Thời gian đã không còn sớm, trăng sáng lên cao giữa trời, ánh sáng soirõ ở trên quảng trường trước Vũ anh Điện, như một cái lồng chụp lên tòa điện yên tĩnh.
Lục Văn Chính một đường theo nội thị đến dưới hành lang đằng sau Kính Tư Điện, tiểu thái giám thoáng giơ tay, ý bảo hắn chờ một chút.
một lát sau, đại thái giám Hoa Sinh đi ra truyền hắn vào, Lục Văn Chính nâng sổ con tiến vào điện, nhất thời trông thấy thúc phụ Lục Tiềm còn trong điện, hơi ngoài ý muốn - - buổi chiều Lục Tiềm tiến cung hắn có biết, nhưng giờ này rồi sao còn chưa đi?
Trong điện không bố trí chỗ ngồi riêng, thực sự không phải là bộ dạng tán gẫu luận chính như hai lần trước, Lục Văn Chính trình sổ con lên,âm thầm nhìn Lục Tiềm một cái, Lục Tiềm lại nửa cúi đầu, không biếtđang suy nghĩ gì. hắn lại dò xét nhìn về Tiêu Lan, Hoàng thượng đangrủ mắt xuống nhìn sổ con của hắn, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, Lục Văn Chính chỉ đành phải thu hồi ánh mắt, lẳng lặng chờ đợi.
một hồi lâu, Tiêu Lan xem hết sổ con, gật đầu nói: "Ngươi viết mấy chỗ này, Ninh Vương có biết không?"
"Vâng", Lục Văn Chính đáp lời: "Trong này có hai việc là vương gia tra xét hồ sơ nói cho vi thần, bảo vi thần sau khi sửa sang lại lập tức trình lên cho Hoàng thượng xem qua."
"Viết rất tường tận", ngón tay Tiêu Lan gõ gõ trên sổ con, thoáng nhìn Lục Tiềm, nói: "Cứ làm như thế đi" - - Lục Văn Chính viết sổ con này văn phong mạch lạc rõ ràng, đơn giản nhưng thập phần thỏa đáng, có những câu đánh trúng liên hệ ở giữa quan viên, cái này dĩ nhiên có chính tài năng của hắn, nhưng cũng đã lãnh giáo qua Lục Tiềm.
Lục Văn Chính khom người lên tiếng, Tiêu Lan nhìn ra bên ngoài, "Được rồi, thời gian không còn sớm, về trước đi."
Lục Văn Chính cáo lui, nghiêng người nhìn sang thúc phụ của mình, hai tay Lục Tiềm ấn lên xe lăn, chân sau thong thả đứng lên, vịn lấy quải trượng, khom người hành lễ, nhìn Tiêu Lan, tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng qua nửa ngày lại không nói ra.
Gió đêm có chút lạnh, Lục Văn Chính đẩy Lục Tiềm đi ra ngoài cung, thấy ông dọc đường đều không nói gì, liền thấp giọng hỏi: "Hoàng thượng nhưng là cùng thúc phụ nói chuyện gì?"
Nội thị ở phía trước nhấc theo đèn cung đình dẫn đường, gió lớn, đèn liền lay động theo, ánh mắt Lục Tiềm cũng lay động theo ngọn đèn kia, cho đến khi Lục Văn Chính lại gọi một tiếng, mới mờ mịt hỏi: "Cái gì?"
Lục Văn Chính thấy thần sắc ông kỳ lạ thì thăm dò: "Thúc phụ?"
Lục Tiềm yên lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Tam lang, ngươi đã thấy rõHoàng hậu nương nương chưa?"
"Đại điển lập hậu và cung yến đầu tháng giêng đều đã gặp qua", Lục Văn Chính nói: "Thúc phụ sao lại hỏi chuyện này?"
Lục Tiềm khoát tay một cái nói: "Thuận miệng thôi."
Lục Văn Chính không biết sao ông lại nhớ tới hỏi chuyện này, nhưng yết kiến lần đầu hắn đã biết hoàng hậu cũng thích vật tinh xảo, ngược lại cùng sở thích với Lục Tiềm, thế nên chờ lên xe ngựa Lục gia rồi thìcười nói: "Lúc ban đầu chất nhi ở Bộc Dương nhậm chức thái thú, đãtừng nghe trong quân Bộc Dương lan truyền qua Hoàng hậu nương nương là kỳ tài, hình như là lúc Hung Nô công thành, Hoàng hậu nương nương đã lập được công lớn."
Ánh mắt Lục Tiềm mờ sáng, bên môi dẫn theo ý cười: "Phải, nàng được trời cho thiên phú."
"nói mới nhớ, lúc đầu chất nhi ở trong Hầu phủ tại Bộc Dương xém chút nữa đã rước vạ vào thân", Lục Văn Chính cũng cười nói: "Hôm đó mới vừa tới nha môn, đi Hầu phủ trình công văn, ngẫu nhiên gặp phải Hoàng hậu nương nương, lúc đầu gặp, chất nhi còn nhận nhầm thành đường muội. Bởi vì khi đó chỉ nhìn mặt bên, trong thoáng chốc cảm thấy có vài phần giống nhau."
hắn cũng chỉ là nhớ lại như vậy, không nghĩ tới Lục Tiềm nhất thời cất cao giọng: "Sao ngươi không nói sớm với ta?!"
Lục Văn Chính không phản ứng kịp - - hoàng hậu tuy là quốc mẫu, nhưng cũng là nữ quyến hậu cung, ngoại thần không được nghị luận, huống chi lúc Hoàng thượng còn ở Bộc Dương, còn chưa từng gặp qua Lục Tiềm, hắn sao có thể nói chuyện nữ quyến Hầu phủ với Lục Tiềm?
"Thúc phụ?" Lục Văn Chính có chút kinh ngạc.
Lục Tiềm cũng ý thức được mình thất thố, kỳ thật nếu như ngày đó Lục Văn Chính nói với ông thì thế nào chứ? Ông dù thế nào cũngkhông thể biết được mình còn có một mối “thân duyên” được, vật có tương tự người có giống nhau, ông cùng lắm cũng chỉ nghe qua rồi thôi.
"Hôm nay ngồi quá lâu", ông dựa vào vách xe, "Mệt mỏi."
Lục Văn Chính gật đầu, hắn là vãn bối trong tối bên Lục gia được Lục Tiềm cất nhắc, biết trong lòng ông có tâm sự nên cũng không hỏi nữa, giúp đỡ đem hai chân ông nâng đến trên sập, Lục Tiềm nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Hôm nay muộn quá rồi, sáng mai thỉnh thúc bá trong tộc đến trong phủ ta."
"Ý thúc phụ là...", Lục Văn Chính ngồi thẳng người hỏi: "Đồng ý để đệ tử trong tộc xuất sĩ?"
"Ngươi không phải là đã sớm ở trong triều rồi sao?" Lục Tiềm khôngmở mắt, một lát sau, không nặng không nhẹ ừ một tiếng.
Lục Văn Chính nhất thời mừng rỡ - - người khác trong Lục gia cũngkhông nhập sĩ, trước có hai vị bá phụ cũng đi quan đồ, nhưng từ lúc chịu Thẩm gia chèn ép sau một hồi từ quan thì thế hệ bên trong cũng có người xuất chúng được tiến cử, nhưng mà đều nản lòng thoái chí lúc Thái Hòa đế tại vị, dù có thanh danh, lại không muốn nhập sĩ, bây giờ, Lục Tiềm cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Lục Văn Chính còn muốn lên tiếng, Lục Tiềm lại trầm giọng nói: "Giữ bổn phận thần tử của mình, Hoàng thượng cố ý dìu dắt Lục gia, nhưng mà, không hề muốn chứng kiến một Thẩm gia thứ hai."
Lục Văn Chính lắng nghe, nghiêm túc nói: "Vâng, chất nhi nhớ kỹ lời thúc phụ dặn."
.........
Trong cung.
Lúc Lục Tiềm đi đã gần đến canh hai, Diên Mi giờ Dậu dùng bữa tối ở nội điện, khi đó Tiêu Lan vẫn chưa về, bây giờ đã tối, không thích hợp ăn nhiều, Diên Mi bảo phòng ăn làm mấy món cá, bồi Tiêu Lan ăn mộtít, chờ lúc trở lại Xích Ô Điện thì đã là canh hai.
Rửa mặt nghỉ ngơi, Tiêu Lan nhất thời không ngủ được, đầu ngón tay cọ mặt Diên Mi, hỏi: "Mệt sao?"
Diên Mi ấn theo thói quen ngày thường đã nằm ngủ, hôm nay đầu chôn ở trong lòng hắn không lên tiếng, Tiêu Lan tùy ý nàng khó chịu trong chốc lát, hỏi nàng: "Nàng có ghét Nhị lão gia Lục gia không?"
Buổi tối lúc Lục Tiềm đi muốn nói chuyện, Tiêu Lan biết ông hẳn là muốn gặp Diên Mi tạm biệt, nhưng sau khi Diên Mi trở lại nội điện liềnkhông ra nữa, Tiêu Lan cũng không miễn cưỡng nàng.
Diên Mi ở trước ngực hắn cọ cọ, một hồi lâu mới ngẩng đầu, lại hỏimột đằng, trả lời một nẻo nói: "Ta là người Phó gia."
"Ừ", Tiêu Lan ôm nàng chặt thêm một chút, thấp giọng nói: "Nàng là người Phó gia, bây giờ lại là người của ta, chuyện này ai cũng khôngthay đổi được."
Diên Mi chu miệng, ở trên mặt hắn hôn một cái, Tiêu Lan lại hỏi: "Có phải cũng không ghét ông ấy hay không?"
Diên Mi không nói lời nào, xem như cam chịu - - nàng đối Lục Tiềm xác thực không thể nói chán ghét, dù sao tính tình Lục Tiềm ôn hòa, lúc trước khi không biết thân thế Diên Mi nhưng đối với nàng cũng có nhiều thiện ý, hai người hợp ý nhau, thậm chí có một chút ăn ý khôngthể nói thành lời.
Nhưng chỉ có như vậy - - không ghét người xa lạ.
Cho dù biết được Lục Tiềm mới là phụ thân thân sinh của mình thìtrong lòng Diên Mi cũng không nảy sinh tình cảm gì, chỉ thoáng có mộtchút không được tự nhiên.
"Vậy... Ngu gia thì sao?" Tiêu Lan nói: "Hoặc là nói đại Tư Mã phu nhân Ngu thị, người lần trước gặp nàng."
Nhắc tới Ngu gia, trong mắt Diên Mi liền lộ ra tức giận rõ ràng, nàng nghiêng nghiêng đầu, ma sát ra một chữ: "Hừ."
Tiêu Lan xoa xoa đầu nàng, nhỏ giọng nói: "Chuyện thích khách bây giờ tra được là Ngu gia lão phu nhân, nhưng người ngày đó mẫu thân thỉnh cầu, là Tư Mã phu nhân, bà..."
Tiêu Lan là cố kỵ trong lòng Diên Mi bị tổn thương, không biết được thìthôi, bây giờ biết rõ Ngu thị là mẹ đẻ nàng, hắn sợ Diên Mi sẽ tủi thân.
Nhưng mà Diên Mi nửa điểm cũng không có.
Nàng đối với Ngu thị chỉ có giận và hận, hai chữ "ruột thịt" ở trong mắt của nàng, nếu so với Phó gia, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Nàng ngắt lời hắn: "Lan ca ca, ta muốn gặp bà ấy."
Tiêu Lan nhìn nàng một lát, đã hiểu suy nghĩ trong nội tâm nàng, hôn lên thái dương nàng, nói: "Ta dẫn nàng đi gặp. không chỉ Ngu thị, chuyện liên đới giữa Thẩm gia và Ngu gia, chuyện liên quan đến lục Nhị lão gia, tất cả đều nên nói rõ ràng."