Mục lục
Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông bà Bạch cho dù là trước hay sau mạt thế vẫn chỉ là những người dân bình thường, mạt thế tới cũng không phát được ra dị năng, trước khi Bạch Thi Thi trở về, họ cũng ở trong khu dân nghèo, sống nhờ vào căn cứ cứu viện cho người sống sót. Em trai Bạch Thi Thi là Bạch Hạo có được dị năng, đáng tiếc anh ta chơi bời lêu lổng, hơn nữa lá gan cũng nhỏ, căn bản không nghĩ, cũng không dám tham gia vào tiểu đội cùng người khác đi làm nhiệm vụ. Thật đáng tiếc cho dị năng hệ kim của anh ta, làm chút nhiệm vụ cũng có thể kiếm được chút tích phân, nhưng đám tích phân nhỏ nhoi này nuôi anh ta còn không đủ, nói chi tới dưỡng cha mẹ, vì thế anh ta làm một việc mà rất nhiều người làm ở mạt thế, vứt bỏ cha mẹ mình. Ông bà Bạch không có Bạch Hạo cung cấp, nuôi dưỡng chỉ có thể chờ căn cứ tiếp viện cùng với kiếm thù lao mỗi ngày từ những việc nho nhỏ họ có thể kiếm được.

Đến khi Bạch Thi Thi trở lại thành phố B, tìm lại được cha mẹ, ông Bạch so với lúc trước già nua gầy ốm đi không biết bao nhiêu, mà bà Bạch thì suy yếu nằm trên giường không dậy nổi. Khi đó Bạch Thi Thi vừa mới trở lại Hàn gia, đúng là thời điểm xuân phong đắc ý, khí phách hăng hái. Khi đó cô chỉ biết mình có dị năng hệ chữa trị trân quý, biết Hàn gia là đỉnh cấp thế gia ở quốc gia Z, biết mình sắp được gả vào hào môn trở thành nhân vật thượng lưu, cô căn bản không nhận thức được hào môn cùng tình cảnh của bản thân mình.

Đối mặt với cha mẹ sống khốn khổ, Bạch Thi Thi đem tinh hạch mình có ra, mua cho cha mẹ một biệt thự hai tầng 150 mét vuông ở khu người giàu có, cũng dọn không ít vật tư từ Hàn gia cấp cho nhà mình. Bạch Hạo biết được tiền đồ sáng lạng của chị mình, từ khu người sống sót bình thường tìm tới quỳ xuống cầu được cha mẹ tha thứ, ông bà Bạch chỉ có một đứa con trai từ nhỏ đã nuông chiều hết mực, thấy con trai khóc than thì lựa chọn tha thứ ngay, con gái có tiền đồ, bọn họ tự nhiên yêu cầu con gái giúp đỡ em trai mình nhiều hơn. Vì thế Bạch Thi Thi thông qua Hàn Triều quan hệ, tạo ra một thân phận dị năng giả cho Bạch Hạo, nguyên bản dị năng bậc một căn bản không thể tiến vào được tiểu đội dị năng giả, nhưng nhờ vào Hàn Tiến quan hệ, Bạch Hạo vẫn được tiến vào tiểu đội.

Chuyện này tự nhiên lại khiến cho người Hàn gia bất mãn, cũng bởi vì vậy, Bạch Thi Thi đã bị Hàn lão gia cảnh cáo lần đầu tiên, cô Bạch Thi Thi cũng không phải là Hàn Tiến chính mình muốn cưới là có thể cưới, Hàn Tiến cũng không phải chỉ có thể có một mình cô. Hàn lão gia chỉ cần nói thế, còn lại người Hàn gia không vừa mắt Bạch Thi Thi càng sẽ không ngại ngần đả kích cô, Bạch Thi Thi tới lúc đó nhận rõ hiện thực, vô cùng hối hận việc vội vã tiếp tế cha mẹ, nhưng mà sự tình đã xảy ra, cô chỉ có thể khom lưng cúi đầu lấy lòng mỗi người Hàn gia, cho nên địa vị Bạch Thi Thi ở Hàn gia còn có thể nói kém hơn so với Trung bá, cho nên địa vị Lam Tiểu Điệp ở Hàn gia là như thế nào cũng có thể tưởng tượng ra.

Hơn một tháng trước, Bạch Thi Thi cùng Hàn Tiến đi tiếp ứng Hàn Triều, trước khi làm nhiệm vụ Bạch Thi Thi trở về nhà nói chuyện với cha mẹ, Bạch Hạo cũng vừa vặn muốn tìm Bạch Thi Thi thương lượng chuyện muốn cô tìm một người hầu cho cha mẹ. Bạch Hạo nhờ Bạch Thi Thi quan hệ cũng được tiếp xúc đến không ít con nhà giàu, tự nhiên cũng nghe được chút sinh hoạt nhà giàu là như thế nào. Tuy rằng hiện giờ nhà giàu căn bản không còn người hầu, nhưng mà nhà anh ta là khác nha, chị anh ta đi theo chính là Hàn gia, so với phú hộ còn không biết cao hơn bao nhiêu lần, lúc anh ta nghĩ đến Bạch Thi Thi ra ra vào vào đều có người sai sử, anh ta chỉ muốn Bạch Thi Thi đưa đến một người hầu làm việc nhà, như vậy cũng không phải là quá phận.

Bạch Thi Thi đối với chuyện này thật khó xử, tình trạng Hàn gia hiện tại như thế nào sao cô không rõ ràng, còn chưa kịp giải thích cho cha mẹ, chuyện càng làm cô khó xử hơn đã xảy ra. Lam Tiểu Điệp vẫn luôn cảm giác mình lưu lại Hàn gia là không được tốt cho nên đến cáo biệt với Bạch Thi Thi, lý do Lam Tiểu Điệp đưa ra là không thể cứ dựa vào tiếp tế của Bạch Thi Thi, tuy rằng hai người là chị em tốt nhưng tình cảnh Bạch Thi Thi ở Hàn gia, Lam Tiểu Điệp cũng thấy được, cho nên cô cảm tạ Bạch Thi Thi suy nghĩ cho cô, nhưng cô cũng không thể làm Bạch Thi Thi quá khó xử.

Nhưng Lam Tiểu Điệp không biết chính là Bạch Thi Thi không muốn cho cô rời đi, vì thế Bạch Thi Thi nói Lam Tiểu Điệp chờ mình làm xong nhiệm vụ trở về rồi bàn tiếp. Khi Bạch Thi Thi không ở thành phố B, Lam Tiểu Điệp nếu không muốn ở Hàn gia có thể đi đến chỗ cha mẹ của cô, vừa vặn Bạch Hạo nói muốn cô tìm người hầu, cô đưa Lam Tiểu Điệp cho Bạch Hạo, ở Hàn gia Lam Tiểu Điệp vẫn luôn làm người hầu tiểu nhị, đi nhà họ Bạch cũng sẽ không có gì khá biệt.

Lam Tiểu Điệp đi đến nhà họ Bạch ngày đầu tiên đã bị bà Bạch không chút nào lưu tình mà sai khiến, không chỉ bắt lau dọn cả căn biệt thự hai tầng, còn nhân việc dùng nhiều nước mà bị bà Bạch thuyết giáo không ít. Ở Hàn gia lâu như vậy, không chỉ Bạch Thi Thi trưởng thành không ít, Lam Tiểu Điệp cũng đã nhận ra hiện thực, thân ở mạt thế, cấp bậc rõ ràng, không năng lực, không giá trị cũng chỉ có thể thành con kiến. Cô ăn ở đều ở nhà người khác, làm chút việc nhà cho họ là cũng phải, cho nên khi bị bà Bạch bắt bẻ, cô cũng yên lặng chịu đựng, nhưng mà cô không nghĩ tới...

"Lam Tiểu Điệp, cô muốn chết hay sao, nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn không rời giường..." Lam Tiểu Điệp bị bà Bạch hất chăn ra, cả người đều ngốc, quơ quơ đầu, ngượng ngùng cười cười: "Thật ngại quá, ngày hôm qua tôi hơi mệt, ở đây lại không có đồng hồ báo thức, cho nên..."

"Cái gì gọi là quá mệt mỏi, cô oán giận ở nhà chúng tôi làm việc quá vất vả hay sao? Cô cũng không nhìn xem hiện tại là thời nào, nhà chúng tôi cung cấp ăn uống, cô làm người hầu cho chúng tôi còn không biết tốt hơn biết bao nhiêu những người phụ nữ ngoài kia mua da bán thịt, cô có cái gì mà còn không biết đủ?" Bà Bạch trào phúng, đánh giá Lam Tiểu Điệp từ trên xuống dưới, ghét bỏ nói: "Cũng không biết Thi Thi tìm đâu ra người này, làm chút chuyện là như tiểu thư kêu mệt, không muốn làm việc này thì có rất nhiều người muốn làm, bên ngoài người không có cơm ăn còn rất nhiều..."

Lam Tiểu Điệp nghe mà chấn kinh, cô không nghĩ tới Bạch Thi Thi kêu cô tới Bạch gia là làm người hầu, cô không bài xích chuyện làm việc này, như bà Bạch đã nói, hiện tại người khác muốn tìm việc còn không có, nếu ngay từ đầu Bạch Thi Thi nói cho cô biết, kêu cô làm người hầu bên cạnh cô ấy, không có chỗ dựa nào khác Lam Tiểu Điệp khẳng định sẽ không hề bài xích chuyện đó, ngược lại còn sẽ cảm kích Bạch Thi Thi cho cô công việc như vậy. Nhưng tuyệt đối sẽ không phải như thế này, không phải nói ra xem Lam Tiểu Điệp như chị em, vì cô mà suy nghĩ, thật ra lại là xem cô như lao công miễn phí, trách không được, trách không được Bạch Thi Thi phản đối cô rời đi...

Từ lúc đó, Lam Tiểu Điệp không còn mù quáng tín nhiệm Bạch Thi Thi như vậy nữa, những hình ảnh trong quá khứ hiện lên một màn trong óc, công việc có sai lầm Bạch Thi Thi kéo cô thay thế tội, người có cảm tình với cô không được mấy ngày sẽ chuyển qua coi trọng Bạch Thi Thi, Bạch Thi Thi cố ý vô tình ở bên tai cô nói ai đó không tốt, cô cũng sẽ có ý kiến không tốt với người đó, cãi nhau với người ta... Hiện tại nghĩ lại, kỳ thật Bạch Thi Thi vẫn luôn xem cô như ngốc tử, cứ lấy cô ra làm bia đỡ đạn, đáng tiếc cô lại giống như bị mỡ heo che mắt, Bạch Thi Thi làm chuyện gì cô cũng nhìn không thấy, Bạch Thi Thi nói cái gì cô cũng tin.

Lam Tiểu Điệp rời giường, cô muốn đi tìm Bạch Thi Thi, muốn hỏi cô ấy xem cô là cái gì, cô ấy sao lại có thể đối xử với cô như vậy, sao lại có thể đối xử với cô như vậy...

Đáng tiếc, Bạch Thi Thi không có ở căn cứ mà đang đi làm nhiệm vụ, Lam Tiểu Điệp lang thang ở căn cứ không có mục tiêu, tâm tình phức tạp, cuối cùng chỉ có thể quay trở lại Bạch gia, trở lại nơi duy nhất mà cô có thể đi ở thời mạt thế này. Lam Tiểu Điệp trở lại nơi này, bà Bạch càng không kiêng nể gì mà trào phúng thêm, nhưng bà cũng không đuổi cô đi, đây không phải là bà có bao nhiêu lương thiện, mà là: "Nếu không phải thấy cô là người hầu của Hàn gia, tôi thế nào cũng phải đuổi cô đi... Nếu là người hầu của Hàn gia vậy ngày mai cô đi về Hàn gia lấy đồ ăn, lấy vật tư cho chúng tôi đi... Thi Thi cũng thật là, đi ra làm nhiệm vụ cũng không biết lấy chút vật tư về nhà, vật tư lúc trước đem về chẳng mấy chốc cũng không còn..."

Nghe được bà Bạch đang nói thầm, Lam Tiểu Điệp châm chọc cười cười, cha mẹ Bạch Thi Thi còn chưa biết tình trạng Bạch Thi Thi ở Hàn gia là cái gì, ha ha, đi Hàn gia lấy vật tư, bản thân Hàn gia còn không biết phải đi đâu tìm vật tư ở đâu. Bạch Thi Thi đúng là buồn cười, trăm phương ngàn kế lừa cô còn chưa tính, cha mẹ mình cũng phải lừa, cô thật muốn nhìn xem khi hai người tham lam này không lấy được thêm vật tư, Bạch Thi Thi sẽ nói dối tiếp như thế nào, còn có, chỉ sợ họ còn không biết, gần cả gian nhà vật tư này là Bạch Thi Thi gạt trên dưới Hàn gia lấy từ đám vật tư Hàn gia bá chiếm của Hàn Triều, chuyện này ngay cả Hàn Tiến cũng không rõ ràng, chỉ là trong lúc vô tình cô nghe được Bạch Thi Thi và Tề Cảnh nói chuyện với nhau mới biết được.

Gần cả nhà lương thực này Bạch Thi Thi tính toán là để đường lui cho mình, để ở Bạch gia cũng vì tín nhiệm cha mẹ, không biết khi Bạch Thi Thi biết được cha mẹ mình trong khoảng thời gian ngắn đã tiêu hơn một nửa, cô ấy sẽ hối hận như thế nào...

Khi bà Bạch thuyết giảng xong để Lam Tiểu Điệp quay lại phòng, đêm đã rất khuya, ban ngày ở ngoài cả ngày, khi trở về phòng do quá mệt mỏi, Lam Tiểu Điệp gục trên giường nặng nề ngủ. Khi cô tỉnh lại, phát hiện có người đang lay lay quần áo của mình, Lam Tiểu Điệp hoảng hốt hô to một tiếng, gạt tay người đang chạm tới mình, kinh giận rống lên: "Anh là ai, anh muốn làm gì! Anh vào đây bằng cách nào!"

Vì buổi tối sau nửa đêm, toàn bộ căn cứ ngoại trừ cửa lớn đều bị tắt điện, nơi nơi đều tối đen, cho nên Lam Tiểu Điệp hoàn toàn không thấy được bộ dáng người đó.

"Nơi này là nhà tôi, cô nói tôi muốn làm gì." Thanh âm quen thuộc phát ra, Lam Tiểu Điệp khiếp sợ mở to mắt: "Bạch Hạo, là cậu..."

"Không phải tôi, còn có thể là ai." Bạch Hạo không kiên nhẫn: "Nhanh lên, cô tự cởi, hay là tôi giúp cô cởi!"

"Bạch Hạo, cậu bệnh tâm thần sao, ai muốn cùng cậu..." Lam Tiểu Điệp nói không nên lời, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, mắng lên: "Tôi là bạn của chị cậu, cậu cút ra ngoài cho tôi..."

"Bạn? Chị tôi khi nào trở thành bạn của người hầu, đừng vô nghĩa nữa, nhà chúng tôi nuôi cô, cô chỉ hầu hạ một mình tôi, so với những người ngoài kia ai cũng có thể làm chồng không phải tốt hơn nhiều hay sao, nếu không phải chị tôi nói cô còn xử nữ, tôi còn không thèm đụng tới."

Vốn dĩ Lam Tiểu Điệp thẹn quá thành giận đuổi Bạch Hạo ra ngoài, nghe thế động tác dừng lại, gian nan mở miệng hỏi: "Bạch Thi Thi... Bạch Thi Thi nói với cậu như thế nào?"

Bạch Hạo móc ra một điếu thuốc đã hút được một nửa, bậc lửa, hưởng thụ mà hút một hơi nhỏ, sau đó dập tắt, cẩn thận cất điếu thuốc đi, sau khi hoàn tất mọi thứ mới trả lời Lam Tiểu Điệp: "Chị tôi nói để cô đến nhà tôi làm người hầu, nói tôi không cần đi ra ngoài tìm phụ nữ khác, cô là gái non, muốn thì có thể tìm cô..." Đương nhiên Bạch Thi Thi nói sẽ uyển chuyển hơn một chút, nhưng ý tứ là như nhau, để Lam Tiểu Điệp trở thành phụ nữ của anh ta: "Nè, tôi nói cô nghĩ kỹ chưa, nghĩ kỹ thì nhanh lên, tiểu gia đây không có thời gian chơi với cô..." Nói xong liền phác lên người Lam Tiểu Điệp.

Lam Tiểu Điệp không biết là tức giận hay là thương tâm, vừa né tránh vừa lấy gối đầu đánh lên người Bạch Hạo: "Cậu cút ra ngoài cho tôi, cút đi, cút đi!" Hiện tại Lam Tiểu Điệp chỉ cần nhìn đến người có liên quan đến Bạch Thi Thi liền cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Âm thanh ầm ĩ rốt cuộc đánh thức ông bà Bạch, đem tách hai người muốn đánh nhau ra, hai ông bà nghe Bạch Hạo nói xong, lại nhìn đến trên mặt Bạch Hạo bị Lam Tiểu Điệp cào đến chảy máu, tức giận mà đuổi Lam Tiểu Điệp ra ngoài, còn nói thêm một câu: "Chờ đến khi cô đói không tìm thấy đồ ăn, xem lúc đó còn thanh cao kiểu gì." Sau đó "loảng xoảng" đóng cửa lại.

Hơn nửa đêm bị đuổi ra khỏi cửa, Lam Tiểu Điệp tâm như tro tàn đi ra ngoài đường, cô quên mất đây là mạt thế trị an không tốt, cũng quên mất đây là mạt thế không có nhân tâm, chờ đến khi cô bị mấy người ác ý ngăn lại, Lam Tiểu Điệp vẫn còn chưa hồi phục tinh thần lại. Những người đó kéo cô ra chỗ âm u, Lam Tiểu Điệp liều mạng giãy giụa đều không được, người cầm đầu bị cô lăn lộn đến phiền, tát cô một cái lên mặt: "Mẹ nó, thành thật lại cho tôi, hơn nửa đêm lang thang ngoài đường, là bị người vứt bỏ chứ gì! Tôi đây cho cô cơ hội, hầu hạ tôi cho tốt, tôi sẽ nhặt cô về làm ấm giường cho các anh em, bằng không một nữ nhân vô dụng như thế này, không đi ra bán thì sớm hay muộn cũng bị đói chết, chỉ làm cô hầu hạ chúng tôi mười mấy người còn không vui?"

Bị tát một bàn tay trên má, lực vẫn còn chưa tan, mặt Lam Tiểu Điệp nhanh chóng sưng đỏ lên, rất đau, nhưng đây cũng đem cô đánh đến tỉnh, từ sau mạt thế đến nay cô vẫn như dây chùm gởi dựa vào người khác, chịu người khác bảo hộ, chịu người khác cung cấp nuôi dưỡng, một chút trả giá cũng không có, cô giận Bạch Thi Thi, giận mọi người đối với mình như vậy, nhưng mà Bạch Thi Thi vì sao lại không thể đối với cô như thế, người khác tại sao lại không thể đối với cô như thế, cô có cái gì đâu, trừ bỏ thân thể này cô còn có thể trả giá cái gì, Lam Tiểu Điệp không giãy giụa nữa, nước mắt chậm rãi theo khóe mắt chảy xuống...

"Nè, tôi nói, người phụ nữ này có phải ngốc hay không, có phải thật sự muốn cả đám đàn ông cường mình hay không, không biết cái gì gọi là phản kháng sao? Chỉ mấy tên côn đồ này còn trị không được, thật là ngốc mà..." Người vừa tới ngồi xổm bên người Lam Tiểu Điệp giáo huấn, vừa rồi anh nghe tiếng quát tháo mới tìm đến thì thấy Lam Tiểu Điệp bị người kéo tới chỗ âm u, chờ đến khi anh đánh đám người kia bò không đứng dậy nổi, cô vẫn ngồi ngây ngốc tại chỗ, không biết cái người cứ giương nanh múa vuốt với anh đã đi đâu, đối với người khác lại chỉ như con cừu non đợi làm thịt.

Mở to mắt, Lam Tiểu Điệp không xác định nhìn người vừa mới tới: "Triều...... Triều Hổ?"

"Không phải tôi thì còn có thể là ai." Triều Hổ xem thường nhìn cô, cởi áo khoác che lên người Lam Tiểu Điệp: "Tối khuya chạy ra ngoài làm cái gì, hiện tại thế đạo gì cô còn không biết sao, bên ngoài thật loạn, không có việc gì thì không cần ra... Cô ở đâu? Hàn gia? Đứng lên tôi đưa cô về..."

Lam Tiểu Điệp chậm rãi đứng dậy, lấy áo khoác của Triều Hổ che che lại thân mình, nhìn mấy người nằm ngổn ngang trên mặt đất, lắc lắc đầu: "Tôi không ở Hàn gia... cũng không có chỗ để đi..."

Bước chân vừa mới rời đi dừng lại, Triều Hổ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lam Tiểu Điệp, nhăn mày lại, sau đó nói: "Không có chỗ đi thì về chỗ của tôi, tuy rằng phụ nữ thật phiền toái, nhưng chỗ chúng tôi còn thiếu người nấu cơm, cô tay nghề thật qua loa nhưng đại khái thôi cũng chắp vá được. Đi thôi!"

Từ đó Lam Tiểu Điệp tiến vào đội ngũ Triều Hổ...

......

* Editor: cho mình phun tào một chút, vì không chịu được cái con Lam Tiểu Điệp này, toàn bộ truyện có lẽ mình ghét nhất cái nhân vật Lam Tiểu Điệp, Bạch Thi Thi thì tính cách xấu xa là định sẵn rồi, cô ta sau này cũng sẽ phải trả giá, còn Lam Tiểu Điệp này hả, người thì ngốc nghếch, không có gì giỏi, không có gì hay, không đẹp, vậy mà còn quá xấu tính xấu nết, xấu tính chỗ nào? Là lúc còn làm bạn tốt với Bạch Thi Thi, bị Bạch Thi Thi nói xấu người này người kia một chút là đong đỏng nhảy ra chửi người ta, mặc dù người ta chẳng làm gì tới mình, và mình cũng chưa tận mắt thấy người ta xấu chỗ nào! Như lúc đi cùng đoàn Thích Thất, ăn không ở không, không có năng lực làm gì khác, không chịu phấn đấu chỉ ngồi hưởng rồi đi ghen ghét người khác, lúc cần nấu cơm cho cả đoàn cũng GATO không muốn nấu mà chuồn đi để tránh việc. Con người xấu tính như vậy nhưng vì cốt truyện lại gặp được Triều Hổ tốt bụng ngu ngơ dung nạp, Triều Hổ còn vì cô ta mà phải chịu khổ, còn muốn quay lưng lại với Hàn Triều nữa chứ, thế mà sau này cô ta lại được vui vẻ an lành hạnh phúc! Cmn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK