lòng mềm, không phải nhằm vào cô đâu. Hàn đội anh cũng thật là, mặt lạnh đối với chúng tôi còn chưa tính, đối với tiểu cô nương mềm mại sao cũng có thể như vậy."

Nói xong, Triệu Tín cười tủm tỉm lại nói với Văn Văn: "Tiểu cô nương này, truy người cũng không phải truy như vậy nha, chỉ đưa chăn tới như vậy là không được, không trải ra sẵn sao?"

*Tác giả: Gian thần Triệu Tín lên đài......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK