Hàn Triều liếc mắt đánh giá tình hình một chút, nhìn đến Triều Hổ bị Hàn Tiến dùng dây leo nhấc lên, trong mắt chợt lóe qua tia tàn khốc, trên mặt lại tươi cười, hỏi: "Đại ca, đây là ý gì?"
"Triều Hổ phản bội Triều gia, tôi là đại ca thay cậu thanh lý môn hộ." Hàn Tiến thấy Hàn Triều tới, mày nhăn càng sâu, Hàn Triều đây là tới chống lưng cho Triều Hổ? Không phải nói Triều Hổ bị Hàn Triều trục xuất khỏi Triều gia hay sao? Hừ, Hàn Triều quả nhiên vẫn trước sau như một thật không có tiền đồ...
Đối với Hàn Triều xuất hiện chỗ này, Triệu Tín cũng kinh ngạc, tin tức Triều gia không sai, Triều Hổ đích xác bị Hàn Triều đuổi, nhưng vì sao Hàn Triều lại sẽ đến đây, người bị Triều gia đuổi đi, vạn lần sẽ không được Triều gia thu lại.
Hàn Triều có hứng thú nhìn về phía Triều Hổ: "Triều Hổ anh phản bội tôi? Nói xem, anh đem bán tôi như thế nào."
"Thiếu...... Phốc...... Thiếu gia, tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội cậu, tuy rằng tôi không phải người Triều gia, nhưng cũng sẽ không bán đứng cậu..." Triều Hổ suy yếu nói, anh bị thương thật nặng, máu trong miệng không ngừng tuôn ra, Hàn Tiến đánh dây leo vào trong thân thể anh, dây leo sinh ra rất nhiều xúc tu nhỏ phá hư các tế bào và cơ năng trong cơ thể Triều Hổ.
Tinh thần lực Hàn Triều chặn lại động tác nhỏ của Hàn Tiến, tiêu diệt toàn bộ dây leo sau đó cẩn thận bảo vệ tâm mạch Triều Hổ để phòng ngừa Hàn Tiến lại lần nữa tấn công. Hàn Tiến bị chặn lại, kinh nghi bất định nhìn về phía Hàn Triều, hừ lạnh một tiếng thu hồi dây leo, Triều Hổ không còn dây đằng kéo căng, té mạnh lên mặt đất.
""Tuy rằng không phải người Triều gia", Triều Hổ anh từ khi nào không phải là người Triều gia, tôi sao lại không biết?" Hàn Triều nhẹ nhàng bâng quơ phun ra một câu làm mọi người khiếp sợ.
Ánh mắt bốn phía đều nhìn về phía Hàn Tiến, mà ánh mắt Hàn Tiến lại gắt gao nhìn về phía Triệu Tín, Lam Tiểu Điệp giãy giụa ra khỏi tay Tề Cảnh đang sững sờ, đỡ lấy Triều Hổ bị Hàn Tiến vứt bỏ trên mặt đất, khóc lóc nói: "Triều thiếu, bọn họ nói Triều Hổ cãi mệnh lệnh của anh, không chịu dọn đến trang viên Triều gia, bị anh đuổi khỏi Triều gia. Triều Hổ cãi lại lệnh của anh đều bởi vì tôi, cầu xin anh, đừng đuổi anh ấy ra ngoài..."
Hàn Triều nhìn Thích Thất, sờ sờ cằm: "Anh có nói Triều Hổ không cần trở về Triều gia?"
"Không có, Hàn tổng nói là Triều Hổ khi nào muốn về thì về, cửa lớn Triều gia vĩnh viễn mở ra cho Triều Hổ." Thích Thất xoa xoa cái đầu lông bù xù của con sói con trong lòng ngực, ngẩng đầu nhìn mọi người: "Tôi nói các người thật đúng là kỳ quái, Triều gia là nhà của Triều Hổ, Triều Hổ là anh của Hàn tổng, có em trai nào mà đuổi anh trai ra khỏi cửa nhà không? Triều Hổ chính là Triều gia đại thiếu gia, không biết rõ tình huống cũng đừng ở đây mà gào."
"Đội trưởng là Triều gia đại thiếu gia?" Vừa mới còn cảm thấy mình đã chọn sai đội ngũ, mấy người lúc này đã không xác định được, Triều Hổ là Triều gia đại thiếu gia, vì sao trước đây không nghe anh ta nhắc qua? Người trước mặt kia là ai? Lời cô ta nói có thể tin sao? Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía Hàn Triều, chờ đợi gia chủ Triều gia xác nhận.
Hàn Triều híp mắt cười cười, nhún vai nói với mọi người: "Triều Hổ thật là anh trai của tôi."
Lúc này Đại Tuấn của vỗ đầu hối hận nói: "Đúng rồi, lúc trước tôi cùng đội trưởng đi Triều gia, nơi đó lão quản gia đúng thực là gọi đội trưởng của chúng ta là thiếu gia. Ai nha, sao tôi lại không sớm nhớ tới." Đại Tuấn vừa nói xong, mọi người trong đội ngũ Triều Hổ cũng đều hối hận, vốn dĩ mắt thấy sắp đi theo Triều gia đại thiếu gia được một bước lên trời, hiện tại đều chấm dứt.
Bạch Thi Thi kinh nghi nhìn về phía Triều Hổ và Lam Tiểu Điệp đang rúc vào nhau, Triều Hổ là đại thiếu gia Triều gia, cô theo chân bọn họ đi một đường dài đều không nghe nói tới, Triều Hổ không phải là gia nhân Triều gia hay sao? Từ khi nào trở thành đại thiếu gia Triều gia?
Nhìn thấy được ánh mắt nghi vấn của Bạch Thi Thi, Hàn Tiến hừ lạnh: "Triều Hổ là Triều lão gia nhận làm cháu nuôi, khi Triều lão gia còn sống vẫn luôn được người khác kêu làm đại thiếu gia Triều gia, sau đó tự hạ thấp mình đi làm gia nhân cho Hàn Triều, đại thiếu gia Triều gia cái gì, đều đã bị phai nhạt." Rốt cuộc Triều lão gia qua đời đã mười mấy năm, lần này chưa kịp giết Triều Hổ, thật đúng là không cam lòng, lúc trước Triều Hổ được Hàn Triều bảo hộ chặt chẽ, bọn họ không có cơ hội ra tay, lần này vất vả lắm mới có cơ hội lại bị phá hủy.
Nếu Hàn Triều nhận Triều Hổ làm gia nhân, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý, Hàn gia muốn xóa đi Triều Hổ lại không muốn bị Hàn Triều ghi hận nên mới để Triều Hổ sống lâu như vậy. Trong sách Triều Hổ chết cũng không chừng có bút tích của Hàn gia.
Hàn Triều nhìn Hàn Tiến, từ từ nói: "Đại ca, nếu Triều Hổ không phản bội tôi, anh giúp tôi rửa sạch cái gì môn hộ?"
Hàn Tiến im lặng, giúp Hàn Triều thanh lý môn hộ bất quá chỉ là lấy cớ giết chết Triều Hổ, bây giờ bị Hàn Triều chỉ thẳng ra, Hàn Tiến vẫn là có điểm chột dạ, nhìn đến Lam Tiểu Điệp ở bên người Triều Hổ: "Triều Hổ bắt người của Thi Thi đem đi, hôm nay bị tôi gặp được, giáo huấn một chút mà thôi."
"Hàn Tiến, anh nói bậy, Triều Hổ không bắt tôi đi, tôi cũng không phải người của Bạch Thi Thi, vật tư lúc trước tôi dùng tôi sẽ trả lại toàn bộ cho các người, anh đừng ở đây ngậm máu phun người, lật ngược phải trái." Lam Tiểu Điệp phẫn hận nói với Hàn Tiến, cô không nghĩ đến nước này, Hàn Tiến lại có thể trợn mắt nói dối.
"Trả vật tư, cô lấy cái gì để trả......"
"Khụ khụ...... Hàn đại thiếu......" Thích Thất đối Hàn Tiến da mặt dày cũng thật bội phục, rõ ràng trong sách không đắp nặn Hàn Tiến thành bá tổng gì cả, nhưng vẫn luôn là thanh niên khí phách, như thế nào bây giờ lại biến thành tự cao tự đại không coi ai ra gì, còn nữa, mạch não giống như cũng có vấn đề. Kỳ thật bọn họ đã tới một lúc, lời Hàn Tiến nói với Lam Tiểu Điệp họ cũng nghe được một chút: "Ngượng ngùng ngắt lời anh, từ tỉnh J đến thành phố B, vật tư Lam Tiểu Điệp sử dụng hẳn là của Triều gia chúng tôi, ăn chính là vật tư Triều gia, như thế nào tính ra cũng nên xem là người của Triều gia... À đúng, nói đến vật tư, Hàn gia các người "mượn" vật tư của Hàn tổng có phải nên trả lại hay không, rốt cuộc Hàn tổng còn phải dưỡng một đám người Triều gia, chúng tôi Triều gia thật sự không có gì ăn."
Diều Hâu, giám đốc nhà hàng "Đào Nguyên" kiêm giám đốc cửa hàng giao dịch lớn nhất căn cứ, đứng ở bên thang lầu, yên lặng nhìn nhà kho chất đầy các loại nguyên liệu nấu ăn, sờ sờ mũi, phu nhân nói Triều gia không có gì ăn, vậy bọn họ Triều gia chính là không có gì ăn, vật tư trước mặt anh đều là không khí, anh không thấy được gì.
Hàn Tiến hiện giờ thật đúng là có điểm sợ Thích Thất, người này cũng không biết là đột nhiên thông suốt hay là thế nào, lúc trước cho người khác cảm giác không hề tồn tại, hiện tại vừa thấy anh nói chưa được ba câu đã không rời hai chữ "trả nợ", anh đương nhiên biết Hàn gia lấy vật tư của Hàn Triều, trước giờ mỗi khi lấy đồ của Hàn Triều anh vẫn yên tâm thoải mái, nhưng điểm này không có nghĩa mỗi ngày anh muốn nghe có người nhắc nhở chuyện này, bọn họ đều là thế gia đại tộc, đều muốn mặt mũi, không ai giống người trước mặt này vì một chút vật tư mà giả nghèo kêu thảm.
Cố nén xúc động muốn xông lên giết chết Thích Thất, Hàn Tiến trừng mắt hướng Hàn Triều, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu nói thế nào?"
Hàn Triều bị điểm danh, chớp chớp mắt, nhún nhún vai, ra bộ "tôi là bị vợ quản nghiêm", "tôi cũng thật bất đắc dĩ", nói với Hàn Tiến: "Triều gia hiện tại đích xác thật khó khăn..."
"Cậu......" Hàn Tiến bị tức đến nghẹn, thật tốt, thật tốt Hàn Triều, hiện tại một chút cũng không màng đến quan hệ huyết thống với người Hàn gia đúng không! Hừ lạnh một tiếng, Hàn Tiến kéo tay Bạch Thi Thi mang theo đám người Triệu Tín muốn đi ra ngoài, không nghĩ còn chưa ra tới cửa, thanh âm Thích Thất lại truyền tới: "Các người cứ đi như vậy, tiền thuốc men Triều Hổ là ai trả?"
"Cô là cọng hành nào, từ đâu mọc ra, tiểu gia đây muốn đi thì đi... A..." Bạch Hạo rốt cuộc chịu không nổi tư vị bị người áp chế, anh rể anh ta là người thừa kế Hàn gia, dựa vào đâu lại bị người khi dễ xám xịt mà đào tẩu! Bạch Hạo vừa định nhảy ra phản bác, không ngờ con sói đang thành thật đứng một bên nhào lên cắn một ngụm vào cánh tay anh ta đang chỉ chỉ vào Thích Thất.
Quá đau, Bạch Hạo kinh hãi hô to lên một tiếng, Bạch Thi Thi khóc lóc tiến lên đỡ lấy Bạch Hạo, phát ra dị năng trị liệu cho Bạch Hạo. Vết thương bị sói cắn theo năng lượng dị năng phát ra chậm rãi khép lại, Bạch Thi Thi thấy em trai không có việc gì, đôi mắt đỏ bừng phẫn hận nhìn về phía Thích Thất: "Triều Hổ bị thương, em trai tôi cũng bị sói của các người làm bị thương, như vậy là huề."
Nhướng mày nhìn về phía Bạch Thi Thi giống như bị ủy khuất cực hạn, Thích Thất buông con sói con trong tay ra, nói: "Đương nhiên... là không huề, em trai cô là sói làm bị thương, lại không phải là chúng tôi làm, sói không phải của chúng tôi, chúng tôi không quen biết nó." Ai nói sói là của bọn họ, có chứng cứ gì nói sói là của họ.
"Cô rốt cuộc muốn thế nào?" Hàn Tiến không thể nhịn được nữa căm tức nhìn Thích Thất.
Thích Thất quơ quơ đầu, đi lên phía trước hai bước: "Tôi muốn các người trả vật tư, các người trả sao? Thôi, nhìn bộ dáng các người cũng không có tiền trả thuốc men cho Triều Hổ, các người không phải có dị năng hệ chữa trị hay sao, vậy chữa cho Triều Hổ là được." Triều Hổ nhìn có vẻ bị thương quá nặng, nước dị năng của cô Hàn tổng không cho dùng, chỉ dựa vào dị năng của Chu lão chỉ sợ không chữa nhanh được, huống chi Chu lão tuổi đã lớn, lúc trước chữa cho Tô Thủy Tô đã ảnh hưởng đến căn cơ, không thể làm việc quá mức, mục đích của Thích Thất thật đơn giản, ở đây đã có sẵn dị năng hệ chữa trị, vậy không cần bỏ qua nha.
Nghe được Thích Thất đưa ra yêu cầu này, Hàn Tiến nhẹ nhàng thở ra, anh thật đúng là sợ Thích Thất cắn chết đòi vật tư không buông, Hàn gia ở đâu mà còn vật tư ra trả cho cô. Hàn Tiến ra ý bảo Bạch Thi Thi đến chữa trị cho Triều Hổ, Bạch Thi Thi không tình nguyện nhưng cũng phải làm, trị liệu xong cho Triều Hổ, dị năng của cô cơ bản cũng hết sạch. Triều Hổ cũng không được Bạch Thi Thi chữa khỏi hoàn toàn, nhưng cũng không còn quá yếu như ban nãy. Mặt Bạch Thi Thi đầy giận dữ nhìn Thích Thất, nước mắt từng giọt từng giọt thật to rơi xuống, giống như đang nói "Như vậy cô vừa lòng chưa...".
Cho đến khi Hàn Tiến mang theo đám người Bạch Thi Thi đi rồi, Thích Thất còn có điểm không phục hồi tinh thần lại, không xác định hỏi Hàn Triều: "Vừa rồi có phải em làm quá mức hay không?" Phụ nữ khóc đến như vậy sẽ làm cho đàn ông có áp lực, cô cũng thấy thật đau đầu, cô đã làm chuyện gì trời giận người oán hay sao?
Hàn Triều cười khẽ xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Không có, em làm thực tốt." Đây mới là tư thế ứng xử của phu nhân Triều gia, tùy ý ra quyền, không cần phải sợ hãi rụt rè xem sắc mặt người khác.