Diên Mi trên đường có chút xuất thần, trở về Xích Ô Điện, Tiêu Lan giúp nàng cởi áo ngoài, dắt nàng đi vào trong, hỏi: "Nghĩ cái gì?"
Diên Mi nhăn nhăn mặt, lầm bầm nói: "Là lạ."
"Cái gì lạ?" Tiêu Lan ý bảo cảnh nương tử cất đồ, quay đầu nghiêm túc nghe nàng nói chuyện, Diên Mi suy nghĩ một chút, không biết hình dung thế nào, chỉ đành phải nói: "A cha vừa rồi, là lạ."
Tiêu Lan mím môi, nhìn nàng, Diên Mi cảm thấy hắn cũng kỳ quái, trêndưới quan sát vài lần, Tiêu Lan xoa bóp sau gáy nàng, chỉ Cảnh nương tử vừa mới ôm rương gỗ nhỏ vào: "Có muốn nhìn một chút này bên trong là cái gì không?"
Diên Mi cũng không có bao nhiêu lòng hiếu kỳ, bất quá còn nhớ lúc bọn họ xuất cung còn không có cái rương gỗ nhỏ này, nên sờ soạng hỏi: "A cha đưa?"
Rương gỗ nhỏ tương đối cũ, cũng không phải là vật liệu gỗ quá mức hảo hạng, khóa đã được đổi mới, có thể là gần đây mới mở ra, Diên Mi theo hắn, nói: "Nhìn một chút."
Tiêu Lan liếc nhìn nàng một cái, cầm chìa khóa mở thùng gỗ ra.
Đồ vật trong này hắn mới vừa nãy ở Phó gia đã tinh tế nhìn qua mộtlần, nhưng bây giờ nhìn vẫn có chút xúc động, đầu Diên Mi cũng đến gần, bên trong cũng không nhiều đồ - - hai khối khăn vuông ba thước,một cái chăn bông nhỏ có hoa văn tối màu, đều gấp có quy tắc nghiêm chỉnh. Còn có một cái hộp gỗ nhỏ khác, bên trong bày vài mảnh ngọc vỡ nhỏ, Diên Mi cầm lên, thiếu một mảnh nhỏ nên không có cách nào ghép được hoàn thiện, nhưng có thể biết được là một chiếc nhẫn bạch ngọc, dưới hộp gỗ có một cuốn sách cũ, là “Tân tự”, bị thiêu một góc, tựa hồ còn bị nhúng qua nước, trang sách chẳng hề bằng phẳng.
Diên Mi xem xong không có gì hứng thú, hỏi: "Của a cha sao?"
Tiêu Lan lắc lắc đầu, cầm một tay nàng, nói: "không, đây là của nàng."
Diên Mi lại liếc mắt nhìn, buồn bực nói: "không phải của ta."
Tiêu Lan nhìn nàng, trong lòng có chút lo lắng, không biết nên mở miệng như thế nào mới tốt nhất, lẽ ra chuyện này phải từ Phó Tế hoặc Phó phu nhân chính miệng nói cho Diên Mi, nhưng Phó phu nhân trước mắt lại như vậy, Phó Tế đoán không ra sau khi Diên Mi nghe được sẽcó phản ứng gì, chỉ sợ mẹ con hai người đều chịu kích động, ngược lại huyên náo làm bệnh tình Phó phu nhân tăng thêm, chỉ đành để Tiêu Lan đến nói.
Diên Mi bĩu bĩu môi, không muốn xem, rửa mặt muốn đi ăn điểm tâm, Tiêu Lan lại kéo nàng đến tới giường ấm, ấn ngồi xuống, chính mình nửa ngồi ở trước người nàng, nói: "Lan ca ca có chuyện muốn nói với nàng."
Con ngươi Diên Mi đảo đảo, một ngón tay ở trên vuốt lên môi hắn, "nói."
Tiêu Lan vốn mang vẻ mặt nghiêm túc, không hiểu sao lại bị đùa giỡnmột phen, bắt lấy đầu ngón tay nàng hôn một chút, nói: "Đó là khi a cha, a nương ôm nàng từ nơi khác về, trên người nàng có những thứ này, bản thân nàng đương nhiên không biết được."
Giọng Tiêu Lan tùy ý, nhưng tay đặt trên đùi thì nắm lại thật chặt, thoáng căng thẳng, Diên Mi "Ồ" một tiếng, một lát sau thì trợn to hai mắt, "Nơi khác? Ôm về?"
Tiêu Lan gật gật đầu, tới gần phía trước chút, nói: "Mi Mi..."
Diên Mi tựa hồ là không quan tâm đáp án, nhìn thẳng vào hắn, chờhắn nói tiếp, Tiêu Lan dang tay ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Tên nàng sở dĩ có chữ Mi, là vì a cha và a nương là ở bên cạnh một đám bèo nhặt được nàng, về sau nghe tiên sinh giảng, nghe được một câu “Tại thủy chi mi”, nên mới lấy đặt tên cho nàng."(“Mi”: bờ nước)
Diên Mi cau mày lại, vẫn không lên tiếng, Tiêu Lan không xác định được, vỗ vỗ lưng nàng, hỏi: "Nàng nghe được lời Lan ca ca nóikhông?"
Diên Mi ngửa người ra sau, ừm một tiếng, cuối cùng mở miệng, chậm rãi nói: "Ta là a cha, a nương nhặt về sao?"
"Phải", Tiêu Lan thấy nàng bắt được trọng điểm, cảm thấy với tính tình của Diên Mi, quá vòng vo ngược lại không tốt, dứt khoát nói: "Cha mẹ ruột của nàng là người khác, có thể... sau khi chúng ta vào kinh thành, nàng đã gặp qua."
Diên Mi dùng sức cụng một cái vào trán hắn, kinh ngạc hỏi: "A cha a nương, không cần ta nữa?"
"Sao thế được?" Tiêu Lan ôm lấy nàng, "Bọn họ thương nàng cònkhông hết, sao không tiếc không cần nàng chứ?"
trên mặt Diên Mi vẫn không có biểu tình quá mức kinh ngạc, chỉ là nghe xong câu này, thân thể nàng bỗng nhiên mềm xuống, đầu cọ ở hõm vai Tiêu Lan, gọi hắn: "Lan ca ca."
Tiêu Lan ôm lấy nàng, cũng đứng dậy ngồi vào trên giường, thấp giọng nói: "Lan ca ca cũng là hôm nay mới biết... Có thể nói ra có chút bất ngờ, nhưng chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì, vô luận nàng là nữ nhi của ai, đối với ta, đều không có gì khác biệt."
Diên Mi ngẩng đầu, nhưng lại có chút cố chấp nói: "Ta là người Phó gia!"
Bây giờ nói vậy cũng không thích hợp, bởi vì nàng sớm đã là "Tiêu Phó thị", là người của Tiêu gia, nhưng Tiêu Lan hiểu ý nàng, cũng không có trêu chọc lời này, nhẹ nhàng lên tiếng: "Phải, nàng là nữ nhi Phó gia."
Đầu Diên Mi dúi vào trong ngực hắn, dần dần, hô hấp bắt đầu có chút gấp gáp, Tiêu Lan vội nắm chặt lấy nàng bả vai túm nàng lên, mắt Diên Mi đỏ lên, hơi thở còn không yên, đột nhiên nói: "A nương, ai làm bị thương?"
Tiêu Lan nhất thời sững sờ, hắn thật không nghĩ tới Diên Mi lại đột nhiên đem hai chuyện này liên hệ với nhau, trong một lát không nói gì, Diên Mi đã thoáng có chút giận dữ, nhíu mày: "Ai?"
Tiêu Lan thở dài, chỉ đành phải nói: "Là Ngu gia."
Diên Mi liền đứng dậy, thở gấp có chút lợi hại, Tiêu Lan cầm lấy tay nàng, cảm giác được ngón tay nàng cứng ngắc, vội gọi Cảnh nương tử bưng chén nước đến, Diên Mi rầm rì uống, ngửa mặt nhìn hắn nói: "Đại Tư Mã phu nhân, cũng là Ngu gia."
Tiêu Lan mím môi, ngoài ý muốn hỏi: "Sao nàng lại nghĩ tới được?"
Cả khuôn mặt Diên Mi đều tràn đầy sự phẫn nộ: "Gặp qua! Tiến cung, lạ! A nương đi Tư Mã phủ!"
Tiêu Lan đại khái hiểu được - - hắn mới vừa nói cho Diên Mi, sau khi vào kinh nàng đã gặp qua thật sự "Thân sinh phụ mẫu", Diên Mi gặp người có hạn, lúc mệnh phụ yết kiến, chỉ có Đại Tư Mã phu nhân là đơn độc đến, hôm đó hắn không ở đây, có lẽ Ngu thị thấy Diên Mi nóigì đó, thêm theo như lời nói lúc trước hắn nói với Phó Trường Khải, Diên Mi hơn phân nửa cũng nghe.
Tiêu Lan gật đầu, trả lời: "Là bà ấy."
Trong mắt Diên Mi sắp tóe ra hai đốm lửa, Tiêu Lan ôm thắt lưng nàng lay một cái, nói: "Nàng có muốn biết chuyện này là sao không?"
Diên Mi kỳ thật một chút cũng không muốn biết, nhưng chuyện này còn dính líu đến Phó phu nhân, nàng nhíu mày: "Ta không cần bà ta, nhưng phải biết rõ ràng."
"Vậy nàng suy nghĩ một chút", Tiêu Lan nói: "Ngu thị chỉ là một phía, người còn lại là ai, nàng cũng đã gặp qua."
Diên Mi rũ mắt xuống, một lát lại kéo tay áo hắn, Tiêu Lan nói: "khôngphải là Đại Tư Mã Thẩm Trạm, tuổi tương tự."
Triều thần nàng chứng kiến quả thực có thể đếm được, chốc lát, Diên Mi cúi đầu ừ một tiếng, xoay người tiến vào thư phòng, lấy cái xe lănnhỏ hôm trước ra, đẩy tới trước mặt Tiêu Lan.
Tiêu Lan thở ra, "Tám, chín phần mười, buổi chiều tuyên ông ta tiến cung."